Hỏng bét! Nàng đến đây! Nam Thần Hạo cả kinh, bỏ lại Kinh phật đang đọc được một nửa ở trong tay, hoảng hốt nằm xuống giả vờ ngủ say.
Hai ngày này bị thương, nàng không chỉ có mỗi ngày đến đổi dược, càng toàn diện chiếu cố hết thảy mọi sinh hoạt cuộc sống của hắn, quả thực là xem hắn như là phế nhân mà! Dĩ nhiên, đối với nàng có lòng tốt chăm sóc, hắn đương nhiên là cảm kích, nhưng mà nếu hỏi han ân cần đến trình độ giống như là thê tử người ta, vậy thì hơi quá đáng! Ví du khoa trương nhất là….. nàng còn muốn giúp hắn lau mình!
Làm ơn! Có lầm hay không? Bất quá chỉ là trật chân nho nhỏ thôi, chứ đâu phải bại liệt toàn thân đâu? Hơn nữa, nam nữ khác biệt, đồng tử thân sao có thể dễ dàng bị nàng nhúng chàm……. Không không không! Là nam nữ khác biệt, phải tuân thủ lễ giáo mới đúng!
Cho nên, giờ chỉ cần nghe nàng nói đổi dược, trong lòng hắn liền nhịn không được phát run lên, sợ nàng đưa ra cái gì hù chết người đề nghị. Vì vậy bây giờ mới giả vờ ngủ, như thế nàng hẳn là sẽ ngoan ngoãn chạy lấy người đi?
“ Hạo ca ca…….di, đang ngủ trưa a? làm sao đem sách quăng tùm lum thế này?” Âm lượng lập tức nhỏ xuống, buông khay xuống, nhặt lên quyển sách trên mặt đất, Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn một cái liền khẽ gắt: “ Loại sách này không xem cũng thế!” Vốn dĩ muốn làm phai nhạt ý niệm xuất gia trong đầu hắn, vừa thấy Kinh phật, liền không chút nghĩ ngợi hướng ra ngoài cửa sổ ném một cái……phốc! thật chuẩn xác, rơi vào trong ao cho cá ăn.
A…….. kinh thư của hắn…….. Nam Thần Hạo mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng không cần nghĩ cũng biết, kết cục bi tráng của Kinh phật yêu dấu, bởi vì đây là bản thứ mười chịu khổ trở thành vật hy sinh dưới độc thủ trong hai ngày nay, chín bản trước nếu không phải không cẩn thận bị ánh nến thiêu cháy, thì chính là đem đi xếp máy bay, dù sao luôn luôn có một đống sự cố sẽ ‘ Trùng hợp’ hủy đi Kinh phật hắn đang đọc.
Vốn định lập tức đổi dược, nhưng lại sợ đánh thức giấc ngủ của hắn, Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng đi lại gần bên mép giường ngồi xuống, thú vị quan sát bộ dáng lúc ngủ của hắn.
A! Bộ dáng khi đang ngủ của Hạo ca ca thật tuấn tú!
Lấy tay chống cằm, vươn ngón trỏ mang theo hàm xúc ý tứ trêu đùa gãi gãi hai má….ha, ha……..không né nha! Hạo ca ca trong lúc ngủ say so với khi thanh tĩnh càng dễ dàng thân cận hơn nha, nếu là ở ngày thường, mới vừa vươn tay hắn liền đã tránh thật xa rồi, làm giống như là nàng sẽ đối với hắn bá vương ngạnh thượng cung vậy, khiến cho người ta cảm thấy buồn cười mà!
Bất quá, nàng liền thích hắn như vậy!
Nói thật ra, khi phụ thân muốn nàng đi ra bên ngoài tìm tướng công, nàng còn chần chờ hết một khoảng thời gian. Mặc dù, sau đó nàng rời khỏi Huyền Yên Cốc bước trên đường tìm phu hành trình, trong lòng đã quyết cho dù phụ thân nói đây là nhân duyên duy nhất trong cuộc đời của nàng nhưng nếu như gặp phải người nàng không thích, như vậy nàng thì nàng tình nguyện sống độc thân cả quãng đời còn lại chứ không nguyện ý gả cho một người mà chính mình không thương.
Mà nay người đã tìm được, vị hôn phu định mệnh lại ngoài ý muốn làm cho nàng cảm thấy thú vị.
