Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 16: Chương 16:




Edit: Summer
 
Nguyễn Thời Ý vốn nghĩ là bỏ lại Từ Hách cố tình gây sự là có thể an tâm trở về Lan Viên.

 
Không ngờ mới vừa cùng Tĩnh Ảnh tụ hợp, quay đầu liền thấy Từ Thịnh trường thân ngọc lập* đứng ở góc đường. 
 
(*) Cao ráo đẹp đẽ
 
Võ phục của nội vệ màu mực làm nổi bật lên sự anh minh thần võ của hắn, gương mặt anh tuấn bị bao phủ bởi khí lạnh thấu xương, đôi mắt hoa đào ánh lên tia căm giận, cực kỳ bất đắc dĩ và bực bội.
 
Trông thấy trưởng tôn* mặt đầy tủi thân, Nguyễn Thời Ý dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
 
* Trưởng tôn: cháu trai lớn
 
“Con tới đón người, đỡ cho… có kẻ mơ ước người!”
 
Từ Thịnh bẹp miệng, chợt thấy Tĩnh Ảnh đang ở phía sau nàng, vội vàng thu lại vẻ mặt trẻ con, trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị.
 
Nguyễn Thời Ý nghe hai chữ “mơ ước”, cả người thoáng chốc không được tự nhiên- chuyện nàng và Từ Hách qua lại truyền đi nhanh như vậy sao? Là Lam Hi Vân miệng rộng kia hay là từ Tĩnh Ảnh thật thà?
 
Nàng đang do dự là có nên làm chút ám hiệu gì cho Từ Thịnh hay không, đối phương lại giận dữ bất bình than thở: “Bọn họ bắt nạt con!”

 
“…A? Ai?”
 
“Hồng Hiên! Lam Dự Lập! Hai tên hỗn đản!” Từ Thịnh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
 
 Nguyễn Thời Ý hồ đồ rồi.
 
Hồng Hiên là con trai trưởng của Trấn quốc đại tướng quân Hồng Lãng Nhiên, lớn hơn mấy tuổi so với Từ Thịnh, võ công cao cường, đảm nhiệm chức Chỉ huy phó ngự đình nội vệ, Lam Dự Lập là đích trưởng tôn của Tiêu Đồng, huynh trưởng của Lam Hi Vân. 
 
Hai người và Từ Thịnh cùng nhậm chức tại nội vệ, lại bởi vì quan hệ của tổ tông nên giao tình xưa nay không tệ.
 
“Con không bị thương chứ?” Nguyễn Thời Ý lo lắng hắn đánh nhau chịu thiệt, tỉ mỉ xem xét gương mặt hắn.

 
Từ Thịnh phẫn nộ nói: “Thiếu chút nữa là đánh nhau! Hai tên đó, không hẹn mà cùng hỏi con chuyện liên quan đến người, đều nói… Nói nhà đã thương lượng xong, chờ Từ gia hết hạn để tang, sẽ đến cửa cầu hôn người! Uổng công con xem hai người họ là bạn thân! Bọn họ lại muốn…”
 
Bị nha đầu cùng với người đi đường tò mò liếc nhìn, Từ Thịnh bị buộc đem cụm “Muốn làm kế tổ phụ của con” mạnh mẽ nuốt lại vào bụng.
 
Lửa giận đầy bụng, càng cháy càng to.
 
Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười, thì ra đứa nhỏ này bị "bắt nạt” như vậy.
 
“Tiểu tử ngốc! Ta không thể gả cho bọn họ, cháu tội gì tự mà tự làm mình tức giận? Bớt giận đi!”
 
Nàng đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, nhẹ giọng trấn an, hoàn toàn quên mất bản thân đang là bộ dạng thiếu nữ, hành động này trong mắt người ngoài có chút quá mức thân mật.
 
Từ Thịnh đang tức giận đầy đầu cũng không cảnh giác chút nào, tức giận nói: “Nếu bọn hắn còn dám nói những lời hồ nháo này, cháu nhất định đánh chết! Đánh không lại cũng phải đánh!”
 
Hắn vừa nói vừa đưa Nguyễn Thời Ý lên xe ngựa, mới chợt nhớ ra nói: “Phụ thân có chuyện quan trọng, mời người trở về thương lượng.”
 
“Được.”
 
Nguyễn Thời Ý mỉm cười dịu dàng, miễn cưỡng dựa vào đệm mềm.
 
