“Thiếu gia, thiếu gia….” Tam Mộc kích động nhắm thẳng về phía chủ tử cách biệt đã lâu mới trùng phùng.
“Ôn thiếu gia cậu buông ra a!” Rất nhanh Tam Mộc đã bị nhân xách lên giữa không trung, hai chân không ngừng loạn đá.
“Đã nói qua bao nhiêu lần rồi, không cho phép ngươi nhào vào ôm thiếu gia
nhà ngươi.” Ôn Học Nhĩ nghiến răng nghiến lợi trừng vị tiểu thư đồng
không có đầu óc kia.
“Tôi vừa thấy thiếu gia mừng quá liền quên mất, lần sau sẽ nhớ rõ.” Tam Mộc giơ tay lên trời thề.
“Lần nào cũng nói vậy, nhưng lần nào ngươi cũng quên,” Ôn Học Nhĩ tiếc hận
nhìn hắn, “Tam Mộc, chữ tín của ngươi đã sớm bị phá sản rồi.”
“Cám ơn cô, Trầm cô nương.” Đường Bình Bình cảm kích nhìn về phía Trầm Thất Xảo đã mang giúp Tam Mộc đến.
Trầm Thất Xảo ha ha cười, vẫy tay nói, “Nhấc tay chi lao mà thôi, không cần khách khí.”
“Tiểu sư muội, muội trở về cốc ngoại trừ đưa tên tiểu thư đồng đáng ghét này
về còn chuyện gì sao?” Hắn nhìn đến thân ái tiểu sư muội của mình không
phải cảm giác thân thiết mà chỉ cảm thấy mây đen bay đầy trời.
“Sư tỷ sắp thành hôn, muội làm sư muội dù sao cũng phải đưa chút lễ vật mới không mất lễ nghĩa chứ, cho nên muội mới đặc biệt gấp rút trở về để
chúc mừng.” Trầm Thất Xảo rất nghiêm túc nói.
“Tin muội mới có quỷ.” Ôn Học Nhĩ cười nhạt.
“Là Đường Môn có chuyện sao?” Đường Bình Bình thật bình tĩnh hỏi.
Trầm Thất Xảo bội phục nhìn nàng, cảm khái không thôi, “Đường cô nương, nếu
nhị sư huynh mà có được trí tuệ như cô nương, ta muốn chỉnh hắn sẽ không dễ dàng như vậy, may mắn cô không phải hắn.”
Khuôn mặt
tuấn tú của hắn thoáng chốc một trận hồng một trận xanh, hắn chỉ biết
miệng của tiểu sư muội vĩnh viễn cũng phun không ra được ngà voi.
“Là chuyện gì?”
Trầm Thất Xảo sắc mặt luôn tươi cười lập tức trở nên nghiêm túc, khẩu khí có chút ngưng trọng, “Giang hồ đồn đãi, Đường lão thái quân bệnh cũ tái
phát, hiện nay bệnh tình nguy kịch, hơn nữa Đường Phóng Đường đại công
tử ốm đau không dậy nổi, Đường môn toàn bộ đều bị bao phủ trong bầu
không khí thảm đạm thê lương.”
Mâu quang của Đường Bình Bình lóe sáng, không ra tiếng.
“Đường cô nương, chuyện này có lẽ là cạm bẫy.” Nàng nói ra nhận định của bản thân.
Đường Bình Bình gật đầu, thanh âm không mang theo một tia cảm xúc, “Ta biết, thái quân muốn bức ta hiện thân.”
“Dùng loại phương pháp này?” Trầm Thất Xảo nhướn mày.
Đưa mắt về phương xa, lại không có thứ gì lọt được vào trong tầm mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thật buồn cười biết bao, nguyên lai người hiểu rõ nàng nhất ở Đường Môn chỉ có Đường lão thái quân. Mọi
người đều nói nàng lãnh khốc vô tình giống như Đường lão thái quân,
nhưng bà ấy lại dùng thân tình để bức nàng hiện thân, bởi vì bà hiểu
biết bản tính chân thật của nàng.
“Muốn lập tức đi sao?” Thanh âm của Ôn Học Nhĩ có chút mất mát.
Định tâm lại, Đường Bình Bình lắc đầu, xoay người trở vào phòng, “Ta đã đáp
ứng Bạch cô nương tặng nàng hạ lễ thành thân.” Nếu đây là biện pháp bức
nàng hiện thân, sự thật khẳng định sẽ không bằng lời đồn đãi, trễ một
chút cũng không có gì nghiêm trọng.
“Nhị sư huynh,” Trầm
Thất Xảo gọi lại người chuẩn bị đi theo vào phòng, “Muội nghĩ hiện tại
nàng ấy có vẻ muốn yên tĩnh một mình.”
Hắn nghiêm túc liếc nhìn sư muội, gật gật đầu, sau đó thật tình nói, “Cám ơn muội.”
