“Rầm!”
Cửa mở bung ra, Tư Đồ Khiêm vọt vào phòng đầu tiên, đập vào mắt là khung cảnh toàn máu và thi thể, mặt đất thấm đẫm máu đỏ tươi, y sợ ngây
người. Đến khi y nhìn thấy An Nguyệt Quân lạnh lùng hiện ra trước mắt,
lòng bỗng dấy lên nỗi sợ không tên. Đồng tử tím lạnh lùng liếc y. Tử
nhãn? Hắn là…
Tư Đồ Khiêm luôn ôn nhuận như ngọc lúc này lộ ra vẻ
kinh ngạc vô cùng. Y thất thanh hồi lâu mới phản ứng lại: “Ngươi là Lãnh Diện Ngọc Quân?”
Lời vừa xong khiến tất cả mọi người hít một ngụm
khí lạnh, thật sự không các nào tưởng tượng được một người tuấn mỹ tuyệt diễm thế kia lại là Lãnh Diện Ngọc Quân giết người như ngoé. Thế nhưng
sự việc bày ra trước mắt lại không thể không tin, mảnh mảnh thi thể,
khoé môi lãnh khốc cười cợt, đặc biệt là tử nhãn mà thế nhân gọi là “yêu đồng tử”, nghe đâu có thể hút hồn phách nhân…
*yêu đồng tử: tạm hiểu là đôi mắt màu tím của yêu nghiệt (tử là tím)
Nghĩ tới đây, trong đám đông có kẻ hô hoán lên: “Con của yêu nghiệt! Mọi người ngàn vạn lần đừng nhìn vào mắt hắn!”
Dứt lời, đám đông liền hỗn loạn ầm ĩ, một số người thậm chí còn sợ hãi lui về sau.
Hiển nhiên là An Nguyệt Quân nghe được, mắt bắn thẳng về kẻ vừa lên tiếng,
chẳng qua chỉ một nô bộc, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nam tử bên
cạnh đứng cạnh lại có chút quái dị, tuy là mặc trang phục nô bộc nhưng
tà khí lẫn sát khí trên người y vẫn vô cùng nồng đậm… An Nguyệt Quân
cười khẩy, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Ôm chặt lấy Diệp Khê Thiến,
hắn không cần, thật sự không cần.
Bỗng người lòng “ưm” một tiếng
khiến An Nguyệt Quân chấn động. Dược mau phát tác rồi! An Nguyệt Quân
băng băng bước đi, ai nấy đều sợ hãi mở ra một con đường cho hắn. Hắn
lướt mắt nhìn xung quanh, tất cả đều chỉ là sợ hãi, sợ hãi và sợ hãi,
sau đó cười lạnh đi ra ngoài.
“Khiêm nhi, chuyện này…” Ngô Hiên khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, chần chờ nói.
Tư Đồ Khiêm khẽ mỉm cười: “Bá phụ, chúng ta không thể thất lễ được.”
“Nhưng mà mắt Lãnh Diện Ngọc Quân…”
Tư Đồ Khiêm lắc đầu không đồng ý nói: “Bá phụ, nếu ánh mắt hắn thật sự có
thể hút hồn phách nhân, Thiến Thiến ở cùng hắn lâu như vậy sao vẫn không bị gì?”
Ngô Hiên còn đang do sự, Ngô Vũ Thi liền đi ra tiếp: “Cha,
chuyện lần này vô luận thế nào con cũng muốn đền đáp, nên con nghĩ sẽ tự mình nói lời cảm tạ An Nguyệt Quân. Nếu không có An công tử, con nghĩ
giờ này con sẽ không yên bình đứng ở đây đâu.”
Ngô Hiên vẫn do dự: “Nhưng…”
“Bá phụ, con sẽ đi theo Thi nhi.” Tư Đồ Khiêm ôn nhu bảo.
“Tư Đồ ca ca!” Ngô Vũ Thi vẻ mặt thất kinh nhìn y, đáy mắt ngập tràn vui sướng. Y đang quan tâm nàng sao?
