Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 45: Chương 45:




Edit: Vân
 
Ba ngày sau, Nguyễn Thời Ý dẫn theo đám người Vu Nhàn, Tĩnh Ảnh và Trầm Bích mang lễ vật đến viếng thăm phủ Trấn quốc đại tướng quân.
 
Khác với hai lần trước, Hồng Lãng Nhiên đích thân ra đón, hai mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Ý hồi lâu, ông ta than thở một lúc rồi mới mời nàng vào trong phủ.

 
Bên ngoài thiên thính, Hồng Hiên đứng cùng với một phụ nhân mặc đồ xa xỉ trước cửa chạm hoa.
 
Phụ nhân tầm ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, dung nhan đầy đặn, trang điểm tinh tế, khóe mắt hơi có nếp nhăn.
 
Trên đầu cài trang sức điểm thúy khảm ngọc, tóc đen như mực, không thấy chỉ bạc, người mặc gấm thêu Tô Châu màu đàn hương rộng rãi nhưng không kém phần trang trọng, tay đeo vòng huyết ngọc trơn bóng ánh lên rực rỡ, cách ăn mặc đã tỏ rõ thân phận tôn quý.
 
Nguyễn Thời Ý chậm rãi đến gần, vạt váy trắng thuần nhẹ lướt như mây trôi, nàng uyển chuyển thi lễ: "Chào đại tướng quân phu nhân, chào đại công tử."
 
Hồng phu nhân Lục thị có vẻ mặt dịu dàng, song có hơi lãnh đạm, sau khi nhìn thấy dung nhan của Nguyễn Thời Ý thì khó giấu được ngạc nhiên và run sợ.
 
Còn Hồng Hiên cố hết sức che đậy sự lúng túng, gượng cười vui vẻ, khách khí đáp lại.
 
Người có biểu cảm phức tạp nhất chính là Hồng Lãng Nhiên.
 

Ông ta dùng ba ngày ba đêm mới tiếp nhận nổi sự thật kì diệu —— người huynh đệ đã chết nhiều năm và Tiểu Nguyễn mà ông ta ái mộ hơn nửa đời đều khôi phục lại diện mạo thời trẻ, lấy thân phận mới sống tiếp trên đời.
 
Cuối cùng, vui sướng lớn hơn kinh hoàng.
 
Chuyến này Nguyễn Thời Ý đi mang danh là đáp tạ phủ đại tướng quân ủng hộ Nghĩa thiện đường nhiệt tình, nhưng thật ra là để thăm hỏi hai phụ tử mất mặt ở ngoài Lan viên, đồng thời lấy nghĩa bạn cũ, thám thính thái độ của Hồng Lãng Nhiên.
 
May mà lão già này vẫn nhịn được kích động, không gây ra sự chú ý rõ ràng.
 
Với ông ta mà nói, nếu Nguyễn Thời Ý không chết, đồng thời duy trì tướng mạo tuổi tầm năm mươi, có lẽ ông ta vẫn còn dám tơ tưởng; tuy nhiên, giờ người ta bỗng biến thành tiểu cô nương da tuyết mặt hoa, phu quân danh chính ngôn thuận cũng đột ngột xuất hiện, ông ta hi vọng được gì nữa đây?
 
Khi nhìn thấy tuấn nhan rõ ràng của Từ Hách, hận ý hàng chục năm bỗng tan thành bọt biển.
 
Thì ra thù hận và oán trách được chuyển từ tình bạn sang lại dễ đánh đổ như vậy.
 
Từ lúc Nguyễn Thời Ý "chết", ông ta đã dần buông bỏ cố chấp, trước mắt thì tác thành vô điều kiện, hơn nữa cố khuyên nhi tử nhanh chóng dứt ra.
 
Mới đầu Hồng Hiên cứ tưởng phụ thân không thích Nguyễn Thời Ý không thanh bạch với nam nhân khác.
 
Nhưng hôm nay thấy phụ thân không để ý đến thân phận đại tướng quân, chạy ra hoan nghênh một tiểu cô nương, cử chỉ lời nói đều hết sức nhiệt tình, thật khiến cho hắn ta cảm thấy khó hiểu.
 
Sau khi ngồi xuống, Hồng Lãng Nhiên đổi hẳn vẻ ngạo mạn phách lối lúc trước, mặt vuông luôn treo nụ cười vui vẻ yên tâm và khách sáo, thậm chí còn có một chút kính cẩn khó phát hiện nữa.
 
Hồng phu nhân tao nhã thưởng thức trà bánh, lễ nghi không thể nào bắt bẻ, ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên người Nguyễn Thời Ý, sự chán ghét ngày càng tăng.
 