“Chúng ta là đồng môn thôi.” Nàng cười hì hì nói, sau đó vẫy tay nói tạm biệt, “Có việc gì đến Thất Xảo Viên tìm muội.”
Nhìn theo hướng tiểu sư muội biến mất, Ôn Học Nhĩ khóe môi chậm rãi giương
lên, những lúc không chỉnh người Trầm Thất Xảo kỳ thật rất đáng yêu.
Thái dương chậm rãi ngã về tây, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ chân trời, cũng
làm cho nhà đá bao phủ trong một tầng ánh sáng tráng lệ.
Mãi đến khi nguyệt nhi treo cao, cửa đá mới chậm rãi mở ra, Đường Bình Bình khuôn mặt mang theo mỏi mệt chậm rãi đi ra.
“Mệt mỏi lắm sao?” Hắn vươn tay về phía nàng, nàng đưa tay đặt vào trong tay hắn.
“Ừ.” Nhẹ nhàng ừ một tiếng, toát ra một cỗ mỏi mệt.
“Tam Mộc cũng sắp chuẩn bị xong cơm.” Hắn kéo nàng vào trong lòng, chậm rãi giúp nàng xoa bóp đầu vai.
“Hắn tới đến thật đúng lúc.” Thoải mái nhắm mắt lại, thật an tâm tựa vào
trong lòng hắn, nếu có thể nàng rất muốn cứ như thế này tựa vào hắn cả
đời. Nếu không thể giúp Đường lão thái quân cởi bỏ khúc mắc trong lòng….
Tâm của nàng nháy mắt trầm xuống, chỉ sợ vừa đi sẽ thành vĩnh biệt, trong
lòng đột nhiên không thể áp chế đau đớn thít chặt lại, không khỏi nâng
tay phải lên xoa nhẹ vào trái tim, trái tim cũng có thể đổ máu sao? Câu
hỏi không khỏi khắc sâu vào tâm trí nàng.
Phía sau Ôn Học Nhĩ không có phát hiện nàng khác thường, vẫn thật săn sóc giúp nàng xoa bóp.
“Học Nhĩ.” Nàng khẽ khàng gọi tên hắn.
Ôn Học Nhĩ trong lòng chấn động, đây là lần đầu tiên nàng như thế gọi tên
hắn, còn dùng một loại thanh âm đầy cảm xúc gọi tên hắn.
“Nếu chúng ta đời này không thể thành thân được — “
“Chúng ta nhất định thành thân.” Hắn cắt đứt lời nàng, hắn sẽ không cho phép chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Ta chỉ nói là nếu như….”
“Không có nếu như.” Hắn lại cắt ngang lời nàng.
“Hờ!” Nàng thở dài, nam nhân này! Cho dù hắn không muốn nghe, chẳng lẽ loại
tình huống này sẽ không phát sinh sao? Nhân sinh trên đời, không phải
việc gì cũng đều thập toàn như ý muốn.
Ôn Học Nhĩ theo bản năng ôm chặt nàng, hắn có dự cảm xấu, giống như là ngay sau đó nàng sẽ biến mất trong lòng của chính mình.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Lại một lần nữa bước vào cố hương, Đường Bình Bình không hề có cảm giác vui sướng khi trở về nhà, chỉ đọng lại trong tim cảm giác ưu sầu quanh quẩn không thể xua tan. Nàng lại một lần nữa chọn không từ mà biệt, hắn nhất định sẽ lại nổi trận lôi đình.
Tam Mộc đánh giá chung
quanh thần bí Đường Môn trong truyền thuyết, trong lòng không khỏi có
chút thất vọng, cũng không có gì bất đồng với các hộ gia đình giàu có
bình thường, chẳng qua là càng lớn, nhân số gia tộc cũng nhiều hơn so
với người khác mà thôi.
Mỗi bước tiến sâu vào bên trong,
trái tim của Đường Bình Bình càng mau trầm xuống, trên mặt nổi lên một
tia cười khổ, xem ra Đường lão thái quân căn bản không tính để cho nàng
lại bước ra Đường Môn nửa bước. Bình tĩnh nghe tiếng cánh cửa lớn sau
lưng nặng nề khép lại, bộ pháp của nàng vẫn ung dung thong thả.
Nhìn trùng trùng lầu các ở phía sau đại viện, nàng tựa hồ nghe thấy được tiếng cánh cửa trái tim của chính mình đóng lại.
Đường Môn Thất Xảo Linh Lung Các, là nơi thần bí nhất trong chốn giang hồ,
cũng là nhà tù vây hãm mỗi đời chưởng quản Đường Môn. Không ai biết, mỗi đời Các chủ của Thất Xảo Linh Lung Các thân phận cuối cùng chính là thủ lĩnh tiếp theo của Đường Môn, mỗi Các chủ trước khi lên làm chưởng
quản, thân phận của bọn họ là cơ mật cao nhất của Đường Môn, mà sau khi
bọn họ lên làm chưởng quản, Các chủ đời tiếp theo sẽ lặp lại còn đường
phía trước họ đã đi, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, cứ thế vòng đi vòng lại.
