Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 21: Chương 21:




Chương 21: 
 
 Edit: Summer
 
Sau khi thư từ qua lại, phụ tử Hồng gia không ngần ngại chuyện Từ gia còn đang chịu hiếu tang, hăm hở mời Nguyễn Thời Ý đến phủ làm khách.


 
Từ Hách biết chuyện, lần nữa trình diễn tiết mục ném đá ở hậu hoa viên.
 
Hắn như sợ Nguyễn Thời Ý bị phụ tử Hồng gia nuốt chửng, một hai phải cùng đi, thậm chí không ngại đóng giả làm hạ nhân.
 
Nguyễn Thời Ý không muốn dẫn hắn rêu rao khắp kinh thành, chỉ là sợ Tĩnh Ảnh ngay thẳng, đem thân phận tiên sinh Thư Họa viện của hắn nói ra trước mặt mọi người… hậu quả nghĩ thôi cũng đã không chịu nổi.
 
Khuyên can mấy lần, Từ Hách rốt cuộc không đeo bám nữa nhưng lại quăng ra lời độc ác – nếu họ Hồng kia dám động đến một sợi tóc gáy của nàng, ta sẽ chặt tay phụ tử hắn cho chó ăn.
 
Nguyễn Thời Ý nhìn hắn căm phẫn đầy bụng, biết hắn đã sớm đem câu “Tỉnh táo mấy ngày, đối mặt thực tế” ném ra sau ót.
 
Ai, không dứt được, tư vị thực khó tả.
Hôm nay bầu trời xanh trong rạng rỡ, xe ngựa đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đến phủ Trấn quốc đại tướng quân ở Tây Nam kinh thành.
 

Hồng Hiên đích thân dẫn người ra đón.

 
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh xám, tay áo màu mực, trông rất có tinh thần.
 
Vai rộng lưng thẳng, lưng đeo bội kiếm, tư nghi đoan chính, thoải mái cương nghị, nhìn qua một cái là biết đây là một thanh niên đầy hứa hẹn.
 
“Nguyễn cô nương đại giá đến chơi, quả thật làm cho tệ xá tỏa sáng!”
 
Hồng Hiên mỉm cười, nhìn chăm chú Nguyễn Thời Ý đang chậm rãi xuống xe ngựa, mắt dài như chứa cả bầu trời sao.
 
Nguyễn Thời Ý vẫn là quần áo mộc mạc, không chút phấn son.
 

Nàng không có tâm trạng nào làm ra bộ dạng thiếu nữ thiện thùng, cười nhạt khách sáo mấy câu, theo bước hắn đến thiên thính.
 
Giống như trong trí nhớ, phủ Đại tướng quân không có trang hoàng phức tạp gì, trang nghiêm phóng khoáng.
 
Ngồi xuống uống chưa đến nửa chén trà nhỏ, tiếng cười sang sảng của Hồng Lãng Nhiên xuyên thấu cả sân.
 
“Tiểu Nguyễn a! Ngươi cuối cùng cũng tới!”
 
Người Hồng Lãng Nhiên mặc một bộ cẩm bào ở nhà, không mũ miện đai lưng, nện bước mạnh mẽ oai phong.
 
Hắn đích thân ôm một quyển trục, ngông nghênh ngồi vào ghế trên, đi thẳng vào vấn đề giống như Tiêu Đồng, thoải mái trực tiếp.
 
“Thái phu nhân nhà ngươi trước khi lâm chung hình như quên mất lão phu rồi à? Tại sao trước đó ngươi hỏi Bình phu nhân, lại đi qua Lam gia, rồi kéo dài hôm nay mới đến đây?”
 
Nguyễn Thời Ý đến đòi lại Vạn Sơn Tình Lam đồ là do đối phương mở miệng ăn nói ngông cuồng; sau đó vì người nhà ân hận đối với danh tác thất lạc, nàng mới có tâm tư đi tìm lại danh tác; khi biết bức ở Lam gia bị hoàng đế “mượn đi”, nàng đã biết Từ Hách còn ở nhân thế tự nhiên bỏ ý định này.
 
Lần này Từ Hách bỗng nhiên cho nàng biết trong trường cuốn có bí mật mà tổ phụ cất giấu, nàng vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đánh chủ ý đến người Hồng gia.
 
Mà năm đó, người Hồng gia chưa từng lập ra khế ước, khiến cho nàng nghĩ cách đòi lại hơi gian khổ.
 
