Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 41: Kiên cường sống sót



Trong lòng tôi như có lửa đốt vội tìm đến Sướng Viên. Lúc này người trong “Sướng Viên” mới dậy, người làm vườn cầm cây chổi quét dọn lá vàng rơi đầy trên mặt đất.

Không nhiều lời, tôi bước vào cửa chỉ nói với cậu ta đúng một câu “Tìm Thảo Hồ” rồi ôm Tiểu Thương Sí đi thẳng vào, sau lưng truyền đến tiếng quát tháo cùng tiếng Mục Liễu Nhứ đang nóng vội giải thích.

Một tay ôm chặt Tiểu Thương Sí, một tay ra sức đập cửa phòng của Thảo Hồ, tôi lo lắng la lên.

Tiếng đập cửa vội vã mạnh mẽ làm trong phòng vang lên một tiếng kêu kinh sợ, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng đế giày đi trên mặt đất. Cửa mở ra, Thảo Hồ đầu tóc rối bù xuất hiện trước mặt tôi, cơn buồn ngủ còn chưa tan, anh ta có chút kinh hãi.

“Con tôi bị bệnh, mau cứu thằng bé!”

Thấy tôi gấp gáp như vậy, cơn buồn ngủ trên mặt cậu ta biến mất, dứt khoát nói, “Nhanh, ôm vào đây!” Vừa dứt lời, anh ta nghiêng người để cho tôi vào phòng.

Đặt Tiểu Thương Sí lên trên giường, Thảo Hồ nhanh chóng cởi đồ của Tiểu Thương Sĩ rồi kiểm tra thân thể, bắt mạch. Tôi và Mục Liễu Nhứ đến sau mong ngóng chờ đợi.

Thảo Hồ nhíu mày, cắn chặt răng, sắc mặt càng thêm nặng nề. Thấy thế, tim của tôi như rơi vào đáy cốc, rất đau!

Thảo Hồ vạch mí mắt Tiểu Thương Sí kiểm tra, kiểm tra xong liền kinh ngạc, “Đây là bệnh gì vậy?”

Nghe vậy, lòng tôi lạnh lại!

“Cậu không chẩn đoán được bệnh ư?” Giọng nói của Mục Liễu Nhứ thất thanh, kinh hoảng run rẩy.

“Chẩn đoán không ra, tôi chưa thấy bệnh này bao giờ!” Trên trán Thảo Hồ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, chăm chú nhìn Tiểu Thương Sí không nhúc nhích sau cơn co giật nôn mửa.

Giây phút ấy dường như tất cả âm thanh trên thế giới này đều biến mất, cả thân thể và trái tim tôi đều lạnh, ở nơi này không có “Bệnh đậu mùa”!

Đã từng có một thời gian tôi rất mê lịch sử nhà Thanh, thủ lĩnh quý tộc Mãn Thanh cũng chết do căn bệnh sát thủ truyền nhiễm “đậu mùa” này. Vậy nên tôi dám khẳng định Tiểu Thương Sí đã mắc đậu mùa!

Tay chân tôi lạnh lẽo, lỗ tai “Ong ong”, tôi không có thời gian tức giận mắng trời xanh bất công giáng bệnh này lên Tiểu Thương Sí, điều tôi có thể làm chính là cố gắng nhớ lại cách chữ bệnh đậu mùa này!

Cỏ lác khô màu vàng dần dần hiện lên trong đầu tôi, khi nó hoàn toàn hiện ra thì tôi túm cánh tay của Thảo Hồ, cũng vội vàng lớn tiếng nói “Thảo Hồ, huynh nghe đây, bệnh con tôi mắc tên là bệnh đậu mùa !Bệnh đậu mùa là do virus, đây là một loại bênh có tính truyền nhiếm rất mạnh, virus lây lan rất nhanh trong không khí, phạm vi rất rộng. Có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa chỉ có một loại cỏ tên Cỏ lác khô màu vàng. Gia súc ăn cỏ này có thể khỏi tất cả các bệnh. Thân cây và hạt của nó chữa bệnh đậu mùa rất hiệu quả! Nhưng bệnh đậu mùa rất mạnh, không phải với ai cỏ lác cũng có tác dụng, cho nên, xin huynh giúp tôi tổng hợp lại những lời tôi vừa nói, tìm thảo dược kết hợp với cỏ lác!” Một hơi giải thích vì sao có bệnh đậu mùa, lại thêm cách chữa bệnh. Bây giờ việc quan trọng không phải là để ý bệnh này có phải là bệnh truyền nhiễm hay không, nếu không nói rõ e rằng không có cách nào chữa được bệnh của Tiểu Thương Sĩ, “Cỏ lác” lại càng không cần nói! Nói xong, tôi nhìn chằm chằm Thảo Hồ, không biết ba chữ “Bệnh truyền nhiễm” sẽ làm cho anh ta có phản ứng như thế nào.