Con người của Hạo ca ca trừ bỏ bề ngoài tuấn mỹ, khiến cho người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui ra, còn có tính tình ôn hòa, tu dưỡng lại tốt, lòng dạ lại rất là bao dung, có vài lần cố ý chọc ghẹo hắn, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ là đã muốn bị chọc giận đến bốc hỏa, thế nhưng hắn luôn bất đắc dĩ cười cười rồi không hề truy cứu. Hơn nữa, sống lâu ở trong chùa, rất ít tiếp xúc với nữ nhân, chỉ cần hơi chạm vào một chút, hắn liền mặt đỏ tới mang tai, quả nhiên là ngây thơ cực kỳ.
Ban đầu khăng khăng đến gần, chẳng qua là muốn đến gần quan sát, nhìn một cái xem hắn có tư cách làm vị hôn phu của nàng hay không, vạn vạn không dự đoán được hắn có hết thảy những đặc điểm khiến cho người ta buồn cười nhưng lại làm cho nàng sinh ra hảo cảm, càng ngày càng thích ở bên cạnh hắn, nhìn hắn không sao cả nở nụ cười, nàng liền cảm thấy vui vẻ không thôi.
Loại kỳ quái tâm tình này, nàng cũng không rõ đó là cái gì, nhưng nay đã bắt đầu thật sự tự hỏi ( suy nghĩ)…… đem hắn quải đến làm tướng công có lẽ thật sự là một chủ ý không tệ.
Một chút, một chút gãi hai má hắn, Nguyệt Nha Nhi tim đập mạnh và loạn nhịp chìm đắm trong suy nghĩ, miệng lại bất tri bất giác dạng lên kiều ngọt ngây ngô cười.
Nàng …….. nàng rốt cuộc muốn sờ tới khi nào? Làm sao có thể thừa dịp khi hắn đang ngủ mà đánh lén đâu! Cảm nhận được trên mặt gãi ngứa, Nam Thần Hạo thật sự là vạn phần hối hận, cái gọi là mua dây buộc mình, chính là hiện tại loại tình huống này đi! Mới vừa rồi làm gì giả bộ ngủ, để biến thành tình huống bây giờ tỉnh cũng không phải mà bất tỉnh cũng không phải, cũng không lâm vào tình thế tiến thối lưỡng nan như hiện tại. Câu cửa miệng nói: Người xuất gia không bao giờ nói dối, hắn mặc dù không phải người là người xuất gia, nhưng luôn tự cho mình là người xuất gia, nếu như liều lĩnh mở to mắt, không chỉ có hắn sẽ thật xấu hổ, hơn nữa càng thể hiện rõ ràng chính mình là đang nói dối giả bộ ngủ, đến lúc đó nếu không bị nàng đem ra cười nhạo mới là lạ.
Thế nhưng nếu hắn tiếp tục giả bộ ngủ, sẽ phải chịu đựng năm ngón tay non mềm của nàng quấy rầy mang đến khác thường, tê dại,còn làm cho người ta mặt đỏ tai nóng….
A! Hạo ca ca thế nhưng mặt đỏ nha! Chẳng lẽ khi hắn đang ngủ đối với sự đụng chạm của cô nương gia cũng có phản ứng? rất thần kỳ đi! Ha ha…….. thật sự là chơi vui đó..
Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên xem xét gương mặt càng ngày càng đỏ bừng của hắn, cảm giác sâu sắc kỳ diệu thú vị.
Đã, đã muốn sắp chịu không nổi, nàng có thể hay không nhanh chóng rời đi a? Nam Thần Hạo tin tưởng nếu nàng còn không chịu đi, mặt của mình nhất định sẽ bị thiêu cháy mất!
Oa! Hạo ca ca môi thật mỏng, non nớt, mang một chút nhàn nhạt huyết sắc, thoạt nhìn thật……. thật ngon miệng nha!
Xem xem, tầm mắt không biết vì sao lại dừng ở hình dạng bạc môi xinh đẹp của hắn, đáy mắt lóe ra hào quang kỳ dị, ý niệm phạm tội sinh ra…..
Từng, từng, ở trong cốc nhìn lén qua cha mẹ hôn môi, biểu tình của cha mẹ khi đó đều thật si mê, trong lòng nàng chôn giấu nho nhỏ nghi hoặc này, hai người miệng đối miệng chạm vào nhau không phải thật kinh tởm sao? Vì sao cha mẹ lại bộ dáng thật hưởng thụ đâu? Thật sự là không hiểu!
