Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 73



Phượng Tự Thần, chúng ta, hãy cùng nhau xuống địa ngục

Phượng Tự Thần càng luống cuống tay chân thì càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ dâng tràn trong lòng thái nữ điện hạ, một loại kɦoáı ƈảʍ trả thù đang tập kích trong đầu nàng.

Thành thật mà nói, Phượng Tử Sam cũng không phải chưa từng chạm qua người khác.

Nàng đã từng trong lúc uống rượu say, động tay động chân với một tì nữ.

Theo lý, thì đây chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con. Thái nữ mà? Tương lai sẽ là nữ đế, ngủ với tì nữ thì xem là cái gì? Bất quá có thêm để ấm giường thôi.

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.

Phượng Tử Sam trên danh nghĩa là thái nữ Tây Phượng Quốc, nhưng ngoài ra còn có một thân phận khác chính là của riêng của nữ đế.

Ngoại trừ Phượng Tự Thần ra, ai dám động vào? Xem như nàng động vào người khác cũng không được.

Có thể tưởng tượng ra được, qua ngày thứ hai tì nữ nọ liền chết yểu, hơn nữa tướng mạo lúc chết còn rất thê thảm, trên mặt những vết dao lần lượt thay nhau, nhiều đến không nhận ra được người này là ở đâu.

Phượng Tử Sam vốn cũng không xem chuyện này có liên quan tới mình, ngay cả họ tì nữ nọ là gì cũng không ai biết, mặt mũi cũng không ấn tượng, trong lòng nàng cũng chỉ suy nghĩ cho nhiều thêm ngân lượng, rồi đưa đi mà thôi.

Thế nhưng khi nhìn thấy thi thể của tì nữ, lại sinh ra một chút đau lòng, phần nhiều hơn là cảm giác bất lực.

Mỗi một lời nói cử chỉ của mình, đều nằm trong lòng bàn tay người đó.

Đây là đang thị uy cho mình thấy sao? Hay là đang cảnh cáo?!

Thái nữ điện hạ còn chưa kịp bày tỏ thêm tình cảm thì nữ đế Phượng Tự Thần đã cho đòi vào cung, hung hăng tàn bạo lăn qua lộn lại một phen, để cho người sau tay chân mềm nhũn ngay cả sức lực đi bộ cũng không có.

Từ đó về sau, Phượng Tử Sam không còn thân thiết gần gũi xáƈ ŧɦịŧ với bất kỳ một ai.

Nàng không muốn lại hại thêm một người nào khác, càng không muốn lại trải qua tình yêu tối tăm không có ánh mặt trời, thật sự không có điểm cuối ấy.

Ác mộng a!

Một người mà không thể tự quyết định hành động lời nói của mình, loại đau khổ này cùng hận ý, ai có thể thấu hiểu?

Nếu nói, tình yêu của Tịch Phi Nghiêu và Vệ Linh Tê là vui sướng thoải mái, là dễ dàng; như vậy sự kết hợp của Phượng Tử Sam và Phượng Tự Thần tuyệt đối là một tình yêu sâu sắc nhưng nhiều trắc trở, vừa yêu vừa tàn hại nhau.

Một thì đi trong con đường sáng sủa, một thì mở đầu bằng sự u ám.

Quá trình có thể là sự băn khoăn, còn kết cục là gì?

Vậy phải xem lựa chọn của riêng họ.

Còn lúc này Phượng Tử Sam sẽ lựa chọn cái gì đây?

Không sai, hoàn trả tất cả lại cho ngươi.

Đây chính là lựa chọn của thái nữ điện hạ.

Đẩy ngã.

Ngươi chẳng phải chê ta là không chủ động? Ngươi chẳng phải cao cao tại thượng lắm ư? Được, hôm nay ta liền chủ động cho ngươi xem, ta áp ngươi dưới thân, để cho ngươi không còn đứng được trên cao nữa.

Dù sao, dù sao, ta đã không muốn quản những chuyện sau này.

Ngươi chết, hay ta sống, liền để cho trời định đi.

Vỏn vẹn chỉ trong cái chớp mắt, trong lòng đã thoáng qua bấy nhiêu đó ý niệm, nhưng cuối cùng lưu lại sự lựa chọn gần nhất chính là “hung hăng ngược nàng ta”.

Nếu nói tâm trạng Phượng Tử Sam là kích động rối tịt, như vậy không thể nghi ngờ tâm trạng Phượng Tự Thần cũng là rối rắm một phen, vô cùng khiếp sợ.

Đoạn đối thoại trên kiệu rồng, Phượng Tự Thần đã không có chút kỳ vọng nào với nàng, thế nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt người này liền làm ra hành động như vậy, lập tức quả thực không phản ứng kịp.

Đây là, liễu ám vô minh hựu nhất thôn* ư?

Nàng ấy đối với ta là có du͙ƈ vọиɠ, như vậy chẳng phải nghĩa là trong lòng nàng ấy có ta?

So với việc bị áp, thì Phượng Tự Thần càng quan tâm hơn trái tim của Phượng Tử Sam.

