Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 14: Vị khách bất ngờ



Nhiếp Quang không nói dối, Liệt Minh Dã thật sự mời ngự y từ trong cung đến vì tôi!

Sau khi tôi tỉnh lại Liệt Minh Dã chưa lộ mặt lần nào, ngự y lại đến Lan Uyển mỗi ngày bắt mạch xem bệch cho tôi, cho đến năm ngày sau cơ thể của tôi có chuyển biến tốt hơn mới cáo từ hồi cung.

Đối với chuyện này, tôi luôn lặng im bởi vì không hiểu: Liệt Minh Dã đã có lòng vì sao không đến thăm tôi? Chẳng lẽ là do vẫn canh cánh trong lòng những lời tôi nói sau khi hoan ái sao? Chẳng lẽ vì cậu ta không bỏ được sĩ diện? Chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng có khả năng.

Bảy ngày điều dưỡng, nhờ thuốc ở trong cung điều trị, bồi bổ sắc mặt tôi càng ngày càng khá lên, còn có thể xuống giường đi lại.

Nhiếp Quang gần như hôm nào cũng đến thăm tôi, nói chuyện giải buồn với tôi, có khi còn kể mấy chuyện thú vị cho tôi nghe, dỗ tôi vui vẻ. Nói thật, anh ta là người đàn ông tốt, người anh trai tốt, biết cách yêu thương người khác, không giống Liệt Minh Dã muốn làm gì thì làm.

Hôm nay là mùng năm tháng sáu, đầy tháng Tiểu Thương Sí, trong phủ từ mấy ngày trước đã vô cùng bận rộn, dường như chuyện đánh chết chưa từng xảy ra, ngay cả trên mặt nha hoàn hàng ngày đưa cơm cho tôi cũng có vẻ vui mừng.

Tôi ngàn trông vạn trông, ngàn chờ vạn chờ đợi đến hôm nay, chỉ muốn gặp lại con trai! Tôi không che dấu được vui sướng trong lòng, cười không khép miệng. Con tôi, ha ha, thật khiến người ta vô cùng yêu thương!

Vừa cười, trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ non nớt đáng yêu của Tiểu Thương Sí, đôi mắt nó giống Liệt Minh Dã, làm người ta nhìn không dứt ra được! Còn có khí thế không sợ bất cứ chuyện gì, bộ dáng nó vung nắm tay nhỏ khích lệ tôi lại hiện lên trước mắt. Nghĩ đến con, trái tim tôi trở nên thật mềm mại, thật ấm áp. . . . . .

Đang nghĩ, một bóng người đi đến trước mặt tôi, lập tức nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới, “Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.”

Nghe tiếng, suy nghĩ bị đánh gãy, tôi theo bản năng ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy nha hoàn nâng một cái khay, trong khay đặt một bộ váy màu vàng nhạt cùng hai cái hộp tử đàn nhỏ. Chiếc váy kia chỉ cần liếc nhìn một cái đã thấy chất liệu tinh tế, tính chất thượng thừa!

Đồ trên người tôi đều hết sức phổ thông, hiện nay đột nhiên có một bộ váy áo thượng đẳng đương nhiên giật mình. Tôi chỉ vào mình, khó tin hỏi lại, “Cho tôi?”

“Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.” Cô ta hơi cúi đầu, lặp lại lời nói lúc trước.

Xác định, thật sự là cho tôi! Tôi nhìn chằm chằm áo mỏng cùng hộp tử đàn nhỏ thật lâu mới hết kinh ngạc, chợt hiểu ra.

Chẳng trách, hôm nay là đầy tháng Tiểu Thương Sí, tôi là mẹ đương nhiên phải tham dự. Đã tham dự thì phải ăn mặc cho phù hợp, không thể làm mất mặt Liệt Minh Dã.

Nghĩ đến đó, tôi đứng dậy, gật đầu với nha hoàn, mang đồ về phòng.

Trong gương tôi mặc bộ đồ mới, màu sáng tôn lên làn da tôi trong trắng lộ hồng. Tôi theo bản năng vuốt ve khuôn mặt thanh tú hiện giờ, mặc dù thường xuyên làm việc nặng nhưng bởi vì chỉ mới mười sáu tuổi đương kỳ thanh xuân nên da vẫn mềm mại như sử dụng mỹ phẩm dưỡng da. Đây là điều mà tôi hai mươi sáu tuổi ở thế kỷ hai mốt không thể có được.

Phụ nữ sau khi qua hai lăm tuổi, Collagen trong cơ thể sẽ dần dần giảm bớt, muốn khôi phục lại da dẻ như lúc thiếu nữ chắc chắn phải dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Tôi cũng nằm trong số những người theo đuổi tuổi trẻ đó, vì dưỡng da mà tốn cả nửa tháng tiền lương, phần còn lại một nửa dùng để ăn, một nửa trả tiền thuê nhà. Cũng may công việc của tôi có thu nhập không tệ, bằng không, khó có thể tưởng tượng gương mặt hai mươi sáu tuổi sẽ như thế nào nữa!