Bên ngoài viện cứ cách mười bước sẽ nhìn thấy một
Đường Môn tử ảnh, càng canh phòng nghiêm mật hơn so với trước khi nàng
rời nhà, có lẽ bởi vì nàng là người duy nhất trong các đời Các chủ có ý
niệm chạy thoát trong đầu mà thành công đào thoát.
Một chiếc lá khô vàng từ cành cây chậm rãi rơi xuống, vừa vặn đáp xuống trước mặt Đường Bình Bình, nàng đưa tay tiếp được.
Mỗi chiếc lá đều là một linh hồn của cây đã chết đi, cũng giống như mỗi đời người trên thế gian.
Tam Mộc có chút khó hiểu nhìn chủ tử nhìn chằm chằm vào mảnh lá rụng ngẩn
người, nhưng thủy chung không dám lên tiếng đánh vỡ, hắn nhớ rõ trước
khi đi vào Đường Môn, chủ tự mệnh lệnh cho hắn ngậm miệng lại, không có
sự cho phép của nàng tuyệt đối không thể lên tiếng, vô luận hắn nhìn đến cái gì, nghe được cái gì, đều không được phép ra tiếng.
“Bình nhi, con chim sáo nhỏ ngươi rốt cuộc cũng chịu trở về nhà rồi sao?”
Thanh âm uy nghiêm mà lạnh như băng từ tiền phương truyền đến.
Ngẩng đầu, liền nhìn đến một vị phu nhân tuy đã qua tuổi năm mươi nhưng phong vận vẫn bảo tồn chống long đầu trượng đứng ở cánh cửa đại rộng mở của
đình viện, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Đường Bình Bình vẫn nhìn chằm
chằm vào chiếc lá rụng không nói gì.
Đường Bình Bình động tác cực chậm rãi đem chiếc lá rụng bỏ vào trong tay áo, sau đó mới giễu cợt nhếch lên khóe môi, “Con chim nhỏ ta vô luận có bay xa bao nhiêu,
sợi dây cột ở trên chân thủy chung vẫn nắm ở trong tay thái quân, không
phải sao?”
“Ngươi luôn rất thông minh điều này không cần phải nghi ngờ, nhưng lại cố tính muốn đi làm chuyện ngu xuẩn.”
“Chuyện này ở trong mắt thái quân là thật ngu xuẩn?” Đường Bình Bình thẳng tắp đón nhận lưỡng đạo ánh mắt uy nghiêm kia.
“Quả thật là ngu xuẩn đến tột đỉnh.” Đường lão thái quân khẳng định nhắc lại.
“Như vậy,” nàng chậm rãi đi tới, bước đi thong thả lời nói cũng rất thong
thả, ngữ điệu lại mạnh mẽ rất có khí phách, “Năm đó thái quân chẳng phải cũng đã trải qua chuyện ngu xuẩn như vậy sao, có lẽ so với Bình nhi
càng ngu xuẩn.”
Lời nói của chủ tử vừa rơi xuống, Tam Mộc liền lập tức cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương đánh úp tới.
“Bình nhi, trước kia ngươi không ăn nói như thế.” Thanh âm của Đường lão thái quân trở nên rét lạnh.
Đường Bình Bình vẫn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, “Con người luôn sẽ
biến đổi, thái quân đối với câu này hẳn là thể hội sâu sắc nhất mới
phải.”
“Ngươi đến tột cùng muốn nghe được gì từ miệng của ta?”
Rốt cuộc nàng cũng đứng lại ngay trước mặt của Đường lão thái quân, Đường
Môn đương nhiệm người đương quyền cùng với tương lai người đương quyền
chính diện giao phong.
“Thái quân cho rằng Bình nhi muốn nghe điều gì?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại.
Đường lão thái quân nện mạnh quải trượng xuống đất, lạnh lùng nói, “Mặc kệ
ngươi muốn nghe cái gì, ngươi nhất định chỉ có thể thất vọng, bởi vì ta
một chữ cũng sẽ không nói.”
Đôi mi thanh tú của Đường
Bình Bình hơi nhướn lên, mâu quang trong phút chốc trở nên sáng rực dị
thường, “Thái quân có từng hối hận sao?”
Thân hình của
Đường lão thái quân chấn động một chút, bàn tay nắm quải trượng nổi lên
gân xanh, gắt gao nhìn trừng trừng vào cô gái trước mặt.
“Ngài có từng hối hận qua sao?”
Đướng lão thái quân lướt qua nàng, đi ra ngoại viện, “Ngươi an phận ở lại nội các tư quá cho ta!”