Nếu như ta có thể bước vào trong trái tim nàng, như vậy bị áp một lần thì đã làm sao?

Phượng Tự Thần tự nhiên không cảm thấy Phượng Tử Sam xem như là tổng thụ lại có thể luôn sẽ áp nàng, ở trong đầu nàng, đây là chuyện không thể xảy ra.

Cường thế một lần, đã là rất nghịch thiên.

Làm sao có thể sẽ luôn luôn cường thế?

Huống hồ, nàng cũng không phải là ăn chay.

Chỉ cần vừa nghĩ đến, từ nay về sau có thể cam tâm tình nguyện cùng nhau điên loan đảo phượng trên giường, tư vị đó nhất định là tuyệt không lời nào tả được.

Lưỡng tình tương duyệt tổng so với đơn phương từ một phía vẫn là tốt hơn.

Nội tâm Phượng Tự Thần kích động tột đỉnh, phản kháng gì đó khẳng định là không thể nào, phản ứng đến sau cũng chỉ là đi sâu hơn vào nụ hôn mà thôi.

Lấy được đáp lại của Phượng Tự Thần, Phượng Tử Sam sớm đã quên mất những chuyện ngổn ngang trong đầu, vào giờ phút này, ngoại trừ xxoo còn cái gì có thể ngăn cản nàng?

Mật dịch thơm ngon, răng môi thơm ngát.

Dục hỏa đã bùng lên, nếu không làm chút gì, là sẽ không lắng xuống được.

Huống hồ một người khô cằn đã lâu gặp suối cam lồ, một người thì nghé con vừa sinh không sợ cọp, trong xương đều là những người ưu việt, nếu đã buông tha tất cả, vậy thì chuyện giường chiếu này nhất định cũng rất khác biệt.

Phượng Tử Sam rời đôi môi, chỉ thấy khóe miệng dính một sợi chỉ bạc nhỏ, nhìn qua đúng là rất dâm tà.

Ai cũng đều sẽ không ngờ được, nữ đế Phượng Tự Thần đạm nhạt uy vũ trước muôn vạn người, khí thế mười phần sẽ trước nụ hôn của Phượng Tử Sam, mà biến đổi càng phát ra rạo rực, vốn gò má chỉ hơi ửng đỏ do hơi nóng nay càng lộ ra đỏ âu, bộ dáng một bộ mặc người thưởng thức.

Hừm, ngươi cũng có ngày hôm nay?!

Tâm tư muốn hung hăng ngược càng phát ra không khống chế được, Phượng Tử Sam nhếch mép, đẩy ngã nữ tử trước mặt.

Để cho chúng ta cùng nhau xuống địa ngục nào!

Phượng Tự Thần tự nhiên sẽ không nghĩ tới dưới không khí tốt đẹp như vậy, mà người nào đó lại gϊếŧ đi phong cảnh, thẳng tắp đẩy nàng ngã nhào xuống nước.

Bởi vì cơ bản nàng không có chuẩn bị, cho nên, trong phổi bị sặc nước không ít, xảy ra bất ngờ ập vào, lại còn trong nước miệng lưỡi bị chặn lại lần nữa.

Nàng là cố ý! Phượng Tự Thần tức giận, nhưng lại không thể làm được gì, trò trả thù vặt này của nàng, bản thân há lại không hiểu?

Lúc cả hai từ dưới nước nhô lên lần nữa, đều đã chật vật không chịu nổi.

Đặc biệt là Phượng Tử Sam, vì do mặc y phục, nên cả người đều dính ướt nhẹp, hơn nữa tóc còn ướt, ngược lại càng giống như một người điên.

“Khụ khụ ——” Vì do sặc nước, Phượng Tự Thần không nhịn được ho khan.

“Ngươi —— ẩu tả!”

“Vậy sao? Nhưng, sao ta lại cảm thấy mẫu hoàng rất là hưởng thụ?” Phượng Tử Sam đưa tay lau đi nước đọng trên mặt, cười nói:

“Bắt đầu từ lúc nào, mẫu hoàng cũng trở nên có tâm tính của tiểu nữ tử vậy?”

Ôm chặt lấy cái eo yêu kiều của Phượng Tự Thần, nàng không khỏi cảm khái nói.

“Trước kia vẫn đều là ta cởi sạch, ngược lại cũng không biết, thật ra, mẫu hoàng ngươi vẫn là đầy đủ a.”

Bàn tay dao động trên thân thể mềm mại của nàng, chọc cho người sau trong lòng một trận rung động, trên mặt càng đỏ hơn, nhưng lại không nỡ đánh cái tay tà ác nọ.

“Đúng là, một tay không thể nắm giữ được nữ tử.”

Những lời này, hiển nhiên chứa hai lớp ý nghĩa.

Không thể không nói, S và M đến mức cực đoan nhất định, sẽ phát sinh đổi ngược, giống như Phượng Tự Thần và Phượng Tử Sam vậy.

