Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 49: Chương 49:



 


Chương 49
 
Edit: Summer
 

Ngô… Cắn, cắn hoàng đế? 
 
Có lẽ bởi vì ban ngày vừa gặp đường đệ “Long Dương chi hảo”, Nguyễn Thời Ý không khỏi ảo tưởng đến một số hình ảnh mỹ lệ đến chết.
 
- Nếu Từ Hách vì để hả giận, nhào về hướng Gia Nguyên đế …
 
Không thể nói, không thể nói.
 
Từ Hách vừa lúc nhổm dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng.
 
Phòng ngủ ấm áp, ánh đèn yếu ớt, kiều thê nằm dưới người tai đỏ lên, sóng mắt long lanh, mị hoặc tận xương tủy.
 
Nhưng khóe môi nàng nở nụ cười cổ quái, trong mắt lóe lên hưng phấn, không có giống lúc thẹn thùng khi ở cùng hắn.
 
Từ Hách ngẫm lại tỉ mỉ lời vừa nói, nhất thời giận dữ: “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Không phải là tưởng tượng trượng phu mình cùng người khác…”

 
Nguyễn Thời Ý “phụt” cười: “Hắn đóng đầy con dấu trên tranh vẽ của chàng, chàng gặm hắn cả người đầy dấu, ngược lại cũng công bằng!”
 
Từ Hách trợn mắt há hốc mồm, giống như nghe được lời bàn tán không thể tưởng tượng nhất trên đời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
 
“Nguyễn Nguyễn! Nàng! Nàng so với ta còn… Nàng đại nghịch bất đạo, một tiểu lão thái bà đầy đầu toàn suy nghĩ xấu! Ta cho dù muốn gặm, cũng chỉ sẽ gặm nàng cả người toàn dấu!”
 
Hắn giận mà giơ tay lên, thuần thục kéo cổ áo nàng ra.
 
Nguyễn Thời Ý vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ tùy ý mặc một chiếc áo choàng bông vải bên ngoài kiện áo ngủ tơ tằm.
 
Bị hắn dùng lực mạnh kéo một cái, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, đầu vai tuyết trắng… đi xuống hơn nữa là da thịt trắng nõn cùng khe rãnh rõ ràng, lộ ra mồn một trước mắt.
 
Từ Hách hung tợn đe dọa, thật ra cũng chỉ muốn trêu cợt nàng một chút, nhưng thấy chút kiều diễm câu hồn đoạt phách đã lâu không được thấy này, một cổ lực lượng nào đó kiềm chế đã lâu trong cơ thể, mơ hồ kêu gào muốn thoát ra.
 
Hắn cúi đầu ngửi mùi hương hoa sen nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng, kích thích nàng không được tự nhiên giãy giụa, chỉ một thoáng, hai ngọn núi mềm mại được bọc trong áo ngủ đơn bạc lại lộ ra hơn tấc.
 
Chậc chậc chậc, đúng là cảnh xuân vô hạn.
 
“Tam lang” Nguyễn Thời Ý hít sâu một hơi, hết sức làm cho giọng nói của mình nghiêm túc lại không gần gũi, “Chàng nhất định phải như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần… không để ý đến suy nghĩ và cảm thụ của ta, tùy ý làm bậy?”
 
Đáy lòng Từ Hách đang bừng bừng hỏa khí, bị nàng một câu nói lạnh lùng dập tắt.

 
Nguyễn Thời Ý nhạt giọng nhắc nhở: “Chàng đi suốt đêm tới, chắc hẳn không phải vì trộm hương trộm ngọc… Tình Lam đồ xảy ra chuyện, chúng ta theo lý thảo luận kỹ hơn.”
 
Từ Hách chuyến này vội vã chạy đến, đích thực là muốn thương lượng đối sách với nàng.
 
Dĩ nhiên, nếu như có thể lấy được “An ủi” từ nàng, bực bội buồn khổ của hắn, nói chung có thể tiêu tán một chút.
 
Tuy không cam lòng, hắn không khỏi không thừa nhận, thê tử của hắn bề ngoài giống như năm đó, nhưng giấu sâu bên trong lòng, khó khăn khác xa so với hắn dự liệu.
 