—— tiểu cô nương trước mắt mang khuôn mặt phu quân bà ta vẫn hằng mong ước đến cướp trái tim nhi tử bà ta, sao bà ta có thể dửng dưng xử sự được?
 
Đối phương tuổi còn trẻ nhưng trời sinh phẩm hạnh chững chạc, nói năng khéo léo, không cách nào bắt bẻ.
 
Một hồi ngươi ta hàn huyên xong xuôi, đề tài Nghĩa thiện đường dần dần chuyển sang bức họa dẫn duyên hai bên.
 
Hồng Hiên cởi bỏ vẻ lúng túng, lễ phép hỏi rằng, liệu "Nguyễn cô nương" đã hoàn thành được di nguyện của "Từ thái phu nhân", thu lại toàn bộ《 vạn sơn tình lam đồ 》chưa.
 
Lúm đồng tiền của Nguyễn Thời Ý không giấu được mất mát: "Tạ Hồng đại công tử quan tâm, ngoài đoạn mà thánh thượng mượn đi không hẹn trả, vẫn còn hai đoạn nữa chưa rõ tung tích, nếu chư vị biết tin gì liên quan, xin hãy nể tình cảm nhiều năm giữa hai nhà, thông báo với người Từ gia một tiếng."
 
Lời này của nàng có một chút thành ý.
 
Con ngươi Hồng Lãng Nhiên bỗng cứng lại, một tia hồ hoặc khó tả thoáng qua.
 
Nguyễn Thời Ý biết ông ta tò mò, vì sao Từ Hách vẫn khỏe mạnh mà nàng nhất định phải tìm tác phẩm cũ thất lạc của hắn.
 
Trước mặt người ngoài, nàng không tiện giải thích, chỉ cười đáp ông ta một cách yếu ớt.
 
Hồng Lãng Nhiên cười khan hai tiếng: "Nói đi nói lại, mấy năm trước, thánh thượng từng đòi Tình Lam đồ trước mặt lão phu..."
 
Nguyễn Thời Ý ngạc nhiên hỏi: "Vậy sao đại tướng quân vẫn cất giữ được nhiều năm đến thế? Còn trả lại cho Từ gia?"
 
"Ha ha." Hồng Lãng Nhiên cười gượng gạo, "Ta cũng nói trước mặt ngài ấy là lão thần không thích."
 
"..." Nguyễn Thời Ý nhất thời cứng họng, không biết trả lời ra sao.
 
Hồng Lãng Nhiên thở dài.
 
Có đôi lời, ông ta không còn mặt mũi nào nhắc lại nữa.
 
—— đoạn tranh này, một là tác phẩm tâm huyết của người huynh đệ đã chết, hai là món tiền đặt cuộc lớn nhất để ông ta cầu hôn Nguyễn Thời Ý, há ông ta dễ dàng bỏ được sao?
 
May mà năm xưa ông ta đánh bại Đường tộc, lập uy với Bắc Liệt, chinh phục Thứ Vân, khống chế Nam Cương, mười mấy năm công lao hiển hách bày ra đó, vả lại xưa nay ông ta vốn ngay thẳng, hoàng đế tuyệt không muốn vì một đoạn tranh mà làm mất lòng bề tôi, từ đó không đề cập thêm chữ nào nữa.
 
Về sau, sở dĩ Hồng Lãng Nhiên đồng ý để "Nguyễn cô nương" lấy tranh đổi tranh là vì nể tình "Tiểu Nguyễn", ông ta tự biết đã đến lúc buông tay; nhân tiện ban một ân huệ, xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà.
 
Nguyễn Thời Ý trò chuyện thân mật với phụ tử Hồng gia, xua tan đi phần nào bầu không khí huyền diệu khó giải thích trước đây.
 
Hồng Lãng Nhiên ứng xử quen thuộc, tạo cảm giác như đang ngồi với "bạn vong niên" vậy.
 
Dù Hồng Hiên không hiểu thái độ kì quái của phụ thân từ đâu mà đến, trước "Nguyễn cô nương" một thời khó dứt bỏ, cuối cùng hắn ta vẫn kiềm chế được tâm tình mâu thuẫn, thản nhiên bày ra phong độ của công tử phủ tướng quân và phó Chỉ huy sứ nội vệ, nhẹ nhàng cười nói.
 
Những chi tiết nhỏ nhặt nơi khóe mắt chân mày của cả ba người đều được thu hết vào đáy mắt Hồng phu nhân.
 
