Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 45: Lớn tiếng chất vấn



Trở về Liệt phủ, tôi đặt thỏ ngọc lên bàn, lấy giấy Tuyên Thành dưới đáy tủ quần áo ra. So sánh hai vật, trong lòng tôi càng kích động!

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, đợi gần tối Liệt Minh Dã mới trở về phủ, đợi dùng bữa tối xong, đợi Mục Liễu Nhứ rời đi. Chặn Liệt Minh Dã lại, nắm tay cậu ta kéo ra khỏi thiện sảnh.

Tôi kéo cậu ta chạy khiến người xung quanh trợn tròn cả mắt, câu ta cũng không hiểu vì sao tôi lại như thế, kéo tay lại, nhỏ giọng khiển trách, “Cô làm gì vậy?”

“Tới đây, tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu!” Tôi dùng cả hai tay túm lấy cậu ta, không thèm giải thích mà kéo cậu ta đi thẳng qua vườn đến Lan Uyển. Đóng cửa phòng lại, đẩy cậu ta ngồi xuống bên cạnh bàn, lấy giấy Tuyên Thành và thỏ ngọc từ trong tủ quần áo ra đặt lên bàn, nhấn mạnh từng chữ, “Giải thích cho tôi!”

Cậu ta nhìn hai đồ vật trên bàn, không có phản ứng gì với giấy Tuyên Thành, nhưng lại thay đổi sắc mặt với tấm lụa bọc thỏ ngọc, biến sắc nhanh chóng, giống như tia chớp xé rách bầu trời!

Thấy thế, lòng tôi lập tức chìm xuống, xem ra con thỏ ngọc này thật sự có liên quan đến thân thế của tôi!

Cậu ta cầm lấy thỏ ngọc, gỡ tấm lụa bọc thỏ ngọc ra, nhìn chằm chằm thỏ ngọc, ánh mắt hận không thể xuyên thủng nó. Nhìn xong, cậu ta để thỏ ngọc xuống rồi mở giấy Tuyên Thành ra, ngày sinh viết bằng máu trên giấy làm con ngươi cậu ta co lại, sau đó cực kỳ tức giận xé giấy Tuyên Thành mảnh nhỏ, ném xuống đất.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, động tác của cậu ta quá nhanh, tôi ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có! “Cậu…. tôi chỉ bảo cậu nhìn, không bảo cậu xé!” Tôi đập tay xuống bàn, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn. Cậu ta càng như vậy càng chứng tỏ có bí mật khác, hơn nữa còn là bí mật rất lớn!

“Cô lấy con thỏ ngọc này ở đâu?” Cậu ta không trả lời mà hỏi lại, hai mắt hiện lên tia máu, trong mắt liên tục lóe lên tức giận và oán hận. Nhìn bộ dáng của cậu ta hình như cực kỳ không muốn tôi phát hiện, hận không thể che giấu nó mãi mãi.

“Từ đâu không quan trọng, bây giờ tôi muốn cậu giải thích, ngày sinh tháng đẻ được khắc trên thỏ ngọc này có phải là tôi hay không?” Tôi vỗ bàn lần nữa, bộ chén trà va vào nhau kêu loảng xoảng.

“Cô đã không phải là Lăng Tiêu Lạc, không liên quan gì đến cô!” Cậu ta vốn không định giải thích, liền bỏ lại câu ấy, cầm thỏ ngọc lên xoay người rời đi.

Tôi làm sao có thể buông tha cho cậu ta được, tôi bước nhanh chặn đường cậu ta, “Nếu bây giờ tôi thay thế Lăng Tiêu Lạc, vậy tôi có quyền được biết! Tại sao tôi lại trở thành nàng dâu nuôi từ bé của cậu? Vì sao cậu lại xé giấy Tuyên Thành đi? Vì sao cậu không giải thích?” Từng câu từng chữ nối tiếp nhau, không có được câu trả lời thì nỗi băn khoăn trong lòng tôi càng chồng chất!

