Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 7



Tịch Phi Nghiêu thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Vệ đồng học thì đã chắc đến 90% là những người này không phải bạn bè của Linh Tê, bằng không đã sớm chào hỏi, chứ sao còn ngồi cắm đầu xuống đất đến giờ?

Cho dù trong lòng đã có rõ đáp án nhưng Tịch hội trưởng vẫn không mở miệng hỏi, vì trong lòng nàng đang có chút tính toán chỉ một lát nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Vệ Linh Tê cúi đầu, trong lòng không ngừng mặc niệm:” Các ngươi không nhìn thấy ta. Các người không nhìn thấy ta.” Ba người này làm sao là bạn bè nàng được. Rõ ràng mỗi lần thấy mình đều chọc phá, chê cười, giống như nàng có đắc tội tày đình với bọn họ vậy. Đáng khinh nhất là còn lấy việc bắt nạt nàng làm thú vui. cái gọi là bắt nạt ở đây không đơn thuần là động tay động chân mà chính xác hơn là dùng lời nói châm chọc đả kích tinh thần tiểu Vệ đồng học.

Bình thường trong kinh thành, nghe bọn họ giở trò nhạo báng nàng cũng coi như không biết mà bỏ đi, nhưng hiện tại có Phi Nghiêu, nếu nàng biết ta vô dụng thì chắc chắn sẽ không cần ta nữa. Nghĩ thế, đầu Vệ manh vật càng cúi thấp hơn xuống bàn, mong cho ba người kia không thấy.

Tịch Phi Nghiêu nhìn thấy bạn nhỏ Vệ giống như xương cốt mềm nhũn, cau mày, vỗ lên đầu con rùa nhỏ đang muốn chui vào mai kia một cái:” Ngẩng đầu lên, trông ngươi còn ra thể thống gì nữa.” Không phải chỉ là ba tên công tử bột mặt búng ra sữa thôi sao, người Tịch Phi Nghiêu ta coi trọng làm sao có thể chịu uất ức như thế? Đến ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không dám?!

“Á……..” Vệ Linh Tê bị đánh, theo bản năng kêu lên một tiếng, nâng đầu, thấp thỏm, bất an nhìn Tịch chủ tịch:” Phi Nghiêu…”

” Ăn đi.” Nữ vương đại nhân trừng ai kia một cái, tiếp tục nói:” Có ta ở đây, sợ cái gì? Ta còn muốn xem các nàng làm cách nào bắt nạt ngươi!” Dám đem Linh Tê nhà ta doạ sợ thành thế này, xem ra cũng là do nhiều năm dồn nén tích luỹ mà thành, chẳng trách tính cách lại yếu đuối như vậy, thì ra là lưu lại ám ảnh từ lúc nhỏ.

Cũng bởi vì có nàng ta mới sợ! Vệ Linh Tê rất muốn phản bác, nhưng vẫn không dám mở miệng, sắc mặt Tịch Phi Nghiêu rất nguy hiểm, vẫn im lặng là vàng thì tốt hơn.

Vốn ba người kia cũng chẳng để ý đến bàn của Vệ Linh Tê, nhưng vừa nghe thoáng qua tiếng “Á…..’ quen thuộc theo phản xạ quay sang nhìn, liền thấy bóng lưng mảnh mai của người nọ. Phút chốc mắt cả ba ẩn hiện một tia đùa cợt, đi đến bên cạnh Vệ Linh Tê cười nói:” Ồ, ta tưởng là ai, không phải Vệ tiểu nương tử của chúng ta đây sao? Nghe nói ngươi rời nhà bỏ trốn, không nghĩ lại chạy đến đây. Lần trước, không phải còn chạy mất sao, ha ha….”

Ngoại tử mở lời trêu chọc mặc một thân trường bào màu xanh lục, lớn lên cũng không quá chói sáng, nhưng nhìn vóc người rất cao lớn, nếu không phải nói là cả ba đều rất cao rất tráng kiện. Trông khác hẳn với dáng vẻ ngoại tử của Vệ Linh Tê. Cho nên mới nói, Linh Tê so với các nàng thì mảnh mai không ít.

Nhưng phải nói, Tịch Phi Nghiêu thích dáng vẻ mảnh mai của Vệ Linh Tê nhỏ nhắn, dịu dàng, không giống như ngoại tử khác ở Tây Phượng Quốc, một người cũng không vừa mắt Tịch đại nhân.

” Ngươi, các ngươi…” Vệ Linh tê đỏ mặt, nhìn ba người bên cạnh đắc ý, kích động đến muốn mắng người nhưng không biết nói sao đành nhẫn nhịn phun ra một câu:” Chuyện của ta không cần các ngươi xen vào, các ngươi, biến đi cho ta.”