Ánh mắt bà ta rất vi diệu, khiến Nguyễn Thời Ý nghi ngờ mình bị nhìn thấu gì đó rồi.
 
Suy cho cùng, nữ nhân biết rõ về "tình địch" vô cùng, trình độ nhạy bén chẳng thua gì nam nhân si tâm bất hối.

 
*****
 
Lúc chia tay, Hồng Hiên đề nghị tiễn Nguyễn Thời Ý ra cửa, lại bị Hồng phu nhân lấy lí do thân thể khó chịu, gọi hắn ta đưa về phòng.
 
Nguyễn Thời Ý khó phân biệt được Hồng phu nhân đã hoài nghi thân phận của nàng hay là chỉ không muốn để nhi tử tiếp xúc với dung nhan "họa thủy" này.
 
Hồng Lãng Nhiên thoải mái tiễn nàng bước trên hành lang, hừ nhẹ: "Tên kia không có mặt mũi đến tìm ta?"
 
Nguyễn Thời Ý mắng: "Không phải như huynh nghĩ."
 
"Nghe giọng nàng có vẻ như chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn nhỉ? Ngại hắn quá non nớt à?" 
 
Ông ta vốn định nói đùa, không muốn Từ Hách thì vẫn có thể cân nhắc ông ta, nhưng tuổi đã cao rồi, ông ta còn mặt mũi nào mà đi trêu "tiểu cô nương"?
 
Nguyễn Thời Ý cười khổ: "Ta thừa nhận, đi qua hết sóng gió cuộc đời rồi, giờ thấy khó tiếp nhận tình ái."
 
"Tiểu tử thối! Qua nhiều năm đến vậy vẫn là tiểu tử thối!" Hồng Lãng Nhiên cười mắng, "Nếu hắn dám phụ nàng nữa, ta sẽ chặt chân hắn, trói hắn tống vào chuồng, xem hắn chạy đi đâu!"
 
Nguyễn Thời Ý vẫn còn nhớ đến dáng vẻ Từ Hách nghiến răng nghiến lợi, ồn ào đòi phải đánh Hồng Hiên tơi bời cho hả giận, mà bây giờ Hồng Lãng Nhiên lại rêu rao muốn chặt chân Từ Hách, trong lòng nàng cười thầm hai người vẫn nóng nảy như thời niên thiếu.
 
"Lão Hồng, chúng ta coi như quen biết cả đời, vòng vèo nhiều như vậy, biết hàng trăm hàng vạn loại người, nhưng có thể xưng là bạn tốt không được mấy ai. Tin tức hắn vẫn còn sống ngay cả nhi nữ tử tôn cũng chưa biết..."
 
"Nàng, hai người... Sao vẫn chưa nói?"
 
"Lúc đầu ta vẫn rất băn khoăn, bây giờ thì đến lượt hắn sống chết giữ thể diện, nhưng rồi sẽ có thời điểm thích hợp thôi. Nhớ là huynh đã đồng ý rồi, bất kể như thế nào cũng không được để người ngoài nhìn ra sơ hở."
 
"Đến A Đồng cũng phải lừa gạt sao?"
 
"Thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm. Để lão thái bà kia sống trong kí ức, chưa hẳn là chuyện không tốt."
 
Con mắt sáng ngời của Hồng Lãng Nhiên như phát lửa: "Tiểu Nguyễn, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng."
 
Gương mặt ông ta anh khí bức người, tỏa ra sự chân thành bao năm không đổi.
 
Yên lặng nhìn ông ta hồi lâu, nàng dịu dàng nói: "Ta chỉ có một việc cần huynh làm."
 
"Chuyện gì! Dù phải lên núi đao xuống biển lửa, ta đều làm như thường!"
 
"Núi đao biển lửa ở đâu ra chứ?" Nguyễn Thời Ý bật cười, "Ta chỉ hi vọng huynh —— quên hẳn Tiểu Nguyễn đi, hãy quý trọng phu nhân."
 
Hồng Lãng Nhiên sửng sốt, bầu không khí lúng túng bao trùm.
 
Ông ta im lặng một lúc rồi nhỏ giọng: "Ta đâu có không tốt với nàng ấy, mọi chuyện đều nghe nàng ấy mà!"
 

"Nhưng trước mặt hay sau lưng huynh đều nhắc đến nữ nhân khác, khiến nàng ấy khó chịu nổi! Từ nay, huynh phải đối tốt với nàng ấy gấp đôi, tận tâm tận lực đến bù, giờ vẫn chưa muộn."
 
Mỗi lời Nguyễn Thời Ý nói đều xuất phát từ đáy lòng.
 