Đối với Hồng Lãng Nhiên nửa nói giỡn nửa chất vấn, Nguyễn Thời Ý một mực cung kính đáp: “Đại tướng quân quá lo lắng. Bức tranh bên phía Bình phu nhân là do Từ phu nhân đề cập, không có liên quan đến vãn bối; Lam thái phu nhân chủ động mời, nếu vãn bối không đi chính là bất kính; Đại tướng quân là nhân vật quan trọng hiếm có, vãn bối nếu chưa chuẩn bị gì đã tùy tiện tới của, chẳng phải là bôi nhọ Đại tướng quân hay sao?”
 
Mặt mày Hồng Lãng Nhiên nhất thời hớn hở: “Không hổ là "Nguyễn tiểu cô nương"! Nói chuyện thật là dễ nghe! Nhưng mà…”
 
Lời còn chưa dứt, ánh mắt càng thêm vẻ giảo hoạt.
 
Nguyễn Thời Ý biết tính tình hắn cổ quái, nhẫn nhịn tính tình hỏi: “Đại Tướng Quân cứ nói thẳng đừng ngại.”
 
Hồng Lãng Nhiên vuốt cằm ngắm nghía nàng, như cười như không: “Lão phu cùng Từ Tham Vi đánh nhau từ nhỏ đến lớn, quen biết tiểu Nguyễn từ nhỏ, đứa nhỏ ngươi lại cướp đi tín vật của hai người họ để lại cho ta, có chút không nói nổi… nếu muốn lấy Tình Lam đồ, không phải là không thể… chẳng qua là, ngươi phải đáp ứng lão phu một điều.”
 
“Mời Đại Tướng Quân nói, vãn bối tin rằng với thanh danh của ngài trên khắp thiên hạ, thủ tín giữ lời, tuyệt đối sẽ không làm khó tiểu bối của cố nhân.”
 
Nguyễn Thời Ý biết, nghĩa làm lay chuyển quân tử, lợi làm lay chuyển tiểu nhân.
 
Đối phó với dạng đầu óc không lòng vòng như Hồng Lãng Nhiên, tự cho mình là cực kỳ tôn quý, biện pháp tốt nhất là nâng hắn lên cao, để cho hắn khỏi bị mất mặt, quanh co rớt xuống làm hủy mất hình tượng.
 

 Như vậy, tư tưởng hành vi của lão già này, thường không giống người thường.
 
“Chấp niệm của ta với tiểu Nguyễn, mọi người đều biết. Ban đầu nếu không phải do Từ Tham Vi sử dụng ám chiêu ngáng chân ta, nàng đã sớm thành người của Hồng Lãng Nhiên ta; ngoài ra… sau đó nếu nàng có thể thuận lợi tái giá, không chừng nếu cùng ta sinh nữ nhi, sẽ là bộ dạng ngươi hiện tại…”
 
“Bởi vậy từ lần đầu ta gặp ngươi, một lòng hy vọng ngươi làm nghĩa nữ của ta… đương nhiên ngươi còn một lựa chọn khác – trưởng tử của ta cảm mến ngươi, ngươi gả vào Hồng gia, làm con dâu ta, tất cả đều vui mừng.”
 
Tất cả đều vui mừng cái đầu ngươi!
 
Nguyễn Thời Ý cảm thấy mình may mắn khi có một trái tim trẻ tuổi, không đến mức bị lão già điên này làm cho tức choáng váng, trong lòng cũng nhịn không được muốn đem chung trà ném đến cái mặt già của hắn.
 
Hít một hơi thật sâu, phần thứ năm đang lưu lạc bên ngoài của Vạn Sơn Tình Lam đồ đang ở gần vài thước, thời điểm mấu chốt nàng hà tất phải gây xích mích với người Hồng gia? 
 
“Đại Tướng Quân, ngài cùng Tham Vi tiên sinh quen nhau, từng trợ giúp to lớn cho người Từ gia, ở trong tâm khảm Thái phu nhân, ngài trước sau là một bằng hữu trọng tình trọng nghĩa. Thay vì đùa giỡn tổn thương tình nghĩa, nói ít một chút thì hơn.”
 
Hồng Lãng Nhiên tức giận nói: “Ai đùa giỡn với ngươi!”
 
“Vãn bối hầu hạ Thái phu nhân, nếu quay lại nhận ngài làm nghĩa phụ, quan hệ càng loạn, là bất kính đối với phu thê Tham Vi tiên sinh và Thái phu nhân; Từ gia đang chịu hiếu, Đại Tướng Quân nghị hôn, là đối với người chết và Từ gia không kính trọng, xin Đại Tướng Quân thu hồi lời nói bất kính như vậy.”
 
