Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 24: Tâm tư



Hoa viên phía sau Hạ phủ so với hoa viên của phủ Tướng quốc, chẳng qua chỉ là một cái sân nho nhỏ.

Hạ Tử Thanh dẫn một đám thiếu niên, thiếu nữ ra ngoài dạo, ánh mắt thường xuyên lơ đãng thoáng lướt qua chỗ Liễu Minh Nguyệt, đáng tiếc người ở phía sau rất thích vị biểu tỷ ôn nhu mới gặp này, vô cùng hứng thú nói chuyện, hoàn toàn không hề chú ý tới hắn.

Tuy rằng Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân là lần đầu gặp mặt, nhưng bởi vì vị này có bốn năm phần giống Ôn Vạn thị, là một người cực kỳ hòa khí, cho nên lôi kéo tay Liễu Minh Nguyệt hỏi thăm một đường, ví dụ như: “Muội muội thường ngày ở nhà hay làm gì? Dượng có quản nghiêm muội muội không? Muội muội có biết chữ hay chưa?…” Toàn là những câu hỏi linh tinh, nhưng rất thân thiết, Liễu Minh Nguyệt và nàng ta vừa gặp như đã thân quen từ lâu, lúc này túm tụm lại một chỗ trò chuyện.

Hai huynh đệ Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên lúc mới tới Hạ gia, cũng từng nghe qua thiếu gia của Hạ gia đã được vào Quốc tử giám đọc sách, lần này là lần đầu tiên mà hai người bọn họ vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, vốn dĩ đã muốn khẩn cấp tìm Hạ Tử Thanh lãnh giáo học vấn, nhưng đến đây hai ngày nay không thể không xã giao với thân thích, nay thật vất vả mới không có xuất hiện ở trước mặt trưởng bối, lập tức muốn lãnh giáo một hai, nào biết Hạ Tử Thanh không yên lòng, ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh trên người của biểu muội.

Ôn Hữu Tư tương đối ổn trọng, mặc dù trong lòng cảm thấy có hơi không vui, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, còn Ôn Hữu Niên lại là một đứa trẻ nghịch ngợm, từ ánh mắt của Hạ Tử Thanh nhìn lại, bắt gặp dáng người mềm mại thướt tha của tiểu biểu muội, nụ cười nàng rất xinh đẹp, nhất thời hứng thú: “Tiểu biểu muội thật sự xinh đẹp quá nhỉ?”

“Đúng vậy.” Hạ Tử Thanh dễ dàng nói ra lời trong lòng mình, đột nhiên mới tỉnh ngộ, quay đầu xem xét người vừa mới mở miệng hỏi, nhưng thấy vẻ mặt trêu chọc của Ôn Hữu Niên nhìn mình, nhất thời gương mặt hắn bối rối đỏ bừng.

Ôn Hữu Niên giả vờ như không tim không phổi, chắp tay nói: “Sớm nghe nói học vấn của biểu ca rất tốt, đang muốn thỉnh giáo huynh vài điều đây.”

Hạ Tử Thanh vực dậy tinh thần để ứng đối.

Năm nay hắn đã mười tám, từ năm đó, lúc Ôn thị sắp xếp cho nha đầu thông phòng bước vào phòng hắn, hắn đã thông hiểu chuyện đời, nay trên mặt mặc dù thoạt nhìn có phần ngại ngùng, nhưng rốt cuộc cũng là một nam tử đã trưởng thành. Tuy rằng hai nha đầu thông phòng kia cũng ôn nhu xinh đẹp, bộ dáng tiêu hồn, nhưng ngay cả chữ to cũng không nhận biết được một cái, bình thường chẳng qua chỉ hầu hạ hắn ăn no mặc đẹp, kiêm công cụ làm ấm giường mà thôi, đương nhiên hoàn toàn không thể cùng chung chí hướng, không có tiếng nói chung với hắn, không thể hòa nhập với ý tưởng và hứng thú tao nhã mà người đọc sách hướng tới, hoàn toàn không giống với tư thái phu xướng phụ tùy.