” Ồ, hôm nay lạ thật, bình thường thấy chúng ta không phải việc đầu tiên Vệ nương tử làm là quay đầu tránh đi sao? Sao vậy, hôm nay đổi tính? Hay nói đúng hơn là đã được khai sáng?” Từ khai sáng này rất nhiều nghĩa a, có đôi lúc lại khiến người ta liên tưởng viễn vông, tâm thần bất định.

Vệ Linh Tê sớm đã muốn chạy, vừa thấy các nàng đã muốn quay đầu chạy.

Nhưng mà, có Phi Nghiêu ở đây, bảo nàng làm sao chạy bây giờ?

Đầu tiên là nàng không yên lòng để lại một mình Phi Nghiêu.

Tiếp theo, nếu nàng chạy thật khẳng định Phi Nghiêu không cần nàng nữa.

Vì mấy lẽ đó, Vệ đồng học vẫn nhắm mắt làm ngơ yên vị tại chỗ.

Lầu hai tuy không đông người nhưng cũng không tính là ít, tối thiểu cũng lấp đầy sáu phần mười đại sảnh, mà ở thanh lâu việc vì kỹ nữ tranh giành tình nhân cũng không hiếm, những ngoại tử kia như kiếm được trò vui để xem hào hứng theo dõi, thỉnh thoảng xì xào bàn tán, có người thậm chí còn chỉ chỏ này nọ.

Tịch Phi Nghiêu thu tất cả mọi chuyện vào trong tầm mắt, lòng cười khinh miệt.

Ở Tây Phượng Quốc mấy ngày nay nàng cũng biết nhiều phong tục, một ngoại tử bị gọi là tiểu nương tử giống như một loại sỉ nhục. Tiểu nương tử rõ ràng là dùng để gọi nội tử, đây là các nàng công khai giễu cợt Vệ Linh Tê.

” Linh Tê, ngươi giẫm phải phân chó đúng không, sao thối như vậy?” Một bên Tịch Phi Nghiêu đưa tay phải phẩy phẩy trước mặt, một bên làm vẻ mặt xem thường giống như coi ba người kia là một đám người qua đường không quen biết:” Thật là thối không chịu nổi!”

Lời nói của Tịch chủ tịch tự nhiên có ẩn ý, mặt ba người nào đó lập tức đổi sắc.

Ngoại trừ Vệ đồng học, ai nghe đều hiểu.

” Hử, không có mà!” Vệ Linh Tê ngây thơ của chúng ta còn nghĩ Tịch Phi Nghiêu nói thật, giơ chân lên cẩn thận nhìn đế giày:” Không có, Phi Nghiêu. Ta không có giẫm.”Tại sao Phi Nghiêu ngửi thấy mà ta không ngửi được gì? Thật kì lạ

Trong lúc bạn nhỏ Linh Tê còn đang phân vân hay là mũi mình bị nghẹt, Tịch Phi Nghiêu không quên tiếp lời:” Phải có người mang vào chứ. Chính mình thối thì thôi đi, còn mang đi gieo vạ cho người khác.” Miệng Tịch chủ tịch lợi hại tất nhiên không giống người thường, đã từng đạt giải nhất thi hùng biện, lời nói phát ra đúng chất mắng người đau thấu tâm can mà một chút cũng không thô tục.

” Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?” Thanh y nữ tử tức giận nhìn Tịch Phi Nghiêu:” Ngươi là cái thá gì? Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta?!”

” Ta nói ngươi lúc nào?” Tịch nữ xương rất tự nhiên dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn người đối diện:” Ta chỉ đang nói phân chó thôi mà, liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho là mình…” Ai kia nói xong cũng không ngại nhìn xuống chân các nàng, cố ý lắc đầu một cái, ai thán một tiếng.

Lúc này dường như mọi người trong sảnh đều cười to, so với tiếng cười lúc Vệ Linh Tê bị chế nhạo thì lớn hơn nhiều, thậm chí vài kỹ nữ đang tiếp rượu cũng không nhìn được mà bật cười thành tiếng.

” Ngươi, được lắm…. Xem hôm nay ta giáo huấn ngươi thế nào.” Người đứng đầu trong ba người không chịu được nhục nhã, thẹn quá hoá giận, nắm tay thành quyền đánh tới.

Tình huống không ngờ đến thình lình xuất hiện, Tịch Phi Nghiêu cũng không nghĩ trước mặt đông người như thế các nàng dám động tay chân, cho nên cũng chưa phòng bị.

Nói thật ra, nàng có phòng cũng sẽ bị, trốn cũng vô dụng.

Tịch hội trưởng tuy ngôn ngữ sắc bén như dao kiếm, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là nữ tử mảnh khảnh, yếu ớt, làm sao dùng mãnh được như ngoại tử ở nơi này?