Nghe được lời của lão thái quân, khóe miệng của Đường Bình Bình hơi hơi cong lên, xem ra chuyện kia, người kia, Đường lão thái quân chưa từng quên,
mỗi một năm trôi qua thời gian càng dài càng chồng chất tích lũy ở trong lòng, mới tạo thành tính tình bất cận nhân tình của lão nhân gia như
hôm nay.
“Bởi vì một người chỉ có bị người ta nói trúng tâm sự mới có thể thẹn quá thành giận.” Nàng sảng khoái nói cho hắn đáp án.
Vừa rồi thiếu gia có nói cái gì sao? Tam Mộc vắt hết óc suy nghĩ, kết quả
phát hiện hắn chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi, loại vấn đề thâm ảo này thật sự không thích hợp cho bộ não của hắn đi tự hỏi.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Đây là bế môn tư quá?
Liếc mắt nhìn thiếu gia nửa nằm nhàn nhã ở trên quý phi nhuyễn tháp, nhìn
nhìn lại nàng trên tay ôm một mâm hoa quả, Tam Mộc cho rằng đem tình
hình hiện tại nói thành trộm phù sinh nửa ngày nhàn chính là có vẻ thỏa
đáng.
“Thiếu gia, cậu lần này lại đi không lời từ biệt, Ôn thiếu gia khẳng định là sẽ phi thường phi thường sinh khí.”
Đường Bình Bình gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng mà cậu thoạt nhìn một chút cũng không có vẻ lo lắng.”
“Lo lắng cũng vô dụng, nên sét đánh thì vẫn sét đánh, nên hạ tuyết cũng sẽ không biến thành trời mưa.”
“Vậy biểu tình của cậu khi vừa mới tiến vào Đường Môn rõ ràng là rất trầm
trọng a!” Tam Mộc có điểm hoài nghi chính mình lúc ấy có phải hay không
hoa mắt.
“Tam Mộc, ở Đường Môn lưu lại lâu ngươi liền sẽ
minh bạch, ở trong này để sinh tồn diễn trò chính là điều thứ nhất cần
phải học.” Nàng cúi đầu nhón lấy trái nho ở trên bàn, không dấu vết dấu
đi vẻ lo lắng trong đáy mắt. Tam Mộc căn bản sẽ không nghĩ đến giờ khắc
này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của
chủ tớ bọn họ, lại càng sẽ không nghĩ đến nàng từ đầu đến cuối vẫn đều
là đang diễn trò.
“Ăn nho không?”
“Ăn.” Tam Mộc lập tức liền tiến lên cầm lấy mâm đựng trái cây.
Đuôi lông mày của nàng hơi nhếch lên, tâm tình trở nên khoái trá, làm cho
Tam Mộc theo hồi Đường Môn là đúng, bởi vì bản thân hắn còn có lấy lòng
người ta hài kịch thiên phú.
Duỗi tay đáp lên cửa sổ, khép hờ mắt hướng về phía nội viện, thờ ơ ở phía dưới cửa sổ tam tấc gõ hai tiếng.
“Bình cô nương!” Có người theo chỗ tối nhảy ra, tay che lấy mông.
Đường Bình Bình nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tâm tình của ta hảo không có nghĩa
ta sẽ mặc cho người khác tùy tiện hành tẩu ở Thất Xảo Linh Lung các của
ta.”
Cầm trong tay một trái nho ném về phía bụi hoa trước cửa sổ, lập tức một trận khói màu tím bốc lên, lan tràn ra bên trong sân.
“Bình cô nương!” Càng có thêm nhiều người theo chỗ ẩn thân nhảy ra, che mũi lao đi.
“Thiếu, thiếu gia. . .” Tam Mộc nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.
Nàng xoay người lại, khuôn mặt trong nháy mắt đông lạnh, lại ở ngay sau đó liền trở về vẻ vân đạm phong khinh.
“Hiện tại ngươi hiểu chưa?”
Tam Mộc đột nhiên trong khoảnh khắc tỉnh ngộ tiếp theo dùng sức gật đầu,
nguyên lai đây chính là nguyên nhân khiến cho hai ngày nay thái độ của
thiếu gia khác thường cùng hắn nói nói cười cười.
“Ta đi nghỉ ngơi một lát.” Đường Bình Bình theo nhuyễn tháp xuống, ly khai tiền thính đi vào phòng ngủ, đóng lại cửa phòng.
Nơi này tuy rằng rất lớn, thêm áo cơm không lo, nhưng thiếu gia tựa hồ lại
không vui vẻ, Tam Mộc nhăn mặt nhíu mày, nói thực ra, hắn cũng không rất thích chỗ này.