Nếu tình cảnh này đặt ở lúc chưa rời đi, hai người sớm đã váy áo rã rời, điên loan đảo phượng, vui vẻ tận hứng.
 
Từ Hách chán nản từ trên người nàng đứng lên, tự nhiên ngồi vào bên giường, trầm giọng rầu rĩ: “Vậy ý của nàng là… để cho ta sao chép lại Tình Lam đồ, hay là bức vẽ Thành trì bí mật?
 
“Với chàng mà nói thì cái nào thích hợp hơn?”
 
“Bình tĩnh mà nói, sao chép lại Tình Lam đồ bản thân càng thuận tay hơn, khắc chương cũng dễ làm, nhưng chữ viết của Thánh thượng… Ta chỉ sợ không có năng lực viết lên chữ mà ngay cả hắn cũng nhìn không ra; mà hình vẽ phía sau vô cùng phức tạp, ta rất khó có thời gian dài ở trước mắt đồng liêu và thủ vệ vẽ ra, vạn nhất vẽ sai… chẳng phải uổng phí tâm tư?”
 
“Chàng đã xem qua toàn bộ bức vẽ?” Nguyễn Thời Ý trầm ngâm nói.
 
“Ta miễn cưỡng nhấc lên nhìn thoáng qua, trên đó viết rất nhiều chữ nhỏ, không có thời gian nhìn kỹ.”
 
Từ Hách phồng quai hàm, nói thêm: “Trước đây ta ở ngay trước mặt mọi người sao chép chính là một phần nhỏ, hơn phân nửa là vơ vét từ thân hữu hoặc phú thương bằng hữu vẽ tranh bên ngoài của ta…”
 
“Nhưng tiểu tử Hoàng đế hết sức coi trọng đoạn Tình Lam đồ này, đơn độc sắp xếp một gian điện các cho ta chuyên chú vẽ, mỗi ngày phái người chuyên trách thu về tranh vẽ hỏng, vì vậy… ta chỉ có thể thừa dịp không có người ngoài bóc ra xem một chút, cảm thấy không thích hợp, lại lập tức đóng về nguyên dạng.”
 
Nguyễn Thời Ý từng nghĩ qua, nhưng không có cách nào hoàn thành, không bằng khuyên hắn dựa theo ý nguyện của Gia Nguyên đế, nghiêm túc vẽ một lần cho xong.
 
Nhưng nghe sau tranh có giấu một bức vẽ phức tạp, lại có đoạn chữ viết… Nàng ý thức được, đoạn này mới là nòng cốt bí mật tổ phụ cất giấu.
 
Nếu không có tình hình rõ ràng tỉ mỉ bên trong, ngày sau còn thu góp nguyên vẹn, coi như cho ra một chút cặn kẽ cũng không biết ẩn giấu vật gì, nên xử trí như thế nào.
 
Nàng lâm vào thế khó xử, vừa muốn lấy được câu trả lời, lại không nỡ để Từ Hách mạo hiểm.
 
“Tam Lang, chàng có oán ta không?”
 
Nguyễn Thời Ý đột nhiên nói một câu.
 
Từ Hách ngẩn ra: “Đang êm đẹp, như thế nào lại hỏi cái này?”
 
“Nếu không phải ta đem tranh này lần nữa cắt ra, nếu không phải ra cùng chàng đánh cuộc, chàng đại khái không cần…”
 
Lời còn chưa dứt, môi của hắn lấy thế bất ngờ không kịp đề phòng, chặn môi nàng.”
 
Nhẹ nhàng ma sát chỉ trong nháy mắt, lập tức buông ra.
 
Nguyễn Thời Ý lòng vốn đang mang ý hổ thẹn, sau khi bị hắn đánh úp, trong lòng toát ra hỏa khí đốt đỏ mặt: “Chàng! Chàng tại sao lại…”

 
“Nếu phải phân chia đúng sai, ta khi ấy không giải thích rõ ràng đã đi luôn, nàng sau khi gặp phải rủi ro sau đó mới ra hạ sách này… Tất cả đều là ta sai! Ta phụ trách lấy lại là chuyện đương nhiên!” Mắt Từ Hách như sóng đêm thâm trầm, “Nàng cứ yên tâm chờ đợi, phải tin tưởng ta có thể xử lý tốt. Nếu còn khuyên ta thu tay lại hoặc còn nói ra lời tự trách như vậy, ta liền nghĩ - nàng muốn cho ta … ‘lấy hôn phong giam’.”
 