“…”
 
Hắn trước nay tự cao ỷ mình chiến công hiển hách, nói chuyện thẳng thắn dứt khoát, bỗng nhiên bị chụp mũ “Miệt thị Từ gia”, trong nháy mắt ngẩn ra.
 
Một hồi lâu sau, mặt hắn đầy bất đắc dĩ: “Ngươi không chỉ tước đoạt chút kỷ vật mà Tiểu Nguyễn để lại cho ta, còn nhẫn tâm cự tuyệt con ta.”
 
“Đại Tướng Quân, Thái phu nhân chưa từng hứa hẹn, cũng không có ý định để lại cho ngài lưu niệm hay kỷ vật. Lão nhân gia bà một lòng khuyên ngài- trân trọng người trước mắt.”
 
“Người trước mắt”
 
“Phu nhân Đại Tướng Quân xuất thân danh môn, biết thi thư lễ nghĩa, ôn nhu cứng cỏi, vì ngài mà chăm lo cho Hồng phủ, sinh con dưỡng cái, thật là người bạn đời vô cùng tốt của ngài. Đời này Từ thái phu nhân rất khâm phục, lại bởi vì tướng quân có cất giấu ý niệm khác, bà không dám cùng Hồng phu nhân lui tới, một mực vẫn còn thất vọng…”
 
Hồng Hiên rảnh rỗi ngồi một bên không lên tiếng, nghe vậy trong nháy mắt lộ vẻ xúc động.
 
Thật vậy, phụ thân đối với quả phụ Từ gia có tình cảm cố chấp, đã đưa hắn cùng mẫu thân vào tình thế lúng túng.
 

Bọn họn tất nhiên biết, Thái phu nhân Từ gia vô tình bị kéo vào, nhưng do vãn bối Từ gia chính miệng nói ra, cũng tán thưởng Phu nhân Hồng gia, làm cho Hồng Hiên càng vui mừng và cảm động.
 
Giờ khắc này, ánh mắt hắn nhìn Nguyễn Thời Ý, mềm ấm như tơ, ẩn ẩn đưa tình.
 
Nguyễn Thời Ý cảm thấy bất đắc dĩ, thằng bé này lúc nhỏ theo phụ thân đến Từ gia làm khách, còn để mông trần đánh nhau với Từ Thịnh! Vậy mà lớn lên lại dám mơ ước nàng! Đủ rồi đó!
 
“Cảm ơn Đại Tướng Quân cùng công tử thưởng thức. Trong tay vãn bối có bức tranh hoa điểu mà phu thê Tham Vi tiên sinh cùng vẽ, cũng có thể củng cố tình nghĩa hai nhà.”
 
Hồng Lãng Nhiên trợn mắt: “Lão phu mới không cần chứng kiến tình cảm của hai người bọn họ! Nếu không như vậy… hậu bối Từ gia đem mô phỏng một bức Tình Lam đồ, chỉ cần giống tám phần, là có thể đổi lấy bản chính của Từ Tham Vi!”
 
Nguyễn Thời Ý sâu sắc hoài nghi tên này đầu có bệnh.
 
Đã qua mấy chục năm, Hồng Lãng Nhiên không chỉ một lần chê bai Từ Hách trước mặt nàng, không phải nói tranh của hắn đều là tầm thường, giờ lại yêu cầu Từ gia vẽ lại nguyên dạng?
 
Lấy hiểu biết của Hồng Lãng Nhiên với người Từ gia, tất nhiên hắn biết- trên dưới Từ gia không ai có sở trường vẽ.
 
Làm khó dễ như vậy, để cho người khác biết, Hồng gia cũng không phải đối với Từ gia nói gì nghe nấy, hoặc khiến cho nàng biết khó mà lui, ngoan ngoãn gả vào Hồng gia.
 
“Nếu Đại Tướng Quân không chê, vãn bối nguyện lấy sức bản thân mà vẽ lại” Nguyễn Thời Ý không vội không bực, đúng mực.
 
Hồng Lãng Nhiên nhướng mày: “Ngươi?”
 
“Vãn bối tự nhiên dùng hết sức lực, hoàn thành ước nguyện của Thái phu nhân.”
 
Nàng nói ra hai chữ “Ước nguyện”, tỏ ý nếu Hồng Lãng Nhiên lần nữa làm khó, chính là quá vô tình vô nghĩa.
 
Hồng Hiên đang muốn giảng hòa, không ngờ Nguyễn Thời Ý khoát tay, lệnh cho nha đầu mang lên tất cả hộp gấm lớn nhỏ đủ loại.
 
