Từ sau khi hai người chân chính ở bên nhau, Mạc Thiên Hàm càng yêu thương Thu Nghiên, ngoại trừ "nhiệm vụ" giặt quần áo, cơ hồ các việc tốn sức còn lại đều do Mạc Thiên Hàm gánh vác, tuy rằng trước kia cũng thế này, nhưng hiện tại càng sâu, Mạc Thiên Hàm ngay cả chén cũng không để Thu Nghiên rửa, chính mình đi rửa vô cùng vui sướng.
Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm quản không có tính tình, trong lòng buông xuôi nghĩ: Thôi, tương lai còn dài, cứ tùy ý tướng công đã, hắn chỉ là vì viên phòng với mình nên mới hưng phấn như vậy, đợi mấy ngày nữa hết hưng phấn sẽ đỡ hơn thôi.
Chỉ là này vừa chờ liền không thấy ngày kết thúc, Mạc Thiên Hàm cơ hồ xử lý hết mọi việc trong nhà, Thu Nghiên chỉ làm mỗi việc tốn sức là giặt quần áo, ngày thường chỉ thêu thêu hoa, ngủ một chút, làm quần áo giày cho tướng công liền thành việc chính của Thu Nghiên.
Trưa hôm nay, Mạc Thiên Hàm nằm trên giường ôm phu lang ngủ trưa, Thu Nghiên đã mơ màng ngủ thiếp đi, hắn thì bắt đầu ở trong lòng tính toán, thợ săn không thể trở thành chức nghiệp cả đời, tuy rằng nhà bọn họ hiện tại không tệ, nhưng trời có mưa gió thất thường, lỡ ngày nào có thiên tai nhân họa, đáy trong nhà quá mỏng, nhưng hắn là săn tịch, trừ khi chuyển tịch.
Thời đại này hộ tịch có rất nhiều phân chia, Hoàng tịch, đương nhiên là hộ tịch chuyên dụng của hoàng gia, nhập Tông Nhân Phủ bài vị vào tông miếu, nhận lương hoàng gia, sau mười đời, mới có thể chuyển sang tịch khác.
Quan tịch, là chuẩn bị cho tất cả các quan viên có chức vụ, bao gồm người nhà cùng con cháu đời sau, đều yêu cầu vào quan tịch, triều đình trả lương cho nhân viên có quan tịch, dựa vào phẩm cấp lớn nhỏ mà phát mức lương khác nhau cho đến khi quan viên này qua đời, mới có thể chuyển người nhà sang dân tịch.
Quân tịch, là của các quan binh tại chức, chẳng sợ ngươi là Binh mã đại nguyên soái, cũng là quân tịch, cũng là do triều đình cung cấp quân tư nuôi dưỡng, bao gồm người nhà cùng con cháu đời sau, đều yêu cầu vào quân tịch, dựa vào phẩm cấp lớn nhỏ mà phát mức lương khác nhau cho đến khi quan viên này qua đời, mới có thể chuyển người nhà sang dân tịch.
Ba tịch này được gọi là thượng tam tịch.
Sau là Dân tịch, thượng tam tịch đều đơn độc, chỉ có dân tịch có chia năm nhánh: Sĩ tịch, thương tịch, săn tịch, nông tịch, lưu tịch – gọi chung là hạ ngũ tịch.
Trong đó sĩ tịch là dành cho người đọc sách, tức là đồng sinh, tú tài, tiến sĩ không có công danh, để phân chia người đọc sách với dân chúng bình thường, xem như thấp hơn thượng tam tịch lại cao hơn bốn tịch khác.
Thương tích là dành cho người làm thương nghiệp, hộ tịch này không bị kỳ thị lại có thể thông hành cả nước, bởi vì thương nhân đi lại làm buôn bán hoặc kinh doanh thương phẩm luôn yêu cầu hoạt động nhiều nơi, nên có chút ưu đãi.
Săn tịch liền giống như hắn, có thể trang bị đao săn cung tên là thiết bị võ trang hợp pháp, nhưng thợ săn cũng được quản chế nghiêm cẩn, sợ những phần tử võ trang dân gian này làm ra hành vi không yên phận nên hàng năm đều phải đi huyện nha báo danh một lần, ngày thường nếu muốn đi châu phủ, cũng phải có giấy phép trong huyện mới được!
Nông tịch là rộng rãi nhất, cũng chỉ có nông dân có nông tịch có được đất đai do triều đình phân cho, gặp tai cũng có triều đình cứu tế, mà những nông dân này cũng là hòn đá tảng của triều đình: Lương thực, dân cư cùng binh lính đều là từ nông dân sinh ra.
