Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 25: Tôi nên làm gì đây



Trưa hôm sau, tôi ngồi hóng gió dưới tán cây duy nhất trong Lan Uyển. Bóng cây che ánh mặt trời chói chang, có gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Nghe tiếng ve kêu, mỗi tiếng lại khiến tôi nhớ về thời thơ ấu….

Còn nhớ lúc nhỏ thích nhất là trèo cây bắt ve sầu, bắt chúng bỏ vào trong lọ, dùng nhánh cây nhỏ chọc chúng chạy tới chạy lui. Hoặc lấy sợi dây nhỏ buộc vào người chúng, tôi nắm lấy sợi dây để mặc bọn chúng bay ra khỏi lòng bàn tay. Ha ha, có cảm giác như chơi diều vậy.

Hình ảnh thời thơ ấu bướng bỉnh ùa về, tôi không nhịn được cười nhẹ ra tiếng. Nói ra thật xấu hổ, lúc nhỏ thật quá tàn nhẫn!

Ví dụ như:

Bắt con kiến đặt ở trên ngói, đốt nóng ngói khiến cho chúng nó thực sự trở thành ‘kiến bò trên chảo nóng’.

Bắt chuồn chuồn, bỏ đầu, cánh, đuôi, chỉ chừa phần thân giữa vuông vức, dùng thanh sắt nhỏ xiên thành “Mứt quả” đốt trên lửa.

Dùng dầu thông tưới quanh làm đuốc đốt tổ ong vò vẽ, đốt xong liền nín một hơi nhảy xuống nước, mặc cho ong vò vẽ bay toán loạn ở trên mặt nước.

Còn rất thích leo trèo, vì ăn trộm mấy quả táo đỏ chín mọng mà bị sâu róm leo lên người, khiến toàn thân ngứa ngáy.

Ăn trộm cá vàng ở trong ao bị ông nội phát hiện, lôi về nhà dạy dỗ một trận.

Ha ha, chuyện lúc nhỏ rất nhiều rất nhiều, có kể cũng không hết! Nhưng….khi rời khỏi quê cũ đầy kỷ niệm để chuyển vào trung tâm thành phố thì sự bình yên và thoải mái đấy cũng mất đi rồi….

Tâm trạng của tôi theo dòng hồi tưởng mà trở nên vui vẻ, cũng lại vì mất đi vui đùa mà ý cười dần tắt, trong lòng ngập tràn phiền muộn.

Đang lúc vui vẻ buồn bã đan xen tiếng bước chân hưng phấn truyền đến tai, suy nghĩ bị cắt ngang, tôi mở mắt nhìn về phía tiếng bước chân….Chỉ thấy Nhiếp Quang rẽ vào cổng vòm, vui vẻ cất bước đi tới.

“Tiểu muội!” Còn cách mấy bước chân đã lên tiếng gọi, tiếng dứt người cũng vừa đến nơi, anh ta bước tới trước ghế liền ngồi xổm xuống.

“Nhiếp đại ca.” Tôi chống người ngồi dậy, anh ta có vẻ rất vui, cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu nữa.

“Minh Dã bày Long Môn Trận! Dù là bày trận hay diễn luyện đều rất tuyệt! Long nhan cực kỳ vui mừng!” Anh ta kích động, cánh môi run rẩy, trong đôi mắt phát ra tán thưởng và khó tin.

Nghe vậy, tôi vui mừng, gật đầu cười. Liệt Minh Dã quả nhiên thông minh, chỉ bằng bản vẽ đã có thể bày ra Long Môn Trận hoàn mỹ! Tôi thì chịu, chỉ có thể xem trận, không hiểu được sự tinh diệu trong trận pháp.

“Hoàng thượng đã ban ‘Kim trang song giản [1]’ cho Minh Dã!”

[1] Giản: tuy dài như Kiếm, có chuôi và chắn như Kiếm, nhưng thân Giản cân-lượng nặng hơn lưỡi kiếm vì Giản thuộc loại binh khí chấn nện giống Chùy. Song giản là một đôi.