Trở lại phòng Đường Bình Bình cũng không
có lên giường ngủ, ngược lại lặng yên ngồi xuống ghế, nàng chọc giận
Đường lão thái quân, cho nên Đường lão thái quân muốn nàng nếm thử cảm
giác thống khổ bị nhân ngày đêm giám thị.
Thời gian ở bất tri bất giác trôi qua cực nhanh, khi nàng ý thức được sắc trời đã tối
muộn, căn phòng đã muốn bị bao trùm trong bóng tối. Đưa tay ở góc tường
nhẹ nhàng nhấn một cái, một đạo cửa ngầm xuất hiện, nàng bước mười bước
đi vào bên trong, cửa lặng yên đóng lại ở sau lưng.
Đi
qua thật dài dũng đạo, mở ra cánh cửa đá hiện ra bên trong chất đầy các
loại kim chúc ngọc khí, hỏa yên thảo dược, phàm vật liệu gì có thể dùng
để chế tạo ám khí cơ quan, nơi này đều có, danh mục nhiều đến làm cho
người ta nhìn hoa cả mắt.
Nơi này, mới là phần bụng của Thất Xảo Linh Lung Các, trung tâm quan trọng nhất của Đường Môn.
Nhẹ nhàng khép lại mí mắt sau đó lại chậm rãi mở ra, nơi này cơ hồ tràn
ngập từng chút từng chút một quá trình trưởng thành của nàng, thanh xuân của nàng chính là tiêu hao tại nơi địa hạ nhà giam tối tăm ngột ngạt
không có ánh mặt trời này, thẳng cho đến ngày nàng trốn chạy rời xa nơi
này.
Nhưng mà, hiện tại nàng lại lần nữa trở về đây, trở
lại nơi tràn ngập mùi lưu hoàng, tiêu thạch (nitrat kali), hỏa dược cùng đầu gỗ đủ các loại hương vị giao tạp này.
Chậm rãi trượt người ngồi xuống sàn đất bóng loáng, nàng hai tay che mặt, nước mắt lặng lẽ trào ra lăn dài xuống hai má.
Không ai biết đằng sau địa vị hiển hách võ lâm của Đường Môn, mai táng bao
nhiêu tuổi thanh xuân, thậm chí là tình yêu của mỗi vị Các chủ của Thất
Xảo Linh Lung Các giống nàng.
Địa vị bá chủ giang hồ có
phải thật sự trọng yếu đến như vậy hay không, trọng yếu đến làm cho mỗi
một đại người đương quyền đều tàn nhẫn cương quyết tàn phá chí thân cốt
nhục của chính mình. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn xưng hô Đường lão thái
quân là thái quân, nhưng lại có ai biết nàng cũng hẳn xưng hô nàng là cô nãi nãi (bà cô), gia gia ruột thịt muội tử, bà cô ruột của nàng.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Thất Xảo Linh Lung Các tiền thính thực an tĩnh, tĩnh đến ngay cả một mảnh lá cây rơi xuống đất đều có thể nghe thấy.
Đường Môn hai đại trung tâm nhân vật đang ngồi mặt đối mặt, tựa như đang phân cao thấp với nhau.
“Ngươi vẫn là kiêu ngạo của Đường Môn, là Đường Môn mấy trăm năm đến nay hiếm thấy thiết kế thiên tài.”
Vẻ mặt của Đường Bình Bình không chút biến hóa nhìn Đường lão thái quân,
nàng biết đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm ở phía sau.
Quả nhiên, Đường lão thái quân tiếp theo nói, tươi cười có chút không có
hảo ý, “Nhưng mà, ngươi nhất định không thể tưởng được có một ngày,
ngươi tự tay thiết kế cơ quan sẽ trở thành vũ khí trí mạng của người
ngươi sở yêu.”
Mâu quang của Đường Bình Bình bỗng trở nên trong trẻo, hàn quang nháy mắt chớp động trong đáy mắt.
“Hiện tại sở hữu cơ quan của Đường Môn toàn bộ đều mở ra, phối hợp kỳ môn bát quái trận pháp, thêm Đường Môn độc dược trợ giúp, ta tin tưởng không
được bao lâu, vị Song Tuyệt Thư Sinh mà người trên giang hồ ái mộ kia sẽ hồn phi phách tán.”
“Thái quân,” nàng giận dữ đứng dậy,
“Làm như vậy, ngài đến tột cùng có thể đạt được đến cái gì ưu việt?”
Trái tim của nàng đang rỉ máu, tinh thông sơ trường của nàng lại biến
thành vũ khí trí mạng của hắn, điều này khiến nàng làm sao mà chịu cho
nổi?
“Ưu việt?” Vẻ mặt của Đường lão thái quân cũng trở
nên kích động, “Năm đó gia gia của ngươi, đại ca của ta, cũng là như vậy đối phó với nam nhân mà ta yêu, thi thể của huynh ấy phá thành mảnh
nhỏ, vô cùng thê thảm. Ta chờ năm mươi năm, suốt năm mươi năm mới chờ
cho tới hôm nay, ta muốn cho hắn ở dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm
mắt.”