Sắc mặt cậu ta xanh mét, cơ bắp trên mặt liên tục co giật, rướn cổ giận dữ gào lên, “Ta không cần giải thích! Cô cũng không cần biết!”

“Thỏ ngọc này giải thích như thế nào?” Tôi chỉ vào thỏ ngọc cậu ta đang nắm trong tay lớn tiếng chất vấn, không cần thiết phải biết? Nói đùa ư! Nếu không cần thiết vì sao thấy nó khuôn mặt cậu ta lại biến sắc như vậy? Vì sao trong mắt lại lóe lên sự tức giận và oán hận? Nói dối như thế ai sẽ tin chứ!

Hai chữ “Thỏ ngọc” cuối cùng cũng chọc giận cậu ta, chỉ thấy cậu ta chẳng nói lời nào, chợt giơ thỏ ngọc lên cao.

Thấy thế, tôi lập tức nhận ra ý đồ của cậu ta, trước khi cậu ta kịp làm gì tôi dậm mạnh chân, lạnh lùng quát, “Liệt Minh Dã, cậu dám vứt nó xem!” Nếu cậu ta thật sự ném nó, tôi nhất định không để yên cho cậu ta đâu!

Cảnh cáo có hiệu quả, cậu ta giơ thỏ ngọc lên cao nhưng không quẳng đi. Sắc mặt biến đổi liên tục, xanh và đỏ thay phiên nhau hiện lên.

Tôi căm tức nhìn cậu ta chằm chằm, bờ môi mím chặt. Cánh tay phải cậu ta giơ thỏ ngọc khẽ run, thật lâu sau mới tức giận hạ xuống, đáy mắt dâng lên hai ngọn lửa.

“Cậu có nói hay không?” Tôi đè nén xúc động muốn cậy cái miệng cậu ta ra, cắn răng hỏi, hai tay đang buông bên hông từ từ nắm chặt lại. Cậu ta đúng là vịt chết còn cứng mỏ, chuyện đến mức này vẫn không chịu nói một chữ nào!

Cậu ta không lên tiếng, dùng ánh mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt giãy dụa phức tạp giống như đang trách tôi vì sao cứ phải hỏi đến cùng.

“Cậu không nói chứ gì? Tôi đi hỏi Mục tỷ tỷ!” Tôi tức giận dậm chân, cất bước đi. Mục Liễu Nhứ ở bên cạnh cậu ta lâu như vậy, ít nhất cũng biết chuyện giấy Tuyên Thành và thỏ ngọc. Nếu cô ấy không biết thì còn có Nhiếp Quang, dù thế nào tôi cũng phải hỏi cho ra nhẽ!

Chân trước vừa bước, chân sau chưa kịp nhấc, thân thể liền bị Liệt Minh Dã ôm lấy từ phía sau, siết vào lòng! “Buông tôi ra!” Tôi giãy giụa.

Cậu ta siết chặt cánh tay, gò má dán lên lỗ tai tôi, hơi thở ấm nóng phả lên mặt tôi. Thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, cậu ta lại bất an lo lắng! “Chuyện đã qua rồi, biết cũng chẳng để làm gì, sẽ không thay đổi được gì đâu.” Giọng nói khàn khàn của cậu ta vang lên bên tai, lộ ra sự đè nén, lộ ra sự bất lực.

“Tôi….” Vừa mới nói được một chữ, cậu ta liền bịt miệng tôi, cao giọng lặp lại những lời vừa rồi: “Chuyện đã qua rồi, biết cũng chẳng để làm gì, sẽ không thay đổi được gì đâu!”

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm cổng vòm, ngừng dãy dụa, bờ môi bị cậu ta đè lại không ngừng run rẩy, trái tim giống như bị kìm sắt kẹp đau! Sẽ không thay đổi được gì đâu…. Mưa bụi lất phất, tôi không hiểu, chỉ có một câu nói của cậu ta tôi vốn không thể biết được chuyện gì đã xảy ra với “Lăng Tiêu Lạc”!

Tôi đẩy tay cậu ta ra khỏi cánh môi, cố gắng làm giọng nói trở nên bình thường một chút, hỏi: “Chuyện này trừ cậu ra còn có ai biết nữa không?”