“Kim trang song giản?” Tôi không hiểu, nghi hoặc lặp lại. Ví như hỏi may áo chọn vải tôi rất hiểu, nhưng mười tám loại binh khí thì tôi bó tay, không có chút kiến thức nào.

“‘Kim trang song giản’ là binh khí bên người của danh tướng khai quốc chinh chiến khắp nơi, về sau khi ông ấy mất vật được lưu giữ ở trong cung. Hôm nay Hoàng thượng ban song giản cho Minh Dã, muội nói xem, đây không phải là việc vô cùng đáng mừng sao!” Những câu này của anh ta là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi, binh khí mang tính biểu tượng như thế rơi vào tay Liệt Minh Dã mà không phải anh ta, anh ta lại có thể vui thay cho Liệt Minh Dã, có thể thấy được anh ta là người có lòng dạ vô cùng bao dung, một vị đại tướng tài!

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng không tỏ vẻ quá vui mừng. Bởi tôi biết được phần thưởng càng lớn thì trách nhiệm trên người càng nặng, tuyệt đối không thể phụ thánh ân!

“Tiểu muội, muội không vui cho Minh Dã à?” Thấy tôi thờ ơ Nhiếp Quang cũng ngừng, vẻ tươi cười tắt lịm, nhíu hai hàng lông mày.

“Đối với thiếu gia mà nói quả là việc vui, nhưng đối với muội lại không có gì đặc biệt, vì sao phải vui?” Tôi nhìn vào mắt anh ta, chút vui mừng còn sót lại trong mắt anh ta cũng vì câu nói của tôi mà tan biến.

Đôi mày anh ta nhíu lại, môi mím chặt, một lát sau bất ngờ hỏi một câu, “Trong lòng muội còn có Minh Dã không?” Trong câu hỏi ấy thiếu sự tin tưởng mà chứa đầy lo lắng hoảng hốt.

Câu hỏi này làm tôi ngớ ra, nhìn anh ta thật lâu mới mấp máy cánh môi nở nụ cười yếu ớt, trả lời hai chữ, “Đã từng.” Tôi không thể phủ nhận trong lòng Lăng Tiêu Lạc thực sự có Liệt Minh Dã, tiếc rằng nó đã là quá khứ.

“Cả muội cũng muốn vứt bỏ đệ ấy sao?” Nhiếp Quang đột nhiên trở nên kích động, đứng bật lên, hai tay siết lại run rẩy. Gương mặt cương nghị bị mây đen bao phủ, đau khổ trong mắt khiến người ta không thể nào bỏ qua.

Không ngờ anh ta lại phản ứng kịch liệt như vậy, tôi chỉ có thể há miệng chẳng biết nên nói gì.

“Ta biết Minh Dã làm muội tổn thương, ta cũng hiểu tính nết của đệ ấy khiến người ta khó chấp nhận được. Nhưng muội là người thân duy nhất của đệ ấy, nếu ngay cả muội cũng vứt bỏ đệ ấy, đệ ấy sẽ rơi xuống vực sâu không đáy không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa!” Anh ta vung tay lớn tiếng nói, mỗi một câu sự đau buồn trong mắt lại tăng thêm một phần.

“Vậy thì sao?” Tôi không đáp mà hỏi lại, tôi có tài gì đức gì mà lại có thể dẫn dắt Liệt Minh Dã đi về phía ánh sáng? Sự âm u trong lòng cậu ta đã ăn sâu bén rễ, nói nhổ là có thể nhổ ngay sao?

“Đệ ấy khóc vì muội, vậy còn chưa đủ sao?” Anh ta dậm chân, cơ bắp trên mặt hơi co rút lại.

Câu nói kinh người này làm tôi ngừng thở, trái tim đập điên cuồng, kinh ngạc trợn mắt, buột miệng nói ra, “Không thể nào!” Trực giác của tôi lập tức phủ nhận.

