Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 19: Mỹ nhân Tiểu Anh



Edit: hongheechan

"Tô tỷ tỷ, không phải tỷ nên giới thiệu vị đại hiệp công phu cao cường này cho Tiểu Anh biết chứ?".

"Ai yêu, Tiểu Anh, ngại quá, ta quên mất muội." Tô Tĩnh Nhã ngượng ngùng nói, thật sự vừa nãy Nhị Khờ dạy dỗ khối than đen kia thật quá mức hả hê.

"Không sao mà, tỷ tỷ đang bận sao." Tiểu Anh cười nói, nụ cười cực kì rực rỡ, nhưng theo nụ cười rực rỡ đó Lý Dục nhìn thấy được tia tính toán: "Vị đại hiệp này là . . . . ."

"Oh, vị này là tiểu nhị mới xin vào trong tiệm tỷ tỷ, họ Lý, gọi là Nhị Khờ." Tô Tĩnh Nhã giới thiệu nói.

"Nhị Khờ ca ca, công phu của ngươi thật là lợi hại nha." Gương mặt Tiểu Anh sùng bái: "Công phu Nhị Khờ ca ca tốt như vậy, là học được ở nơi nào vậy, làm sao lại đến làm tiểu nhị trong quán rượu của Tô tỷ tỷ vậy?".

Đúng vậy, đây là vì cái gì hả? Trước kia không nghĩ đến vấn đề này, hiện tại vừa nghĩ, hình như là có chút khả nghi.

Không biết câu trả lời như thế nào, Tô Tĩnh Nhã nhìn Lý Dục.

"Cái này. . . . . . là như thế này, ta là tới tìm người, vì lộ phí đi đường có hạn, nên ở tửu lâu Như Ý này làm tiểu nhị, chờ kiếm đủ lộ phí rồi mới tiếp tục đi tìm." Lý Dục nói.

"Vậy sao, nhưng lấy bản lĩnh của Nhị Khờ ca ca, hoàn toàn có thể đi làm hộ viện, làm hộ vệ, tiêu sư cái gì đó, như vậy không phải càng có thể thi triển quyền cước, cũng có thể cầm nhiều tiền hơn sao?" Tiểu Anh nháy mắt, làm một vẻ mặt đáng yêu, nhưng hỏi là vấn đề vô cùng khó dây dưa.

"Cái này chỉ là trùng hợp, vì trên đường gặp phải cô nương đang gặp nạn, sau khi cứu cô nương mới nghe nói cô nương muốn tìm người, cũng không muốn lại phí sức đi tìm nhân vật quan trọng ở nơi khác, liền lưu lại." Lý Dục cẩn thận trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Anh này không đơn giản.

"Vậy sao, Tô tỷ tỷ, tại sao Tiểu Anh không nghe nói tỷ phải tìm người chứ." Tiểu Anh mang đầu mối hướng về phía Tô Tĩnh Nhã.

"Cái này. . . . . . vốn là không thiếu, nhưng nhìn Nhị Khờ đàng hoàng, công phu lại tốt nên để hắn lại." Tô Tĩnh Nhã nói, muốn coi hắn như tay chân, tới ngăn cản người của nhà họ Vương, ý nghĩ như vậy nàng cũng không muốn cho Lý Dục biết, nên vội vàng chuyển đề tài: "Tiểu Anh, muội không ở nhà chăm sóc phụ thân muội, sao lại ra đường, rồi để cho mấy người của nhà họ Vương nhìn thấy chứ?".

"Tiểu Anh tới tìm tỷ tỷ, bệnh cha muội càng ngày càng nghiêm trọng, Tiểu Anh đi xin tỷ tỷ cho thêm mở hai vị thuốc, cứu mệnh của cha." Nói đến đây, Tiểu Anh không tự chủ đỏ vành mắt: "Tiểu Anh biết bệnh của cha có chút phiền phức, nhưng Tiểu Anh không có biện pháp khác, chỉ có thể tìm đến tỷ tỷ thôi." Nước mắt vẫn rớt xuống, hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta nhìn liền đau lòng.

"Được rồi, Tiểu Anh, không khóc, ngày mai tỷ tỷ sẽ lên núi, hái thuốc cho Đỗ thúc thúc, bệnh Đỗ thúc thúc rồi cũng sẽ tốt thôi." Tô Tĩnh Nhã an ủi nói: "Nơi này tỷ tỷ còn chút thuốc tốt, hôm nay muội mang về, tăng thêm lượng thuốc, ngày mai tỷ tỷ lên núi, sau đó thì sẽ có thuốc rồi." Nói rồi chạy đến hướng quầy, lấy thuốc đang ở dưới quầy.