Hôm nay trước vừa dỗ “Vong phu”, sau lại dỗ cháu trai, không chừng còn phải về nhà dỗ con trai…
 
Nam nhi Từ gia làm sao thế này!
 
----
 
Trong phòng khách Từ phủ, vẻ mặt phu thê Từ Minh Lễ ngưng trọng khác thường.
 
Sau khi cho hạ nhân lui xuống, đóng cửa lại, hai người đồng thời quỳ rạp xuống bên cạnh Nguyễn Thời Ý, rơi lệ nói: “Là hai chúng con đề phòng sơ xuất, để cho hạ nhân chui chỗ trống, hại người chịu khổ!”
 
Nguyễn Thời Ý vội vàng đỡ trưởng tử trưởng tức dậy: “Việc đã đến nước này, sơ sót sao lại do vợ chồng các con chứ. Trước tiên đừng vội tự trách, nói ta nghe xem đã tra được những gì?”
 
Từ Minh Lễ áy náy khó nhịn: “Hôm qua người nghi ngờ trong kẹo có vấn đề, nhi tử lập tức đi thu thập, toàn bộ đều bí mật đưa cho Tạ thái y giám định, quả thật… Trong các viên kẹo có lẫn ba viên mang kỳ độc.”
 
Nguyễn Thời Ý khiếp sợ: “Người hạ độc mượn tay trẻ nhỏ, khó trách sau khi ta chết, một chút dấu vết cũng không có… Nhưng mà bọn họ cũng quá nhẫn tâm ác độc. Lỡ như đứa nhỏ tham ăn, hậu quả khó mà tưởng tượng được!”

 
“Thái y đã kiểm chứng qua, loại độc này liều lượng nhỏ, nếu tình cờ ăn lầm một hai lần, có lẽ chỉ lên cơn sốt, tiêu chảy hoặc tim đau thắt ngắn ngủi, nhưng uống kéo dài mấy tháng, sẽ làm cho gan thận tim phổi suy kiệt, làm cho người ngộ nhận là biểu hiện của tuổi già sức yếu!”
 
Nguyễn Thời Ý trong lòng đã sáng tỏ.
 
Từ cuối năm ngoái, tiểu tôn tử hầu như ngày nào cũng mang cho nàng một viên kẹo tròn.
 
Đứa trẻ ngây thơ thuần lương, đối với nàng thân thiết không mang chút giả bộ, nàng tất nhiên cũng không chút nghi ngờ.
 
Nghĩ tới đây, nàng cười lạnh một tiếng: “Tôn ma ma lấy cớ “Viên kẹo lớn phải cho nãi nãi ăn” lừa gạt đứa trẻ, không dấu vết hạ độc ta ba tháng, chỉ sợ… Nhiệm vụ hoàn thành, đã bị người diệt khẩu”.
 
“Hoàn toàn không thấy bóng dáng, chín phần đã thành cô hồn dã quỷ. Nếu như vẫn còn trên đời, nhi tử thề sẽ đem bà ta bằm thây vạn đoạn!”
 
Từ Minh Lễ trong triều đình chìm nổi nhiều năm, đã sớm dưỡng thành bản lĩnh vui buồn không lộ, bình tĩnh ung dung, càng hiếm khi mở miệng nói ra lời độc ác.
 
Nhưng việc bản thân bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, liên lụy mẫu thân bỏ mạng là nút thắt khó gỡ trong lòng hắn, trong lòng càng xúc động phẫn nộ, càng nói thẳng không kiêng kị.
 
Thở dốc một hơi, hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Thời Ý, lời nói khẩn thiết: “Mẫu thân yên tâm, chuyện này nhi tử nhất định tra rõ đến cùng, trả lại cho người công đạo! Tuyệt đối sẽ không để người uổng công chịu khổ!”
 
Nguyễn Thời Ý sau khi chết không rõ nguyên nhân biến trở về bộ dáng thiếu nữ, tự thấy cũng không có khổ bao nhiêu.
 
Tâm tư vừa xuất hiện, nàng nhỏ giọng hỏi: “Con có từng nghe nói đến… ‘Băng Liên’”
 
Từ Minh Lễ lắc đầu: “Nhi tử hổ thẹn, chưa từng nghe qua. Nhị đệ năm xưa giao du trải rộng bảy tộc Tứ quốc, có lẽ sẽ biết”
 
Nghĩ lại phản ứng cảnh giác của Từ Hách, Nguyễn Thời Ý nghi ngờ loại chuyện này dễ mang lại phiền toái, liền cười nhạt nói: “Tạm thời không cần nói ra, ta sẽ tự hỏi. Con trở về nội các, công văn cực khổ, làm việc nhớ chú ý nhiều hơn, tránh để cho người khác nắm thóp.”
 