Có mấy lời nàng đã từng khuyên rất nhiều, nhưng ông ta sống chết không nghe, còn đi vào chỗ bế tắc.
 
Vật đổi sao dời, ông ta nên quay đầu thôi.
 
Thấy Hồng Lãng Nhiên cười ngượng không đáp, Nguyễn Thời Ý đảo mắt nhìn Hồng phủ được sắp xếp đâu ra đấy, nhẹ nhàng nói ra tiếng lòng.
 
"Lão Hồng, huynh nhất định phải sống lâu trăm tuổi, ít nhất... cũng phải đền cho nàng ấy bốn mươi năm."
 
*****
 
Xe ngựa chậm rãi di chuyển từ phủ tướng quân đến Nghĩa thiện đường ở thành Nam, Nguyễn Thời Ý mệt mỏi buồn ngủ, miễn cưỡng tựa vào nệm mềm nhắm mắt nằm nghỉ.
 
Trước khi từ giã, Hồng Lãng Nhiên trịnh trọng gật đầu, buông bỏ tư tưởng quấn lấy mấy mươi năm, ai lại về chỗ nấy.
 
Thân là "Từ thái phu nhân", nàng hoàn toàn hiểu tấm lòng lo lắng của Hồng phu nhân.
 
Đổi lại là nàng, nàng cũng tuyệt đối không muốn nhi tử nhà mình đưa khuôn mặt mà phu quân mình ái mộ về nhà, hàng ngày nhìn tim bị đục thủng.
 
Nàng biết số mệnh "tuổi trẻ ở góa, chống đỡ gia đình" khó khăn thế nào, nhưng thử tưởng tượng, nếu Từ Hách không đi xa, không "bỏ mạng", mà già đi cùng nàng, có điều cả ngày chỉ nhớ mong quả phụ của người khác... Chắc nàng đã sớm nổi đóa rồi."
 
Nhưng Hồng phu nhân không.
 
Lúc bà ta gả cho Hồng Lãng Nhiên là thiếu nữ ngưỡng mộ kính mến anh hùng, biết rõ trong lòng trượng phu chứa người khác, vẫn không chùn bước sinh con dưỡng cái cho ông ta, gánh vác trách nhiệm của một người chủ mẫu, hàng ngày xử lí chuyện nhà ổn thỏa, cũng lo cho bản thân đoan trang xinh đẹp...
 
Tất cả những oán, giận, hận, ghét cần có đều biến thành năng lượng.
 
Làm thê tử thì nhu, làm mẫu thân thì cương.
 
"Từ thái phu nhân" và Hồng phu nhân đều đặt lợi ích của gia đình và gia tộc lên trên cảm nhận bản thân, chọn không sống cho mình, tiếc là đến cuối cùng hai người không thể trở thành bạn.
 
Nguyễn Thời Ý chợt thấy,《 Vạn Sơn Tình Lam đồ 》duy trì tình nghĩa của nàng và bạn bè, trong quá trình hoàn thành nó, ân ân oán oán giữa nàng và Tiêu Đồng, Hồng Lãng Nhiên và mẫu nữ Bình gia, từng khoản từng khoản đều thanh toán xong.
 
Có lẽ, đợi mấy đoạn kia được tìm về, nàng và Từ Hách cũng nên thoải mái kết thúc thôi.
 
Nếu hắn thắng cuộc thật, nàng sẽ cam tâm tình nguyện nghe hắn an bài sao?
 
Hay nếu nàng nắm chắc phần thắng, nàng có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm từ chối thỉnh cầu của hắn không?
 
Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa xác định được.
 
Âm thanh huyên náo ngoài xe thi nhau vang lên, khiến nàng nửa tỉnh nửa mê.
 
Trong mơ, lời nói linh tinh của đứa trẻ Từ Thịnh kia chợt kéo tới —— thông minh sáng suốt như lão nhân gia người, nhất định có thể ăn sạch mấy tên nhãi thỏ trắng ngoài kia, chiếm tiện nghi của bọn họ, hoàn toàn có thể làm gì đó trong bụi rậm, gì gì mà không dính người...
 
Còn Từ Hách thì ghé vào tai nàng lẩm bẩm với giọng nói trầm thấp rõ ràng —— ta tuổi trẻ sức tráng, khí lực khỏe mạnh, kĩ xảo thuần thục... Ta và nàng trời sinh một đôi, từng kẽ hở đều phù hợp, quen biết nhiều năm, chẳng lẽ không nên ưu tiên cân nhắc ta sao?
 
Nguyễn Thời Ý chợt bừng tỉnh.
 
Gió rét thấm qua cửa sổ cũng không thể nào xua tan được sự nóng bỏng trên gò má nàng.
 

