Nhưng cũng không thể để cô ta nghi ngờ được. Tôi điều chỉnh tâm trạng, cố tỏ ra vô cùng mệt mỏi:
- Ta thấy đầu óc trống rỗng nên không nhớ rõ, biết chưa?
Sau đó qua lời kể của cô gái đó tôi mới biết, thì ra
tôi là đại tiểu thư của thừa tướng đương triều, tên là Chu Chi
Thiên mười sáu tuổi. Đôi vợ chồng lúc nãy quả nhiên chính là
bố mẹ của tôi, là Chu Thành Đức và Trần Hiên Hoa. Còn Chu Chi
Thiên là do trúng độc nên tôi mới được xuyên không. Còn nữa, mẫu thân tôi là chính phi ngoài tôi ra còn có một đại ca tên Chu
Lịch Dương, ngoài ra còn có một vợ nhỏ là Lưu di nương. Nàng ta có một con gái tên Chu Thi Hà luôn đối nghịch với tôi. Bởi vì
nhà ngoại của tôi rất có thế lực cộng thêm phụ thân tôi cũng
thật lòng thương yêu mẫu thân tôi. Còn về phần Lưu di nương chẳng qua là con của một người quen cũ của bà nội nên phụ thân mới
bất đắc dĩ cho bà ta vào nhà. Chính vì vậy phụ thân yêu thương đại ca tôi và tôi hơn so với Chu Thi Hà.
Rồi nàng ta còn nói thì ra Từ thái y kia là do ngũ
hoàng tử Huỳnh Hiểu Uy cho phép đến phủ để chữa bệnh cho tôi.
Hóa ra vị ngũ hoàng tử này cũng rất ái mộ Chu Chi Thiên. Rồi
nàng ta còn nói tôi được các vị tiểu thư khác hâm mộ cùng
ghen tỵ bao nhiêu, rồi được nhiều vị công tử ái mộ như thế
nào, vân vân..... Tôi thì thấy nàng ta ngày càng đi lạc chủ đề
liền bảo nàng ta ngừng nói.
Sau đó tôi còn sai Mai ( người hầu đã nói cho tôi) đi
lấy gương, Mai đi đến cái bàn trang điểm lấy cho tôi một chiếc
gương bằng đồng nho nhỏ, đúng là nhà giàu, đến cái gương cũng
đẹp thế này nữa. Nhìn vào gương đồng, trời ạ, đây là khuôn
mặt của người sao? Con người mà cũng có thể đẹp như thế này
sao? Tôi sững sờ gần ba phút mới lấy lại được tinh thần. Tuy
người trong gương không giấu được vẻ nhợt nhạt vừa khỏi bệnh
nhưng mà vẫn là một đại mỹ nhân. Nước da trắng mịn màng không
tỳ vết, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu cung với đôi mắt
to tròn mà sâu thẳm. Đôi mắt ấy có một sức hấp dẫn kỳ lạ
khiến người đối diện như bị hút vào trong vậy. Chiếc mũi dọc
dừa cao lại thẳng làm nổi bật nét thanh tú của khuôn mặt. Tôi
thấy đẹp nhất là đôi môi, hoàn hảo không dày không mỏng mà con
rất quyến rũ. Khuôn mặt này đủ đẹp để người khác nhớ mãi
ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Tôi lại tưởng tượng nếu khuôn
mặt này mà đi đến thời hiện đại thì chắc chắn sẽ rất nổi
tiếng đây, Chu Chi Thiên có một vẻ đẹp trong sáng tinh khiết mà
vẫn phảng phất nét quyến rũ chết người. Tôi lại ngây ngốc
nhìn thêm hai phút. Quay lại nhìn qua Mai thấy nàng ta nhìn tôi
với ánh mắt rất kỳ lạ. Có kinh ngạc, có hiếu kỳ và cả khinh bỉ trước ánh mắt tự mãn của tôi. =.=
Một lúc sau có khoảng tám nha hoàng bưng các khay điểm
tâm vào trong phòng lần lượt bày biện khắp bàn ăn. Oa, điểm tâm thôi cũng nhiều như thế này sao? Nào là bánh, ô mai, trái cây
và cả mấy món tôi không biết. Ăn thử từng món một quả thực
rất là ngon miệng. Do Chu Chi Thiên rất được Chu Thành Đức sủng ái cùng cưng chiều nên viện của Chu Chi Thiên có một phòng bếp riêng trong khi viện của Chu Thi Hà không có, Mai thì có vẻ rất đắc ý về việc này. Mấy món điểm tâm mà tôi đang ăn đều là do các đầu bếp được học ở trong cung mà ra, đúng là chất lượng
không hề tầm thường không chỉ ngon miệng mà còn đẹp mắt.