Đường Bình Bình nâng tay che lấy ngực lùi về sau
vài bước, không dám tin nhìn có chút điên cuồng Đường lão thái quân,
“Nguyên lai. . .” Nàng đột nhiên bắt đầu cười, cười đến càn rỡ mà lại
tuyệt vọng.
“Ngươi biết được cái gì?”
Nhưng Đường Bình Bình cũng chỉ cười, lại một chữ cũng không muốn nói, nước mắt lẫn trong tiếng cười tí tách rơi xuống.
“Rốt cuộc là cái gì?” Đường lão thái quân đột nhiên nhổm dậy, túm lấy áo của nàng, “Nói!”
Đường Bình Bình lắc đầu, nước mắt tràn ra, khớp hàm lại nhắm chặt. Chân tướng sau lưng chuyện này quá mức tàn nhẫn, nàng thế nào cũng không thể nói
ra miệng.
“Ngươi nói ta liền tắt đi cơ quan.” Đường lão
thái quân hạ giọng nói, bởi vì trực giác nói cho nàng biết, chuyện này
là điểm mấu chốt sự tình năm đó.
“Ngươi có nói hay không, không nói ta một chưởng đánh chết ngươi.”
“Ta tình nguyện tử.” Nàng ngừng nước mắt, thong dong ngẩng đầu nghênh hướng bàn tay của Đường lão thái quân.
“Ngươi cũng đã có âu yếm nam nhân, vì sao sẽ không chịu đối cô nãi nãi kể ra
sự thật của năm đó chứ?” Đường lão thái quân chậm rãi rút tay về, khuôn
mặt đột nhiên trong thoáng chốc trở nên thương lão rất nhiều.
Bà vẫn nhớ rõ ràng như trước vẻ mặt muốn nói lại thôi của vài vị Đường Môn trưởng lão năm đó, bà biết bọn họ có chuyện giấu giếm bà, nhưng mãi cho đến đại ca mất, bà vẫn không sao biết được đến tột cùng là đã xảy ra
chuyện gì.
Nàng thật sự có thể nói ra sao? Đường Bình
Bình nội tâm không ngừng giãy dụa, nếu nàng nói ra, Đường lão thái quân
khẳng định sẽ không chịu đựng nổi, cho nên nàng vẫn không thể nói a. . .
“Chuyện này là Đường Môn lớn nhất bí mật, đúng hay không?” Đường lão thái quân chậm rãi nói, “Nhất là đối với ta mà nói.”
Nàng trầm mặc gật đầu.
“Nếu là chuyện liên quan đến ta, vì sao không chịu để cho ta biết?”
Đường Bình Bình trong lòng chấn động, đúng vậy! Nếu Đường lão thái quân là đương sự, vì sao không ai chịu để cho nàng biết?
“Bình nhi, ngươi vẫn là một đứa nhỏ thong minh, ngươi cẩn thận suy nghĩ ngươi rốt cuộc có muốn nói cho ta biết hay không.”
“Ta nói cho ngài.” Nàng bình phục tâm tình, chậm rãi ngồi xuống.
Trái tim của Đường lão thái quân đột nhiên bị nhấc tới giữa không trung.
“Kỳ thật,” Đường Bình Bình chần chờ, ánh mắt bình tĩnh dừng ở giữa hai mắt
của Đường lão thái quân, “Nam nhân mà ngài năm đó yêu thượng là đệ đệ
cùng cha khác mẹ của gia gia, hơn nữa người ấy năm đó cũng chưa chết,
người chết là một kẻ thế thân.”
Đường lão thái quân như bị sét đánh trúng, thân thể lung lay sắp đổ.
Cùng cha khác mẹ? Nói như vậy người mà nàng năm đó yêu cư nhiên là ca ca ruột của mình? Ha ha, điều này thật vớ vẩn. . .
“Người ấy năm đó bởi vì không thể thừa nhận nổi sự đả kích này, cho nên bị
thất tâm điên.” Nàng tiếp tục nói, nàng nghĩ vị gia gia kia cũng là thật tâm yêu cô nãi nãi, nếu không sẽ không vì vậy mà điên mất.
“Hắn đã chết sao?” Đường lão thái quân có chút run run hỏi.
Nàng mím môi, hạ quyết tâm, “Người ấy rời đi nhân thế sớm hơn năm năm so với gia gia, nhưng tuy người ấy vẫn sống trong tình trạng bán điên, lại vẫn thường thường kêu tên của thái quân, mãi cho đến tận giây phút người ấy qua đời, người ấy vẫn như trước gọi tên của ngài.”
“Cẩm ca. . .” Đường lão thái quân thì thào niệm tên của người yêu ngày xưa, nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt.
