Tướng Công Ăn Mày

Chương 3



“Cha, đại trượng phu một lời đã ra, tứ mã nan truy, con không muốn nuốt lời.” Trì Tú Tâm do dự một hồi, rốt cục làm ra quyết định.

Trì lão gia đồng ý gật đầu, “Cũng phải. Người làm ăn buôn bán phải trọng tín nghĩa.”

Con gái có thể hiểu đạo lý này, người làm cha ông cũng vui mừng. Hơn nữa xem ra, con gái vốn định chính mình gả, không dự tính gọi ông gả...

“Hai vị, tôi có thể hay không đem thứ này trả lại cho các người? Tôi muốn về nhà.”

Ngay lúc cha và con gái hai người lặng lẽ nói chuyện, tên ăn mày lại mở miệng yêu cầu.

Tầm mắt của y đảo qua hai người, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thật sự muốn nói nhỏ thì đi hẳn sang địa phương khác nói chuyện. Bằng không cho dù hai người có đem thanh âm ép thấp, nhĩ lực y vốn tốt vẫn có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch đối thoại của hai người, càng chưa kể bọn họ cha và con gái căn bản không đem thanh âm ép quá thấp, kỳ thực còn sôi nổi dần lên.

“Về nhà? Cậu muốn về đâu? Cậu đã đến nhà ta ở rể rồi, về sau nơi này chính là nhà của cậu.” Trì lão gia nghe y muốn rời đi, vội vàng mở miệng ngăn cản.

Đùa giỡn cái gì, mặc kệ tên ăn mày này vì lý do gì muốn rời đi, cư nhiên muốn buông tha cơ hội kết thân với con gái ông, nhưng ngộ nhỡ đi rồi, bọn họ khi muốn tìm lại tìm không thấy người, đến lúc đó con gái ông không biết sẽ bị người ta đàm tiếu thành bộ dáng gì nữa.

Nếu nói không đúng là Trì gia trọng phú khinh bần, còn không chính là con gái ông không đủ hấp dẫn, mới có thể ngay cả ăn mày cũng không muốn cưới nàng. Hai loại đồn đãi ông đều không muốn nghe, cho nên tên ăn mày này đã xác định phải làm rể Trì gia.

“Nhà tôi ở hậu viện ngôi miếu nát thành Nam.” Tên ăn mày lắc lắc đầu, đem tú cầu đẩy tới trước mặt họ, “Hôm nay tôi đến chợ vốn tưởng nhiều người có thể kiếm được chút đồ ăn, không hề có ý cướp tú cầu, cho nên vật này liền trả lại cho hai người.”

Bộ dáng cô nương này nhìn cũng đáng yêu, môi hồng kiều nộn, làn da trắng nõn, con mắt sáng ngời có thần, thân hình đường cong linh lung nhỏ nhắn mềm mại, một đầu tóc dài đen như mực lại êm mượt như suối chảy, tương đương có phong tình, nên y có thể lý giải vì sao đám thanh niên không cướp được tú cầu kia lại bày ra biểu cảm thất vọng, tuy nhiên…

Y không cố ý đến cướp tú cầu, hơn nữa y đối với chuyện thành gia lập nghiệp cũng không có hứng thú.

Y sớm đã quyết định, đời này lẻ loi một mình, không dự tính cưới vợ sinh con.

“Cái gì? Miếu nát thành Nam? Nơi đó làm sao thoải mái bằng nhà ta được? Cậu thực sự muốn trở về làm ăn mày? Bữa đói bữa no, tốt nhất vẫn nên ở lại nhà ta làm con rể đi, có cơm ăn áo mặc đàng hoàng. Nhà của ta tuyệt đối chăm lo thật tốt cho cậu.” Thấy tên ăn mày thực sự muốn chạy, Trì lão gia vội vàng khuyên can.

“Đúng rồi, ngươi làm người cũng thực quái dị, người bình thường có cơ hội này mà nói, nhất định sẽ lập tức đáp ứng, mà ta thấy ngươi một chút cũng không muốn bỏ qua kiếp sống ăn mày.” Trì Tú Tâm càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Chuyện này thật trái với lẽ thường. Đúng ra ăn mày khi gặp loại chuyện may mắn trên trời rơi xuống thế này phải phi thường vui vẻ chứ?