Từ Minh Lễ cung kính lên tiếng đáp lại, lệnh cho người dọn bàn cơm lên, cả nhà cùng nhau dùng bữa.
 
Ban đêm, Nguyễn Thời Ý được Từ Thịnh tự mình đưa về Lan Viên.
 
Ánh trăng đổ xuống như sương, phủ lên kinh đô đêm hè.
 

Ánh đèn chợ đêm lờ mờ sắc vàng, trai gái già trẻ bước chậm trên đường, chọn lựa bánh ngọt, vật dụng thường ngày, tiếng nói cười như nước thủy triều dâng.
 
Từ Thịnh đi ngang qua một sạp hàng nào đó, dừng lại một chút rồi cấp tốc chạy về, mang cho Nguyễn Thời Ý một hộp bánh xốp thơm ngát, lại mua cho Tĩnh Ảnh, Thẩm Bích kẹo vừng giòn, rồi xoay người lên ngựa, đi trước mở đường.
 
Nguyễn Thời Ý đối với sự săn sóc ân cần bất thình lình này cảm thấy hơi đột ngột, đảo mắt nhìn vành tai ửng đỏ của hắn, thấp giọng mắng: “Tiểu tổ tông! Dùng lão tổ tông để ngụy trang, đúng không?”
 
Cắn một miếng bánh xốp, nàng không khỏi nhớ tới Từ Hách.
 
Tên kia nói “Ngày khác đi đến chỗ ta, chậm rãi nói tỉ mỉ cho nàng”, là nói đùa hay có hàm ý khác.
 
Sau khi dứt lời hắn hốt hoảng rời đi là rất sợ nàng tức giận, hay nghe các nữ đệ tử dần dần đến gần, ý muốn tránh đi.
 
Người từng sớm chiều chung chăn gối, xuyên qua thời gian trùng điệp trở về, đối với nàng mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
 
Nàng tự nhận đã đi qua nửa đời, chuyện lớn chuyện nhỏ quyết đoán quả cảm, duy chỉ có tình cảm đối với hắn lại không biết phải làm thế nào.
 
Trước khi chạm mặt lần tới, nàng phải nghĩ cách giải quyết cục diện lúng túng này.
 
---
 
Hai mươi tư tháng sau, tiết ngắm hoa sen.
 
Bầu trời xanh gắn đầy mây mỏng hình vảy cá, cá ở Tích Thúy hồ Thành Nam cũng hòa chung.
 
Lá sen xanh biếc trùng điệp như từng đợt sóng, vô số hoa sen đỏ, hồng, trắng, gió mát đưa đến hương thơm ngọt ngào.
 
Du khách cả thành hội tụ, thưởng thức vạn đóa sen nở, bày ra cảnh đẹp rực rỡ tươi mát.
 
Nguyễn Thời Ý không hào hứng tham dự thịnh hội như thế này, nhưng hai người Tiêu Đồng và Lam Hi Vân cực lực mời mọc, nàng từ chối không được, chỉ có thể chịu đựng cảm giác ẩn ẩn đau đớn trong bụng, ăn mặc giản dị đi dự hội.
 
Đúng hẹn đi đến quanh hồ, bên trong đình lục giác, ba huynh đệ Lam gia ăn mặc rực rỡ, nở nụ cười lúng túng.
 
Lam Hi Vân cổ quái chớp mắt: “Sáng nay tổ mẫu đầu choáng váng, không đến được, để ta và ba ca ca đi theo.”
 
Trong đầu Nguyễn Thời Ý hiện lên một cảnh tượng quỷ dị - Lam thái phu nhân xuất thân nhà võ, khí lực mạnh mẽ có thể đánh chết một con hổ, yếu ớt nằm trên giường, lấy tay đỡ trán, dùng giọng nói hùng hồn tố khổ: “Ta thật chóng mặt a~!”
 
Ách… thật là làm người ta da gà rơi đầy đất!
 
Không cần nghĩ nhiều cũng biết nữ nhân kia tuyệt đối cố tình, ý muốn tác hợp rõ ràng làm cho người ta giận sôi.
 
Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ: Ta xem ngươi là khuê mật, ngươi lại nhất định muốn ta làm cháu dâu! Dứt khoát tuyệt giao đi!

 
Càng làm cho nàng đau đầu chính là khi năm người dẫn theo người hầu, bày ra vẻ lễ phép khách sáo đi dạo dọc theo hồ nhỏ, lại đụng phải trưởng tử Hồng Hiên mà Hồng Lãng Nhiên vẫn lấy làm kiêu ngạo đang đi ở phía đối diện.
 
Hồng Hiên giống như đúc ra từ một khuôn với phụ thân hắn, mặt chữ điền cường ngạnh, trường mi lãng mục*, thấy người Lam gia đi cùng Nguyễn Thời Ý cũng tự động đi cùng, chuyện trò vui vẻ.
 
*Trường mi lãng mục: mắt sáng mi dài
 
Nguyễn Thời Ý nhìn mặt đoán ý, lấy kinh nghiệm sống nửa đời thề - đám tiểu tử Lam gia là phụng mệnh mà tới, đối với nàng không mang một chút tâm tư nào, nhưng Hồng Hiên… kế thừa đam mê kỳ quái của lão phụ thân hắn, ánh mắt nhìn nàng như gần như xa, như dòng nước ngầm khó có thể dùng lời diễn tả được. 
 
Đến tột cùng nàng mốc bao lâu mới có thể bị phụ tử Hồng gia trước sau nhìn trúng?
 
Khi đang hết sức phiền lòng, nàng cảm thấy cảm giác đau đớn quen thuộc đột nhiên bộc phát mãnh liệt, mơ hồ cảm thấy có chuyện nào đó nàng đã quên mất, lại sống chết không nhớ nổi.
 
Chỉ đi dạo một đoạn, nàng dứt khoát từ biệt đám tiểu bối hai nhà Hồng, Lam, trở về trước.
 
Nhưng trên đường về đông nghịt, chen chúc nhau còn chật chội hơn lá sen trong hồ, nàng bỏ ý định đi ngược chiều, đổi đi đường nhỏ trên núi.
 
“Cô nương mệt mỏi sao? Tiểu nhân gọi xa phu đánh xe đến đón!” Trầm Bích thấy nàng càng đi càng chậm, trán thấm mồ hôi, tỏ ý để Tĩnh Ảnh đỡ nàng đến bên đường nghỉ ngơi, mình thì chạy đi thật nhanh, đảo mắt đã không còn bóng dáng.
 
Núi rừng vắng lặng, chỉ còn sót lại tiếng lá trúc lay động.
 
Tĩnh Ảnh che chở bên người nàng, quan sát bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở cụm trúc rậm rạp, lạnh giọng quát: “Đi ra! Lén lén lút lút là muốn làm gì!”
 
Nguyễn Thời Ý cả kinh, tay không nhịn được khẽ che bụng, chân mày càng nhíu chặt hơn.
 
Bóng trúc đong đưa, một bóng dáng thanh tú, tuấn nhan nho nhã giấu vẻ lúng túng chui ra, chính là Từ Hách.
 
Đi đến chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp được, là nghiệt hay là duyên.
 
Hắn sửa sang lại y phục, lấy ngón tay để lên môi: “Suỵt… chớ hét! Ta đã sớm đến đây, nên tránh đi một lát!” 
 
“Lại cùng học trò chơi trò trốn tìm!” Nguyễn Thời Ý dưới cơn đau, lười trưng ra nghi thức xã giao “Tiên sinh”, “Học trò”.
 
“Mọi người trong Thư Họa Viện dạo hồ ngắm hoa sen, các nàng ấy… một hai phải túm ta đi vẽ mẫu hoa sen, …người đó cũng ở đây!”
 
Nói được một nửa thấy sắc mặt Nguyễn Thời Ý tái xanh, Từ Hách mặt đầy quan tâm, thử hỏi: “Nguyễn Nguyễn, sắc mặt nàng không tốt… có phải nguyệt sự tới?”
“…..!”
 
Nguyễn Thời Ý tự dưng trở về thời trẻ, đến nay chưa có nguyệt sự, sớm quên mất thiếu nữ còn có chuyện này.
 
Sau khi nghe Từ Hách nhắc tới, đối chiếu với với cảm giác kia, mặt nàng vốn tái nhợt trong nháy mắt như bị ai đổ sơn đỏ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.