Mở cửa, hít sâu một
hơi, Diệp Khê Thiến quay đầu nhìn chăm chăm An Nguyệt Quân đang chậm
chạp mặc y phục, rống quát: “An Nguyệt Quân! Anh ra ngoài nhanh một chút cho tôi nhờ!”
An Nguyệt Quân sau khi mặc y phục tử tế liền đi tới
trước mặt nàng, chớp chớp mắt không thôi hỏi lại: “Nương tử, nàng thật
sự muốn ta đi ra à?”
Phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp
đạp cho hắn một cước văng ra ngoài, ở trước mặt An Nguyệt Quân đùng đùng dùng sức đóng cửa lại.
Ăn xong điểm tâm do nha hoàn đưa tới, Diệp
Khê Thiến đang chuẩn bị ra ngoài, lại thấy Liễu Hồng từ xa lượn lờ bước
tới, mùi hương thơm đậm ngấy theo không khí truyền đến. Nàng nhíu nhíu
mày, giả bộ không thấy Liễu Hồng mà lướt qua. Liễu Hồng nhanh tay ngăn
lại, ôn tồn điềm đạm hỏi thăm: “An phu nhân, người hiện muốn đi đâu
chăng?”
Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn nhìn Liễu Hồng. Người phụ nữ
này, ăn mặc đẹp đẽ như kia để làm chi? Phấn trang điểm lại quá nhiều, so với tường thành còn muốn dày hơn, thật làm người khác chẳng vừa mắt
chút nào! Diệp Khê Thiến tức giận đáp qua loa: “Tôi chỉ tuỳ tiện đi lung tung một chút.”
Liễu Hồng vờ như không thấy được Diệp Khê Thiến mất
kiên nhẫn, thản nhiên cười, mắt hiện lên tia vui sướng. Nàng ta kéo tay
Diệp Khê Thiến, thân mật nói: “An phu nhân, người tới đã lâu như vậy,
tiểu nữ thật vô tâm còn chưa dẫn người đi thăm thú xung quanh. Cũng
tiện, sáng hôm nay Liễu Hồng tới đây cũng là muốn mang người đi xem
phong cảnh nơi đây, chẳng hay ý phu nhân thế nào?”
Diệp Khê Thiến
nhíu mày, có chút không muốn: “Ý tốt của cô tôi xin nhận, bất quá tôi
không quen lắm, chỉ muốn một mình dạo thong thả quanh đây thôi.”
Liễu Hồng nụ cười cứng đờ, đáy mắt hiện lên tia âm ngoan, nét mặt càng thêm
nhiệt tình, nói: “An phu nhân, tuy nói sơn trang bé nhỏ, nhưng đạo đối
đãi khách cũng hiểu, nếu phật lòng khách quý thế này, há truyền ra ngoài thật không tốt chút nào.”
Diệp Khê Thiến nghe nàng ta nói hợp tình
hợp lý, cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể không tình nguyện đi
theo, đáy lòng mơ hồ có chút bất an.
Liễu Hồng quỷ dị cười một tiếng, nụ cười trên môi càng ngày càng rực rỡ. Nàng thấp giọng hỏi nha hoàn ở
bên: “Thuý nhi, làm xong xuôi chưa?”
Thuý nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ làm việc người còn không yên tâm sao.”
Trong khi đó, An Nguyệt Quân trở về gian phòng của mình, ngồi xuống, đột
nhiên thấy Liễu Văn đã sớm ở chỗ này chờ chực. Hắn cũng chẳng lộ thanh
sắc, chẳng qua nhàn nhạt liếc lão, tự mình rót chén trà, lạnh lùng hỏi:
“Trang chủ, nghĩ kỹ chưa?”
Mắt Liễu Văn hiện lên tia quỷ dị, tuy nhiên vẻ mặt vẫn đều là vẻ nịnh bợ, lấy lòng nói: “Bảo chủ, mời theo tại hạ đến một nơi.”
An Nguyệt Quân đặt chén trà xuống, gật đầu. Hắn đồng ý làm Liễu Văn đắc ý
dào dạt. Chỉ cần đem người ra trao đổi, lão không tin hắn sẽ không chú
ý. An Nguyệt Quân nhìn Liễu Văn, mặc dù nhìn ra lão có cái gì không
đúng, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, hoặc nói đúng ra là hắn khinh
thường.
Liễu Văn đứng lên, cung kính mời: “Bảo chủ đi hướng này.”
An Nguyệt Quân theo sát phía sau, một thân khí lạnh thấu xương khiến Liễu
Văn sợ run cả người, nhưng rồi lão lại mơ tới mình có thể làm bảo chủ
Nguyệt gia bảo, trên cả vạn người, ví như một ánh mắt lạnh băng cũng đủ
doạ kẻ khác ngoan ngoãn lui binh, quả thật là tuyệt vời biết bao!