“Được rồi, ta đáp ứng. Các con đi nhớ phải cẩn thận.” Ngô Hiên cuối cùng cũng bị thuyết phục.
“Dạ, cảm ơn cha.” Ngô Vũ Thi vui vẻ nói.
…
An Nguyệt Quân ôm chặt Diệp Khê Thiến từ Ngô phủ ra ngoài liền lập tức
thẳng hướng đông bay đi. Cảm giác nhiệt độ thân thể nàng càng ngày càng
cao, mặt cũng càng ngày càng hồng làm hắc mâu vốn tinh khiết của hắn trở nên thâm trầm, tốc độ phi thân cũng nhanh hơn.
Đi tới cuối đường rồi rẽ trái, không đầy lát sau hai người đã đến một khách điếm. Khách điếm
này được trang hoàng tráng lệ, so với những chỗ trước kia thật sự là một đẳng cấp khác. Ở cửa khách điếm đã có người đứng chờ, y cung kính hành
lễ: “Bảo chủ.”
An Nguyệt Quân gật đầu.
Người nọ nhìn nữ tử An
Nguyệt Quân ôm trong ngực, mắt vô cùng tò mò nhưng tuyệt không dám để lộ liền tiếp: “Bảo chủ, Lý Thanh từ nửa tháng trước đã biết ngài muốn tới, đã sớm vì ngài chuẩn bị sương phòng.”
“Khổ cực.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp.
Lý Thanh cũng rõ tính cách chủ nhân, chuyện không liên quan đến y thì cấm hỏi nên nói thẳng: “Bảo chủ, đi bên này.”
Đợi An Nguyệt Quân gật đầu, Lý Thanh liền dẫn hắn đến sương phòng đã chuẩn
bị tốt. Hiện tại dù đã khuya nhưng cũng còn ầm ĩ. Lý Thanh an bài An
Nguyệt Quân ở một sương phòng ngoại biệt, nằm riêng ở hậu viện nhưng vẫn thông liên với khách điếm. Không gian yên tĩnh, cảnh trí cũng đẹp, tuy
nhiên không khí hơi có vẻ thanh u với đại sảnh tráng lệ đằng trước.
Lúc An Nguyệt Quân toan bước vào, Lý Thanh chần chừ hồi lâu vẫn quyết định
xin chỉ thị: “Thuộc hạ mạo phạm, không biết bảo chủ có phát hiện kẻ bám
theo ngài không?”
An Nguyệt Quân mâu quang chợt loé, khuôn mặt lạnh nhạt trước sau như một, lành lạnh bảo: “Ngươi giải quyết hắn đi.”
“Nhưng là địch hay bạn còn chưa phân rõ, như vậy có mạo muội…” Lý Thanh sợ hãi chần chừ nói.
“Không để ta nói lần thứ hai!” Khẩu khí An Nguyệt Quân cường ngạnh, cũng lạnh
đi không ít. Tên đó đúng là chưa từ bỏ ý định! Ở Ngô phủ không giết y, y còn đuổi theo đến tận đây!
“Dạ, dạ, dạ, thuộc hạ hiểu.” Lý Thanh hãi hùng lắp bắp đáp.
“Ngươi lui xuống trước đi. Chưa đến sáng thì đừng tới.” Nói xong An Nguyệt Quân đi vào, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lý Thanh thở dài một hơi, quay đi.
Bên trong phòng, An Nguyệt Quân đem Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng mà để ở trên
giường. Diệp Khê Thiến “ưm” một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, thấy An
Nguyệt Quân liền thản nhiên nở nụ cười, dang rộng hai tay, hệt trẻ con
vòi vĩnh kêu: “Ôm, ôm, ta muốn ôm!”
