Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến tỉnh lại từ rất sớm, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo mê người
giống như thiên sứ không hề có chút phòng bị nào của An Nguyệt Quân.
Nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, môi cũng không tự chủ mà đưa lên
trước nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại và ấm áp của hắn, nhưng ngay
sau đó liền nhanh chóng rụt về. Nhìn mắt hắn vẫn nhắm chặt, lòng nàng
khẽ mừng thầm. Cảm giác ăn lén đậu hũ này thật không tệ! Tuy nhiên, nàng không để ý đến khoé môi An Nguyệt Quân có lộ ra nụ cười nho nhỏ, nhẹ
nhàng, nhàn nhạt, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.
Diệp Khê Thiến muốn
đứng dậy, phát hiện thắt lưng bị An Nguyệt Quân ôm thật chặt, muốn đi
cũng không được, hơn nữa hình như tay hắn còn càng siết chặt thêm. Thở
dài một hơi, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đột ngột mở mắt ra. Càng
ngày càng chặt? Thì ra tên này giả bộ ngủ gạt nàng, hừ, xem nàng làm sao trừng trị hắn!
Tay nàng không hề báo trước mà luồn qua hông An
Nguyệt Quân, thấy nụ cười nhẹ trên môi An Nguyệt Quân càng rạng rỡ thêm, liền bất thình lình dùng sức véo hắn một cái đau điếng.
An Nguyệt
Quân lập tức mở mắt ra, nước mắt chực chờ hồn nhiên và ngây thơ, đáng
thương nhỏ giọng xin: “Nương tử, nàng không thể hạ thủ lưu tình một chút sao? Phu quân thật sự rất đau.”
“Ai bảo anh tỉnh mà còn giả vờ ngủ.
Đáng đời!” Diệp Khê Thiến hung hăng nói: “Còn muốn ăn đậu hũ của tôi,
háo sắc bại hoại!” Xem ra nàng hoàn toàn không nghĩ tới, vừa nãy là ai
ăn trộm đậu hũ của ai trước.
“Nương tử, nương tử, ta nào có!” Giọng
nói vẫn uỷ khuất đáng thương như cũ, nũng na nũng nịu kêu ca oan tình
của mình. Mà thanh âm kia còn mềm nhũn đến tận đầu khớp xương, nghe làm
cho người ta muốn đặc biệt cưng nựng.
“Tôi muốn rời giường.” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt hoàn toàn là hạnh phúc.
“Nương tử, nàng thấy người có chỗ nào không khoẻ không?” Giọng nói hắn khẩn
trương lo lắng, mắt mở thật to để bộc lộ tình cảm thương yêu của mình,
đáy lòng trướng đầy hạnh phúc ngọt ngào hơn mật.
“Không có, tôi rất khoẻ.” Diệp Khê Thiến không hiểu câu hỏi của hắn có ý gì, liếc nhìn hắn một cái.
“Ta cũng thấy không có chuyện gì.” An Nguyệt Quân lầm bầm, sau lại tí tởn
nói: “Nàng dữ như vậy, làm sao có thể bị gì được.” Tâm thả lỏng, may là
ngày hôm qua vận công hữu dụng.
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác được
ánh mắt sắc bén chiếu vào mình, tâm An Nguyệt Quân run lên, vẻ mặt hắn
vô tội nhìn đáp nàng, hồn nhiên hỏi: “Nương tử, nàng sao lại nhìn ta như vậy?”
“Phu quân vừa nói ai dữ?” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu từ kẽ răng.
“Không có, không có, nương tử rất dịu dàng.” An Nguyệt Quân lắc đầu cấp tốc
hô, lông mi dài rợp chớp chớp phủ trên một đôi mắt nai thật hồn nhiên
đang mở to vô tội, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta muốn bắt nạt, ăn hiếp đã đời.
Diệp Khê Thiến ngó hắn, đột nhiên cười thành tiếng, kỳ
quặc làm An Nguyệt Quân lông tơ dựng đứng. Hắn lắp bắp nhát gừng hỏi:
“Nương tử, nương tử, nàng… sao vậy?”
“Không, không, chỉ là muốn cười thôi.” Diệp Khê Thiến vẫn cười híp cả mắt. Nàng liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là đâu?”
“Báo cáo nương tử, đây là khách điếm.” An Nguyệt Quân lập tức trả lời.
“Chỗ này không tệ, chắc tốn tiền lắm.” Diệp Khê Thiến chăm chú xem xét bày
trí xung quanh, tuỳ ý nói, mặt có chút đứt ruột. Một buổi ở đây hết bao
nhiêu tiền chứ?
“Không cần trả tiền.” An Nguyệt Quân đáp không chút nghĩ ngợi.
“Không cần trả tiền? Đây là nhà anh chắc?” Diệp Khê Thiến tức tối liếc hắn một cái.
“Sai.” An Nguyệt Quân phản đối chắc như đinh đóng cột làm Diệp Khê Thiến ngẩn
ra, dương dương đắc ý sửa lại: “Nương tử, đây là nhà chúng ta.” Mặt tràn đầy lấy lòng, khẩu khí cũng thập phần vui vẻ.