Đánh chết nàng nàng cũng không muốn cùng người khác miệng đối miệng, bẩn đã chết!
Bất quá……. Nếu đối phương là Hạo ca ca mà nói, vậy miễn cưỡng có thể nhận. Dù sao nàng chưa từng cùng người khác hôn môi qua, Hạo ca ca hẳn là cũng không có, nếu hai người ai cũng là lần đầu tiên, vậy cũng không người nào chịu thiệt, vậy thì không bằng thử xem đi! Nói không chừng tư vị cũng không tệ, nếu không cha mẹ làm gì thích như vậy!
Được! quyết định mượn Hạo ca ca để thử nghiệm!
Nếu đã quyết định thì phải hành động, Nguyệt Nha Nhi thật cẩn thận nghiêng thân gần sát, môi son hồng diễm chu lên, nhắm chính xác mục tiêu, nhắm mắt lại liền thấu đi lên…
Một, hai, ba…….. đếm tới ba
Di! Khô khô, thật giống như không có cảm giác gì, là cách làm của chính mình sai lầm sao? Chậm rãi mở to mắt, kỳ quái nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng ngủ say gần trong gang tấc, tạm dừng động tác suy nghĩ lại……
Ân….. Hạo ca ca môi hôn thấy lành lạnh, làm người ta có điểm muốn liếm liếm xem……….mới nghĩ như vậy, tinh bột lưỡi đã tự động tìm hiểu, linh hoạt ở môi hình nhẹ nhàng lướt qua……
A ……. Có loại tê tê dại dại, mát mát sạch sẽ mùi vị, tựa như Hạo ca ca làm cho người ta cảm giác giống nhau, là loại thanh tân( tươi mát) hơi thở chuyên thuộc về hắn, a…… nàng thích!
Sau khi hưởng qua tư vị, nhẹ nhàng lui ra, thế này mới phát hiện tim mình thế nhưng không ngừng đập mạnh, khuôn mặt cũng có chút nóng nóng…… là bởi vì vụng trộm làm việc xấu có liên quan sao? Thật… tò mò cảm giác đặc biệt nha!
“ Hạo ca ca, miệng của huynh đã muốn bị Nha Nhi hôn qua, nên không thể để cho cô nương khác hôn trộm nha! Nếu không Nha Nhi sẽ rất tức giận, rất tức giận……..” Bỗng nhiên, dục giữ lấy lặng lẽ toát lên trong đầu, Nguyệt Nha Nhi tính trẻ con đối với nam nhân đang ngủ say yêu cầu hứa hẹn…… “ Không nói lời nào tức là đồng ý nha! Sau này huynh chính là người của Nha Nhi !
Một mình thì thào tự nói, cũng không quan tâm đối phương có nghe hay không nghe đi vào, nàng nghiêng thân ở trên bạc môi hơi ươn ướt hôn xuống ( ướt là tại vì chị này liếm, ặc).
“ Liền quyết định như vậy nha! Tốt lắm, Nha Nhi không làm phiền huynh, huynh ngủ đi!” Tự động đem lời nói cho hết, tâm trạng tốt ngâm nga ca hát rồi nhanh nhẹn rời đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng hoạt bát càng lúc càng xa, cho đến khi không nghe được thanh âm, chỉ có tiếng xèo xèo kêu to dưới bậc thềm……
Hắn……bị khinh bạc!
Thong thả mà cứng ngắc xoay người ngồi dậy, Nam Thần Hạo run rẩy chạm nhẹ bạc môi, lòng trước nay luôn luôn bình tĩnh như hồ nước giờ tựa như bị một đứa bé hư liên tục ném đá xuống mà nổi lên tầng tầng gợn sóng, tim đập như nổi trống đập mãi không ngừng……..
Chỉ vì cái hôn vừa rồi, hắn thế nhưng lại………. thần hồn điên đảo!
“ Như thế nào?”
Thú vị xem xét Nam Khiếu Thiên liếc mắt một cái, Nguyệt Nha Nhi vẫn cứ chậm chạp buông ra cổ tay của Cổ Vân Nương đang dựa vào giường, sờ đông sờ tây chính là không cho cái đáp án.
“ Rốt cuộc như thế nào? Con cũng mau nói a!” Nha đầu kia rõ ràng biết ông đang nóng vội, còn cố ý tỏ ra bí hiểm.