“Vì sao không thể? Lúc muội hôn mê mười ngày mười đêm đệ ấy đã khóc vì muội! Ngự y nói có thể muội sẽ không qua khỏi, muội có biết lúc đó vẻ mặt cậu ấy thế nào không? Muội có biết trong lòng cậu ấy tuyệt vọng thế nào không? Người thân đều đã mất, đệ ấy vốn chẳng còn gì! Đệ ấy không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, cái này đã thành tính không dễ thay đổi! Trong cuộc đời đệ ấy ngoại trừ máu thì là xác chết. Những đứa trẻ mười bốn tuổi còn đang được cha mẹ thương yêu che chở, hạnh phúc trưởng thành, còn đệ ấy lại sống cô độc một mình! Cho dù ân sư lúc còn sống lập không ít công lao cho triều đình cũng không thể thay cho Minh Dã, đệ ấy phải dựa vào thực lực của chính mình để người khác tôn trọng! Cây đổ bầy khỉ tan, muội hiểu không? Đệ ấy mặc dù trưởng thành sớm nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Anh ta nói liền một mạch rất nhiều, rất xúc động, mắt đỏ lừ, mang theo chút lệ thương xót cho Liệt Minh Dã.

Tôi á khẩu không trả lời được, hai mắt trợn tròn, nhiệt độ trên mặt khi nóng khi lạnh, trong lòng như có ngựa thoát cương chạy điên cuồng! Không từ ngữ nào có thể diễn đạt chính xác rung động của tôi trong giây phút này! Thì ra Liệt Minh Dã thực sự đã rơi lệ, giọt “nước” kia không phải là giả!

Cây đổ bầy khỉ tan….Sao tôi không hiểu hàm nghĩa của nó!

Những lời của Nhiếp Quang đã tiết lộ rất nhiều tin tức, đồng thời cũng để lộ ra những vấn đề ẩn giấu bên trong!

“Tiểu muội, xin muội đừng vứt bỏ Minh Dã, chỉ có muội mới có thể cứu đệ ấy, xin muội cho đệ ấy cơ hội để thay đổi, được không?” Nhiếp Quang một lần nữa ngồi xuống, thành khẩn cầu xin, trong mắt ngấn lệ.

Cùng lúc anh ta ngồi xổm xuống, tôi cũng nhìn thấy được người đứng sau lưng anh ta!

Tôi vội vàng hít vào một hơi, đồng tử co lại, hai tay theo bản năng túm lấy ghế dưới người. Người đó không phải ai khác, đúng là Liệt Minh Dã! Cậu ta tới từ lúc nào? Cuộc đối thoại giữa tôi và Nhiếp Quang cậu ta đã nghe được bao nhiêu?

Vẻ mặt tôi thay đổi rõ ràng, Nhiếp Quang cũng nhận ra, vội xoay người nhìn ra sau. Khi thấy Liệt Minh Dã anh ta cũng kinh ngạc giống tôi, trong kinh ngạc còn mang theo mấy phần xấu hổ.

Vẻ mặt Liệt Minh Dã bình tĩnh, chỉ có sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong đôi mắt có thần sâu thẳm phủ kín một tầng tối tăm, tuyệt vọng. Khi hai chúng tôi nhìn về phía cậu ta, cậu ta cũng nhanh chóng thu lại vẻ tuyệt vọng đó. Mặc dù cậu ta đã cố che giấu nhưng tôi đã kịp nhìn thấy! Hai tay cậu ta nắm chặt đôi binh khí, có lẽ đó là “Kim trang song giản” Hoàng thượng ban cho! Sao cậu ta tới đây? Chẳng lẽ là đến báo tin vui với tôi?

Ngẫm lại cũng phải, Long Môn Trận là tôi vẽ, dù nói thế nào cậu ta cũng nên báo cho tôi biết một tiếng, để tôi biết bản vẽ kia thật sự hữu dụng.

Trong Lan Uyển lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng ve kêu đơn điệu lặp đi lặp lại, tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên càng bộc lộ rõ sự thê lương!

Liệt Minh Dã không nói gì, chậm rãi cụp mắt xuống, đem theo “Kim trang song giản” không nhanh không chậm xoay người rời đi, bước chân có hơi lảo đảo.

