Trong tân phòng, ánh nến đỏ lung linh rực sáng, bái đường xong, lúc này Trì
Tú Tâm nằm dài ra giường, cười đến cơ hồ không ngồi dậy nổi.
“Nguyên Dật, chàng không cần giống ta phải đội khăn đỏ, hẳn là nhìn thấy rõ
ràng biểu cảm của đám người hàng xóm cùng bà mối Dương phải không? Thật
sự là muốn cười chết ta!”
Trì Tú Tâm chẳng chút nào giống một tân nương tử thẹn thùng, nàng tự tiện ném đi khăn đỏ, còn cười đến không để ý hình tượng, ngay cả nước mắt cũng đã sớm chảy ra.
Vốn đám
người kia đến chỉ để xem nàng mất mặt thế nào khi phải gả cho một tên ăn mày, cuối cùng không hiểu sao tên ăn mày lại biến thành công tử anh
tuấn lịch sự, khiến vô số cô nương nhìn muốn chết đi sống lại tại đương
trường.
“Nàng có vẻ rất vui.” Lạc Nguyên Dật ngồi vào bên cạnh bàn, tự rót rượu cho mình.
Từ ngày quyết ý mai danh ẩn tánh, sống cuộc đời thiếu thốn của ăn mày đến
nay, y cơ hồ đã quên mất loại hưởng thụ này. Hiện tại một bàn đầy rượu
cùng thức ăn phong phú trước mắt tựa như là ảo ảnh, bất tri bất giác lại khiến y tưởng nhớ về quá khứ đã dứt bỏ sau lưng.
“Ta đương nhiên vui vẻ. Bởi vì ta gả cho chiến thần giáp vàng. Chứng minh ta soi mói
nhiều năm như vậy là hoàn toàn xứng đáng.” Trì Tú Tâm cười đắc ý đến rơi cả nước mắt. Bất quá bận rộn hết một ngày, nàng bây giờ có chút đói
bụng, đành phải rời khỏi giường, ngồi xuống bàn ăn.
“Nàng xác
định ta là chiến thần giáp vàng của nàng chỉ vì bộ dạng ta giống hắn?”
Đây cũng là chuyện Lạc Nguyên Dật thấy khó hiểu nhất.
Người ta còn sống sờ sờ đây, thế nào lại báo mộng được?
“A…” Nghe Lạc Nguyên Dật hỏi, Trì Tú Tâm có chút ngoài ý muốn.
Nàng ta ngẫm kỹ lại, sau đó vươn tay bốc một miếng thịt gà bỏ vào trong
miệng, nhai nuốt một hồi, nhận ra mình đang làm gì mới lộ ra chút biểu
cảm ngượng ngùng, cười khan nói: “Kỳ thực, ta cũng không nhớ người trong mộng bộ dáng thế nào.”
Đôi đũa trong tay Lạc Nguyên Dật vừa vươn ra liền chết lặng giữa không trung, y trừng mắt nhìn khuôn mặt vô tội
của Trì Tú Tâm, cảm thấy nàng dường như đã vô phương cứu chữa.
Nha đầu kia đúng thật là ngốc đến thần kỳ.
“Bất quá không quan hệ! Ta thấy bộ dạng chàng tốt như vậy, hẳn là cũng không kém cạnh gì hắn, không cần phải để ý.” Vẫy vẫy tay, Trì Tú Tâm gắp một
khối thịt bỏ vào trong bát y, “Đây đây đây, ăn nhiều một chút, lát nữa
chàng mới có sức cùng ta động phòng.”
Ngôn từ thẳng thắn của nàng làm Lạc Nguyên Dật đang uống rượu thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài.
“Nàng...” Lạc Nguyên Dật đánh giá biểu tình ung dung trên mặt nàng, hỏi: “Nàng có biết thế nào là động phòng không?”
Đại nha đầu sống cùng với cha, không biết có phải từ ông ta mà học được mấy chuyện khuê phòng tư mật này?
“Sao lại không biết? Chàng nghĩ ta là con nít ba tuổi à? Lúc ta còn đang để
tang mẹ, các cô gái cùng lứa với ta đều đã thành thân cả rồi, ta chính
là nghe được từ các nàng không ít chuyện vui thú chốn khuê phòng...” Nói đến đây, nàng hạ thấp giọng rồi đảo mắt đánh giá Lạc Nguyên Dật, “Cho
nên… ta thực chờ mong!”