Nhiều ngày ở chung, Cổ Vân Nương đã sớm thăm dò được tập tính của nàng, nếu ngươi càng gấp, nàng tâm tính bướng bỉnh như tiểu hài tử sẽ càng không chịu nói rõ ràng cho ngươi, cho nên bà chỉ cười cười “ Nha Nhi, đừng đùa nữa, thành thành thật thật nói đi! Đừng làm cho Nam bá bá con lo lắng”
Nhăn mặt nhíu mũi, Nguyệt Nha Nhi không đáp mà hỏi lại “ Bá mẫu, thân thể của người chắc là từ nhỏ liền suy nhược, bất quá hẳn là không nghiêm trọng giống như hiện tại vậy, người cẩn thận nghĩ lại xem, khi người cảm thấy tinh thần ủ rũ không phấn chấn, khí quyết suy yếu sau đó hỡ một chút liền hôn mê mười ngày nửa tháng, tình huống này khi nào thì bắt đầu?”
“ Ân, đại khái là khi mang thai Hạo nhi một năm kia bắt đầu!” Từ sau khi mang thai đứa nhỏ, thân thể của bà một năm so với một năm càng kém.
“ Một năm kia người có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn không?”
“ Có, khi Vân Nương mang thai được năm tháng, từng té xuống hồ lãnh liệt thấm cốt hàn” Nam Khiếu Thiên giành trả lời, chính là từ sau một lần ngoài ý muốn đó, thân thể của Vân Nương càng ngày càng không tốt.
“ Cái này khó trách!” Nguyệt Nha Nhi vỗ tay cười nói “ Xem ra phỏng đoán của con là đúng rồi!”
“ Rốt cuộc là chuyện ra làm sao?” Tựa hồ có chút manh mối, Nam Khiếu Thiên vội vàng hỏi.
“ Năm đó bá mẫu ngã xuống trong hồ lẫm liệt hàn khẳng định là bị một loại sâu nhỏ kêu là tuyết tinh điệt hồi kí sinh, loại sâu này mang tính âm hàn, chui vào bên dưới huyệt đạo cơ thể của con người, người bình thường gặp phải loại sâu này chắc chắn sẽ bị hút sạch hết máu, không đến ba tháng liền máu huyết khô cạn, gầy yếu mà chết. Bá mẫu ngài đại khái là bị tuyết tinh điệt hồi xâm nhập đi!”
Nghe vậy, Cổ Vân Nương bị dọa trắng mặt, Nam Khiếu Thiên lại càng khiếp sợ “ Kia làm sao có thể….”
“ Bá mẫu vì sao có thể còn sống, đúng không?” Nguyệt Nha Nhi cười khanh khách, đứng dậy đối với ông làm cái thở dài, rất là bội phục “ Con chỉ có thể nói đối với Nam bá bá ngài cam bái hạ phong”.
“ Có ý tứ gì?”
“ Bởi vì tuyết tinh điệt hồi không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng của bá mẫu, bá bá ngài mỗi ngày liền liều mạng dùng trăm năm nhân sâm, các thứ dinh dưỡng giúp bá mẫu bồi bổ, tuyết tinh điệt hồi cho dù lợi hại như thế nào, cũng có thời điểm được cho ăn no, vì vậy bá mẫu mới có thể vượt qua mấy năm nay! Cũng phải nhờ ngài có đại nghiệp và nhiều ngân lượng hơn mới có thể chơi như thế!” Ha, ha…….. nhà của người bình thường nào có biện pháp!
“ Thế, thế trên người Hạo nhi có hay không……..” Cổ Vân Nương đầu tiên lo lắng chính là con,, năm đó khi bà bị loại sâu đáng sợ này phụ thuộc, trên người còn dựng dục thai nhi.
“ Ngài yên tâm, tuyết tinh điệt hồi chỉ biết bám vào trên một thân thể, cho dù khi đó có mang thai, nó cũng không xâm nhập thai nhi”.
“ Vậy là tốt rồi…..” Cổ Vân Nương thở ra một ngụm khí lớn.
“ Bệnh này có biện pháp nào trị hay không?” Cái loại ngày tùy thời có thể mất đi Vân Nương ông không muốn trải qua nữa, nếu biết nguyên nhân bệnh, vậy khẳng định có thể tìm ra biện pháp trị tận gốc.
Cười thần bí, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi nói: “ Biện pháp là có, bất quá……..”