Lưu tịch xếp hạng cuối cùng, bình thường đều là ban nhạc, gánh hát hoặc ăn mày, nô tài, đều là loại người không có chỗ ở cố định hoặc làm việc hầu hạ ở gia đình giàu có, tuy rằng không bị kỳ thị nhưng cũng không ai nguyện ý kết giao.
Nếu hắn muốn chuyển tịch, liền phải tiêu tiền, hiện tại còn thêm cả Thu Nghiên, bình thường triều đình không cho phép chuyển tịch, nếu muốn chuyển phải chuẩn bị rất nhiều tiền, sau khi chuyển tịch còn phải mua đất, cũng cần tiền, có đất thì không thể sống trong rừng trúc, còn phải vào thôn dựng nhà ở, trồng trọt phải có trâu cày, có trâu phải có lê..
Mạc Thiên Hàm tính tính, cộng ra con số làm trước mắt hắn biến thành màu đen, nếu chỉ dựa đi săn để hoàn thành những mục tiêu này, trừ khi mỗi ngày đều săn được dã thú đáng tiền như hổ sói, nếu không trong năm năm đừng hòng nghĩ tới.
Mấu chốt là, hắn căn bản không biét trồng trọt! Chẳng lẽ tới lúc đó phải dựa phu lang xuống đất? Vậy thì thà rằng không chuyển tịch!
Đương nhiên có thể giảm bớt yêu cầu một chút, tỷ như nhà ở cùng đồng ruộng, bọn họ có thể tạm thời không mua, chờ tới khi có chút của để dành rồi mới tính những cái đó, nhưng hắn không muốn nhà mình không có chỗ cắm rễ, cho nên liền chưa từng suy xét.
Hơn nữa sao hắn có thể chịu đựng Thu Nghiên bị ủy khuất như vậy, cùng hắn sống trong những tháng ngày không nhà không đất không tiền?
Nhưng làm sao bây giờ? Đi thi cử? Thôi bỏ đi, chỉ bằng hắn, có thể biết đọc biết viết liền không tệ rồi, văn bát cổ gì gì đó, vẫn là để cho người có thiên phú đi nghiên cứu đi.
Đi kinh thương? Ý kiến không sai, giống việc ở kiếp trước của hắn, nhưng đầu tiên phải chuyển tịch, vấn đề lại vòng trở lại.
Mạc Thiên Hàm nghĩ đến không ngừng gãi đầu, lăn qua lộn lại, lăn đến làm Thu Nghiên tỉnh: "Tướng công, ngươi làm sao vậy? Là có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, tướng công nghĩ chút việc, làm ồn đến ngươi?"
"Không có, nhưng ngươi luôn động, Nghiên nhi liền tỉnh."
Câu này quá có nghĩa khác!
"Vậy tướng công liền động cho phu lang xem?" Mạc Thiên Hàm cười gian, ôm chầm Thu Nghiên hôn một phát, tiếng vang đều ở trong phòng vọng lại!
Thu Nghiên sửng sốt, bị hôn xong mới phản ứng lại, tướng công của mình càng ngày càng không đứng đắn, ban ngày ban mặt liền làm loại chuyện này!
Thu Nghiên giận dữ liền lấy áo ngắn lông thỏ ném lên đầu Mạc Thiên Hàm, Mạc Thiên Hàm lấy áo ngắn xuống, cười vô cùng đáng khinh!
"A ha ha.. Nghiên nhi đừng nóng giận.. ha hả, tướng công sai rồi, được chưa?" Thấy Thu Nghiên giận đến mặt nhỏ đỏ bừng, Mạc Thiên Hàm vội vàng xin lỗi, làm gì thì trước phải nhận sai cái đã!
"Không cho, ban ngày, hôn hôn sờ sờ!" Thu Nghiên đều đỏ đến sắp nổ mạnh, cho dù viên phòng, cũng là vào buổi tối, hiện tại là giữa trưa..
"Được được, không hôn không sờ!" Mạc Thiên Hàm cầm áo ngắn của Thu Nghiên, vuốt vuốt, cảm giác sự mềm mại của da thỏ, nghĩ đến những bộ da mình đã bán!
Đột nhiên hắn ngừng động tác, sau đó nhanh chóng xuống giường, chạy đến bên cạnh tủ gỗ, từ bên trong cầm ra mấy bộ quần áo, nguyên liệu đều là da thỏ tốt nhất hoặc da sói da hồ ly do hắn săn làm ra, cuối cùng do Thu Nghiên may lại.
"Tướng công?" Thu Nghiên vốn đang tức giận, nhưng thấy tướng công đột nhiên nhảy xuống giường lục lọi một hồi, bản thân lại lo lắng có phải tướng công giận rồi không?