“Hả? Không phải là cái gì bảo sao? Thế nào lại thành khách điếm rồi?” Diệp Khê Thiến hồ đồ nhìn hắn.
“Nương tử ngốc quá, khách điếm này là do Nguyệt gia bảo kinh doanh, ngoài ra
còn nhiều thứ khác nữa, ví dụ như sòng bạc, tiệm bán đồ cổ…” An Nguyệt
Quân hăng hái hừng hực giới thiệu.
“Dừng một chút! Anh hãy nói thật
cho tôi, nhà anh…” Diệp Khê Thiến lại bắt gặp vẻ mặt không hài lòng của
hắn liền vội vã sửa lời: “Không, là nhà chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu
tiền?”
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, ngây ngốc đáp: “Nương tử, cũng không nhiều, bất quá nhất định đủ nuôi nương tử mà.”
“À, à, vậy thì tốt.” Diệp Khê Thiến an tâm gật đầu, nghĩ bộ dạng khá giả của hắn chắc cũng đủ cho nàng tiêu xài.
Đúng lúc này ngoài cửa có thanh âm cung kính lẫn khẩn trương vang lên, cắt đứt cuộc chuyện của hai người.
“Bảo chủ, Lý Thanh có việc bẩm báo.”
Diệp Khê Thiến vừa nghe có giọng người lạ lập tức xấu hổ khẩn trương kiểm
tra lại y phục của mình, sau đó nghĩ muốn bò dậy nên đẩy An Nguyệt Quân
ra rời khỏi giường, thế nhưng lại bị hắn ấn chặt vào ngực không cho cựa
quậy. Diệp Khê Thiến mặt hết trắng xanh rồi lại đỏ bừng, hít vào thở ra
đều là hương thơm đặc biệt của hắn, thoang thoảng, dễ chịu. Nàng chôn
sâu ở trong lồng ngực hắn, bỗng nhiên cảm giác có thể cùng hắn như vậy
đến địa lão thiên hoang.
*địa lão thiên hoang: ám chỉ khoảng thời gian lâu dài, sáng ngang với trời đất
“Đi vào.” Thanh âm lạnh nhạt truyền vào lỗ tai. Nàng không thể không chú ý, chỉ có khi đối với nàng, hắn mới có thể trẻ con, có thể làm nũng, cũng
có thể chọc cho người yêu mến. Nàng sao mà may mắn có được hắn! Nhưng
được một người con trai yêu đến như vậy, si mê đến như vậy, có phải rồi
sẽ bị trời phạt không?
Cửa mở ra, đi vào là một trung niên nam tử mặc trường sam đỏ tím, cột tóc, trông có vẻ đậm chất giang hồ. Y quỳ xuống
trước An Nguyệt Quân, chết không sờn kiên định nói: “Bảo chủ, thuộc hạ
không hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin nguyện lấy cái chết tạ tội!”
“Hử?” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp.
“Bảo chủ, đêm qua thuộc hạ không thận trọng để cho kẻ bám theo ngài chạy
thoát.” Giọng y có chút không cam lòng. Y không sợ chết, nhưng cứ vậy mà chết y không cam lòng.
“Ừm.” An Nguyệt Quân nghe Lý Thanh nhận tội, chẳng qua cũng chỉ mặt vô cảm đáp.
“Thuộc hạ không sợ chết, chỉ là không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo chủ giao, hổ thẹn không thôi.” Lý Thanh bi phẫn thanh minh.
“Ngươi…”
Diệp Khê Thiến nhìn mắt An Nguyệt Quân bắt đầu dấy lên sát ý, tâm cả kinh,
vội vàng cắt đứt lời hắn ôn nhu kêu: “An Nguyệt Quân, tôi đói.”
“Nếu
nương tử đói bụng, giờ chúng ta ra ngoài ăn điểm tâm luôn.” An Nguyệt
Quân cúi đầu nhìn người trong lòng, lãnh ý trong mắt bốc hơi sạch sẽ,
yêu chiều đáp ứng nàng.
Thanh âm lấy lòng cùng dáng vẻ cưng chiều kia khiến Lý Thanh sửng sốt. Đây… là bảo chủ lãnh khốc ư? Đây là bảo chủ vô tâm ư? Đây là bảo chủ tàn nhẫn ư? Y không tin!
“Lý Thanh, đứng lên
đi.” Giọng nói lành lạnh của An Nguyệt Quân vừa truyền vào tai, Lý Thanh vội ngẩng đầu lên, đã thấy lại một bảo chủ lạnh lùng tàn nhẫn An Nguyệt Quân. Y chầm chậm phục hồi tinh thần. Đây mới chính là bảo chủ Nguyệt
gia bảo, một người trừ lãnh ý và vô cảm cũng chưa bao giờ xuất hiện thêm bất kỳ biểu cảm khác của nam nhân!
“Dạ.” Lý Thanh y lệnh đứng lên tuy nhiên vẫn khom lưng chờ chủ sai khiến.
An Nguyệt Quân kéo Diệp Khê Thiến ra khỏi phòng, tới cửa mới bỏ lại một câu: “Hắn chạy là nằm trong dự liệu của ta.”