“ Bất quá cái gì?” Nàng có thể hay không một lần nói cho hết lời?
Ai oán thở dài, Nguyệt Nha Nhi rất là buồn rầu “ Bất quá Nam bá bá ngài có biết rõ hay không Hạo ca ca gần đây là làm sao vậy?” Haiz, từ sau mấy ngày trước trộm hôn xong, Hạo ca ca liền trở nên rất là kỳ quái, thế nhưng lại đi trốn nàng, cử chỉ quỷ dị như thế làm cho nàng thật hoài nghi hắn không phải là đã biết nàng từng vụng trộm khinh bạc hắn đi? nhưng khi đó hắn đang ngủ trưa, còn ngủ rất là say, hẳn là không biết mới đúng nha!
“ Cái gì làm sao vậy?” Không phải là đang nói chuyện bệnh tình sao? Như thế nào đột nhiên đổi đề tài? Nam Khiếu Thiên nhất thời không theo kịp suy nghĩ của nàng, không biết phải phản ứng như thế nào.
“ Hạo ca ca a!” Người già quả nhiên liền biến ngốc, mở to mắt hạnh, nàng chu môi thở than: “ Hắn mấy ngày nay đều trốn người ta, thật làm người ta tức giận nha!”
“ Con có phải hay không đối với nó làm cái gì?” Đối với tâm sự của tiểu cô nương, Cổ Vân Nương có thể hiểu biết, giễu cợt hỏi lại nàng.
“ Không…… không có a! người ta nào có như thế nào?” Trừ bỏ trộm hôn khinh bạc hắn ra. Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên má phấn đỏ bừng.
Còn nói không có? Nếu không có khuôn mặt làm gì hồng thành như vậy! xem ra đôi tiểu oan gia này là có chút tiến triển. Cổ Vân Nương cười thầm, ngoài miệng lại ôn nhu trấn an: “ Hạo nhi, hắn ít khi tiếp xúc với cô nương gia, không khỏi thẹn thùng và không được tự nhiên chút, con chủ động hơn đi thân cận hắn là được rồi!”
“ Là như thế này sao?” Gãi gãi đầu, Nguyệt Nha Nhi rất là hoài nghi. Vẫn cảm thấy hắn nhiều ngày nay lảng tránh nàng, tình hình này cảm giác không chỉ là đơn thuần tránh né cô nương gia.
Hiện tại là như thế nào? Một lớn một nhỏ này đã đem chính sự quên mất. Lắc đầu cười khổ, Nam Khiếu Thiên làm bộ ho khan vài tiếng, hy vọng kéo lực chú ý của hai người trở lại.
“ Nam bá bá, ngài bị cảm? Muốn hay không Nha Nhi giúp ngài trị một chút?” Cười cười, Nguyệt Nha Nhi khôi hài hỏi.
“ Bậy bạ!” Nam Khiếu Thiên bật cười. “ Nên trở về vấn đề chính”.
Chớp chớp mắt to, nàng cuối cùng cũng thu hồi lúm đồng tiền, đứng đắn nói “ Tuyết tinh điệt hồi này cũng không phải là loại sâu rất khó trị, bất quá muốn ép nó cần phải có thứ gì đó mới được”.
“ Là cái gì?” Chỉ cần trên đời có thứ đó, cho dù dùng hết khả năng, ông cũng phải tìm cho ra để chữa bệnh cho Vân Nương.
“ Cửu diệp phượng hoàng quả”.
“ Đó là cái gì vậy?” Cổ Vân Nương mê hoặc nói, cái thứ này ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua.
“ Cửu diệp phượng hoàng quả chính là chí dương chí liệt trái cây, nó có thể khắc chế vật độc âm hàn, chỉ cần bá mẫu ăn nó, đến lúc đó con có thể lợi dụng dùng phương pháp kim châm vào các huyệt đạo để bức ra tuyết tinh điệt hồi”
“ Cửu diệp phượng quả mọc ở nơi nào?” Chỉ cần vừa biết được làm sao có, ông sẽ lập tức phái người đi tìm.
“ Khắp thiên hạ con chỉ biết có một chỗ có”. Cười tủm tỉm trên mặt không hề có vẻ lo lắng.
“ Làm sao?”
“ Huyền Yên Cốc”.