Ba người liếc sơ cũng hơn nàng một cái đầu, lại cường tráng như vậy, bảo nàng đánh lại một quyền này không phải là mộng tưởng hả trời?

Vì thế, Tịch Phi Nghiêu như đớ người không phản ứng kịp.

Ở thời hiện đại, nàng vừa là hội trưởng hội sinh viên vừa là hoa khôi của trường, thử hỏi ai dám đánh nàng, mà nếu có thì đội tiếp viện sau lưng của không phải ngồi không.

Chỉ là xét vào lúc này, tình huống trước mắt rất đáng để tâm.

Nói thì chậm song xảy ra thì rất nhanh, một bàn tay thon dài nắm lấy quả đấm kia, mạnh mẽ giữ lại.

Vệ Linh Tê lạnh lùng nhìn người vẫn hay bắt nạt mình, ngữ khí chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế, ánh mắt vốn thiện lương giờ đã hiện lên một tia sát khí không hề che dấu:” Các ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không được đánh Phi Nghiêu, ai cũng không được!” Lời nói cứng rắn phối hợp với vẻ mặt âm trầm lạnh giá, nhìn qua thật giống giữa mùa xuân tháng ba xuất hiện một trận gió tuyết rét lạnh thấu xương.

” Đau, đau quá.” Vẻ mặt thanh y nữ tử bắt đầu vặn vẹo, cũng không kịp nhớ sự chuyển biến đột ngột của Vệ LInh Tê, trực tiếp la to:” Buông tay…mau buông tay!” Tuy biết Linh Tê có thần lực trời sinh, nhưng nàng lại chưa biểu hiện bao giờ, cho dù bị bắt nạt cũng không có một lần ra tay, vì thế, càng ngày họ càng lấn tới, cuối cùng quên cả điều này, Vệ LInh Tê thật ra không phải là ngoại tử nhu nhược.

Bên kia hai ngoại tử còn lại mau chóng cố sức kéo tay Vệ Linh Tê ra nhưng đành bất lực, cánh tay trông như gầy yếu kia không mảy may lay chuyển.

Tịch Phi Nghiêu cũng kinh ngạc nhìn hành động của Vệ LInh Tê, trong lòng trào dâng cảm giác thoả mãn.

Hít sâu, ổn định trái tim đang đập liên hồi, thản nhiên mở miệng:” Bây giờ, các ngươi có thể biến khỏi nơi này?”

Ba người gật đầu liên tục.

” Linh Tê thả các nàng ra, miễn làm hỏng hứng thú của chúng ta.” Tịch PHi Nghiêu nói xong cũng chẳng thèm liếc nhìn ba người kia, tiếp tục hướng tầm mắt xem ca vũ trên đài.

” Hừ”

Vệ LInh Tê đem thanh y nữ tử đẩy ra ngoài, ai ngờ người kia mất thăng bằng lui sau mấy bước, chân nọ giẫm chân kia ngã lên người hai người còn lại.

Vệ Linh Tê không thèm chấp nhặt với bọn họ, các ngươi có thể nói ta, xem thường ta cũng không có gì quan trọng, thế nhưng, không được bất kính với Tịch Phi Nghiêu, đừng nói là đánh đến chửi một câu cũng không được phép.

Vệ manh vật rất nghe lời ngồi xuống, nhìn người trước mặt vểnh miệng cười, lòng ngọt ngào hạnh phúc.

Vừa rồi Phi Nghiêu sẽ không giận ta chứ? Đúng không? Đúng không? Đúng không?

Nàng đúng ngốc, nhưng không phải nghe gì cũng không hiểu.

Nàng chỉ là hiểu vấn đề lâu một chút mà thôi.

Vệ LInh Tê càng ngày càng thêm khắc sâu ý nghĩ không phải Phi Nghiêu không cưới.

Nếu không cưới được Tịch Phi Nghiêu, nàng chẳng thèm cưới ai, lẳng lặng nhìn Phi Nghiêu là đủ rồi.

” Linh Tê.”

” Hả?” Phi Nghiêu gọi ta làm gì?

” Vừa rồi LInh Tê rất lợi hại. Ta rất thích.”

Tịch Phi Nghiêu quyết định sẽ bồi đắp lòng tự tin cho bạn nhỏ ngây ngô nào đó, nên bày ra nụ cười thánh thiện. Phút chốc đã câu dẫn mất linh hồn bé nhỏ của người bên cạnh.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu đồng học, Tịch chủ tịch cười lớn.

Đời này, ngươi thoát khỏi lòng bàn tay ta được sao?

Đáng tiếc Tịch hội trưởng anh minh thần võ của chúng ta đã quên mất thuyết tương đối.

Ngược lại, ngươi cũng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của Vệ manh vật sao?

Editor: Hôm nay bị bỏ rơi!!! hazi đăng bài sớm……T^T Buồn không được luôn á……………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.