“Chỉ có ta.” Ba chữ đơn giản làm lòng tôi như rơi vào đáy cốc, đau quá! Mặc dù cậu ta cố giấu giếm, cũng không đến mức nói dối. Mong muốn thăm dò của tôi đổ bể! Thân thể nặng nề giống như bị đổ chì vào, con ngươi co lại.

Cậu ta ôm tôi không nói nữa, cánh tay siết chặt hơn. Tôi không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào cổng vòm, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng….

Cậu ta ôm tôi một lúc lâu, xác định tôi sẽ không đi tìm Mục Liễu Nhứ hỏi thăm thì mới từ từ buông tôi ra. Xoay người tôi đối diện với cậu ta, nhìn ánh mắt không cam lòng của tôi cậu ta nhíu mày, ôm tôi vào trong ngực.

Tôi thử đẩy cậu ta ra nhưng không được, chỉ đành mặc cho cậu ta ôm, chỉ có thể dựa vào lồng ngực cậu ta nghe nhịp tim mạnh mẽ, cảm nhận sự lo lắng mơ hồ trong đó.

Một lúc lâu sau, lo lắng mất đi, cậu ta buông tôi ra. Một tay cậu ta sờ gương mặt của tôi, khàn giọng nói: “Nếu đã qua rồi thì để cho nó qua đi.” Nói xong, nhìn tôi thật chăm chú, năm giây sau cầm thỏ ngọc đi lướt qua tôi.

Tiếng bước chân đi xa dần, tôi không nhanh không chậm xoay người lại, bóng dáng kia biến mất ở cổng vòm làm tôi bi thương!

Chỉ cậu ta mới biết được bí mật ấy….

Tôi chán chường ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào ngọn nến cháy gần hết. Trong đầu trống không, rơi vào trầm tư, thân thể nặng như đá. Bí mật phát hiện buổi sáng hôm nay như vỡ thành từng mảnh nhỏ, không thể nào gắn lại được.

Ánh sáng đang liên tục lay động bỗng biến mất, chỉ nghe “tách” một tiếng, nến đỏ cháy hết, căn phòng lập tức chìm vào bóng tôi! Trước mắt tối đen không thấy nổi năm ngón tay.

Cả đêm tôi không ngủ, mở mắt cho đến trời sáng.

Buổi chiều, tôi không chịu nổi sự bối rối mà nằm xuống giường. Rõ ràng rất buồn ngủ nhưng vẫn không tài nào ngủ được, trong lòng như có rất nhiều con kiến đang bò, ngứa không thôi.

Lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mơ thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, vốn ngủ không sâu nên nghe thấy âm thanh liền tỉnh. Tôi ngước mắt lên, xuyên qua màn nhìn về phía cửa phòng, vừa dụi mắt, vừa chống người ngồi dậy, giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ, “Vào đi.”

Cửa mở ra, một nha đầu đi vào, khom người trước giường nói, “Lăng cô nương, bên ngoài phủ có vị tự xưng là Thảo Hồ cầu kiến.”

Vốn tôi còn đang buồn ngủ, khi nghe hai chữ “Thảo Hồ” thì biến mất sạch, nhanh chóng bỏ tay đang dụi mắt xuống, mừng rỡ kêu lên, “Thảo Hồ?”

“Đúng….Đúng vậy.” Phản ửng trước và sau chênh lênh quá lớn làm cô ta kinh ngạc, đáy mắt thoáng lóe lên một tia dò hỏi quái dị.

Không để xem cô ta có hiểu lầm tôi không, tôi xuống giường đi giày, vừa sửa sang lại quần áo, vừa bước ra khỏi phòng. Hôm qua đi vội quá, còn chưa kịp từ biệt anh ta.

Tôi vội vàng đi tới cửa phủ, vòng qua tiền thính đã nhìn thấy Thảo Hồ phía xa xa đang nói chuyện cùng quản gia, trong tay cầm một giỏ trúc, giỏ trúc nhẹ nhàng đung đưa theo lời nói. “Thảo Hồ….” tôi cao giọng gọi, bước chậm tới.