Tôi ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm để nha hoàn búi kiểu tóc thiếu phụ đơn giản, tóc mái được cặp lên, hơn nửa trán trơn bóng lộ ra. Đây là một loại dấu hiệu của phụ nữ cổ đại, trước khi lấy chồng đều để tóc mái, lấy chồng rồi tóc mái được cặp sang hai bên để phân biệt giữa con gái chưa gả và đã gả.

Nha hoàn mở hai cái hộp tử đàn nhỏ ra, hai hộp đều là son phấn, một cái bôi lên mặt, một cái tô lên môi.

Tôi nhìn mình trong gương mặc quần áo, trang điểm xong, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Vốn tưởng rằng khuôn mặt thanh tú này chỉ có đến vậy, không ngờ thêm son phấn vào lại xinh đẹp như thế, khiến mắt người ta bỗng nhiên tỏa sáng!

‘Không có người phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp.’ Tôi nhớ tới câu nói này, quả nhiên không sai!

Đã gần đến chạng vạng, tôi theo nha hoàn rời khỏi Lan Uyển đến Trúc Uyển. Trúc uyển là nơi ở của Liệt Minh Dã.

Nha hoàn lui ra, tôi đẩy cửa vào, một gian phòng ngủ vô cùng nam tính đập vào mắt! Trong phòng thắp nến; thư án giá sách cổ điển; trên tường treo tranh, cung tiễn; cùng với giường, màn đều lộ ra khí phách đàn ông!

Tôi nhìn quanh phòng một vòng, xem xong nhẹ nhàng thở dài. Đây là phòng Liệt Minh Dã quả thật giống hệt con người cậu ta, ngang ngược, bất kham!

Cúi đầu xoay người định ra ngoài đợi Liệt Minh Dã đến. Nào biết vừa xoay người về phía cửa phòng rộng mở thì đã thấy một người đứng ngay trước mặt!

Không nghe thấy tiếng bước chân đã thấy người tới, tôi phát hoảng, theo phản xạ ngẩng đầu, lùi về phía sau. Lùi được hai bước thấy rõ người kia là ai mới dừng lại, cánh môi hơi hơi mở ra.

Liệt Minh Dã lặng lẽ đứng đó, hôm nay cậu ta mặc một bộ trường bào màu tím sẫm, màu tím thần bí huyền ảo che bớt khí phách liều lĩnh trời sinh của cậu ta, thay vào đó lại tăng thêm sự cao quý, trầm tĩnh.

Đây là lần đầu hai chúng tôi chạm mặt từ sau khi hoan ái, đột nhiên tôi không thể dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn cậu ta. . . . . .

Mặt cậu ta không chút biểu cảm, gầy, so với tám ngày trước thì gầy hơn hẳn! Tim tôi có chút đau, tại sao lại gầy như vậy? Bởi vì những lời gây tổn thương của tôi sao?

Nhìn nhau một chút, cậu ta bước vào, ngồi xuống trước gương đồng.

Thấy thế, tôi đóng cửa phòng đi về phía cậu ta, cầm lược chải mái tóc dài đen bóng. Cậu ta nhắm mắt tùy tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi chải vuốt chỉnh tề mái tóc buông xõa cho cậu ta, dùng một dải gấm cùng màu buộc lại. Buộc xong nhìn gương đồng, hiện giờ cậu ta bỗng như biến thành một người đàn ông thành thục, chủ nhân gia đình, tôn quý, trầm ổn!

Cậu ta mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm như biển.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong gương đồng, giờ khắc này, trái tim tôi đập điên cuồng, theo bản năng dời ánh mắt đi.

Cậu ta đứng dậy, lướt qua tôi đi về phía cửa phòng. Kéo cửa ra, đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng.

Không hiểu cậu ta có ý gì, tôi đứng yên trước gương không nói không động đậy.

Cậu ta đứng trước cửa, tôi đứng trước gương, cậu ta nhìn sân, tôi nhìn bóng lưng cậu ta. Quá trình này rất ngắn, lại dường như rất dài, thời gian như thể đã ngưng đọng làm người ta hoảng hốt.

“Sau này phòng ta do cô quét dọn, quần áo của ta do cô giặt.” Dứt lời, cậu ta cất bước ra khỏi phòng.

Câu nói bất ngờ đó kéo tôi từ hoảng hốt về với hiện thực, đầu óc chậm nửa nhịp mới tiêu hóa xong lời cậu ta nói.

Tôi trợn tròn mắt, vứt lược lại đuổi theo.”Thiếu gia.” Vừa chạy chậm theo sau vừa gọi. Khi cậu ta sắp rời Trúc Uyển, tôi đưa tay giữ chặt.

Cậu ta dừng bước, quay đầu lại bình thản nhìn tôi.

“Tôi không cần giặt quần áo của người khác nữa, đúng không?!” Giọng tôi run run, tôi vừa mừng vừa sợ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Nghe vậy, cậu ta hừ lạnh nói, “Sao nào, cô muốn giặt à?”