Chim hót líu lo, nước trong ao trong xanh gợn sóng lăn tăn, hoa viên trong lương đình có một bóng dáng màu trắng đứng lặng nơi đó, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa như ngày xưa, thế nhưng trong hai tròng mắt thâm thúy lại che giấu buồn rầu không muốn người biết.
Ba ngày! Hắn đã muốn trốn nha đầu kia ba ngày, cũng tâm phiền ý loạn ba ngày, cũng bởi vì nụ hôn môi vụng trộm mang tính trẻ con của nàng.
Lý trí nói cho hắn biết, không nên vì nụ hôn kia mà rối loạn tinh thần, thế nhưng tình cảm luôn luôn bình thản lại nổi lên ba đào, không lưu tình chút nào cắn nuốt hết một mặt lý tính của bản thân, kiêu ngạo trong lòng bắt đầu nổi lên, cái loại cảm xúc dao động không thể khống chế được này quá mức xa lạ, quá mức làm người ta sợ hãi, làm cho hắn không biết như thế nào đối mặt.
Thật là làm người ta tâm loạn như ma a! hắn vốn dĩ một lòng hướng phật, nửa năm sau sẽ xuất gia làm tăng, không nên có đối với hồng trần tục thế có điều vướng bận. thế nhưng ông trời lại làm cho cái nha đầu mạc danh kỳ diệu từ đâu toát ra kia, dường như muốn đối nghịch cố ý nhiễu loạn cuộc sống của hắn, phá hoại sự bình tĩnh của hắn…….
“ Hạo ca ca, thì ra huynh trốn chỗ này…….” Xa xa, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy hắn, vui vẻ vừa gọi vừa chạy tới.
Nàng…… nàng đến đây! Phản xạ tự nhiên, Nam Thần Hạo đứng lên định trốn.
“ Hạo ca ca, huynh đừng hòng trốn nữa!” Thấy hắn xoay người định vọt đi, Nguyệt Nha Nhi vừa vội vừa tức, chạy vượt qua, trực tiếp nhào tới ôm lấy hắn. “ Nha Nhi cũng không phải là hung thần ác sát, huynh làm gì vừa thấy người ta đã muốn chạy?”
“ Cô, cô mau buông tôi ra….” Da mặt không chịu thua kém lập tức đỏ bừng một mảnh.
“ Không buông, trừ khi huynh không chạy!” Nói ra điều kiện muốn hắn đáp ứng, nếu không thì không bàn nữa. Nàng đã rất là có tính nhẫn nại nhịn hắn ba ngày, hôm nay thế nào cũng phải cùng hắn nói rõ ràng.
“ Được, được, cô mau buông tay nha!” Nếu bị đeo bám, chỉ có thể mặc người xâm lược.
“ Được rồi!” Tuân thủ lời hứa buông ra, Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm hắn, không khách khí chút nào đánh giá từ đầu đến chân, trong đáy mắt lộ ra vẻ tinh quái.
“ Cô, cô nhìn cái gì?” Mỗi khi nàng lộ ra cái loại ánh mắt này, đáy lòng hắn liền nhịn không được rùn mình.
“ Hạo ca ca, vì sao mấy ngày nay trốn ta, Nha Nhi làm chuyện gì khiến huynh không vui sao?”
“ Ta…. Ta …… ta không trốn… trốn cô.......” Là người thành thật tiêu chuẩn, vừa nói dối liền lắp bắp.
“ Thật không có?” Khuôn mặt gần sát vào mặt hắn ép hỏi.
“ Không, không có!” Phật tổ a! thỉnh tha thứ cho Ngộ Tâm nói dối!
Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt Nam Thần Hạo không tự chủ được dừng ở cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang khép mở…….
Ngày đó là hắn chính là bị cái miệng nhỏ nhắn này khinh bạc, cái loại tư vị đó rất là mê người, hiện tại hắn chỉ cần hơi chút đi về phía trước thêm một tấc, là có thể ôn lại cái cảm giác say mê lòng người này………
“ Hạo ca ca…..” Tay nhỏ bé ôm mặt hắn. “ Huynh thất thần?”
“ A!” Ngạc nhiên bừng tỉnh, hắn sợ tới mức lui về phía sau ba bước, bối rối không thôi. “ Đúng……. Thật xin lỗi…….. ta không nên……. Không nên nghĩ cái loại chuyện này…………”
“ Cái gì?” Nguyệt Nha Nhi cũng bị lời nói của hắn làm cho hồ đồ. “ Hạo ca ca, huynh đang nói cái gì a?”