Nhất định là đầu óc bị trúng gió nên mới nhớ mấy lời đó của tổ tôn họ trong lòng!
 
Thực chất bên trong nàng đâu có... phóng túng như vậy?
 
Mắt thấy còn cách Nghĩa thiện đường không xa, Nguyễn Thời Ý vội đập tan suy nghĩ linh tinh, chỉnh đốn xiêm y, sẵn sàng xuống xe ngựa.
 
Hai ngày nay, nàng đã dùng tiền mà Tề vương và Hồng gia quyên góp, chọn đất xây cất, chuẩn bị đặt kế hoạch xây dựng trường học và công sự mới.
 
Sau khi hai người có tiếng tăm trong kinh thành gia nhập, kế hoạch của nàng được nhiều tầng lớp thương gia hưởng ứng hơn, ngay cả người nhà của nữ học viên Thư họa viện cũng tham dự.
 
Đến ngày, huynh muội Lam gia tự tay góp sức, bước vào ngõ cũ thành Nam, nghiên cứu xem nên tháo bỏ những gì, nên giữ lại những gì.
 
Vừa thấy Nguyễn Thời Ý đi tới, Lam Hi Vân ném hai cục gạch xuống, hào hứng chạy lại gần.
 
Đôi mắt long lanh đầy tinh khí tuyên bố —— nàng ta thích hỏi chuyện bát quái vô cùng.
 
"Nguyễn muội muội! Biểu cữu công và biểu cữu của ta... với vị kia của muội đánh nhau thật sao? Không thể ngờ được! Tiểu tiên sinh đỡ được phụ tử Hồng gia thay nhau ra trận luôn kìa..."
 
Nguyễn Thời Ý cau mày: "Chỉ là chút hiểu lầm thôi! Đừng đồn bậy bạ, vả lại, muội mới từ phủ đại tướng quân tới, đã giải thích rõ rồi."
 
"Ừ ừ ừ, vậy muội nói cho tỷ biết, chuyện sáng sớm trèo tường Lan viên ra ngoài là thật hay giả?"
 
"Là thật, nhưng nguyên nhân bởi không tìm được chìa khóa cửa bên đó. Muội vốn theo học tiên sinh, đương nhiên phải bảo vệ ngài ấy rồi."
 
Nguyễn Thời Ý ậm ờ, ý định qua loa cho xong chuyện.
 
Lam Dự Lập đã sớm nghe được tin đồn này, nhưng Hồng Hiên vừa là trưởng bối vừa là cấp trên, hắn ta không tiện hỏi nhiều, chỉ dám tự tò mò —— thì ra thư họa tiên sinh của Thu Trừng công chúa xuất sắc đến vậy!
 
Lần này nghe được cuộc đối thoại giữa muội muội và Nguyễn Thời Ý, hắn ta cầm bản vẽ, đứng ở sân viện đổ nát im lặng lắng nghe, đến khi câu chuyện kết thúc, hắn ta mới xuất hiện, gật đầu hỏi thăm: "Nguyễn cô nương."
 
Nguyễn Thời Ý đột nhiên nhớ đến biệt danh "Tiểu Điềm Cao" mà Từ Hách lén đặt cho hắn ta, không nhịn được bật cười một tiếng.
 
Lam Dự Lập bị nụ cười rạng rỡ của nàng làm cho khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, lúng túng hỏi: "Trên mặt ta có cái gì à? Nên mới khiến cô nương bật cười?"
 
Dứt lời, hắn ta thuận tay quẹt mặt hai cái.
 
Không ngờ, hai má vốn sạch sẽ bỗng xuất hiện hai vệt đen, ngay cả Lam Hi Vân cũng không nhịn cười được.
 
Lam Dự Lập bị chê cười đến nỗi mù tịt, đến nửa chừng, hắn ta bỗng dưng nghiêm mặt nói: "Nguyễn cô nương, có một tin quan trọng."
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý mơ hồ nghĩ đến một chuyện.
 
Dù gì thì từ khi mới quen, nàng mới chỉ nhờ hắn ta mỗi việc kia.
 
Đúng như dự đoán, nụ cười của Lam Dự Lập có vẻ hơi cổ quái, vừa như rụt rè, vừa như trắc ẩn.
 
"Hàm Vân quận chúa hồi kinh trước tháng Chạp."
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Xích Xích: Thê tử của ta sao lại chạy đi cười với nhãi ranh nhà khác?
 
Nguyễn Nguyễn: Đó rõ ràng là "Tiểu Điềm Cao" của chàng mà!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.