Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào

Chương 3-3



“Quái Quái,tay con phải dùng lực hơn nữa, nhẹ quá, mạnh chút nữa nào.”

“Tướng công, chàng nghĩ Quái Quái là nam nhân chắc, nàng chỉ mới tập thôi, phải từ từ. Ra nghĩ cần phải luyện cho tay Quái Quái cứng rắn trước đã, sau đó đến tốc độ đưa nắm đấm.”

“Nương tử, nàng nói thật chí lí a. Chúng ta cứ làm như thế.”

Quái Quái đang được Mộ Dung Dăng và nương tử Mộc Tiểu Mạc dạy võ công. Nàng hiện tại đau nhức cả người rồi, thế mà hai người này còn hùa nhau để nàng tập này tập kia. Cái này cũng là nàng tự rước lấy, đang yên đang lành đòi học võ.

Quái Quái bị bắt đứng tấn, hai tay cầm hai xô nước. Lúc đầu là nhẹ, càng về sau càng nặng.

Cứ thế, Quái Quái tập tay càng ngày càng khắc khổ, nước trong xô được thay bằng đá, rồi từ cái xô biến thành cái thùng.

Đến khi nàng có thể nhấc đước hai cái thùng đá lớn tung tăng đi khắp sân thì dừng lại, cả nhà ai nấy đều trầm trồ khen ngợi. Nói Quái Quái còn mạnh hơn cả đàn ông, làm nàng sốc đén mấy ngày.

Trong khi tập, mấy người kia cứ nói bọn họ ai nấy đều có thể một tay bưng cả một tảng đá lớn. Nàng đúng là ngu mới đi tin lời bọn họ. Nhưng cũng nhờ vậy mà giờ nàng có thế làm việc rất dễ dàng.

Tiếp theo, bài tập của Quái Quái là cầm hai thùng đá đung đưa qua lại, lúc đầu chậm, lúc sau thì càng ngày càng nhanh, và điều chỉnh các hướng cho đúng. Nàng mỗi lần tập xong đều sợ hãi bắp tay mình sẽ to ra và có cơ, nhưng khi đi tắm thì vẫn thấy tay mảnh khảnh như cũ. Thật kì lạ.

Nhờ quá trình tập mà tay nàng mạnh mẽ và nhanh nhẹn đến khác thường. Nhưng bù lại, đôi chân tuy đứng tấn hàng ngày, khỏe mạnh, nhưng nó lại rất chi là chậm chạp, khiến cho Mộc Tiểu Mạc phải lôi đầu nàng ra luyện tập cho đôi chân.

Quái Quái bị bắt chạy bộ một vòng quanh núi, mới đi chưa được một phần mười quả núi thì nàng đã thở hồng hộc không chịu nổi. Mạc thẩm của nàng đúng là quái vật, chạy theo nàng cả buổi mà không thấy si nhê gì.

Quái Quái bắt đầu than thở và rên rỉ, muốn về nhà, Mộc Tiểu Mạc lời nói như thép, bắt nàng phải tập. Rốt cục cũng không lung lay, Quái Quái chỉ có thể cố gắng mà chạy hết quả núi.

Quái Quái tập chạy cũng được một tuần, tốc độ của nàng càng ngày càng nhanh, Mạc thẩm của nàng chỉ đứng một chỗ và tính xem tốc độ chạy của nàng thế nào.

Hôm này, Quái Quái được Mộc Tiểu Mạc dắt lên chân và người một đống vật nặng, bắt nàng phải chạy quanh núi lần nữa. Quái Quái đi được nửa đường thì chịu hết nổi, ngồi một chỗ trên núi.

Quái Quái thời gian lâu như vậy mà chưa thấy về, Mộc Tiểu Mạc lo lắng chạy lên núi tìm. Đi được một nửa thì thấy Quái Quái nằm ngủ ngon lành trên một tảng đá lớn.

“Quái Quái, tỉnh, tỉnh nào.”

“Ai...để con ngủ chút nào.”

“Mặt trời xuống núi rồi, con còn không dậy là thẩm để con nằm đây đợi hổ tới na đi đấy.”