“Đại công tử tặng cho, toàn bộ mua từ cửa hàng Từ gia, ta lại không có lý do trước lấy tiền của ngài, sau lại nhận quà của ngài. Tâm ý đã nhận, vật trả về chủ.”
 
Nàng đột nhiên đứng dậy thi lễ, tươi cười nhạt như nước, hơi mang ý lạnh nhạt.
 
“Vãn bối không tiện ra vào phủ đệ của Đại Tướng Quân, khẩn cầu đem Tình lam đồ mang đi. Mười ngày sau, nhất định sẽ vẽ lại vừa ý ngài.”
 
Phụ tử Hồng gia liếc mắt nhau một cái, trong lòng biết lúc này hoặc nhiều hoặc ít đã chọc giận nàng, không kiềm được hơi biến sắc mặt.
 
----
 
Ngay đêm đó, bầu trời như mực nhung dệt thành bao trùm cả kinh thành, nửa vầng trăng treo cao, trút xuống ánh sáng nhu hòa.
 
Bên trong phòng vẽ, Nguyễn Thời Ý nhìn kỹ bức Vạn Sơn Tình Lam đồ vừa về tới tay, chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, cẩn thận theo kích thước tờ giấy.

 
Trầm Bích ở bên cạnh tỉ mỉ mài mực tùng, ngước mắt lặng lẽ nhìn chủ tử nhà mình, “Cô nương, đã mấy ngày không thấy bóng dáng Tĩnh Ảnh…”
 
“Ừ,” Nguyễn Thời Ý không chút để ý đáp, “Từ nhị gia dẫn nàng ra ngoài làm chút việc.”
 
Từ hôm ấy nàng lộ ra không vui, Từ Minh Dụ đã thức thời để cho Tĩnh Ảnh giữ một khoảng cách, chỉ đi theo xa xa khi ra ngoài.
 
Nguyễn Thời Ý biết tình huống của tiểu cô nương kia đặc thù, không để trong lòng.
 
Lập tức, nàng khoa tay múa chân một trận, lấy mực nhạt phác họa đường ranh, đặt bút êm ái như mây khói.
 
Nhưng mà sau nửa nén hương, nàng ý thức được, nàng nói vẽ lại như một, thật sự là xem nhẹ quá mức.
 
Tạm thời không nói chuyện Từ Hách vẽ tràn đầy hào hùng, cây cối phồn thịnh tốt tươi, đại cảnh mênh mông yên lặng, tiểu cảnh tinh xảo vui tươi, chỉ có bút pháp của nàng nhiều năm không dùng đến, nàng cũng không giỏi vẽ tranh sơn thủy, khó mà vẽ được trong đó ba phần ý vị.
 
Quá mức! Người này ba mươi sáu năm trước đã sớm đạt tới đỉnh cao! Còn có thể cho người sống hay không?
 
Mấu chốt là… sao nàng lại phải làm?
 
Nhưng nếu đi cầu hắn, hắn chắc chắn sẽ được voi đòi tiên, mượn cơ hội yêu cầu tái hợp.
 
Tình Lam đồ do nàng cắt ra tặng người, nàng nên cố hết sức tìm về thì hơn.
 
Đêm khuya tĩnh lặng, nàng để cho Trầm Bích ngáp liên tục trở về phòng nghỉ ngơi trước, quyết định một mình hăng hái chiến đấu tới khi trời sáng.
 
Tùy tay búi lại mái tóc đen, gương mặt sáng rỡ đều là sự nghiêm túc chuyên chú.
 
Ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chồng lên trên ánh nến, chiếu rọi sơn sơn thủy thủy linh động khí khách, cũng phác họa mi mắt tinh tế của nàng.
 
Miễn cưỡng xác định xong bố cục đại khái, nàng thẳng eo nhỏ nhắn, hoạt động gân cốt, chợt nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng trầm thấp.
 
“Hồng Lãng Nhiên có ý đồ lấy tranh của ta, lừa gạt tức phụ của ta làm con dâu hắn?”
 
Nguyễn Thời Ý sợ hết hồn hết vía, bút lông sói trong tay rơi xuống, phá hủy công sức khổ cực cả đêm của nàng.
 
Cảnh tượng này, giống như đã từng gặp.
 
Nàng phẫn nộ quay đầu, trừng mắt nhìn tên mặt mày tuấn tú cả người bốc lên vị chua bên kia cửa sổ, chạm đến ánh mắt nóng rực của hắn, đáy lòng có thêm một tia xao động khó tả.
 
- Từ Tam Lang, chàng có biết lúc này chàng, cực kỳ giống... Hái hoa tặc đêm hôm rình mò khuê nữ nhà người ta!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.