“Bốp!” Một đấm đánh
tới, Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân một cái, lành lạnh bảo: “Nói
nhảm, ai chẳng biết anh dùng tay hái, chẳng lẽ anh dùng miệng hái?”
“Nương tử muốn biết à?” Mắt An Nguyệt Quân đen trắng rõ ràng, mắt mở to ngập
tràn hồn nhiên ngây thơ, khoé môi gợi lên nụ cười giảo hoạt, dụ dỗ hỏi.
“Anh có nói không?!” Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn, mắt đã nheo lại tràn đầy ý uy hiếp.
“Nương tử, ta rất nhớ nàng.” An Nguyệt Quân làm như không thấy cơn giận dữ của nàng, gương mặt phúng phính cẩn thận tiến tới trước ngực nàng liều mạng cọ cọ làm nũng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta mới tách ra có mấy canh giờ mà?” Diệp Khê Thiến hồ nghi.
“Xem kìa, xem kìa, nương tử một chút cũng không nhớ ta, một chút cũng không
muốn mỗi giờ mỗi khắc cùng ta ở một chỗ.” An Nguyệt Quân ai oán lên án,
lông mày thanh tú nhăn lại, gò má đáng yêu tinh xảo dán tại trên người
nàng tiếp tục cọ.
Diệp Khê Thiến trầm mặc…
Thật lâu sau đó.
“Anh rốt cuộc có chịu nói không? Đừng có nghĩ lảng sang chuyện khác.” Diệp
Khê Thiến mở miệng hỏi dồn, mặc dù khẩu khí hung dữ nhưng trên mặt lại
tràn đầy nhu tình.
“Nương tử, trên núi Ngọc Kỳ này vốn có Thu Tâm
Thảo.” An Nguyệt Quân liếc kẻ ngồi trên xe lăn kia, trông ánh mắt kỳ dị
của y dành cho mình, tay liền lén lút ôm hông nàng khiến mặt y biến sắc. An Nguyệt Quân nở nụ cười đắc ý. A… Nàng là của hắn!
“Vốn có? Làm sao anh biết? Trước kia anh đã tới đây à?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi An Nguyệt Quân.
“Phải, trước kia khi đi qua ngọn núi này có thấy.” An Nguyệt Quân trả lời.
“Khó trách anh nói là sẽ trở lại thật nhanh.” Diệp Khê Thiến trong lòng bừng tỉnh ngộ.
“An Nguyệt Quân! Nếu chỉ cần đi có mấy canh giờ, anh làm sao lại không muốn đi? Khi ấy có phải cố ý ăn đậu hũ của tôi không?” Diệp Khê Thiến đột
nhiên nghĩ đến một màn ly biệt trước khi đi, bị hắn sỗ sàng ăn ăn ăn,
giận đến sôi máu. Tên nhóc này cố ý?! Càng nghĩ càng giận, nàng bực bội
phóng một ánh mắt giết người tới.
An Nguyệt Quân rụt cổ lại, trong
mắt mơ hồ có ánh lệ hiện lên, lỗ mũi kéo dài, đáng thương nhỏ giọng giải thích: “Nương tử, nào có, sau khi đi ta mới nhớ ra đó chứ.”
“Thật không?” Diệp Khê Thiến rõ ràng không tin ngó An Nguyệt Quân. Tin hắn mới có quỷ!
“Nương tử, lời ta nói đương nhiên là sự thật.” Vì để phối hợp với độ tin cậy, An Nguyệt Quân còn liều mạng gật đầu.
Diệp Khê Thiến đang muốn nói tiếp thì bên giường bỗng truyền tới tiếng rên
rỉ làm nàng phải nuốt lời định nói lại. Nàng bước đến bên giường khẩn
trương nhìn người nọ, hỏi: “Anh đã tỉnh?” Thấy thế An Nguyệt Quân trong
lòng hơi khó chịu. Nương tử tích cực như vậy làm gì? Hắn trở lại cũng
không thấy nàng tích cực cỡ đó.
“Hắn không có tỉnh.” Tề Thiên Phóng
bị hai người bỏ quên hồi lâu bật thốt, kèm theo nụ cười trào phúng, khẩu khí châm chọc: “Ngươi có thấy bệnh nhân nào vừa uống thuốc xong liền
tỉnh chưa? Hơn nữa còn bệnh nặng thế kia.”
“Không cho phép nói với nương tử của ta như vậy, không cho phép bắt nạt nàng!” An Nguyệt Quân một bộ mất hứng kêu lên, thanh âm non nớt, mắt hung hăng trừng Tề Thiên Phóng chằm chằm, mơ hồ thấy được chút toan tính.
“Không tệ, không tệ, xem ra ngày thường không uổng công tôi thương anh.” Diệp Khê Thiến vui vẻ gật gù.
“Cho nên sau này nương tử phải thương ta nhiều hơn.” An Nguyệt Quân cũng gật gật quay đầu nhìn Diệp Khê Thiến, vui sướng hài lòng chạy tới, vừa chạy vừa rung đùi đắc ý, trông vô cùng đáng yêu.