Cậu ta nghe tiếng tôi gọi liền nhìn về phía tôi, lúc nhìn thấy tôi đang vẫy tay thì nở nụ cười, má lúm đồng tiền càng sâu hơn, giống như “Ánh mặt trời” rực rỡ! “Lăng cô nương….”

Tôi chạy tới trước mặt anh ta rồi dừng lại, nhìn gần mới nhận ra được trong rổ toàn là “Nấm trắng đông hoang”! Tôi vừa thở dốc vừa nói với anh ta, vừa mỉm cười với quản gia, “Vì sao không vào phủ?” Quản gia nở nụ cười ôn hòa.

“À….” Thảo Hồ gãi gãi mặt, nhìn quản gia, nhìn bên trong phủ, ngượng ngùng trả lời, “Ta sợ Phó soái hiểu lầm.”

Nghe vậy, tôi run lên, cảm động lan tỏa trong lòng. Làm khó anh ta nghĩ chu đáo cho tôi như vậy, biết Liệt Minh Dã coi anh ta như “Cái đinh trong mắt”, “Cái gai trong thịt” nên không vào phủ. “Huynh và tôi quang minh lỗi lạc, sợ gì bị người ta nói gì linh tinh chứ!” Tôi lớn tiếng nói, cố ý làm cho người khác nghe được, kéo anh ta vào phủ, “Đi, chúng ta đi vào vườn!”

Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người lúc đi ngang qua, nếu cứ lo nghĩ nhiều như vậy thì cuộc sống còn gì thú vị nữa? Sao có thể kết được những người bạn tri âm tri kỉ?

Ngồi trên bàn đu, anh ta cười híp mắt lấy giỏ trúc xuống, chỉ vào đống nấm trắng đông hoang nói, “Lúc nấu nấm này chỉ cần thêm chút hành, gừng, tỏi, dầu vừng và muối thôi, đừng cho thêm gì cả, vậy mới có thể giữ được hương vị tươi ngon của nấm trắng!” Nói xong, anh ta liếm môi, thật giống như đã đang được uống canh nấm trắng ngay lúc này vậy.

Thấy thế, tôi bật cười, vừa đu dây vừa trêu ghẹo, “Thật sự không nhìn ra, y si như huynh còn nghiên cả đồ ăn.”

Nghe vậy, anh ta “Hả?” một tiếng, ngừng đu dây, vuốt cằm suy nghĩ lời của tôi, lẩm bẩm đọc lại, “Y….Si….” Nhắc lại xong tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bày tay trái, đồng ý nói, “Cách gọi này không tệ, thích hợp với ta!” Anh ta không buồn, ngược lại cười đến híp cả mắt, lẩm bẩm, “Y si…. Y si….Ha ha….”

“Trời ạ, huynh…. ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Tôi không khống chế được cười như điên, tay trái ôm bụng, tay phải giữ chặt dây đu, ngồi ở trên bàn đu cười đến mức ngả tới ngả lui. “Thảo Hồ, huynh thật là ngốc! Làm tôi cười muốn chết! Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”

Ở bên cạnh anh ta luôn có thể thoải mái tự tại như vậy, thẳng thắn đáng yêu đến mức làm người ta yêu thích không nỡ buông tay! Tôi cười lớn, không cần lo lắng anh ta sẽ tức giận. Anh ta cũng cười, không hề cảm thấy có gì không ổn, e là anh ta cực kỳ thích cách gọi “Y si” này!

Chúng tôi vừa đu dây vừa nói chuyện, đủ loại đề tài, tiếng cười vang vọng khắp vườn, ngay cả mùa đông buốt giá cũng vì có tiếng cười mà ấm áp hẳn lên, không hề khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nữa.

Nói chuyện một hồi lâu, cho đến khi trời tối dần tôi mới tiễn Thảo Hồ rời đi, tránh để anh ta gặp Liệt Minh Dã rồi lại rắc rối, cũng dặn đầu bếp làm theo phương pháp của Thảo Hồ nấu một bữa canh nấm.

