Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 22



Trong ngực nhét một tờ ngân phiếu ngàn lượng, Mạc Thiên Hàm nắm tay nhỏ của phu lang đi dạo chợ, chợ nơi này tương đối truyền thống, bốn phía đều là cửa hàng, chính giữa có bãi đất trống là dùng để bày quán vỉa hè, đồ vật đầy đủ từ đặc sản núi rừng đến than cốc củi gỗ, cái gì cũng có, đều là đồ vật cần dùng hàng ngày.

"Tướng công, nhà chúng ta cần mua những gì?" Thu Nghiên bị tướng công nắm tay nhỏ, cũng không dám giật lại, đành phải bước chậm đi theo bước chân của Mạc Thiên Hàm.

"Rất nhiều, đi trước tiệm vải đo thước tấc làm mấy bộ áo bông dày cho ngươi, mùa đông sắp đến rồi, còn phải đi tiệm giày mua mấy đôi cho ngươi nữa."

"Dạ."

Vì thế Thu Nghiên liền ngoan ngoãn bị kéo vào một tiệm vải sát đường, tiệm vải này có tiếng lâu năm trong huyện thành, vải có chất lượng rất tốt, chủng loại cũng đầy đủ hết.

"Vị gia này, ngài muốn mua loại vải nào?"

"Muốn bốn bộ áo bông, cho phu lang của ta." Đem Thu Nghiên từ phía sau kéo ra, đẩy lên trước: "Hai bộ dày hai bộ mỏng chút."

Tiểu nhị hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Vâng, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi mời đại sư phụ tới."

Trong chốc lát liền có một ca tử hơi lớn tuổi đi ra: "Ai muốn đo vóc người?"

"Phu lang của ta." Chỉ chỉ Thu Nghiên: "Làm bốn bộ áo bông, hai bộ dày hai bộ mỏng chút."

"Tướng, tướng công, Nghiên nhi có thể, có thể tự làm." Thu Nghiên đỏ mặt cúi đầu kéo ống tay áo Mạc Thiên Hàm, y từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc áo bông do người khác làm, trước bảy tuổi là cha may cho y, sau bảy tuổi đều là nhặt đồ cũ nhà thúc phụ mặc, không có quần áo cũ liền mặc thêm một bộ quần áo để chống lạnh.

"Ồ, Nghiên nhi sẽ làm quần áo?"

"Dạ." Mỗi ca nhi khi sắp xuất giá đều phải học làm những việc này, bởi vì thúc phụ có hai ca nhi, quần áo của bọn họ đều là do Thu Nghiên làm, nên tay nghề may vá của Thu Nghiên cũng rất tốt.

"Tốt lắm, vậy mua thêm mấy miếng vải, áo bông của ta liền vất vả Nghiên nhi!" Mạc Thiên Hàm cười tủm tỉm nhìn phu lang của mình, thật hiền huệ.

"Vị phu lang này thật có phúc a!" Đại sư phụ cũng nhìn ra được sự sủng ái Mạc Thiên Hàm dành cho Thu Nghiên, cười ha hả kéo Thu Nghiên vào buồng trong đo kích thước.

Mạc Thiên Hàm rảnh rỗi, tiểu nhị liền đề nghị hắn đi xem vải dệt: "Nếu có xem trúng loại nào, vừa lúc có đại sư phụ, có thể giảm giá cho ngài."

Hắn nghĩ nghĩ cũng được, dù sao cũng đanh rảnh rỗi, xem thôi.

Mặt tiền của nơi này nhìn qua khá nhỏ nhưng bên trong lại rất lớn, vải vóc bày biện là dựa theo màu sắc đậm nhạt chia ra, đưa tay sờ sờ, vải nơi này khá giống vải bông ở kiếp trước, rắn chắc dùng bền, màu đậm chút càng khó bị dơ, là đồ có tính thực dụng.

Hắn nhớ áo ngủ của Thu Nghiên là lúc trước hắn tiện tay mua không chọn lựa chất vải, lần này hắn định chọn chất vải tốt một chút, làm thêm mấy bộ áo ngủ và đồ lót cho Thu Nghiên.

Dạo qua một vòng, cuối cùng nhìn trúng một cây vải màu trắng ngà, sờ nhẹ một chút, quả nhiên mượt mà mềm mại, liền vươn tay kéo lại một tiểu nhị đi ngang qua: "Cái này bán thế nào?"

"Gia, đây là sa tanh Cẩm Châu mới nhập về, là một trong những loại vải dệt tốt nhất, một lượng bạc một mét, một cây là sáu mét, nếu mua cả cây, năm lượng." Tiểu nhị cũng không thế lực, thực nhiệt tình giới thiệu lai lịch cùng giá cả của cây sa tanh này cho hắn.

Mạc Thiên Hàm sờ sờ cằm, thầm nghĩ: Quả nhiên, tiền nào của nấy a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.