Xem Lạc Nguyên Dật anh tuấn thế này, thân hình lại rắn chắc, cánh tay thoạt nhìn rất có lực, không biết tư vị
được y ôm vào lòng có mất hồn đúng như lời các chị em nói không.
Lòng nàng lúc này tràn đầy vọng tưởng, ánh mắt nhìn y giống như đang xem xét một khối thịt thượng hảo hạng, làm Lạc Nguyên Dật ở bên không nhịn được phì cười.
Nhìn nàng thế này, còn mong đợi “kính nhi viễn chi” cái gì nữa?
Y nhanh lẹ bắt lấy ngón tay non mịn của nàng, nắm ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức, “Nàng đã biết động phòng là chuyện gì, ta cũng không cần
phải dạy nàng nữa.”
“Không cần dạy, ta tự thể nghiệm là được.”
Nghĩ tới đêm nay sẽ biết thêm một vấn đề nhân sinh mới mẻ, Trì Tú Tâm
thoáng chốc đã không còn cảm giác đói bụng.
Nàng đứng dậy thay
đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Lạc Nguyên Dật, một phen ôm lấy cánh tay y, cười nói: “Cho nên chàng ăn nhiều một chút! Tý nữa biểu hiện cho ta
xem, để sau này ta còn khoe với các chị em chàng có bao nhiêu uy vũ…”
Nàng sẽ không để người khác khoe khoang hay châm chọc mình là gái lỡ thì
nữa. Nhìn xem trượng phu của nàng thật tốt, muốn khuôn mặt, muốn dáng
người đều có đủ.
“Nàng đấy!” Lạc Nguyên Dật không nhịn được vuốt ve đôi má non mềm, “Lời này là muốn ta không được để nàng thất vọng sao?”
“Chàng sẽ làm ta thất vọng?”
Thấy đôi mắt đen láy hiếu kỳ đang nhìn mình, Lạc Nguyên Dật buông xuống đôi
đũa cùng cái bát đang ăn dở, không nhịn được nâng mặt nàng lên, trực
tiếp hôn xuống môi nàng.
Môi của nàng mềm mại, trơn trượt, khi áp vào ập tới là một cỗ hương rượu nồng nàn.
Lạc Nguyên Dật không tự chủ được tiến sâu vào thăm dò, sau đó giống như
không thỏa mãn, được một tấc lại tiến thêm một thước, muốn tham lam
chiếm giữ thật nhiều. Về phần nàng, mặc dù không dự đoán được Lạc Nguyên Dật sẽ hôn mình, nhưng cũng thuận tình phối hợp với y.
Sớm đã
nghe chị em nói qua, cùng nam nhân trong lòng hôn môi là tư vị tốt đẹp
thế nào, thực tế khi bản thân tự trải nghiệm, mới biết lời các nàng nói
bất quá chỉ bằng một phần vạn.
Thật lâu sau, nàng cảm thấy cánh
môi chợt lạnh, mới phát giác y đã buông mình ra, lúc này đang dùng ánh
mắt thật nghiêm túc nhìn mình.
“Sao vậy?” Nàng đang say mê, không muốn dừng lại.
“Có thích không?” Nhìn nàng không chút nào e lệ, còn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, Lạc Nguyên Dật quả thực muốn cười.
Lúc y hôn nàng, tuy rằng thiếu mất cảm giác thẹn thùng ngây ngô của thiếu
nữ, nhưng làn môi như cánh hoa kia lại khiến lòng y nổi lên sóng ba đào
mãnh liệt, mà sự trúc trắc của nàng chẳng những không phá hỏng cảm giác
tốt đẹp, còn khiến y cảm thấy vô cùng thích thú.
“Ta nếu không thích đã mắng chửi người.”
“Vậy ngồi lên ăn nhiều chút.” Lạc Nguyên Dật nhìn thân hình mềm mại của nàng ngả vào trong lòng mình, không nhịn được cười nói: “Bằng không lát nữa
nàng không đủ sức chống đỡ qua đêm xuân, chứ không phải ta không có khả
năng thỏa mãn nàng.”
Chén bát trên bàn đổ nghiêng đổ ngửa, quần áo nam nữ vứt đầy bên giường, toàn bộ đều là giá y đỏ thắm.
Mái tóc búi cao đã xõa tung ra, mềm mại phân tán ở trên giường, như tạo nên một mảnh thiên hà tối tăm.