Từ lúc hắn mười lăm tuổi thì Hạ Ôn thị đã dạy dỗ hắn, trong tương lai sẽ vì hắn cưới một tức phụ cùng giai cấp, sau đó làm như vô ý tiết lộ cho hắn biết, tương lai bà sẽ cưới tiểu biểu muội Liễu Minh Nguyệt làm thê tử cho hắn, chỉ có thể hận tuổi của tiểu biểu muội còn quá nhỏ, dù sao vẫn phải chờ đến lúc nàng cập kê thì mới được.

Hàng năm Hạ Tử Thanh vẫn gặp được Liễu Minh Nguyệt đôi ba lần, mắt thấy nhan sắc của tiểu biểu muội càng ngày càng biểu lộ, càng ngày càng trở nên xinh đẹp, đối với việc thành thân hắn càng thêm hy vọng, huống chi thê tử tương lai không phải là thục nữ mơ hồ không xác định nào cả, mà là vị tiểu biểu muội sống sờ sờ trước mắt, bởi vậy trong lòng hắn càng ngày càng rục rịch không yên.

Vài ngày trước hắn lại nghe thấy người của nhà Nhị cữu sẽ tới thăm, Nhị cữu mẫu muốn dẫn theo hai vị biểu huynh đệ đến tham dự kỳ thi mùa xuân, đúng lúc gặp được Tiết Hàn Vân, không khỏi thốt ra.

Hôm nay mặc dù Hạ Tử Thanh ảo não vì không cẩn thận đã thốt ra lời trong lòng, nhưng nghe nói Ôn Hữu Tư đã đính thân, Ôn Hữu Niên thì vẫn chưa có nữ tử hợp ý để hôn phối, hắn đối với vị biểu đệ này, liền phá lệ để lại chút tâm nhãn, cố ý làm như vô tình ám chỉ một phen chuyện mình sẽ thành thân cùng với biểu muội trong tương lai.

Ôn Hữu Niên cũng chẳng phải kẻ ngốc, thấy tiểu biểu muội tính trẻ con vẫn còn một đoàn, trong khi đó giọng điệu của Hạ Tử Thanh lại làm như lơ đãng ám chỉ, nhưng trong đôi mắt ngây thơ trong sáng của biểu muội nửa điểm tư tình nhi nữ cũng không có, hắn cảm thấy kinh ngạc, thừa dịp hai thứ nữ của Hạ gia và Liễu Minh Nguyệt đi thay quần áo, huynh trưởng Ôn Hữu Tư và Hạ Tử Thanh thì cố gắng dốc sức thảo luận học vấn, hắn mới trao đổi tìm hiểu tình huống ở chỗ muội muội Ôn Dục Hân.

Ôn Dục Hân nghe thấy Hạ Tử Thanh có ý này, cũng bất thình lình ngạc nhiên: “Nghe tiểu biểu muội nói, muội ấy chưa bao giờ qua đêm ở Hạ gia, một năm cũng có đến Hạ gia vài lần, nhưng Tiểu dượng không thích muội ấy lui tới Hạ gia quá nhiều, sao có thể gả muội ấy cho Hạ biểu ca được chứ?”

Rốt cuộc Ôn Hữu Niên cũng xứng danh là lớn hơn 2 tuổi, lo lắng càng chu toàn hơn một chút: “Chớ không phải là Tiểu dượng nghĩ tương lai hai nhà sẽ làm thông gia, cho nên mới cố ý giữ lễ với Hạ gia sao?”