Cả người Nguyễn Thời Ý dâng lên sóng nhiệt không thể nào phân biệt, là vì tức giận, hay là thân mật.
 
Có lẽ, đều có cả.
 
Dây dưa chuyện này vô ích, nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại dặn dò, mong hắn ngàn vạn lần phải thận trọng.
 
Từ Hách cảm giác dáng vẻ nàng thành khẩn dặn dò như vậy rất đáng yêu, thậm chí làm hắn nhớ tới người mẫu thân hắn chưa kịp nói lời từ biệt.
 
Hắn biết rõ Nguyễn Thời Ý vì con cháu vất vả nửa đời, mắt thấy hắn hấp tấp cẩu thả, cũng không tự chủ nổi lên tâm lý mẹ hiền.
 
Sau một chuyện buồn cười, thường thường là chuyện thật đáng buồn đằng sau.
 
Đêm yên lặng sâu hơn, ngoài cửa sổ vang lên tiếng rơi của gió thổi tuyết.
 
Nguyễn Thời Ý chính sửa lại áo khoác xốc xếch, nói đến chuyện Nguyễn Tư Ngạn đã hồi kinh, để cho Từ Hách gia tăng chú ý, chớ để bị nhận ra.
 
Từ Hách đột nhiên nảy ra ý: “Trên tay đường đệ nàng… có thể hay không cũng có một bức Tình Lam đồ?”
 
“Hắn nếu có, sẽ gạt ta sao?” Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên có chút không xác định.
 
Trên thực tế, một năm kia nhà họ Nguyễn đột nhiên dời về phía nam thật là đột ngột, làm cho người ta có cảm giác thoát đi.
 
Để lại một mình thiếu niên mười năm tuổi Nguyễn Tư Ngạn ở lại giải quyết hậu quả, trên danh nghĩa là rèn luyện, kỳ thật làm có nhiều người có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
 
Nguyễn Thời Ý từng nhận định, thiếu niên Nguyễn Tư Ngạn sau khi chuyện thành tất nhiên xuôi nam cùng hội họp với gia tộc, nhưng mà hắn an bài thỏa đáng, lựa chọn ở lại kinh thành, ngẩn ngơ đó đã hơn ba mươi năm.
 
Có lúc, Nguyễn Thời Ý cảm giác rõ ràng, có một số người nàng cho là đã hiểu rõ, nhưng lại không nhận ra…. Từ đầu đến cuối đều bị mây mù bao phủ.
 
Lần này thấy Từ Hách, nàng nhớ đến một chuyện, mỉm cười nói: “Thời gian trước ta có đi đến chỗ lão Hồng…”
 
“Nàng tìm hắn làm gì?” Gương mặt tuấn tú của Từ Hách lập tức dài ra.
 
Nguyễn Thời Ý nhịn cười: “Ta không chỉ tìm hắn, còn tìm con trai hắn nữa.”
 
“Nàng, nàng thừa dịp ta không có ở đây, đi tìm nam nhân khác!” Hắn nhanh chóng nổi giận, một tay ôm nàng vào ngực, lại bị nàng đưa tay chống lại.
 
“Chàng thật nhiều năm không ở đây, ta cùng hắn muốn có cái gì, sớm đã xảy ra” Nguyễn Thời Ý mắng, “Cứ động một tí là lại mượn cớ ghen tuông tới chiếm tiện nghi!”
 
Từ Hách bị vạch trần một cách vô tình, hậm hực buông lỏng tay, lại bất đắc dĩ hỏi: “Nàng không có chuyện gì tìm hai người bọn họ làm gì?”
 

“Không làm gì, nói chuyện phiếm. Lão Hồng nói, muốn tìm cơ hội cùng chàng… ôn chuyện một chút, ta khuyên hắn, nhất thời không nên gấp.”
 