Lời vừa dứt, Thảo Hồ, Mục Liễu Nhứ đều hít vào một hơi. Mục Liễu Nhứ đầu tiên là khiếp sợ, sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt bi thương tràn đầy hốc mắt. Sau khi kinh ngạc trôi qua, trên mặt Thảo Hồ chỉ còn lại vẻ vui mừng vì biết thêm được một căn bệnh mới và vẻ vội vã cứu người! Anh ta không ghét, càng không đuổi tôi ra khỏi Sướng Viên. Tôi yên tâm, lấy y đức của anh ta, chắc chắn sẽ dốc hết lòng cứu chữa cho Tiểu Thương Sí!

Tôi cũng không phải là đại phu, lại có hiểu biết về căn bệnh vốn không tồn tại ở thế giời này khiến Thảo Hồ hết sức ngạc nhiên. Anh ta kinh ngạc đứng đối diện tôi, mặc dù nhìn tôi, nhưng tôi biết được trong đầu anh ta đang nhanh chóng suy nghĩ! Không lâu lắm, hai mắt anh ta sáng lên, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay trái, hô lớn một tiếng, “Có!” Dứt lời, nhanh chóng kéo ngăn kéo lấy ra một bình sứ bạch ngọc. Mở nắp bình, tách miệng của Tiểu Thương Sí đổ chất lỏng màu xanh lá vào, vừa đổ vừa nói, “Thuốc này có thể hoãn thời gian phát bệnh, ít nhất một canh giờ!” Rót xong, anh ta đậy nắp bình đậy đặt về chỗ cũ, xoay người nói với tôi: “Ta phải đến núi phía đông bắc hái thuốc, Lăng cô nương, cô theo ta đi!”

“Được!” Tôi dùng sức gật đầu, tôi đang mong còn không được. “Mục tỷ tỷ, tỷ trông chừng Thương Sí, bọn muội đi nhanh về nhanh!” Nói xong, mặc thêm áo khoác rời khỏi phòng cùng Thảo Hồ.

Thảo Hồ điều khiển xe ngựa, tôi ngồi ở trong xe sốt ruột. Tuy nói thuốc nước kia có thể bảo vệ Tiểu Thương Sí trong vòng một canh giờ không phát bệnh, nhưng thời gian cấp bách, thực không thể an tâm!

Dừng xe ở chân núi, Thảo Hồ dẫn tôi theo đường đất đi lên, đi khoảng một nén hương thì dừng lại, rẽ phải. Xuyên qua đám cành cây khô của cây cổ thụ, một đám cỏ khô màu đỏ sậm ở sườn dốc đập vào mắt tôi. Cỏ này làm tôi nín thở, màu sắc thật kinh khủng, nhìn giống máu đã khô vậy!

“Chính là nó, nhanh, cắt hết chúng đi!” Thảo Hồ nhét liềm vào trong tay tôi, vừa nói vừa động thủ.

Không dám trì hoãn một khắc nào, tôi nâng liềm dùng sức cắt, mỗi một lần cắt cỏ đều mang theo sự sốt ruột cứu Tiểu Thương Sí! Thằng bé là người thân đầu tiên tôi có khi đi vào thế giới xa lạ này, sự đau đớn khi sinh nó, tôi vẫn còn khắc ghi trong lòng!

Cắt sạch đám cỏ khô màu đỏ sậm trên sườn núi, hai chúng tôi lấy dây buộc chặt. Thảo Hồ ôm một đống lớn, tôi ôm một đống nhỏ, cùng nhau đi xuống đánh xe về Sướng Viên.