"Tỷ tỷ, đây là cái gì?" Tiểu Anh lại bị một cái hộp trên quầy hấp dẫn ánh mắt, không đợi Tô Tĩnh Nhã nói chuyện, tự mình mở cái hộp ra: "Oa, thật là xinh đẹp nha." Tất cả một màu vàng nhạt khiến Tiểu Anh không tự chủ lấy ra quan sát.

"Đó là Nhị Khờ ca ca. . . . . ." Đưa cho ta .

"Nhị Khờ ca ca, cái này thật xinh đẹp, ca cho Tiểu Anh có được hay không?" Không đợi Tô Tĩnh Nhã nói xong, Tiểu Anh liền cắt đứt lời của nàng..., trực tiếp hỏi Lý Dục đòi hỏi.

"Cái đó là ta tặng cô nương mà?" Lý Dục cực kì ảo não, đây là vật hắn vất vả tìm đến tặng cho người trong lòng mình, tại sao có thể tùy tiện cho cô ta chứ.

Vừa nghe thấy là cho Tô Tĩnh Nhã, ánh mắt Tiểu Anh mờ đi, cẩn thận bỏ trâm vào trong hộp.

Bộ dáng của nàng khiến Tô Tĩnh Nhã đau lòng: "Nếu Tiểu Anh thích, tỷ tỷ cho ngươi là được”.

Ánh mắt Tiểu Anh ngay lập tức lại sáng lên, ngược lại Lý Dục ở bên cạnh không vui: "Cái đó là ta cho cô nương mà!".

"Không phải ngươi nói là muốn tặng ta sao? Hiện tại ta tặng nó cho Tiểu Anh, không được sao?" Không phải chỉ là cây trâm thôi sao, đúng là rất đẹp, nhưng nàng càng không muốn khiến Tiểu Anh đau lòng.

"Tô tỷ tỷ, đừng mà, đây là lễ vật Nhị Khờ ca ca tặng tỷ, thứ tốt như vậy Tiểu Anh không muốn đoạt đâu." Tiểu Anh nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm không ngớt vào cây trâm này.

"Không sao, tỷ tỷ nói cho muội thì sẽ cho muội." Tô Tĩnh Nhã nói xong, lấy trâm từ trong hộp ra, tự tay cái ở trên đầu Tiểu Anh.

"Không cần, Nhị Khờ ca ca sẽ tức giận đó." Tiểu Anh nói rồi đưa tay định rút trâm ra.

"Tỷ tỷ nói cho muội thì sẽ cho muội, Nhị Khờ sẽ không tức giận." Tiểu Anh càng từ chối, Tô Tĩnh Nhã lại càng thấy tỷ tỷ mình không đúng, lại càng kiên định đưa quyết tâm mình ra ngoài.

Lý Dục ở một bên nhìn thấy tính toán trong mắt Tiểu Anh cực kì rõ ràng, hắn có thể kết luận, tiểu cô nương này cố ý, nàng đã thăm dò tính khí của Tô Tĩnh Nhã, trong lòng nghĩ muốn rồi lại cố ý thối lui, khiến Tô Tĩnh Nhã đau lòng, từ đó đạt tới mục đích của mình.

Thở dài, cô nương thật đáng thương, với người ngoài thì đầu óc thanh tỉnh, cũng không thua thiệt, nhưng với người ở đây lại hoàn toàn không có chiêu bài gì, rõ ràng là người ta cố ý, ngươi cũng không nhìn ra được, ngươi có biết, thứ ngươi mới vừa bỏ ra ngoài kia có thể bán cả ngươi và tửu lâu Như Ý cũng không mua được.

Gãi đầu, Tiểu Anh vui vẻ cười: "Vẫn là tỷ tỷ tốt với Tiểu Anh." Dụ được Tô Tĩnh Nhã cũng cười rộ lên.

Lý Dục lại xoay người rời đi: Người bổn vương quan tâm mà ngươi cũng dám đùa bỡn tâm cơ, nghĩ Bổn vương dễ khi dễ vậy sao? Tối hôm nay ta liền để Thanh Phong đi lấy trâm trở lại, dù ném đi cũng không cho ngươi có tiện nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.