“Không!” Tôi dùng sức lắc đầu, vừa lắc vừa cười nói, cúi đầu lấy tay che miệng. Quả thực làm người ta rất ngoài ý muốn!

Rút tay về, cậu ta không nói thêm gì nữa, rời đi.

“A. . . . . .” Tôi nhìn của bóng lưng cậu ta thở phào một hơi, cậu ta không tức giận nữa rồi. . . . . .

Chập tối, trong phủ treo đèn lồng đỏ thẫm, ánh nến sáng rọi, càng khiến không khí vui mừng thăng hoa.

Trong tiền thính bày tiệc rượu, bàn tiệc xếp đầy từ sảnh đến cửa phủ, cảnh tượng vô cùng long trọng! Nói hôm nay chỉ vì chúc mừng Tiểu Thương Sí đầy tháng, ai sẽ tin?

Trong phủ khách khứa nối đuôi nhau không dứt, đều mặc thường phục, không thể nhận ra ai làm quan, ai là thương nhân.

Khai tiệc, Liệt Minh Dã ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên tay trái là Nhiếp Quang, bên tay phải là tôi, Tiểu Thương Sí khi nào đãi rượu dùng cơm xong mới có thể xuất hiện.

Lòng tôi chờ mong, sốt ruột, hận không thể dùng tua băng, tua tiệc rượu tốn thời gian này đến cuối, cho tôi mau chóng được nhìn thấy con trai. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình chờ đợi.

Liệt Minh Dã nhận mọi người chúc mừng, đủ loại lời chúc mừng khiến tôi nghe mà dở khóc dở cười.

Tiểu Thương Sí mới chỉ đầy tháng mà thôi, đường sau này còn rất dài, bọn họ có cần phải chúc về tương lai sớm như vậy không?

Đương nhiên, tôi hiểu đây là khách sáo, nhưng vẫn cảm thấy buồn cười.

Lão tướng quân đã mất, trong số những kẻ chúc mừng có bao nhiêu người xuất phát từ thực lòng? Có bao nhiêu người là niệm tình cũ? Lại có bao nhiêu người là giả vờ? Rất nhiều vẻ mặt, tôi không thể đoán hết được, bởi vì tươi cười trên mặt ai cũng đều “Chân thành vô hại”. Dù vậy nhưng tôi biết trong lòng bọn họ tuyệt đối không giống như vẻ ngoài!

Theo bản năng nhìn về phía Liệt Minh Dã đang tươi cười bên cạnh, cậu ta nhận lời chúc mừng của mọi người, khéo đưa đẩy như một thương nhân dày dạn kinh nghiệm thương trường. Cậu ta đang cười, nhưng không phải xuất phát từ trong tim. Bản tính cậu ta thất thường, bây giờ cười cũng không phải thân thiết, mà là một loại giả tạo kín đáo.

Tôi lại quay sang nhìn Nhiếp Quang, anh ta giơ chén rượu lên với tôi, cười nhẹ.

Thấy thế, tôi bật cười, nâng chén chạm cốc từ xa, sau đó nhấp một ngụm. Tôi không chịu nổi rượu trắng cổ đại, cay, nồng, không ngọt lành tinh khiết và thơm như rượu vang.

Tiệc rượu mới không lâu, một nam đinh kích động tiến vào sảnh, cúi người nói nhỏ bên tai Liệt Minh Dã. Nói xong, chỉ thấy Liệt Minh Dã lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nửa là nghiêm túc nửa giật mình. Đứng dậy, nhanh chóng cất bước về phía cửa phủ.

Hành động này khiến tất cả khách khứa ở đây khó hiểu, tiếng nói chuyện cười đùa lập tức ngừng lại.

Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đuổi theo Liệt Minh Dã.

Cửa phủ mở rộng, cậu ta đi thẳng ra khỏi phủ, đứng ở bên ngoài nhìn phía xa bên phải. Ước chừng năm sáu giây sau, cậu ta bỗng nhiên hất vạt áo phía trước sang bên sườn, tiện đà cúi người, hai đầu gối quỳ xuống đất. Tư thế vén vạt áo anh tuấn phóng khoáng, mạnh mẽ bức người!

Thấy thế, khách khứa phát ra tiếng hít không khí, châu đầu ghé tai xì xào.

“Thảo dân Liệt Minh Dã cung nghênh Hoàng thượng!” Tiếng nói mạnh mẽ rõ ràng của Liệt Minh Dã khiến tất cả mọi người ngừng lại, trong phủ lặng ngắt như tờ.

Hai chữ “Hoàng thượng” làm tôi trợn mắt, vô cùng kinh ngạc. Chẳng qua là một bữa tiệc đầy tháng mà thôi, lại có thể khiến quân chủ một nước đích thân tới sao?!

Tôi thấy Liệt Minh Dã chống hai tay, dập đầu sát đất. Lập tức, tất cả khách khứa ở đây đều rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống đất cung nghênh.

“Em dâu, thất thần gì đó? Mau quỳ xuống nghênh đón thánh giá!” Đầu tôi mơ hồ, cho đến khi Nhiếp Quang đè thấp giọng nhắc nhở tôi mới như tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.