Bữa tối, vừa vào thiện sảnh đã ngửi thấy mùi nấm thơm ngát. Liệt Minh Dã kinh ngạc trợn tròn mắt, đi tới trước bàn mở nắp nồi. Nắp nồi vừa mở ra, mùi thơm mê người xông thẳng vào mũi. “Thơm quá!” Thật hiếm khi nghe được cậu ta khen một câu.

Tôi múc một chén canh nấm đưa cho cậu ta, cười nói: “Nếm thử một chút.”

Cậu ta nhận lấy, ngửi ngửi mấy cái, lúc này mới múc một muỗng. Thấy sau khi cậu ta ăn vào hai mắt sáng lên, tôi biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Mùi vị như thế nào?”

“Rất ngon!” Cậu ta gật đầu một cái, ngồi xuống, múc hai muỗng liên tiếp thưởng thức, cười giống như trẻ con được ăn kẹo.

Tôi đặt chén cơm bày đũa trước mặt cậu ta sau đó mới ngồi xuống múc canh, xới cơm cho mình.

“Đây là nấm gì? Vì sao trước kia chưa từng thấy?” Lúc nói cậu ta đã uống hết nửa chén canh, trong miệng phả ra một làn khói trắng thơm ngát.

“Nấm trắng đông hoang, Thảo Hồ đưa tới, tất nhiên là cậu chưa thấy bao giờ rồi.” Tôi vừa nói vừa quan sát phản ứng của cậu ta. Quả nhiên, vẻ mặt cười như trẻ còn lúc nghe thấy hai chữ “Thảo Hồ” thì tắt ngúm, thay vào đó là vẻ xanh mét và âm u tàn bạo! “Phi!” Cậu ta nhổ nấm đang ăn trong miệng ra bát, “Rầm” một tiếng dùng sức đập bát canh lên bàn, mạnh đến mức cái bát vỡ thành hai nửa đều như cắt! “Phi! Phi!” Đập chén còn không đủ, cậu ta còn nghiêng đầu sang một bên nhổ mấy cái, dường như muốn nhổ hết nước nấm còn trong miệng.

Thấy thế, nụ cười trên mặt tôi cũng biến mất, nhìn cậu ta căm hận cắn răng nhấn mạnh từng chữ, “Cậu nhất thiết phải làm thế sao?”

“Ai cho hắn ta vào phủ? Nấm trắng hắn ta mang đến còn bao nhiêu?” Cậu ta xoay mặt quắc mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Tôi cho anh ta vào phủ, nấm còn nửa rổ!” Tôi trả lời thẳn thắn, siết chặt chiếc đũa trong tay.

“Cô….” Cậu ta chỉ vào mũi tôi, chỉ nói được một chữ rồi hét lớn với hạ nhân ngoài thiện phòng, “Người đâu….” Lời vừa dứt, lập tức có người sợ hãi nơm nớp xuất hiện. “Đổ hết canh này đi cho ta, vứt hết đống nấm còn sót lại!” Giọng nói thật hung ác.

Nghe vậy, hạ nhân hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ vẻ tiếc hận không thôi.

“Thất thần cái gì? Còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?” Thấy hạ nhân bất động, Liệt Minh Dã đập ‘rầm’ lên bàn, giận dữ quát.

“Dạ dạ, nô tài lập tức vứt sạch!” Người làm vội vàng gật đầu ứng, tiến lên.

“Chờ đã!” Tôi gạt tay hạ nhân kia ra, tức giận không thua gì Liệt Minh Dã, “Canh này không được đổ, ai đổ thì đừng trách tôi.”

Hạ nhân luống cuống nhìn tôi rồi lại nhìn Liệt Minh Dã, ánh mắt không ngừng đảo qua hai người chúng tôi, run rẩy cẩn thận hỏi, “Thiếu….Thiếu gia, đổ hay là không đổ?”

“Đổ!”

“Không đổ!”