Đường Bình Bình ngoảnh đầu sang hướng khác, không đành lòng nhìn đến vẫn lạnh lùng thái quân giờ phút này toát ra tuyệt vọng cùng si niệm.
Yêu, không có sai, sai ở chỗ bọn yêu phải người tối không nên yêu, loại này
yêu nhất định không có kết quả tốt, cũng sẽ không được thế nhân tiếp
nhận.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Giang hồ đại sự kiện, tuyệt đối đại sự kiện.
Thất Xảo thần y, Đạp Nguyệt Vô Ngân Quỷ Kiến Sầu Tô đại cô nương, Cái Bang
bang chủ, Song Tuyệt Thư Sinh Ôn Học Nhĩ cùng Thượng Quan Thập Nhị Thiếu đám người, toàn bộ đều là người tài ba thanh danh ở trên giang hồ như
sấm rền bên tai đột nhiên đều đồng loạt tề tụ ở Đường Môn, tuyên bố muốn khiêu chiến Đường Môn có một không hai thiên hạ cơ quan lâu —— Thất Xảo Linh Lung Các.
Trầm Thất Xảo chẳng những y thuật nổi
tiếng thiên hạ, đối với kỳ môn độn giáp, cửu cung bát quái cũng rất có
nghiên cứu, cho nên dùng để đối phó Đường Môn kịch độc cùng bát quái
trận pháp là người chọn lựa thích hợp tối ưu nhất.
Mà Đạp Nguyệt Vô Ngân Quỷ Kiến Sầu Tô đại cô nương khinh công độc bộ thiên hạ, dùng để né tránh Đường Môn ám khí cơ quan lại cực kỳ thỏa đáng.
Nhưng Trầm Thất Xảo lại tiết lộ một cái thiên cơ khác hiếm người biết đến,
“Kỳ thật, Tô đại cô nương đối với kỳ môn độn giáp thuật cũng có nghiên
cứu sơ qua.”
“Cái gì?” Ở đây sở có người, trừ bỏ đương sự, không ai là không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Bởi vì nàng là biểu tỷ của ta.” Nàng chớp chớp mắt, bổ sung một câu, “Chẳng lẽ ta cho tới bây giờ chưa có nói qua sao?”
“Ngươi chưa có nói qua.” Rất nhiều người cùng nhau khẳng định trả lời nàng.
“Biểu tỷ, tỷ tới giải thích.” Nàng sáng suốt đem người khác xô hướng đầu gió đối mặt nghi vấn của mọi người.
“Giải thích cái gì?” Tô Doanh Tụ trợn mắt khinh bỉ, “Quan hệ này đáng giá để nơi nơi khoe ra sao?”
“Cho nên, chỉ cần mang theo đủ thuốc giải độc, còn có Tô đại cô nương theo
sư huynh ta cùng đi sấm quan, sẽ không có vấn đề gì lớn.” Nếu biểu tỷ
không nghĩ nói, vậy nàng đành phải tiếp lời.
“Đồ đưa
đây.” Tô Doanh Tụ đúng lý hợp tình chìa tay về phía Trầm Thất Xảo, rốt
cục có thể quang minh chính đại đòi nàng Thiên Tằm Y.
“Tỷ tặng cho sư huynh của muội không được sao?” Nàng tính tiến hành khuyên bảo.
“Không được.” Thực khẳng định cự tuyệt.
“Nhưng khinh công của tỷ độc bộ thiên hạ. . .”
“Độc bộ thiên hạ không có nghĩa là liền vạn vô nhất thất (nghĩa là ‘không có sơ hở’).” Tô Doanh Tụ đương nhiên có đạo lý.
Nói cũng phải, Trầm Thất Xảo gật gật đầu, chuẩn bị mở ra tùy thân mang theo bao vải, lại nghe đến tiền phương truyền đến một thanh âm không tính xa lạ.
“Ôn thiếu gia, thiếu gia mời mọi người đi vào!”
Mọi người đều thấy được Tam Mộc tiểu thư đồng khoái hoạt khỏe mạnh đứng ở
đại môn của Đường gia bảo hướng bọn họ vung hai tay, vẻ mặt có vẻ cực
hưng phấn.
“Khó được có cơ hội có thể xông vào Đường Môn
cơ quan một lần, như thế nào đột nhiên liền đã xong?” Tô Doanh Tụ không
khỏi cảm thấy có chút mất hứng.
Kỷ Ngâm Phong ở một bên
nói: “Ta đổ cảm thấy như vậy rất tốt.” Lại nói như thế nào sấm cơ quan
cũng có nguy hiểm, có thể như vậy hòa bình giải quyết, hắn là vui vẻ
nhất.
Ôn Học Nhĩ nào có công phu để ý đến bọn hắn, đã sớm phóng một cái vọt đi vào.