“Biết, biết.” Diệp Khê Thiến tiếp tục gật gù.
An Nguyệt Quân lạnh mặt với Tề Thiên Phóng, nụ cười thấp thoáng như khinh
miệt, hàm chứa băng giá vô hạn, nói: “Chỉ mình ta mới có thể bắt nạt
nàng.”
Diệp Khê Thiến đang cười đến vui vẻ, vừa nghe xong mấy lời này mặt liền cứng đờ.
“Cốp!” Hung hăng gõ vào đầu An Nguyệt Quân một cái không chút lưu tình, nàng
tràn ngập tức giận gằn từng câu từng chữ: “Anh, nói, cái, gì?!?”
An
Nguyệt Quân mắt đen lúng liếng đảo một vòng, cười làm lành với Diệp Khê
Thiến bảo: “Nương tử, ta nói là chỉ mình nàng mới có thể bắt nạt ta.”
Diệp Khê Thiến không biết nên khóc hay nên cười nhìn hắn bèn lắc đầu. Người này… trở mặt cũng quá nhanh đi!
An Nguyệt Quân quay mặt về phía Tề Thiên Phóng, nhẹ nhàng mà nở nụ cười
nguy hiểm, nói: “Hai ngày nữa, người mà ngươi không tưởng tượng được sẽ
đến.”
Tề Thiên Phóng biến sắc, không đáp lời, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn lại An Nguyệt Quân.
…
Mấy ngày nữa trôi qua, An Nguyệt Quân đúng như lời hắn bảo, mỗi giờ mỗi
khắc đều cùng Diệp Khê Thiến dính một chỗ. Mỗi khi Diệp Khê Thiến thật
sự chịu không được muốn đuổi người, hắn lại nháy mắt biến thành một con
nai với đôi mắt tinh khiết đáng yêu nhìn nàng khiến tâm nàng thoáng chốc mềm nhũn, lại ngầm đồng ý để hắn tiếp tục dính lấy mình. Mà tay bị
thương của Diệp Khê Thiến cũng dần dần chuyển tốt.
Hôm nay, khó có được ngày yên ổn, Diệp Khê Thiến ngồi bên bàn trầm tư. Tề Thiên Phóng đẩy xe đi vào nàng cũng không lên tiếng.
“Ngươi không hỏi vì sao ta tới?” Tề Thiên Phóng cười nhạt nhẹ hỏi nàng.
“Anh muốn nói thì nói, không nói thì thôi, ai ép được anh.” Diệp Khê Thiến nhìn y một cái, nhàn nhạt đáp lại.
Diệp Khê Thiến ngây ngốc một chút, kết quả lắp bắp đáp: “Ờ… tốt… tốt lắm…
anh… bộ anh bị cái gì… kích thích à?” Y đột nhiên dịu dàng như thế làm
nàng chẳng quen chút nào.
Tề Thiên Phóng lắc đầu, dịu dàng nắm lấy
tay Diệp Khê Thiến, nhìn kỹ rồi bảo: “Quả nhiên là đang phục hồi, cố
gắng điều trị là ổn.”
Này… Y có có phải bị kích thích quá không vậy,
hay là phát sốt? Diệp Khê Thiến lấy tay chạm vào trán mình rồi quay ra
chạm vào trán Tề Thiên Phóng, tự lẩm bẩm: “Không có sốt mà.”
Cảm giác mềm mại trên trán không khỏi làm Tề Thiên Phóng một trận xao động mất
hồn. Y không nghĩ rằng nàng có thể ở tình cảnh này chạm vào y, chỉ vì
muốn xác định xem y có phát sốt lên không. Tim có một dòng nước ấm ngọt
ngào chảy qua. Trừ nữ nhân kia, nàng là người thứ hai đem lại cho y cảm
giác ấm áp…
“Thiên Phóng…”
Giọng nói mềm mại khiến thần sắc Tề
Thiên Phóng đại biến, nét mặt âm trầm, đáy mắt ngập tràn đau thương, tay không tự chủ được run rẩy, bối rối bắt mạnh nhầm tay bị thương của Diệp Khê Thiến. Là ảo giác! Tuyệt đối là ảo giác!
“A!” Diệp Khê Thiến bị đau hét to lên, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.
Lại là giọng nói mềm mại, đáng yêu đó, dịu dàng cùng ngập tràn xúc cảm thâm tình khiến cả người Tề Thiên Phóng phát run, cuối cùng đành quay đầu
lớn tiếng rống: “Cút!” Thanh âm y tràn đầy thống khổ cùng với chán ghét, mơ hồ còn chút quyến luyến tư niệm.
Sắc mặt y kinh khủng làm cho
người khác phải lùi lại, như Diêm La địa ngục không ngừng hổn hển, đáy
mắt hiển hiện vô vàn thống khổ. Nàng tới làm cái gì? Tại sao còn muốn
xuất hiện trước mặt y?