Chưa tới một canh giờ đã về tới nơi, chúng tôi cắt cỏ khô thành khúc dài như ngón tay sau đó mang đi sắc. Tôi trông nồi thuốc, Thảo Hồ trở về phòng đút thuốc cho Tiểu Thương Sí.

Tôi dùng sức quạt, nếu bệnh đậu mùa có một trăm người nhiễm thì chỉ có ba mươi người ăn cỏ lác là sống sót. Không biết Tiểu Thương Sí là phần đa số hay là phần thiểu số, tôi không dám đoán bừa. Ở thế giời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai có thể biết trước được điều gì!

Thuốc được sắc xong, nước thuốc hiện lên màu đỏ nhạt. Mục Liễu Nhứ cẩn thận nâng Tiểu Thương Sí, tôi thổi thuốc cho nguội rồi đút vào miệng thằng bé. Uống xong, tôi ôm thằng bé sang phòng Liệt Minh Dã dưỡng thương lần trước ở tạm. Xong xuôi đâu đấy, lúc này ba người bọn tôi mới uống thuốc tránh bị lây virus đậu mùa.

“Mục tỷ tỷ, tỷ về phủ trước, nói quản gia phái người đi mời thiếu gia trở về. Thuốc này tỷ cầm về sắc mà uống… Thương Sí cứ để muội trông.” Tôi lấy gói cỏ khô mà Thảo Hồ đã gói kỹ nhét vào trong tay cô ấy, cô ấy ở chung với Tiểu Thương Sí lâu nhất, nhất định phải đề phòng gấp đôi.

Nghe vậy, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ mặt không muốn, đau lòng luyến tiếc nhìn Tiểu Thương Sí.

Tôi biết cô ấy chăm sóc Tiểu Thương Sí lâu sẽ có tình cảm, tôi tuyệt đối sẽ không về, cho nên chỉ đành để cô ấy về! Huống chi chỉ khi cô ấy về mới có thể thông báo cho Liệt Minh Dã, Tiểu Thương Sí bị nhiễm bệnh đến mức này, cô ấy ở lại sẽ càng làm tăng tỷ lệ mắc bệnh.

Cô ấy ấy vẫn không cam lòng, cuối cùng thấy ánh mắt khẩn cầu của tôi mới chịu chấp nhận. Đi được ba bước lại quay đầu lại, nhìn Tiểu Thương Sí đang hôn mê xong mới rời đi.

Thảo Hồ bưng một chậu nước lạnh tới, tôi nhận lấy, thấm ướt khăn vải vắt bớt nước rồi đắp lên trán Tiểu Thương Sí. Thảo Hồ dặn cách mỗi canh giờ dùng một chén nước thuốc. Anh ta sẽ phụ trách nấu thuốc, tôi thì trông chừng bên giường, một khắc cũng không dám rời mắt khỏi Thương Sí, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ vẻ mặt đau đớn nhỏ nhất của thằng bé!

Mục Liễu Nhứ rời đi đã được một canh giờ, đến chiều tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ truyền vào tai. Nghe thấy tiếng tôi nhìn lại, Liệt Minh Dã từ quân doanh chạy đến! “Thiếu gia!” Trong lòng tôi căng thẳng thốt lên.

“Thương Sí thế nào rồi?” Cậu ta bước đến trước giường, vừa khom lưng kiểm tra thân thể của Tiểu Thương Sí, vừa hỏi thăm.

Tôi lập tức nói lại toàn bộ bệnh trạng của Tiểu Thương Sí. Sau khi nghe xong, đồng tử của cậu ta co lại, cầm bàn tay lạnh lẽo của tôi lớn tiếng nói, “Con trai của Liệt Minh Dã ta không phải kẻ đoản mệnh!”

Chỉ một câu lại khiến những lo âu thấp thỏm của tôi giảm xuống. Tất cả đều nhờ giọng nói trầm ổn kiên định và vẻ mặt của cậu ta! “Thiếu gia….” Ánh mắt tôi có chút đau đớn, giọng nói có chút nghẹn ngào. Rõ ràng Tiểu Thương Sí sống chết chưa biết, tôi lại vì cậu ta mà thả lỏng. Là do sức hấp dẫn của cậu ta ư? Hay là do khí khái nam tử kiên định vô hình toát ra kia? Trong đầu đủ loại suy nghĩ, bỗng nhiên tôi cảm thấy người đứng trước mặt thật cao lớn, không phải thiếu niên mười bốn tuổi nữa, mà là một người trưởng thành đã từng trải qua song gió hai mươi bốn tuổi!