“Muội thấy không giống đâu.” Ôn Dục Hân lắc đầu: “Muội thấy trong cách nói chuyện của biểu muội, thực sự rất xa cách với Hạ biểu ca, thật ra thì muội ấy có vẻ rất thân thiết với nhi tử của nhà Tiết Tướng quân mà Tiểu dượng đang thu dưỡng trong Tướng phủ hơn, nghe nói muội ấy muốn đến Hạ gia, Tiết công tử đã đặc biệt an bày cho gã sai vặt tùy thân của mình đến chờ ở cửa sau của Hạ gia, phòng khi biểu muội muốn cái gì, không tiện sai sử hạ nhân của Hạ gia…”

Ôn Hữu Niên sờ sờ đầu Ôn Dục Hân, có vài phần tiếc nuối nói: “Thường nghe mẫu thân nhắc đến Tiểu cô Tiểu dượng, mặc dù Tiểu cô đã sớm qua đời, nhưng vị Tiểu dượng này lại là người trọng tình trọng nghĩa, nghe nói phong độ học vấn cũng Tiểu dượng cũng tuyệt hảo, nếu không sợ người ta nói này nói nọ khi kỳ thi mùa xuân sắp đến, huynh cũng muốn tới phủ Tướng quốc bái phỏng người, để lãnh giáo người một phen. Tuy rằng Hạ biểu ca cũng là người nhã nhặn, nhưng… Rốt cuộc huynh vẫn cảm thấy huynh ấy cũng giống hệt như Đại dượng…”

Hai ngày nay mặc dù hai huynh đệ Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên ở tại thư phòng của Hạ gia, nhưng có đôi khi đến phòng trong tìm Hạ Tử Thanh, đương nhiên cũng từng gặp qua người trong phòng của y, chẳng qua mấy lời nha đầu thông phòng của biểu ca xinh đẹp như hoa, ôn nhu mềm mại, tự nhiên không tiện mở miệng nói trước mặt biểu muội rồi.

Ôn Dục Hân che miệng cười trộm: “Hạ biểu ca không giống Đại dượng chẳng lẽ có thể giống như Tiểu dượng hay sao? Nhị ca à, huynh cẩn thận kẻo bị người của Hạ gia nghe được đấy!”

Bọn họ đến đây hai ngày nay, xem như đã hiểu rõ hậu viện Hạ gia của Đại dượng, có không ít di nương, thông phòng, thứ nữ con thiếp thất thành đàn. Chẳng qua tương đối mà nói, mẹ ruột của Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc đều đã lớn tuổi nhan sắc phai tàn, dưới gối lại chỉ có nữ nhi, đã sớm không dám giao phong cùng với phu nhân chính thê, đành phải khúm núm hầu hạ Hạ Ôn thị, hy vọng đương gia chủ mẫu có thể thay mình tìm cho khuê nữ yêu thương một mối hôn sự tốt đẹp.

Về phần những di nương thiếp thất còn trẻ tuổi khác chỉ biết đấu đá lẫn nhau để tranh giành tình cảm của Hạ đại nhân, bọn thứ nữ thừa thãi cũng chỉ biết giẫm đạp lên nhau mà thôi, đối với Hạ Ôn thị mà nói, xem như vui mừng khi bọn họ tranh giành đấu đá lẫn nhau, bà chỉ làm như không biết.

Hạ Ôn thị chỉ sinh được một nhi tử, hai thứ nữ lớn nhất cũng chỉ biết tranh nhau nịnh bợ, còn bà thì hân hoan vui mừng biểu hiện việc mình nhân từ khoan dung và độ lượng, tự nhiên cũng nguyện ý để cho hai tỷ muội thứ nữ này ra ngoài gặp khách nhân, về phần những di nương thiếp thất còn trẻ lại được sủng ái khác bà chẳng quan tâm, hài tử của thiếp thất thông phòng tuổi vẫn còn nhỏ, đương nhiên không cho bọn họ ra ngoài tiếp xúc với khách nhân rồi.