“ Ta……” Mới mở miệng hắn liền đột nhiên im lặng, hơi thở hỗn loạn nặng nề.
“ Hạo ca ca, huynh không quá thích hợp”. Quan tâm cầm lấy cổ tay hắn giúp hắn bắt mạch, phát hiện trừ bỏ tim đập nhanh chút, mạch tượng khác hết thảy đều bình thường a!
“ Ta không sao!” Lặng lẽ rút tay về, hắn cố gắng tự ổn định nỗi lòng, nặn ra nụ cười hỏi: “ Tìm ta có việc?”
“ Tìm huynh tâm sự thôi!” Nguyệt Nha Nhi cười cười, nhanh như chớp cầm lấy tay hắn, muốn hắn cùng mình ngồi xuống.
Phức tạp nhìn bàn tay nhỏ bé đan vào tay mình, Nam Thần Hạo nhất thời không biết nên bỏ ra, hay là tùy ý để cho nàng nắm thì tốt hơn.
“ Ngồi a!” Không chút chần chờ kéo hắn ngồi xuống, nàng nhàm chán cầm lấy bàn tay to của hắn chơi đùa, ngoài miệng không hề để ý nói: “ Mới vừa rồi ta đi nhìn qua mẹ huynh….”
“ Mẹ ra sao?” Nghĩ đến mẹ lại phát bệnh, trong giọng nói khó nén khẩn trương.
“ Không có việc gì, ta đã muốn tìm ra nguyên nhân bệnh….?”
“ Ông trời của ta ơi, ban ngày ban mặt, lại có kẻ gì đâu xông vào vương phủ, đám thị vệ này đang làm cái gì không biết, người đâu mau tới a! mau tới a…….”
Nguyệt Nha Nhi vừa mới mở miệng, liền bị tiếng mắng chói tai cao vót đánh gãy,vì thế nàng tò mò nhìn về phía nơi âm thanh phát ra…..
A! Dẫn một đám nha hoàn đáng thương còn với vẻ mặt vênh váo tự đắc không ai bì nổi, đó không phải là hai mẹ con ở trên xe ngựa ngày đó sao? Tại sao hai người đó lại ở trong vương phủ?
Nguyệt Nha Nhi mê hoặc nhìn về phía Nam Thần Hạo, phát hiện hắn cũng có đồng cảm như vậy, bất quá tựa hồ cũng nhận ra bọn họ.
Thì ra là ngày đó ở trong tiệc tẩy trần, Nam Thần Hạo bởi vì chân bị thương mà không tham dự, ở trong phong dùng cơm, còn Nguyệt Nha Nhi thì cũng ở trong phòng cùng dùng cơm chung với hắn, cho nên hai bên chưa từng gặp mặt, mãi đến hôm nay, hai bên mới đụng mặt nhau ở trong vườn hoa.
Thật hiển nhiên, hai mẹ con Cổ Ngọc Phượng và Triệu Nghiên Nghiên trí nhớ cũng không kém, đồng thời cũng nhớ ra hai người. Chỉ thấy hai mẹ con đi vào trước lương đình, chỉ vào mặt hai người mà mắng chửi.
“ Bọn trộm to gan này, ban ngày ban mặt mà dám trà trộn vào vương phủ……” Cổ Ngọc Phượng uy phong lẫm liệt, một bộ dáng như là chủ tử của vương phủ.
“ Mau! Nhanh đi gọi người đem hai tên trộm này bắt lại………” Triệu Nghiên Nghiên cũng chỉ huy nha hoàn đi tìm thị vệ.
Hai mẹ con hai người chỉ biết kiêu ngạo nhìn người, nên nhìn thấy hỏi cũng không hỏi rõ ràng, trong lòng nhận định hai người thân phận thấp kém, khẳng định là kẻ trộm chuồn êm vào đây.
“ Làm cái gì? Hai mẹ con này đang hát tuồng gì thế?” Nguyệt Nha Nhi buồn cười nói.
Nam Thần Hạo cũng thấy vớ vẩn buồn cười, nhún nhún vai, kéo nàng xoay người muốn rời đi, cũng không muốn cùng hai người này nảy sinh tranh chấp.
“ Đứng lại, không có sự cho phép của ta, các ngươi dám đi?” Một bước tiến lên trước, Cổ Ngọc Phượng dùng sức nắm lấy cổ tay Nguyệt Nha Nhi, móng tay dài nhọn thật sâu cắm vào trong da thịt non mềm.