“Hắn là ngứa da muốn ăn đấm? Hay là thật lòng muốn trò chuyện một chút với ta?”
 
“Ta đoán, hắn có thể cảm thấy chàng ngứa da?” Nguyễn Thời Ý cười nói, “Lần tới hai người tìm một nơi an tĩnh không có người từ từ mà đánh nhau, ta tuyệt không can thiệp!”
 
“Ta mới không thèm bắt nạt lão già đó!”
 
Với Từ Hách mà nói, Hồng Lãng Nhiên so với tiểu tử nóng nảy lúc hắn rời đi giống nhau như đúc.
 
Nhưng hắn đã từng là Từ tam công tử mọi chuyện so với đối phương đều mạnh hơn, cảm giác vừa tỉnh ngủ, trừ bỏ dung mạo thân thể bảo trì tuổi trẻ, thân phận, địa vị, quyền lực… mọi thứ đều kém xa so với người huynh đệ ngày xưa; biết Hồng Lãng Nhiên dây dưa Nguyễn Thời Ý ước chừng ba mươi năm có thừa, khẩu khí này hắn khó mà nuốt trôi.
 
****
 
Nhiều ngày không gặp, mỗi người trao đổi tin tức xong, Nguyễn Thời Ý phát hiện Từ Hách chậm chạp không muốn rời đi, không nhịn được đặt câu hỏi: “Chàng còn không về nữa…Chỗ Hàn Lâm Họa viện sẽ còn cho chàng vào sao?”
 
Từ Hách giận dỗi: “Tuyết càng rơi càng lớn, nàng muốn đuổi ta đi?”
 
“Chàng, chàng muốn… ngủ lại? Như vậy sao được?”
 
Nàng rất sợ hắn càn quấy, đối với nàng các loại quấn quýt si mê, vạn nhất nàng vô ý dung túng hắn vượt qua lôi trì… hậu quả không dám tưởng tượng”
 
“A! Ta trên danh nghĩa là tình lang "Nguyễn tiểu cô nương" hò hẹn vô số lần, trên thực tế là trượng phu đã bái thiên địa, sinh con cùng nàng! Tại sao không thể lưu lại!”
 
Hắn ngông nghênh đi đến nằm trên giường, lại bày ra một dạng chết cũng không đi.
 
Nguyễn Thời Ý không có năng lực đem hắn kéo đi, lại không thể kinh động Tĩnh Ảnh đem hắn đuổi ra ngoài, vì thế đứng dậy lui người ra, nói nhỏ: “Vậy… vậy chàng đến tiểu viện A Lục ở tá túc một đêm! Nơi đó có một phòng trống dành cho khách!”
 
“Hơn nửa đêm, ta không biết đường, sờ lộn cửa coi như… hắc hắc!”
 
Nguyễn Thời Ý tức giận không nhẹ, đẩy cửa sổ thể tản khí than, bình phục tâm tình phiền não.
 
Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, gió rét thấu xương, trông ra chỉ có thể thấy mênh mông tuyết trắng phủ vùi.
 
Chu lương ngói xanh như rút đi màu sắc, nóc nhà lồi lõm hơn, tất cả náo nhiệt giống như chỉ là một giấc mộng.
 
Buộc hắn bất chấp trời tuyết mà trở về, quả thật quá mức tuyệt tình; hắn lại một mình mạo hiểm lấy tranh, nhất định mệt mỏi không chịu nổi.
 
Nguyễn Thời Ý lòng vốn cứng rắn, bất tri bất giác mềm đi ba phần.
 
“Vậy… chàng ngủ trên giường nhỏ! Chớ dây dưa ta! Tuyết ngừng phải nhanh chóng rời đi! Không thể bị phát hiện!”
 
Từ Hách vốn chưa từng trông cậy có thể ở lại qua đêm, chỉ muốn cọ xát với nàng nhiều hơn một ít, nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, trên mặt thì treo biểu tình ủy khuất.
 
Hắn ngoan ngoãn cởi giày, để nguyên quần áo mà nằm, nằm thẳng tắp.
 