Ngày đó không có chuyện gì, ba vị thiếu niên chẳng qua chỉ loanh quanh thảo luận việc học vấn cho kỳ thi mùa xuân, Liễu Minh Nguyệt thì cùng Ôn Dục Hân bởi vì đã thân quen và hiểu biết lẫn nhau, cho nên nói đến một số việc của nhà ông bà ngoại. Ôn Dục Hân cẩn thận kể cho nàng nghe từng chuyện một, hơn nữa lại có hai vị thứ nữ của Hạ gia bầu bạn, ngày mà Liễu Minh Nguyệt sống ở Hạ gia cũng xem như trôi qua an bình thoải mái.

Đến buổi tối, Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân cùng ở trong viện của Hạ Ôn thị.

Hai ngày nay Vạn thị đến đây, đều cùng với nữ nhi ở lại trong viện của Hạ Ôn thị. Hạ Ôn thị trực tiếp nói: “Ta và đệ muội đã nhiều năm không gặp, tỷ muội ta gặp nhau hết sức vui mừng hân hoan, hẳn là nên ở chung một chỗ, cũng tiện để bày tỏ sự thân thiết.” Hạ Giam Thừa lâu lâu mới đến nghỉ tạm ở trong viện của Hạ Ôn thị, buổi tối mỗi ngày thường xuyên nghỉ lại ở trong phòng của thiếp thất và di nương, phu thê Hạ gia chỉ có thể gặp mặt một lần trong bữa cơm mà thôi.

Chẳng qua theo như những gì Vạn thị chứng kiến, chính là nơi hậu viện của Hạ Giam Thừa tràn đầy thiếp thất, thông phòng, di nương, con thứ của Hạ gia xếp thành đàn, căn bản không thể dành ra viện để khách nhân ở, mới không thể không để mẹ con Vạn thị đến ở viện dành cho chủ nhân.

Liễu Minh Nguyệt chưa bao giờ từng cùng giường chung gối và nói chuyện với tỷ muội, hưng phấn lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, được Ôn Dục Hân ôm vào trong ngực vỗ về.

Ôn Dục Hân cũng rất thích vị tiểu biểu muội này, bởi thấy nàng hồn nhiên ngây thơ, nghĩ lại tình hình của Hạ gia rối loạn như vậy, u ám đáng tiếc thay cho nàng, nói bóng nói gió tìm hiểu: “Biểu muội cảm thấy Hạ biểu ca thế nào?”

“Hạ biểu ca… Thì cứ vậy thôi à, không thích nói chuyện cho lắm.” Thật ra thì do nàng chưa bao giờ cẩn thận quan sát người ta mà thôi.

Ôn Dục Hân thấy nàng đối với Hạ Tử Thanh quả thực không hề có nửa điểm ái mộ nào, lại vụng trộm kề sát vào bên tai nàng nói nhỏ: “Sao ta lại nghe nói… Hạ gia cố ý muốn kết thân với nhà muội đấy?”

Vốn dĩ nàng ta nói lời này chỉ để dò hỏi, nào biết vừa mới nói xong, lúc này tiểu biểu muội lại cười ra tiếng, sau đó đỏ mặt trừng nàng ta liếc mắt một cái: “Tỷ tỷ nói bậy gì vậy? Cho tới bây giờ A Đa muội chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.” Bỗng nhiên nàng ngẩn ra: “Chẳng lẽ tỷ tỷ quả thật đã nghe được tiếng gió gì đó rồi sao?”

Ôn Dục Hân thấy thần sắc nàng đứng đắn, quyết không phải vui đùa, trong lòng cũng ngẩn ra: chẳng lẽ Hạ biểu ca chỉ đơn phương có tư tâm với biểu muội thôi sao?

“Biểu muội, muội không gạt ta đó chứ? Sao muội biết Tiểu dượng chưa bao giờ có ý này?”