Người ta nói căng da bụng trùng da mắt đúng là không hề
sai chút nào vừa mới ăn xong tôi đã bắt đầu buồn ngủ. Thôi,
ngủ trước đã mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi.
Sáng hôm sau tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong
lành nên dẫn Mai và vài nha hoàng đi đến khuôn viên trong phủ.
Quả thật phủ thừa tướng thực sự tráng lệ hơn so với sự tưởng tượng của tôi, hành lang dài được nổi bật nhờ nước sơn đỏ
cùng với các họa tiết điêu khắc, chạm trổ kì công. Thỉnh
thoảng lại gặp vài nha hoàng đi qua tất cả bọn họ khi nhìn
thấy tôi đều chào hỏi rồi cúi người mà ở đây gọi là thỉnh an chăng? Hôm nay tiết trời hơi se lạnh có lẽ đang vào thu. Bầu
trời có màu trắng trong tinh khiết, lá cây bắt đầu rụng và
phảng phất hương hoa nào đó. Trong hoa viên còn có một hồ sen
và nuôi cả cá vàng. Tuy đây là hồ sen mà không phải ao cá nhưng thời tiết, không gian và cả sự tĩnh lặng làm tôi nhớ đến bài thơ Thu Điếu của Nguyễn Khuyến bất giác tôi khe khẽ ngân nga:
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối buông cần lâu chẳng được,
Cá câu đớp động dưới chân bèo.
Mùa thu không còn những cơn mưa rào hối hả như mùa hè nữa mà không khí đã bắt đầu se lạnh, cái lạnh này phảng phất
mùi sen sớm. Giọt sương đọng trên mép lá rồi tràn xuống giữa
tán lá. Hình ảnh giản dị này ở trong mắt tôi trở nên thật
đẹp, nó như một liều thuốc an thần vậy nó khiến cho tâm tình
của Du An trở nên tĩnh lặng trước nỗi sợ hãi bị phát hiện
giả mạo Chu Chi Thiên.
Tâm tình lại trở nên vui vẻ, tôi đi xung quanh thêm khoảng nửa canh giờ nữa mới quay về.
Có thể nói Mai chính là nha hoàng tâm đắc của Chu Chi
Thiên, vì vậy tôi mới có thể nói với cô ta rằng tôi không nhớ
rõ một số chuyện mà thực tế là tôi chẳng biết gì về cuộc
sống ở đây thế nên tôi cần có người giúp đỡ tôi. Nhưng đương
nhiên tôi cũng không thể nói sự thật được, không lẽ nói rằng
tôi sống ở một thế giới khác chính là nơi này cách đây vài
nghìn năm rồi sau khi chết tôi nhập hồn vào tiểu thư nhà họ?
Thật ư? Họ sẽ cho rằng tôi điên mất. Và sau đó thì sao? Làm sao tôi sống yên ổn được nữa đây. Thế nên tôi phải thích nghi thật
nhanh cuộc sống này, bắt đầu một cuộc sống mới và sống với
thân phận của Chu Chi Thiên. Cố lên, mày làm được mà Du An à
không, phải là... Chu Chi Thiên chứ.
Thế là mấy ngày tiếp theo tôi ngoại trừ sáng sớm đi
thỉnh an Trần Hiên Hoa rồi buổi tối đến viện của bà ta ăn tối
thì thời gian còn lại đều là khí thế hừng hực “học” mọi thứ về cuộc sống này. Tôi phải học rất nhiều điều rồi ghi nhớ
để còn vận dụng.
Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thực sự chán nản và tuyệt
vọng, nhiều đêm tôi ngồi bó gối không ngủ do nhớ người thân ở hiện đại. Cô nhớ mọi người, làm sao có thể không nhớ được chứ? Không biết họ có sống tốt không? Bố mẹ tôi, anh tôi họ có nhớ đến tôi không? Hạ Hỏa
thì sao, nó có khóc nhiều lắm không nhỉ? Du An dần chìm vào giấc ngủ
trong vô thức.
_ _ _
# Chương này Du An lúc thì nói từ hiện đại, lúc thì nói một
số từ cổ đại là do Du An mới xuyên không nên cần thời gian để
thích ứng nhé.