Tên ăn mày lắc đầu giải thích, “Nhà giàu người ta nhiều quy củ, ăn mày chúng tôi đã quen sống tự do, ở nhà các người trái lại không quen…”

Trì Tú Tâm không đợi y nói xong liền cắt ngang, “Ừ hứ, ngươi không cần lo chuyện nhỏ này, nhà của ta không có quy củ.”

Lời của nàng làm tên ăn mày không khỏi sửng sốt.

Thấy nàng không chút tâm cơ nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của mình, y không nhịn được quay mặt đi.

Có điều ánh mắt y vừa đổi, Trì lão gia rõ ràng thấy được, lập tức nắm lấy trọng điểm nói. “Đúng đúng đúng, nhà của ta không có quy củ, cậu nhìn con gái ta thì biết, bởi vì trong nhà chẳng có quy củ gì, mới nuôi ra cái loại tính nết không biết lớn nhỏ này…”

“Cha! Đừng bịa chuyện!” Trì Tú Tâm tức giận, đánh gãy lời cha nói. Thật tình, sao có thể đi nói xấu con gái trước mặt người khác?

Tên ăn mày nhìn cha và con gái đấu võ mồm, bên miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Xem ra cô nương này, cá tính rất cường ngạnh. Tám phần là vì Trì lão gia tính tình ôn nhu, lại cưng chiều con gái, mới luôn bị nàng cưỡi ở trên đầu tác oai tác quái. Bất quá, tuy rằng cá tính cường thế, nhưng thấy nàng nói lời thẳng thắn, y biết cô nương này là người biết phân rõ thị phi trắng đen.

Thực sự là một cô nương tốt, đáng để kết giao.

“Này! Ta nói ngươi, đừng có nghe cha ta nói bậy.” Tên ăn mày đang đánh giá cha con nhà này, bất thình lình, Trì Tú Tâm đột nhiên quay đầu.

“Ta thấy thân thể ngươi lành lặn, mặc kệ ngươi vì sao làm ăn mày, tóm lại là ông trời đã cho ngươi cơ hội, tốt nhất là ngươi nên trân trọng.” Từ đầu đến giờ, nàng kỳ thực vẫn luôn âm thầm đánh giá tên ăn mày này, nàng phát hiện, người này tuy rằng vừa bẩn lại vừa thối, khuôn mặt cũng không dễ nhìn, thế nhưng… Thể trạng của y quả thật kỳ lạ.

Xiêm y làm từ vải thô rách rưới, đầy những mụn vá căn bản che không được thân hình rắn chắc của y, tuy rằng có điểm rối loạn bẩn thỉu, nhưng y rõ ràng cao lớn hơn người.

Nếu muốn tìm việc, người này ít nhất cũng có thể làm một chân bốc vác, chỉ là không hiểu sự thể thế nào, cư nhiên lại đi làm ăn mày.

“Cha, con cảm thấy hắn không phải người lười biếng, bằng không nhận được tú cầu, có thể làm một cô gia có tiền của, sao hắn lại dễ dàng buông tha như vậy, còn muốn trở về ngôi miếu đổ nát kia?” Trì Tú Tâm quay đầu, nói ra cái nhìn của mình.

“Hơn nữa cha cẩn thận nghe, hắn nói chuyện không vô lễ thô tục, cũng không có thái độ hữu khí vô lực, nao núng sợ hãi như ăn mày, ngược lại tương đối trầm ổn.”

“Ừm, nghe con nói vậy...” Trì lão gia vốn đau lòng thay con gái, khi biết nàng không có ý chê bai tên ăn mày, ông đối với người con rể này lòng dạ cũng rộng rãi hơn một chút.

“Tuy hắn mắt lớn mắt nhỏ, nhưng cha không thấy ánh mắt hắn rất có thần sao?”Trì Tú Tâm một bên quan sát, một bên thì thào tự nói rồi đưa ra kết luận, “Cho nên con thấy hắn không giống ăn mày bình thường.”