Tôi và Liệt Minh Dã đồng thanh nói, dứt lời trừng mắt nhìn nhau, tôi giành trước một bước nói với hạ nhân, “Tôi không cho phép đổ, lui ra đi!” Nói xong bỗng nhiên tôi cảm thấy mình rất kiên quyết, đặc biệt là hai chữ “Lui ra” được nhấn thật mạnh, giọng điệu không khác gì chủ nhân.

Khó có được một lần tôi uy nghiêm, hạ nhân không kịp xin phép Liệt Minh Dã, vội vàng giật mình lui ra.

“Lăng Tiêu Lạc, cô làm phản à!” Liệt Minh Dã đứng bật dậy, giận đến mức toàn thân phát run. ‘Rầm rầm rầm’ đập bàn, bát đĩa trên bàn vang lên ‘Loảng xoảng’. “Cái nhà này do ta làm chủ hay là cô làm chủ?”

“Cậu làm chủ!” Tôi chặn ngang lời cậu ta, cũng học dáng vẻ tức giận của cậu ta đập bàn mấy cái, “Tôi biết cậu không thích Thảo Hồ, nhưng cậu cũng không thể tùy ý chà lên đạp tâm ý của anh ta! Đống nấm trắng này là anh ta đưa tới cho tôi, cậu không ăn thì thôi, tôi còn muốn ăn!” Nói xong tôi thở hắt ra một cái.

Sắc mặt cậu ta khó coi đến cực điểm, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, thấy tôi há mồm thở liền muốn nói.

Không cho cậu ta cơ hội, tôi chặn ngang cậu ta, “Cậu câm miệng, tôi còn chưa nói xong!” Hung hăng trừng cậu ta, “rầm rầm” vỗ bàn hai cái liên tục, “Thảo Hồ cứu mạng của cậu, tôi và Thương Sí, anh ta là người thẳng thắn, lòng dạ lương thiện, những thứ này không cần tôi nói chắc cậu cũng biết! Hôm nay tôi nói rõ cho cậu biết, tôi thích Thảo Hồ, thích sự chính trực của anh ta, thích tính tình cởi mở của anh ta! Thế nhưng, cậu hãy nghe cho kỹ đây. Giữa tôi và anh ta trong sạch tuyệt đối không có quan hệ mập mờ giống như cậu nghĩ, tôi thích anh ta nhưng chỉ như bạn bè với nhau, không hề có tư tình nam nữ! Cậu có quan hệ rất tốt với Nhiếp đại ca, Mục tỷ tỷ, vì sao tôi không thể tìm cho mình một người bạn tâm đầu ý hợp? Cậu cho tôi tự do nhưng không cho phép tôi kết bạn, cậu không cảm thấy như vậy rất mâu thuẫn sao?” Tôi bất chấp tất cả, lớn tiếng chất vấn.

Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng thay đổi, bắt đầu từ lúc tôi nói đến bây giờ vẫn liên tục thay đổi. Xanh, hồng, trắng, đen, chủ yếu là bốn màu này thay phiên xuất hiện trên mặt cậu ta, còn những màu sắc linh tinh khác càng tôn lên sự mãnh liệt của bão táp! Khi tôi nói thích Thảo Hồ cậu ta liền tức giận như muốn ăn thịt người; Khi tôi giải thích chỉ là bạn bè thì trong đôi mắt nóng bỏng như ngọn lửa hừng hực liền lóe lên vẻ mừng như điên ngắn ngủi; Khi tôi chất vấn cậu ta trước sau mâu thuẫn sắc mặt cậu ta lại âm u kinh người, giống như núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào! Không biết cậu ta đang tức giận hay là vui mừng, thân thể cường tráng không ngừng run rẩy, hơi thở nóng rực dồn dập.

Hai chúng tôi trừng nhau, lúc này mới phát hiện ánh mắt của cậu ta còn trừng lớn hơn tôi, còn dọa người hơn tôi! Không muốn chịu thua, tôi cũng trợn to mắt lên hết sức, hai mắt phát đau nhưng vẫn không chịu chớp mắt. Thằng nhóc vô lý này, hôm nay nhất định phải nói rõ với cậu ta! Nếu không nói rõ, chắc chắn cậu ta lại cho rằng tôi và Thảo Hồ có chuyện mờ ám!