Liễu Minh Nguyệt khẽ cắn môi, kề sát vào bên tai nàng ta, nhỏ giọng thuật lại cho nàng ta nghe việc nàng đã tiểu định rồi, khuôn mặt hồng hồng, càng thêm chọc người yêu thương.

Ôn Dục Hân vừa nghe lời này, nhất thời ngốc lăng, quả nhiên là trong lòng Hạ gia đã nảy sinh suy nghĩ không nên có, đáng tiếc tiểu biểu muội hoàn toàn không biết, cho nên lại nhỏ giọng dò hỏi nàng xem đối phương là con cái nhà ai và là người thế nào.

Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt chỉ có một bằng hữu khuê mật duy nhất là Trầm Kỳ Diệp, ả là người mà nàng có thể nói hết chút tâm sự của một nữ tử, nhưng trong mấy người mà kiếp này nàng có thể giao hảo, Hoàng Sầm Diệp là người có tính tình hào sảng, La Thụy Đình lại có ý với Tiết Hàn Vân, càng không tiện để bàn luận về việc này, về phần vài vị sư huynh và bọn tỷ muội ở La gia, nàng cũng chưa thân quen đến độ có thể trút bầu tâm sự, hôm nay gặp gỡ Ôn Dục Hân, thế nhưng lại giống như rốt cục có thể gặp được người để trút cạn tâm tình, lúc bấy giờ nàng mới đỏ mặt nhỏ giọng nói về chuyện giữa nàng với Tiết Hàn Vân.

Ôn Dục Hân nghe nàng kể sợ đến ngây người, đầu tiên là vì nàng ta nghĩ Tiết Hàn Vân không cha không mẹ, tương lai Liễu Minh Nguyệt gả cho cũng không sợ ở với bà bà, thành thân xong cũng có thể ở lại nhà mẹ đẻ, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, liền cực kỳ hâm mộ Liễu Minh Nguyệt; tiếp đó lại nghe thấy Tiết Hàn Vân đã liều chết cứu tiểu biểu muội, nàng ta lại càng tăng thêm hảo cảm, nghe bảo rằng hắn là người ổn trọng đoan chính, đúng là nam tử hán văn võ song toàn, làm sao mà Hạ biểu ca có thể sánh bằng, nhất thời thiệt tình vì Liễu Minh Nguyệt cao hứng, trông mong trong tương lai có cơ hội gặp được vị em rể trong truyền thuyết này một lần.

Lý do sinh tồn của nữ tử, dù sao cũng chỉ vì muốn có một chốn đi về.

Ngày thứ hai Hạ Tử Thanh dẫn theo mọi người xuất môn đạp thanh.

Ôn Dục Hân nhân cơ hội này, nhanh chóng âm thầm sau lưng mọi người thông báo chuyện Liễu Minh Nguyệt đã tiểu định cùng với Tiết Hàn Vân, Tiểu dượng trước sau chưa bao giờ có ý kết thân với Hạ gia vụng trộm nói cho Ôn Hữu Niên biết, nhất thời huynh muội hai người nhìn nhau mà cười, âm thầm cảm thấy Hạ Tử Thanh vừa đáng thương lại buồn cười cũng có chỗ đáng tiếc.

Đưa tầm mắt ra xa, ở ngoài kia là Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc đang cùng Liễu Minh Nguyệt chơi thả diều, Hạ Tử Thanh và Ôn Hữu Tư thì ở gần đó, nhưng ánh mắt Hạ Tử Thanh luôn dao động, rất nhiều lần hướng tầm mắt  tới chỗ Liễu Minh Nguyệt.

Đáng tiếc tiểu biểu muội hoàn toàn bỏ qua vị biểu ca này, ánh mắt đều bị hấp dẫn bởi con diều đang bay cao trên bầu trời kia, cũng chỉ có gã sai vặt tùy thân của Tiết Hàn Vân là đứng ở cách đó không xa chờ phân phó, vận mệnh thế này đúng là có chút kỳ lạ và buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.