Kỳ thực, nàng cũng không biết bộ dáng ăn mày phải thế nào mới đúng, bởi vì nàng bình thường ở trên đường gặp ăn mày đều sẽ tránh ra chút, cũng không tiến đến nhìn kỹ.

Nhưng hôm nay tại đây cơ duyên xảo hợp, chú ý nhìn kỹ, nàng cảm thấy nam nhân này thái độ thật sự không giống loại người không có ý chí, chỉ biết ăn rồi chờ chết, cho nên y đi làm ăn mày thật sự làm cho nàng cảm thấy không thể hiểu nổi.

Có lẽ, y vốn có gia đình bình thường, về sau thê tử bệnh chết hoặc con ngoài ý muốn chết nên tinh thần bị đả kích, mới có thể biến thành như vậy. Hoặc là, y thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, cha làm ăn mày, y cũng bị mang đi làm ăn mày, về sau do đã làm ăn mày đến quen, bỗng nhiên muốn có công việc bình thường, mọi người cũng không dám thu y, cho nên cũng biến thành như vậy.

Nghĩ đoạn, Trì Tú Tâm quay lại nói với cha: “Cha, con cảm thấy hắn chính là vị tiên tướng kia!”

“Gì? Nếu thế thật, hắn sao không lấy bộ dạng ăn mày đến báo mộng cho con? Như vậy chúng ta cũng dễ dàng tìm hơn.” Trì lão gia buồn bực nói.

“Cha không hiểu, chuyện này tám phần là bảo chúng ta đừng ngồi mát ăn bát vàng, cho nên ý tứ ông trời đại khái muốn cho chúng ta biết người này có tư chất tốt, nhưng không có cơ hội nên mới cho hắn đến ở rể nhà ta, muốn chúng ta dạy hắn chữ nghĩa, học chút tài nghệ, ba năm sau đưa hắn lên kinh tham gia võ trạng nguyên, không phải mộng sẽ thành thật sao?”

Ngẫm lại xem, là võ Trạng nguyên. Một thân áo giáp sáng chói, có điểm nào không giống tiên tướng?

“Thì ra là thế. Ừm, cũng có dáng võ trạng nguyên…”

Cha và con gái người đáp người xướng, tên ăn mày ở bên cạnh nghe có chút dở khóc dở cười.

Cha con nhà này cũng quá sức dở hơi, y chọc vào không nổi, cũng không muốn theo họ đi làm chuyện bôi xấu mặt mình.

“Không, tôi không phải như các người tưởng…”

“Không sai! Chính là như vậy!” Không đợi tên ăn mày nói xong, Trì Tú Tâm liền đánh gãy lời y.

“Ông trời không muốn cho ta tiên tướng giáp vàng mà là muốn ta tự mình đào tạo lấy một vị chiến thần!” Nàng nắm chặt đầu quyền, vẻ mặt mười phần khí thế.

Đầu nhỏ lắc lư, nàng quay đầu nhìn thẳng tên ăn mày, cất cao giọng nói: “Ngươi chớ về miếu nát làm gì, từ rày trở đi, ngươi chính là cô gia nhà ta, trượng phu của ta, ngoan ngoãn ở lại trong nhà đi, nhà ta sẽ lo cái ăn cái mặc cho ngươi, sau đó chúng ta sẽ mời đến một vị sư phụ, ngươi nhân cơ hội đó rèn luyện cho tốt, ba năm sau vào kinh ứng thí phải mang danh võ trạng nguyên trở về đây!”

Nàng càng nói càng hăng, làm tên ăn mày lắc đầu, chẳng biết làm sao mới đặng.

Y thế nào lại gặp phải một tiểu cô nương tùy ý như vậy?

Bất quá Trì Tú Tâm căn bản không để ý ánh mắt phản kháng của y, nàng bên cạnh bàn đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn y, lập tức đưa ra ý muốn không thể phản bác.

“Đến đây! Đầu tiên chúng ta phải làm một chuyện, chính là đem ngươi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.