Cậu ta nắm chặt tay tôi, khiến nước mắt trong hốc mắt tôi lập tức trào ra. Tôi cúi đầu nhào vào trong ngực cậu ta ôm chặt hông cậu ta, tôi cũng không tin Tiểu Thương Sí sẽ chết non. Thằng bé còn chưa được uống sữa của tôi, còn chưa mở miệng gọi tôi một tiếng mẹ, nó không thể chết! Không thể!

Liệt Minh Dã ôm chặt lấy tôi, cánh tay mạnh mẽ, ý chí kiên định, không hề nao núng trước căn bệnh truyền nhiễm này!



Tôi ở trước giường lúc nào cũng chú ý quan sát tình hình của Tiểu Thương Sí, Liệt Minh Dã, Thảo Hồ sắc thuốc, thay nước, lo trong lo ngoài. Liệt Minh Dã mặc dù không thích Thảo Hồ, vẻ mặt không vui, nhưng lúc quan trọng vẫn lựa chọn tạm thời im lặng.

Sau khi Tiểu Thương Sí uống thuốc vào lại co giật nôn mửa mấy lần, sau đó thì thôi. Trong hai ngày này đã giảm sốt, nhưng mẩn đỏ trên người vẫn còn!

Hai ngày tập trung tinh thần quá độ, tôi hơi nhức đầu, thậm chí trên người còn toát ra mồ hôi. Liệt Minh Dã bảo tôi nghỉ ngơi, tôi không chịu, kiên quyết muốn trông chừng Tiểu Thương Sí, làm cậu ta tức đến nỗi dậm chân, dậm một cái rồi lại một cái.

Uống thuốc bảy ngày liên tiếp, tôi nhìn thấy mẩn đỏ trên mặt Tiểu Thương Sí đã dần mất đi. Tôi vui sướng, đầu óc tỉnh táo khác thường, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng! “Thảo Hồ! Thảo Hồ! Thiếu gia! Thiếu gia!” Tôi khàn khàn gọi, trong lòng mừng như điên. Tôi vừa gọi vừa véo đùi mình, không phải là ảo giác, không phải là mơ, mẩn đỏ trên mặt Tiểu Thương đã không còn nữa!

Nghe thấy tiếng gọi của tôi, Liệt Minh Dã và Thảo Hồ cùng chạy tới. Tôi che miệng chỉ vào gò má của Tiểu Thương Sí, hai người họ cũng vui mừng không thua gì tôi, khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Liệt Minh Dã cũng bừng sáng!

Thảo Hồ mừng rỡ bắt mạch lại cho Tiểu Thương, chẩn mạch xong thì đứng bật dậy, “Bốp” một cái nắm chặt hai vai của tôi, vui mừng nói, “Lăng cô nương, Thương Sí được cứu rồi! Là cô đã cứu thằng bé đấy!” Nói xong, đi vào phòng thuốc sát vách.

Tôi lấy hai tay che miệng, trong lòng vui sướng không thể nói nên lời. Nhiều ngày tận tâm cố gắng, cuối cùng cũng cứu được Tiểu Thương Sĩ. Thân thể tôi đột nhiên không chịu nổi áp lực quá lớn, hoa mắt choáng đầu, hai chân mềm nhũn. Chưa kịp ngã xuống nền đất lạnh như băng, tôi đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Liệt Minh Dã ôm thân thể không ngừng run rẩy của tôi, vui sướng hô hấp dồn dập ấm nóng phả lên đỉnh đầu tôi.

Tôi nằm trong ngực cậu ta vừa mừng vừa khóc, nhắm chặt hai mắt. Mưu sự tại thiên, thành sự tại nhân, thành hay bại đều do con người!

Qua nửa tháng mẩn đỏ trên người Tiểu Thương Sí đã biến mất hết. Thảo Hồ chẩn đoán mạch tượng của thằng bé đã vững vàng, nhịp tim khỏe mạnh, không còn lo ngại nữa!