An Nguyệt Quân nhìn nàng, cưng
chiều cúi người trao cho nàng một cái ôm nóng bỏng. Dần dần, mắt Diệp
Khê Thiến trở nên mông lung, cộng thêm chút khát cầu, mặt càng ngày càng hồng rực, miệng cứ lải nha lải nhải: “Nóng quá, nóng quá, nóng…”
Một tay đẩy An Nguyệt Quân ra, thân thể nàng không ngừng giẫy giụa, tay còn lại bắt đầu vô ý thức cởi y phục ra. Ánh mắt An Nguyệt Quân thâm trầm
sâu thẳm, tay hắn đưa tới cầm chặt lấy bàn tay đang tự làm loạn lên kia, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng.
Diệp Khê Thiến giống
như là nhận được sự an ủi nhỏ nhoi nên càng không ngừng mà hướng hắn đòi hỏi nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn dúi cọ trong bàn tay to lớn của hắn,
dễ chịu híp mắt như con mèo con đang được chủ cưng nựng. Dần dần, nàng
bắt đầu thấy chưa đủ, tay từ từ tiến lên xoa xoa thân thể An Nguyệt
Quân, lại cảm giác y phục của hắn sao mà chướng mắt, thế là chu miệng
lên muốn đem chúng thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không cởi được.
Diệp Khê Thiến dần kề sát vào An Nguyệt Quân, rồi bất thình lình hôn mạnh
lên môi hắn, kịch liệt nhấm nháp thứ chất lỏng ngọt ngào trong miệng
hắn, tay liều mạng muốn kéo y phục chướng mắt của hắn ra. An Nguyệt Quân vội vàng đẩy nàng ra, hào hển thở dốc, đôi mắt đen nhánh đã không còn
tà mị giống bình thường nữa mà đang lây nhiễm ham muốn nguyên thuỷ nhất… Hắn gồng mình nắm tay thật chặt.
Diệp Khê Thiến bị đẩy ra vẫn chưa
bỏ cuộc, vẫn cứng đầu quấn lấy An Nguyệt Quân tiếp, nhưng đột nhiên giây sau nàng đã mất đi ý thức. An Nguyệt Quân thở dài một hơi, còn lông mày nhăn lại thành một đường. Điểm huyệt của nàng, chẳng qua chỉ là tạm
thời, sợ tỉnh lại dược có khi sẽ còn hoành hành hơn.
Mâu quang chợt
loé, An Nguyệt Quân đem nàng ngồi xếp bằng giữa giường, chính mình thì
ngồi phía sau, bắt đầu vận công đem xuân dược bức ra ngoài. Một khắc
sau, người Diệp Khê Thiến từ từ toát ra nhiệt khí, còn An Nguyệt Quân
thì trên trán lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt thấm ướt chăn đệm.
*1 khắc = 15 phút
Ước chừng thêm một khắc đồng hồ nữa trôi qua, trên người Diệp Khê Thiến
nhiệt khí đã chỉ còn rất ít, cuối cùng thì mất hẳn. An Nguyệt Quân chậm
rãi đem tay thu hồi, thở mạnh ra một hơi điều hoà khí tức. Sau đó hắn
đặt Diệp Khê Thiến nằm lại lên giường, nhìn khuôn mặt nàng bởi vì nhiễm
khí nóng mà hồng nhuận mướt mát mồ hôi, cổ họng khô rát bèn cúi người
hôn nàng một cái, nhưng sau đó lại nhanh chóng nằm ngủ ngay ngắn bên
cạnh.
Lời tác giả:
PS
(Photoshop): Về vụ trúng xuân dược này ta cũng không phải rành, chỉ có
thể viết như vậy, với lại ta cũng cảm thấy không nên kịch liệt quá làm
gì. Hu hu, nàng nào không hài lòng thì cũng đừng tìm ta tính sổ nha! Còn phần sinh hoạt vợ chồng sau màn che, ta không phải là không đồng ý,
nhưng nếu như quả thật quan tâm và quý trọng một người con gái, nhất
định sẽ không qua loa với nàng, vì thế họ sẽ chỉ làm ở lúc thành thân
thôi. Hắc hắc, muốn xem sao, vậy thì ủng hộ nhiệt tình vào đi, comment,
comment khí thế vào!