“Bình nhi!” Hắn gọi, rốt cục ở bên cạnh một bụi thu hải đường trong viện của
Thất Xảo Linh Lung Các nhìn thấy được một chút quen thuộc thân ảnh, vội
vàng chạy vội qua, kéo người ôm vào trong lòng.
“Học Nhĩ.” Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn, vui sướng bởi vì hắn lông tóc vô thương.
“Đường lão thái quân làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?” Hắn tò mò,
“Nàng rốt cuộc như thế nào thuyết phục được lão nhân gia của nàng?”
Đường Bình Bình cười cười, “Thái quân chính là đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi.”
“Thật cao hứng Đường lão thái quân có thể đúng lúc suy nghĩ minh bạch.” Hắn
dùng lực ở trên mặt nàng hôn một cái, “Nếu không ta thật sợ hãi chính
mình sấm không qua này cơ quan đâu.”
“Phi! Phi! Phi!” Tô
Doanh Tụ vừa vào cửa nghe được câu đó, lập tức liền phun ra mấy ngụm xúi quẩy, “Bớt nâng chí khí người khác, diệt uy phong chính mình.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ôn Học Nhĩ nhướng mày, “Nếu không vì sao ngươi bây giờ còn vào không được Thiếu Lâm Tàng Kinh Các?”
“Ôn Học Nhĩ, ngươi lâu lắm không bị sửa chữa có phải hay không?” Tô đại cô
nương hiển nhiên là bị nhân đạp trúng chân đau, có chút phát điên.
Trầm Thất Xảo chậm rãi theo sau đi vào, “Ta vốn cũng muốn khiêu chiến một
chút Đường Môn độc bộ thiên hạ độc dược, đáng tiếc không có cơ hội.”
Đường Bình Bình mỉm cười, “Trầm cô nương không phải trước kia rất lâu cũng đã làm cho Đường Phóng ăn qua đau khổ sao? Làm gì để ý lần này nho nhỏ
khiêu chiến.”
Lời này nói được khiến cho Trầm Thất Xảo tâm hoa nộ phóng (nghĩa tương đương ‘nở gan nở ruột’).
“Tẩu tử, cám ơn hạ lễ kết hôn của tẩu, cái kia tử mẫu phiêu đùa tốt lắm.”
Bạch Bảo Châu cười vui vẻ chạy tới, cứng rắn đem người đang ở trong lòng Ôn Học Nhĩ kéo ra, vòng tay ôm lấy, “Tẩu ôm đến thực thoải mái đâu, khó trách sư huynh thích ôm.”
Lời này vừa nói ra, phong lưu tiêu sái không chịu gò bó như Ôn Học Nhĩ khuôn mặt tuấn tú cũng không nhịn được có chút phát sốt.
Nhưng thật ra Đường Bình Bình thần sắc vẫn thong dong như trước nói: “Bạch cô nương ôm đến cũng nhất định thực thoải mái, nếu không Thượng Quan công
tử cũng sẽ không dùng sức trừng ta.”
Phía sau lập tức truyền đến một mảnh cười vang.
“Bình nhi, hiện tại có thể theo ta đi đi?” Lại đem nhân ôm vào trong lòng, Ôn Học Nhĩ trông mong nhìn nàng hỏi.
Đường Bình Bình chậm rãi lắc đầu.
“Cái gì? Cái lão thái bà kia không chịu cho nàng theo ta đi sao?” Ôn Học Nhĩ lập tức la lên.
“Không danh không phận, Bình Nhi của chúng ta như thế nào đi theo ngươi?” Một đạo uy nghiêm thanh âm từ tiền phương truyền đến.
“Thái quân.” Đường Bình Bình cung kính hô lên, một bàn tay lặng lẽ giật giật ống tay áo của Ôn Học Nhĩ.
Người sau liền lập tức gió chiều nào che chiều ấy, đầy mặt tươi cười hướng
Đường lão thái quân nói: “Vãn bối bái kiến lão thái quân, thỉnh thái
quân minh kỳ.”
“Đường cô nương, một kẻ ngốc như sư huynh
ta, cô nhất định phải cân nhắc rõ ràng rốt cuộc có muốn gả cho hắn hay
không.” Trầm Thất Xảo thực không cho người nào đó mặt mũi ở một bên cực
lực hạ thấp.
Đường Bình Bình ôn nhu nhìn đã có chút bị
kích thích người trong lòng, thâm tình nói: “Ta thực xác định người ta
phải gả chính là hắn.”
“Tiểu tử, có môi có sính mới có thể đem nàng theo Đường Môn tiếp đi.” Đường lão thái quân khó được trên mặt lộ vẻ mỉm cười.
Ôn Học Nhĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đa tạ thái quân thành toàn, vãn bối lập tức tìm người tới cửa cầu hôn.”
Đường Bình Bình nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhìn về phía Đường lão thái quân trong ánh mắt lộ ra cảm kích.