Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 96



Cả nhà Thu Thủy đã sớm đến bên ngoài huyện thành hái cỏ ngải, hai ca nhi ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, trên đầy cắm trâm vàng rực rỡ, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ xinh đẹp khiến người cảm thấy trước mắt sáng ngời, Thu Thủy cùng Vu Đại Tráng đều cười vô cùng đắc ý.

Sau khi vào thành, liền đến quán nhỏ bên đường mua đồ ăn, lại đi chợ sáng dạo quanh, thực không khéo, nhiều người đi dạo phố như vậy, lại cố tình lướt ngang qua đám người Mạc Thiên Hàm!

Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm cản tầm nhìn nên không thấy được đám người này, mà Mạc Thiên Hàm lại chỉ để bụng đến phu lang nhà mình, chỉ chú ý đến bốn phía y có người chen trúng y hay không, chưa từng dùng con mắt nhìn xem mấy người qua đường đi bên cạnh.

Vu Nguyên Nguyên đi trên đường, hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của tiểu tử cùng ghen ghét của ca nhi, đang âm thầm đắc ý thì vô tình nhìn thấy Mạc Thiên Hàm từ phía đối diện đi đến, đôi mắt liền sáng!

Bởi vì trong một năm này, tính từ sau ngày trừ tịch, Thu Nghiên đã cẩn thận an bài quần áo của hai người bọn họ, Mạc Thiên Hàm lại chịu xài tiền trang điểm phu lang, nên trên người Thu Nghiên một bộ đồ lụa xanh phối lớp khoác mỏng màu bạc, trên đầu búi óc hình nguyên bảo, dùng dây lụa cột lại, một cây trâm vàng hình mẫu đơn tinh xảo cắm vào búi tóc như đóa hoa đang nở rộ, một chiếc áo choàng quấn trên cánh tay, bên trên thêu hoa văn chìm hình vằn nước, vô cùng cao khiết tố nhã; Mạc Thiên Hàm thì đơn giản hơn, vẫn là một độ đồ gọn gàng, vì phối hợp với quần áo của Thu Nghiên, liền chọn màu xanh đậm, nhưng vải là vải bông vô cùng mềm mại, hắn liền thích loại vải bông này, thông khí còn hút mồ hôi, người cũng cao lớn nên ở trong đám người vẫn rất dễ thấy.

Vu Nguyên Nguyên lộ ra bộ dáng tự nhận là dịu dàng mê hoặc, tính toán chào hỏi Mạc Thiên Hàm, đột nhiên dòng người có chút kích động, bọn họ liền cứ vậy mà gặp thoáng qua!

Không cam lòng quay đầu lại, liền thấy Mạc thợ săn kia đang gắt gao che chở Thu Nghiên, không để cho người bên cạnh đụng tới người què kia!

Tức giận nhìn hai bóng người biến mất trong đám đông, siết chặt khăn tay, rõ ràng còn chưa nói được câu nào, sao lại không chú ý đến người xinh đẹp như mình, thật đúng là mắt mù!

Thu Thủy lớn tiếng kêu Vu Nguyên Nguyên, y quay đầu trả lời một tiếng, tiếp tục cùng cha đi dạo phố, nhưng tâm tư đã mất tập trung, không còn chút hứng thú với những ánh mắt kinh diễm hoặc hâm mộ xung quanh, ngẫm lại cách ăn mặc của Thu người què, liền nghiến răng nghiến lợi!

Chính mình mặc áo may bằng vải mới, hình thức cũng là mới nhất, trên đầu cũng mang trâm vàng, sao người què kia cũng được như vậy? Hơn nữa nhìn qua còn tốt hơn bộ đồ của y!

Đúng rồi, trâm vàng trên đầu cũng vô cùng nổi bật!

Tròng mắt xoay chuyển, có vẻ chuyện Tiểu Nguyệt cầm đồ của y, đã bị phát hiện, nhưng không biết vì sao, Thu người què thế nhưng vẫn được Mạc thợ săn kia cưng chiều?

Hoặc là Thu người què không dám lộ ra, nhưng những thứ kia vô cùng quý trọng, dù y muốn bù lại, cũng rất khó! Hoặc bọn họ đã biết, nhưng người ta căn bản không để bụng, cho nên Thu người què vẫn cứ được cung chìu!

Cách đoán đầu tiên không thành lập, Thu người què không có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định là cách đoán thứ hai!

Tưởng tưởng đến nhiều đồ như vậy mà thợ săn kia lại không hề quan tâm, vậy tài sản của hắn, khẳng định không ít!

Có tiền, anh tuấn, biết văn biết võ, dịu dàng, chìu phu lang.. hán tử tốt như vậy, sao lại không phải là tướng công của y? Thật là không có thiên lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.