Chẳng bao lâu sau, Liễu Văn dẫn hai người đến một thư phòng. An Nguyệt Quân
nhìn quanh, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, lạnh lùng hỏi: “Hắn ở đâu?”
Liễu Văn mắt chớp loé, ánh mắt tham lam thấp thoáng, cười xuề xoà: “Bảo chủ, ta nghe nói người này cùng ngài có thâm cừu đại hận, cho nên phải mất
rất nhiều tâm tư truy lùng được hắn, may thay trong lúc hắn lơ đãng nên
mới…”
An Nguyệt Quân nhíu nhíu mày, khoé miệng gợi lên sát ý, mắt đen lạnh buốt, có khinh thường, có đùa cợt, không kiên nhẫn nói: “Sau khi
chuyện này thành công, Nguyệt gia bảo sẽ là chỗ làm ăn tốt của ngươi.”
Hắn mất không ít công sức cùng thời gian cũng không tìm được tung tích
người đó, mà Liễu Văn này lại làm được. Lão ta không hề đơn giản!
Bất thình lình, tâm An Nguyệt Quân co rút một trận đau đớn, cơn đau càng
ngày càng mãnh liệt. Đau! Cơn đau này… rất giống như lúc cha mẹ tự vẫn
trước mặt hắn! Đau quá! Tại sao?! Tại sao lại đột nhiên đau như vậy?!
Nương tử! Nương tử! Vừa nghĩ tới nàng, tâm hắn càng đau đớn thêm vạn
phần.
An Nguyệt Quân quay đầu đi, lao thẳng ra ngoài. Liễu Văn không
ngờ đến hắn lại hành động như thế, đáy mắt thoắt hiện chút bối rối.
Chẳng lẽ Hồng nhi hành sự bị hắn phát hiện? Lại nghĩ, hắn chẳng qua chỉ
là một bảo chủ, võ công chưa hẳn đã cao, không lo. Tâm dần dần trấn
định, lão đuổi theo, giả bộ thở hổn hển hỏi: “Bảo… chủ… ngài có… chuyện
gì…?”
An Nguyệt Quân không còn tâm trí nào nữa, vẫn hộc tốc đi về
phía trước, rốt cuộc cũng chạy tới gian phòng của Diệp Khê Thiến. Thấy
cửa phòng nàng mở toang, đáy lòng mơ hồ khủng hoảng. Hắn vọt vào nhưng
không tìm thấy nàng, tâm co rút càng tệ hại hơn, mắt dần dần nhiễm tia
điên cuồng. Nét mặt lạnh lẽo cực đỉnh, hắn quay đầu lại thẳng tắp hướng
Liễu Văn bước tới, gằn giọng: “Nói! Nàng đâu?!” Ngữ điệu băng hàn như cũ nhưng còn điên cuồng hơn trước. Nàng không thể xảy ra chuyện gì! Bởi vì hắn không cho phép!
“Nàng?”Liễu Văn nét mặt nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Bảo chủ, ngài đang hỏi ai?”
An Nguyệt Quân không mang chút tình cảm trừng trừng nhìn lão, từng bước ép sát. Tay Liễu Văn lén lút cầm bội kiếm bên hông, mà động tác của hắn
cũng không qua khỏi mắt An Nguyệt Quân, hắn lạnh lùng cười một tiếng,
hỏi lại: “Nương tử của ta ở đâu?”
“Bảo chủ, phu nhân không phải là ở
cùng một chỗ với ngài sao?” Liễu Văn vẻ mặt vô tội, lão nghĩ nghĩ chốc
lát rồi nói: “Có thể phu nhân nghịch ngợm, đi đâu chơi rồi chăng?”
Cuồng phong thịnh nộ trong mắt An Nguyệt Quân đã muốn bùng nổ, hắn rít: “Ngươi…”
Bỗng có một thanh âm lanh lảnh chen vào, là một nha hoàn chừng mười hai,
mười ba tuổi, tay dựa vào khung cửa, nhẹ giọng nói: “Bảo chủ, nếu ngài
đang hỏi phu nhân thì nô tỳ vừa mới thấy người cùng tiểu thư đến sau
núi.”
Liễu Văn sửng sốt, mắt nhìn nha hoàn ngây ngô mà lộ ra sát ý.
Trong phủ y luôn không cần một kẻ nhiều chuyện như thế này, giữ lại
chẳng có tác dụng! Liễu Văn hoà nhã đi tới trước nha hoàn nhỏ, cười híp
mắt hỏi: “Có nghe các nàng đi đến đó làm gì không?”
Nha hoàn suy nghĩ một chút, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Tiểu thư nóng lòng muốn dẫn phu nhân cùng đi dạo đâu đó…”