“Minh Dã …” Nhiếp Quang hoảng hốt, vội đuổi theo cậu ta. Đuổi đến cổng vòm thì dừng chân nhìn lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi, rồi sau đó theo Liệt Minh Dã rời đi.

Tôi nhìn cổng vòm đã không còn bóng người thật lâu mới mệt mỏi ngã xuống ghế, mí mắt run rẩy khép lại, cánh môi run run khác thường. Sự tuyệt vọng của Liệt Minh Dã giống như cây kim đâm vào lòng tôi, tôi biết mình lại mềm lòng rồi! Những gì Nhiếp Quang nói giống như cây búa gõ vào tim tôi, tôi không thể khống chế bản thân không dao động vì những lời nói ấy!

Liệt Minh Dã tựa như một cái mạng nhện quấn chặt lấy tôi, tơ nhện kia đang dần siết lại, đè ép thể xác và tinh thần tôi, làm tôi nhiều lần hít thở không thông!

Tôi rút cuộc nên làm thế nào? Có ai nói cho tôi biết …



Tôi đặt rổ đầy hoa huân y thảo xuống đất, nằm dài giữa biển hoa tràn ngập cả ngọn núi này.

Hôm nay ánh mặt trời không gắt, từng đám mây lớn che bớt ánh mặt trời. Tôi lim dim nằm nghỉ tạm, sườn núi hơi nghiêng, nằm ở đây cực kì thoải mái.

Thể lực không tốt bằng lúc trước, hai lần sinh bệnh làm tôi ‘có lòng nhưng không đủ lực’, chỉ hái chút hoa huân y thảo cũng lười. Nếu muốn vai có thể gánh, tay có thể xách, sợ là cần thêm một thời gian nữa.

Từ ngày đó, giữa tôi và Liệt Minh Dã đã có sự thay đổi kỳ lạ. Cậu ta không sai tôi giặt quần áo, dọn dẹp, mà chỉ phụ trách hầu hạ cậu ta thay quần áo, rửa mặt, tắm rửa, ra phía sau núi hái huân y thảo. Cậu ta vẫn như bình thường, coi như chưa từng nghe chưa từng nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Nhiếp Quang. Cậu ta lại đang giả bộ rồi!

“Ài….” Thở dài một tiếng, cậu ta làm như vậy là đang xin lỗi tôi sao? Không hiểu được tâm tư của cậu ta, chỉ có thể đoán bừa.

Như vậy cũng tốt, không cần làm gì có thể tĩnh tâm điều dưỡng sức khỏe, cớ sao lại không chứ?

Nằm một lúc có hơi buồn ngủ, trong mơ màng một giọt nước lạnh rơi lên mặt tôi. Cảm giác mát lạnh làm tôi tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, mở mắt ra đồng thời đưa tay lên lau má, không chỉ một giọt mà càng lúc càng nhiều. Một tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu, mưa đổ xuống như trút.

Sắc trời đã thay đổi lúc nào chẳng hay, giờ tôi mới chợt nhận ra. Thân thể tôi không chịu được lạnh, tôi không biết nếu dầm mưa thêm một trận thì thân thể tàn tạ này sẽ biến thành thế nào nữa!

Nghĩ vậy, tôi vội vàng xách giỏ hoa đứng dậy, lại quên mất mình đang ở trên sườn dốc, thân thể theo quán tính lao về phía trước, ngã lăn mấy vòng!

“A!” Giỏ hoa rơi xuống, tôi hét lên một tiếng, tim đập loạn nhịp, tôi theo phản xạ dùng hai tay bảo vệ đầu. Theo thời gian tôi cũng dần lăn chậm lại, giống như tảng đá lăn xuống sườn núi!

Trong lúc lăn xuống tảng đá, hoa cỏ cứa lên da thịt tôi. Khi tôi lăn đến cuối dốc trời đất đã đảo điên, đầu óc choáng váng, không kịp mở mắt nhìn xem tình trạng của mình lúc này thế nào thì bóng tối đã ấp đến. Một giây sau, tôi ngất lịm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.