Dù là, Phượng Tự Thần so với Phượng Tử Sam lớn hơn không chỉ một con giáp, nhưng tuổi tác dường như lại không lưu lại dấu vết trên thân thể nàng.

Da thịt bạch ngọc nõn nà, khí chất thành thục độc hữu của nữ nhân, còn có khí tức đế vương như có như không trên người, không ai mà không thể nói lên sự thật này.

Nàng tuy là ngoại tử, nhưng lại có mị lực còn đặc biệt hơn cả nội tử.

“Vậy, thái nữ có thích không?”

Phượng Tự Thần xấu hổ xong liền khôi phục bình thường, dù sao nàng đều là lão làng.

Yêu tinh!

Phượng Tử Sam nhìn người trước mặt như đóa hoa đào, mắt ngậm du͙ƈ vọиɠ, nữ đế thổ khí như lan, bất giác nhớ lại Tịch Phi Nghiêu có nói một câu.

Nữ nhân cực phẩm chính là, trên lo được chính sự, dưới vào được phòng bếp. Ở trước mặt, thì giống như tuyết trắng trên đỉnh tuyết sơn, có thể ngắm nhưng không thể đụng vào; lúc sau lưng, thì tựa như yêu cơ quyến rũ đa tình, hận không thể chết trong tay nàng.

Nếu gặp phải loại nữ nhân này, không phải chinh phục được nàng, thì chính là bị nàng thu phục, không có con đường thứ ba để chọn.

Thượng triều, còn có ai càng thượng được triều hơn Phượng Tự Thần sao?

Dưới phải xuống được bếp, lúc còn bé nàng thế nhưng đã ăn bánh ngọt do chính tay Phượng Tự Thần làm cho, dù mùi vị không ra hình dạng gì, nhưng lúc đó nàng đã cảm động tột phần, một lần cảm thấy đây là món mỹ vị nhất thế gian.

Này, chính là dùng để hình dung Phượng Tự Thần đi?

Cũng may Tịch Phi Nghiêu không biết, bằng không, nàng ta nhất định sẽ không nhịn được mà phun tào.

Thái nữ điện hạ, ngươi nghĩ nhiều rồi.

“Có thích hay không, thử qua mới biết chứ!”

Nếu vứt bỏ giới hạn, vậy liền sẽ không có giới hạn, Phượng Tử Sam cũng không cố kỵ gì nữa, trực tiếp phun mấy lời trong lòng ra ngoài.

Cho nên nói, hoặc là im lặng mà bùng nổ, hoặc là im lặng mà chết.

Thái nữ điện hạ chính là vế trước.

“Ta nhớ mẫu hoàng thế nhưng rất thích chơi trò này ở trong nước.”

Tay Phượng Tử Sam dao động xuống dưới nước, dừng lại ở vùng tam giác.

“Ta thế nhưng đã tràn đầy thể hội.”

Đột ngột tiến vào thân thể Phượng Tự Thần, hoàn toàn không có khúc dạo đầu, để người sau không ngừng hít một hơi khí lạnh, khẽ nhíu mày.

Cũng may là ở trong nước, bằng không đúng thật là rất ngược.

Phượng Tử Sam chỉ cảm thấy một cỗ sảng khoái phát tiết xông thẳng lên đầu, trong hai mắt cũng nhiều thêm một tia bạo ngược, động tác xuống càng không chút kiêng kỵ.

“Sao rồi, thoải mái không?”

“Ân —— đừng ——”

Phượng Tự Thần đáng thương, nàng đoán được kết quả, nhưng lại không đoán được quá trình, bằng không, phỏng chừng là không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đâu.

Khô hạn lâu ngày gặp suối cam lồ, nhưng đây thực sự là cam lồ sao? Không phải mưa axit?

Cho nên nói, đi lăn lộn luôn phải trả giá.

Thường thường đi ở bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày.

Hai tay khoác lên bả vai Phượng Tử Sam, nửa người tựa lên thân nàng, từng trận đánh vào để cho nàng hoàn toàn không có sức lực đứng vững.

“Không muốn sao? Thế nhưng ngươi lúc nãy không có nói như vậy.”

Thái nữ điện hạ nhìn Phượng Tự Thần, tựa như thấy được bản thân lúc trước, bị áp bên dưới, một lần lại một lần bị ép buộc nhận hoan ái.

“Phượng Tự Thần, chúng ta, hãy cùng nhau xuống địa ngục.”

Nếu đã không thể chối bỏ trái tim yêu ngươi, vậy thì, chúng ta liền cùng nhau, xuống địa ngục.

Trong đôi mắt mê ly đều là gương mặt của người nọ, trong nháy mắt, nàng mỉm cười, như một đáo hoa nở rộ.

“Được.”

Bất luận kết quả ra sao, ta đều nguyện ý, ở bên ngươi.

Cùng ngươi ở bên nhau.

***

Cái chương này max bực mình, khó hiểu, rồi thì không hiểu sao lại hơi lủng củng đôi chỗ. Thú thiệt mình có “chém” một chút để nó dễ đọc hơn, mong các bạn bỏ quá cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.