Không ai quan tâm đến bàn cơm nữa, chuyện duy nhất đó là mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc lâu sau, tôi thật sự không nhịn được chớp mắt, thua mất rồi. Vừa ôm mắt, tôi vừa rên rỉ, cực kỳ tức giận đấm lên người cậu ta, vừa đánh vừa trách, “Cậu điếc à? Có nghe tôi nói gì không đó?”

Cậu ta giữ bàn tay tôi đấm trước ngực cậu ta, nắm chặt, dường như muốn bóp vỡ xương tôi, lại giống như sợ tôi chạy mất. Tâm tình thật phức tạp khiến tôi không biết được đâu mới là ý định thực sự của cậu ta.

“Đau quá! Buông ra!” Tôi muốn rút tay ra khỏi bàn tay mạnh như sắt của cậu ta, nhưng không những không rút ra được mà còn bị cậu ta bắt được cả bàn tay còn lại, thân thể càng áp sát vào cậu ta. Tôi cực kỳ tức giận, gào lên, “Liệt Minh Dã, cậu nói một câu có được không?” Tên trời đánh, muốn dùng im lặng để thay thế lời nói sao, tưởng tôi là thần tiên có thể đọc suy nghĩ của người khác chắc.

Cậu ta vẫn không nói, chợt buông một tay của tôi ra thay vào đó lại ôm chặt eo tôi, làm thân thể hai chúng tôi dán chặt vào nhau không lộ chút khe hở nào. Cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ lan tỏa, tôi sợ hãi như muốn ngừng thở! “Liệt Minh Dã!” Tôi vừa quay người vừa dậm chân, tôi nói nhiều như vậy cậu ta lại không đáp một lời, rút cuộc là sao đây?

Tôi chưa kịp tức giận thì cửa phòng đã kêu “Két” một tiếng, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ làm tôi ngừng giãy giụa nhìn về phía cửa.

Mục Liễu Nhứ đi vào, thấy hai chúng tôi đang mập mờ dán chặt nhau thì khựng lại, mặt đỏ ửng, lúng túng kinh ngạc lắp bắp nói, “Tỷ…. Tỷ tới không đúng lúc…. Tỷ đi ra ngoài trước!” Nói xong, xoay người định đi.

“Mục tỷ tỷ!” Tôi vội gọi cho ấy, nhấc chân đạp lên bắp chân của Liệt Minh Dã.

Lúc tôi đạp thì cậu ta thuận thế buông cánh tay đang siết chặt eo tôi ra, lù về phía sau một bước, hoàn toàn buông tôi ra. Sắc mặt cậu ta thay đổi, có hơi đỏ, có hơi bối rối.

“Hai đứa, hai đứa…. Tỷ….” Mục Liễu Nhứ không biết phải làm sao, ánh mắt quét qua hai người bọn tôi rồi lại cụp mắt xuống. Hai chúng tôi đều quên mất sau khi cô ấy dỗ Tiểu Thương Sí ngủ xong thì sẽ dùng bữa cùng chúng tôi, cho nên mới bị cô ấy nhìn thấy cảnh khiến người ta dễ nghĩ lung tung vừa rồi!

“Mục tỷ tỷ mau ngồi đi, tối nay có nấm rất ngon!” Ta trợn mắt nhìn Liệt Minh Dã một cái, đi lên lúng túng kéo Mục Liễu Nhứ ngồi xuống cạnh bàn, múc cho cô ấy một chén canh nấm còn bốc khói.

Về phần Liệt Minh Dã, thích đứng thì cứ đứng, mặc kệ cậu ta! Mới rồi bị cắt ngang chưa kịp nhận được câu trả lời, lần sau nhất định tôi sẽ kiên nhẫn, nhất định phải ép cậu ta cho tôi một câu trả lời thuyết phục! Dựa vào cái gì mà tôi không được kết bạn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.