Nghe được tin vui như thế, tôi không ngăn được cảm xúc dâng trào trong lòng, chớp mắt đã hôn mê. Nửa tháng thật dài, tôi rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Tiểu Thương Sí lành bệnh, rốt cuộc thấy thằng bé vẫn còn sống!

Tôi quá mệt mỏi, mí mắt nặng nề, cả người nặng nề, mệt mỏi giống như thủy triều bao phủ tôi. Dường như đã ngủ say một thế kỷ, tôi dần dần thoát khỏi cơn mê, hồi phục tri giác, ý thức cũng khôi phục một chút.

Chỉ có tiếng cười của trẻ con truyền vào lỗ tai, thúc giục tôi mau mau mở mắt ra. Tôi nhìn thấy Tiểu Thương Sí đang kéo tóc Liệt Minh Dã còn lộ ra vẻ thích thú, còn có một ánh mắt trần trụi nhìn tôi chằm chằm!

Thấy vậy, tôi bật dậy như lò lò, giọng nói khàn khàn gọi to “Bảo bối”.

Nghe tiếng gọi của tôi, Tiểu Thương Sí ngừng kéo tóc Liệt Minh Dã quay ra nhìn tôi, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, để lộ mấy chiếc răng sữa. “Nha! Nha! A A…!” Thằng bé vừa kêu nha nha, vừa giật tóc Liệt Minh Dã trước mặt tôi, vừa cười đến nỗi không thấy mắt đâu. Đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm ấy chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, hốc mắt tôi ươn ướt, lại muốn khóc.

Một bàn tay chạm vào gương mặt của tôi nhẹ nhàng vuốt ve, tôi nhìn qua, thấy ánh mắt dịu dàng của Liệt Minh Dã, nhìn thấy ấm áp trong đáy mắt cậu ta. Thấy thế, tôi giật mình, vội đẩy tay cậu ta nhìn về phía Tiểu Thương Sí. Cậu ta thả bàn tay chưa kịp vuốt ve gương mặt tôi xuống, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào tôi không dời đi, nhẹ giọng nói, “Sắc mặt cô thật khó coi, ngủ tiếp một lát nữa đi.”

Tôi vừa xoa gò má của mình, vừa nâng mắt nhìn cậu ta, không kịp nghĩ đã oán giận trách, “Còn nói tôi, cậu xem lại cậu đi, cũng gầy đi trông thấy rồi.”

Nghe vậy, cậu ta sững sờ, sau đó đột nhiên cười thật vui vẻ, lại đưa tay về phía tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra được lời nói vừa rồi của mình mập mờ đến mức nào, vội gạt tay của cậu ta ra, đổi chủ đề, “Cậu xem Thương Sí hoạt bát như vậy, đâu còn dáng vẻ bệnh tật nữa!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trái tim lại không tự chủ được đập nhanh, ánh mắt cũng tránh né nhìn vào Tiểu Thương Sí. Bây giờ da của thằng bé nhẵn nhụi, trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh có hồn, khỏe mạnh vô cùng! Nhiễm bệnh đậu mùa mà không để lại vết sẹo, chắc là nhờ linh đan diệu dược của Thảo Hồ! Tiểu Thương Sí “May mắn” trở thành người đầu tiên mắc bệnh đậu mùa truyền nhiễm, lại kiên cường vượt qua bệnh đậu mùa. Đại nạn không chết tất có phúc về sau, tương lai thằng nhóc này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!

Tay của Liệt Minh Dã dừng giữa không trung không chạm được đến nơi, ánh mắt nhu hòa có chút âm u. Tôi không dám nhìn vào ánh mắt của cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Thương Sí đang vui vẻ chơi một mình. Một lúc lâu, Liệt Minh thả tay đang cứng ngắc ở giữa không trung xuống, nhưng ánh mắt âm u vẫn không hề biến mất.

Không khí trong phòng có chút thay đổi, tôi chịu không nổi ánh mắt trần trụi của cậu ta, tôi nằm xuồng giường lấy chăn bông che đầu. Dù làm vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của cậu ta đang nhìn tôi. Đôi mắt đen láy âm u kia làm người ta phát điên!

“Nha! Nha! Haaa…!” Tiếng Tiểu Thương Sí vui vẻ tự mình chơi đùa lại càng làm tăng thêm sự không bình thường này, khiến tôi hoảng sợ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.