"Ha ha ha ha ha ha!" Mạc Thiên Hàm cười to một hồi, sau đó vọt tới giường hôn Thu Nghiên "chụt" một phát: "Phu lang ngoan của ta! Ngươi thật đúng là ngôi sao may mắn của tướng công! Tướng công biết nhà của chúng ta phải làm gì!"
Thu Nghiên: "!"
Mới vừa nói đều là vô ích!
Sau đó toàn bộ mùa xuân, Mạc Thiên Hàm đều đang hỏi thăm về chuyện liên quan đến da lông, mới phát hiện nơi này không có trại chăn nuôi, ngựa phần lớn đều do dân tộc du mục ở ngoài biên quan cung cấp, muốn có da lông chỉ có thợ săn hoặc tìm các bộ lạc ngoài biên quan mua sắm.
Vào đầu hè, hạt giống rau dưa của Thu Nghiên cũng trưởng thành, mỗi lần nấu ăn, Mạc Thiên Hàm liền thích chạy vào viện hái rau do Thu Nghiên trồng, cảm thấy rau do phu lang trồng ra, dù không bỏ muối cũng ăn ngon!
Mạc Thiên Hàm cũng thay đổi cách kiếm tiền, hắn dùng bẫy rập bắt chút thỏ sống, nhốt vòa lồng trúc đã làm sẵn, trước kia hắn từng tham quan trại chăn nuôi quy mô lớn, vẫn có chút hiểu biết về việc nuôi dưỡng này, cho nên liền thử làm, nếu thành công, cũng là một cách kiếm tiền.
Bắt rất nhiều con thỏ, thuần màu đen để lại một đực ba cái, thuần màu trắng để lại nhiều hơn, ba đực mười cái, màu xám liền để lại một đực một cái, đều tách theo màu mà nuôi, như vậy dù lai giống, sinh ra thỏ con cũng sẽ dễ dàng phân chia màu sắc.
Chuyện cắt cỏ đương nhiên do hắn làm, nhưng chuyện có tình yêu như đút thỏ, tự nhiên là giao cho phu lang, vì thế lúc Thu Nghiên vất vả gom dũng khí kháng nghị tướng công quá mức cưng chiều, Mạc Thiên Hàm liền lập tức nhận sai, vô cùng nhanh chóng.
"Phu lang, ngươi xem, hiện tại có một việc, ta cảm thấy thực thích hợp ngươi."
"Việc gì?" Vui vẻ nhìn tướng công, Thu Nghiên cảm thấy cuối cùng mình cũng có tác dụng, mà không phải chỉ làm chút việc nhỏ để một mình tướng công kiếm tiền nuôi gia đình.
"Ngươi xem, nhà chúng ta không phải nuôi mấy con thỏ sao? Sau này ta cắt cỏ, ngươi đút cỏ cho thỏ ăn, thế nào?"
"Được thì được, nhưng là tướng công, thỏ hoang nuôi không sống." Vốn rất vui, nhưng vừa nghe việc này, Thu Nghiên liền héo.
"Sao lại nói như vậy?"
"Trước kia cũng có người muốn nuôi thỏ hoang, nhưng đều không nuôi sống, thỏ hoang bỏ vào lồng liền tiêu chảy, tiêu chảy mãi liền chết, màu lông cũng không sáng, mặc kệ đút bao nhiêu thuốc, con thỏ vẫn không nuôi sống."
"Nga, yên tâm, thỏ nhà chúng ta, khẳng định nuôi sống." Buồn cười ôm hôn hôn mặt Thu Nghiên, thì ra là có chuyện như vậy, hèn gì người nơi này không ai nuôi động vật hoang dại, thỏ lộc gì đều không có nuôi, da lông đều dựa vào săn bắn có được, không có chỗ nuôi thỏ hay chồn nước, nên da lông nguyên vẹn mới bán được giá cao như vậy.
Đó là do bọn họ không biết, con thỏ không thể ăn cỏ tươi, đặc biệt là có còn dính sương, thỏ ăn sẽ bị tiêu chảy, cuối cùng mất nước mà chết.
Muốn nuôi thỏ, phải phơi cỏ tươi khoảng nửa ngày, để có mất nước gần hết mới đút ăn, liền sẽ không bị tiêu chảy.
Điều này là do lúc hắn đi tham quan trại chăn nuôi thỏ, nhìn đến sân phơi cỏ, không hiểu nguyên nhân, hỏi người đi cùng mới biết.
"Dạ, tướng công nói nhất định được." Tuy rằng Thu Nghiên biết rất nhiều người đều nuôi không sống, nhưng thấy tướng công tự tin như vậy, y cũng không đành lòng đả kích, hơn nữa tướng công nhà y biết rất nhiều chuyện, tướng công thông minh như vậy, có lẽ thật sự có cách nuôi sống thỏ hoang.