“Ân...Hả? Ở đây có hổ sao?”

“Có chứ sao không, núi nào mà không có. Mhieeuf là đằng khác”

“Mạc thẩm, người không đùa con đó chứ?”

“Ta đùa con làm gì a...”

Mộc Tiểu Mạc vừa dứt lời thì một con hổ từ đâu lao tới, Quái Quái nhìn thấy con hổ to tướng thì sợ hãi đứng ngay đơ.

“Quái Quái mau chạy.”

Mộc Tiểu Mạc nhìn thấy con hổ thì sửng sốt, sau đó kéo Quái Quái chạy trốn.

Quái Quái nghe thấy tiếng thét của Mộc Tiểu Mạc thì tỉnh, người giật bắn lên. Mặc kệ trên người có rất nhiều đồ vật nặng, nàng chạy như điên xuống núi, về nhà, để lại Mộc Tiểu Mạc ở phía sau gọi í ới đuổi theo nàng.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========

“Này, con khong thể chạy nhanh hơn được nữa sao? Hôm qua chẳng phải chạy rất nhanh đó sao?”

“Ai, đó là do con hổ hù con mới chạy nhanh a. Bây giờ bình thường, con đâu chạy nhanh được, cái gì cũng phải từ từ chứ.”

“Được rồi được rồi, tiếp tục nào, chạy nhanh lên.”

“An, Mạc thẩm”

Quái Quái khệ nệ chạy với đống vật nặng trên người, Mộc Tiểu Mạc thì nhàn nhã chạy phía trước. Bỗng Mộc Tiểu Mạc nảy ra một ý hay để nâng cao khả năng chạy của Quái Quái.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====

“Hôm nay con chạy một mình, nhớ nhanh lên đấy, ta sẽ tính thời gian, nếu như hôm qua hoặc chậm hơn sẽ bị phạt đấy.”

“Ân~~, Mộc thẩm”

Quái Quái không tình nguyện nói, sau đó để Mộc Tiểu Mạc nhét một đống đồ vật lên người, theo từng ngày, đồ vật trên người nàng càng nhiều, càng nặng. Nàng còn phải xách thêm hai thùng đá lớn trên tay nữa.

Quái Quái rề rề rà rà qua được nửa núi thì một con hổ ở đâu ra xuất hiện, làm nàng hú hồn chạy một mạch về nhà, không ngó ngàng đến Mộc Tiểu Mạc còn trên núi bấm giờ.

Hôm sau, Quái Quái từ chối, không muốn tập nữa vì sợ bị hổ vồ, Mộc Tiểu Mạc khuyên mãi, cuối cùng quyết định đi theo Quái Quái để nàng khỏi sợ.

Như thường lê, Quái Quái đi đến nửa quả núi thì mệt mỏi, tuy nhiên tốc độ có chút tốt hơn nhiều. Nàng cứ đinh ninh rằng Mạc thẩm của mình ở phía sau bảo hộ nên không sợ.

Quái Quái thấy hổ cũng ngang nhiên đi qua, đến khi con hổ nhảy lên, sắp vồ được thì nàng mới quay lưng, nhưng chẳng thấy Mạc thẩm đâu. Quá sợ hãi, nàng hét lên kinh dị, con hổ nghe tiếng hét thì khiếp đảm nằm xuống.

Quái Quái thấy con hổ chưa vồ trúng mình thì tán loạn chạy đi. Về tới nhà thì thấy Mộc Tiểu Mạc đã khoanh chân ngồi đó.

Quái Quái tức giận trách cứ nàng ta, nhưng nàng ta nói dối rằng chính mình đã theo sát nàng đến lúc về nhà.

Quái Quái lúc đầu không tin, nhưng sau này Mộc Tiểu Mạc giải thích đủ thứ, nào là tốc độ chạy của nàng ta rất nhanh, nhờ nàng ta mà nàng chưa bị hổ vồ mà thoát được (cái này là nàng ta tự bịa). Rồi theo nàng mới về nhà, còn không thì còn đứng trên núi. Quái Quái lập tức tin sai cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.