Hiếm thấy hắn không ồn ào không làm khó, Nguyễn Thời Ý thầm cảm thấy buồn cười.
 
Đóng cửa sổ lại, nàng lấy chăn từ trong tủ, qua loa chất lên người hắn, rồi sau đó tắt nến, xoay về giường mình, nghiêng người nằm xuống.
 
Ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa khúc xạ ánh sáng yếu ớt vào khắp phòng, khiến cho gia cụ bày trí trong nhà, lịch sự tao nhã như được phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, tựa như không chân thực tồn tại, như hư không như huyền ảo.
 
Nghe Từ Hách hô hấp đều đều, thoáng cái đã tiếng vào mộng đẹp, Nguyễn Thời Ý bớt căng thẳng, hơi đau lòng.

 
__ Người này… là thật sự mệt nhọc.
 
Ba mươi sáu năm trước, lúc hắn rời nhà, tuy đã lên chức phụ thân, nhưng ở nhà vẫn có phụ mẫu thương yêu, cộng thêm cả ngày bận bịu vẽ tranh, vô luận tâm tính hay cách xử sự, đều không chân chính đạt đến ý nghĩa thành thục chững chạc.
 
Sau khi lịch kiếp về kinh, hắn thương tâm buồn đau, công việc quấn thân, đại khái không được ăn ngon, cũng không ngủ yên được mấy giấc?
 
Nguyễn Thời Ý cùng từng chịu khổ.
 
Theo năm tháng trôi đi khổ sở cũng nhạt phai, nàng ngược lại càng thương tiếc Từ Hách hiện nay chịu dày vò.
 
Nàng chưa bao giờ quên, tuy nàng lao lực cả đời nhưng từ đầu đến cuối đều có thân hữu ở bên cạnh bầu bạn.

 
Mà hắn lại cô độc, không có ai biết đến, không có người nào có thể trấn an.
 
Nguyễn Thời Ý mang lòng thương tiếc, mơ mơ màng màng ngủ tới canh tư, chợt cảm thấy khí lạnh phía sau dán tới.
 
Mới đầu, nàng còn cho là chăn đắp không kín, đưa tay kéo, không ngờ mò tới là một thân thể lành lạnh.
 
Nàng giật mình, nhất thời tỉnh hẳn.
 
Xác nhận Từ Hách lén leo lên giường nàng, giành một đoạn chăn của nàng, nhưng lại quy củ nằm yên ổn, ngủ hết sức sâu… Nguyễn Thời Ý không biết nên cười hay nên giận.
 
Nói là “chính mình ngủ trên giường nhỏ” mà?
 
Nàng gần như muốn lay tỉnh hắn, hoặc trực tiếp đạp hắn xuống giường.
 
Sau một lát yên tĩnh, nàng không quấy rối mộng đẹp của hắn, chẳng qua là lặng lẽ chui vào trong, cách xa một thân lạnh lẽo khác thường của hắn.
 
Bên gối nhiều thêm một người, nửa đêm về sáng chung quy khó an ổn.
 
Từ khi hắn rời đi, nàng căn bản không cùng ai chen chung trên một cái giường, từ người đến lòng, đều không thích ứng.
 
Khi sắc trời dần sáng, Từ Hách dè dặt xuống giường, rón rén chạy về giường gỗ bên cửa sổ, làm bộ như chưa từng làm chuyện xấu.
 
Nguyễn Thời Ý nhắm mắt giả bộ ngủ, không nhúc nhích, cũng làm bộ như chưa từng phát hiện.
 
Tuyết ngừng rơi, mặt trời mọc.
 
Nàng rời giường khoác áo, tính toán bọn nha hoàn sắp bưng nước tới phục vụ, thấy người nọ ngủ say sưa, vội vàng đẩy hắn: “Trời đã sáng, mau lăn đi!”
 
“Ngô…. Ta đã nhiều ngày không thể ngủ, để cho ta nhắm mắt một hồi nữa thôi…
 
Hắn co ro, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm rầm rì.
 
Nguyễn Thời Ý không khỏi đỡ trán.
 
Người này! Lại còn học được ngủ nướng! 
 
Quả nhiên là “Từ tham ngủ”!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.