“ Bà làm gì?” Nguyệt Nha Nhi ăn đau, cổ tay giãy khỏi kiềm chế, thuận thế đánh ra một chưởng.
“ Ai nha, giết người a, kẻ trộm giết người a…..” Bị trúng một chưởng không nặng không nhẹ, Cổ Ngọc Phượng sợ tới mức té ngồi dưới đất, hoảng sợ chật vật thét chói tai kêu cứu mạng.
Nam Thần Hạo nghe vậy trong lòng căng thẳng, kéo cánh tay tuyết trắng của nàng qua nhìn xem. “ Rất đau sao? Có bị thương hay không?”
“ Không bị thương”. Hi hi, đây là lần đầu tiên Hạo ca ca chủ động chạm vào nàng nha! Nàng thật là cao hứng nha! Nhân cơ hội này lặng lẽ dựa gần hắn mới được…
Không phát giác ra sự công thành chiếm đất của nàng, âm thầm an tâm rất nhiều, ôn hòa vỗ vỗ nàng “ Không bị thương là tốt rồi!”
“ Ân” Ha ha…….. Hạo ca ca vẫn không phát hiện, hôm nay thật may mắn. Nguyệt Nha Nhi giả bộ ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại cười trộm, người đã dựa hẳn vào trong lòng hắn.
“ Ngươi…….ngươi……….các ngươi……” Hay cho một đôi cẩu nam nữ, dám đẩy ngã bà, còn ở trước mặt mọi người thân thiết như vậy. Cổ Ngọc Phượng thật vất vả mới ngồi dậy, tức giận lấy tay chỉ thẳng vào hai người.
“ Nha đầu chết tiệt kia. các ngươi còn ở đây làm gì? Bên trong phủ có kẻ trộm còn không mau kêu ngươi tới bắt, nuôi bọn ngươi thật là lãng phí mà!” Triệu Nghiên Nghiên mắng chửi nói, còn ra sức nhéo một tiểu nha hoàn xui xẻo đứng bên cạnh.
Tiểu nha hoàn đau tới mức chảy cả nước mắt, nhưng không dám khóc lớn, chỉ dám thút thít ủy khuất khóc. “ Không…….không được………bọn họ……..không phải…..”
“ Không phải cái gì?” Cổ Ngọc Phượng tức giận phát tiết trên người hạ nhân, ra tay chính là giáng cho một cái tát. ( Càng lúc càng đáng ghét).
“ Oa……” Tiểu nô tỳ cuối cùng cũng đau đến khóc thành tiếng.
“ Uy, bà làm gì ra tay đánh người” Bà già này thật quá đáng! Nguyệt Nha Nhi nhìn không nổi nữa, nên nhảy ra chủ trì chính nghĩa.
Nam Thần Hạo mày kiếm nhíu chặt, cực kỳ ghét kẻ ác ức hiếp hạ nhân.
“ Ta thích đánh thì đánh, các ngươi không có tư cách quản!” Lại mắng trở về, hung ác nhìn thẳng tiểu nha hoàn. “ Muốn ngươi đi thị vệ tới bắt người thì đi đi, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”
“ Không thể bắt bọn họ!” Cuối cùng có một tỳ nữ thoạt nhìn lớn tuổi, lá gan cũng lớn hơn, dũng cảm đứng ra đáp lời.
“ Vì sao không được?” Triệu Nghiên Nghiên không phục hỏi.
“ Bởi vì bọn họ, một người là thiếu gia, một người là đại phu của phu nhân”
Sét đánh ngang tai, sự tình đột ngột chuyển biến.
“ Vân Nương khi nào thì sinh con trai?” Cổ Ngọc Phượng thét chói tai còn hơn nữ nhi.
Oa! Thật đáng sợ ma âm giết người! Nguyệt Nha Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, thiếu chút nữa bị điếc luôn rồi!
Hai người này là ai? Vì sao đối với thân phận của hắn lại khiếp sợ như thế? Đây là nghi hoặc của Nam Thần Hạo.
Như thế rất tốt, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Di nương cùng cháu trai không chỉ có gặp mặt không nhận ra nhau, còn nháo ra chuyện nực cười thế này, kế tiếp phải như thế nào xử lý ?
Bọn nô tỳ hai mặt nhìn nhau, suy tư xem làm như thế nào để hóa giải xấu hổ này.