Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 30: Kỳ thi mùa xuân



Đầu tháng ba, kỳ thi mùa xuân chấm dứt, theo sát sau đó chính là kỳ thi đình, sau khi Thánh thượng bệnh nặng toàn bộ việc này đều được đẩy cho Thái tử và các trọng thần trong triều chăm lo giải quyết, mọi người cho rằng lần này bệnh tình của Thánh thượng vừa mới có chút khởi sắc, đương nhiên vẫn là do Thái tử sắp xếp bổ nhiệm các vị trí đỗ đạt, ngay cả yến tiệc ngự tứ chỉ sợ cũng do Thái tử thay mặt đảm nhiệm, nào biết ngày đó thi đình, Thánh thượng lại kéo thân thể bệnh tật tới, ngay cả Thái tử trước đó cũng không hề biết, tình cảnh kỳ quái của hai cha con khi ấy, rất nhiều đại thần trong điện cũng có thể lãnh hội một hai.

Trạng nguyên lần này chính là Thôi Thiện Khanh, nhi tử của Lại Bộ thượng thư, Bảng nhãn là Ôn Hữu Tư, Thám hoa là sĩ tử bần hàn Chu Hành Dung, toàn bộ đều là thiếu niên anh tài có dung mạo tuấn mỹ, tài hoa hơn người.

Về phần Ôn Hữu Niên năm nay cũng có kết cục giống như Hạ Tử Thanh, tuy rằng vẫn thi đỗ, nhưng thứ tự lại tụt ở phía sau rất nhiều, đều xếp sau nhị giáp. (Cát: Ta không rõ lắm mấy thứ hạng thi cử này, tra GG thì thấy chừng khoảng từ 7 đến 6 điểm)

Tính tình Ôn Hữu Niên nhanh nhẹn, kinh nghiệm trải đời chưa đến nơi đến chốn, mặc dù văn vẻ cũng toàn vẹn mỹ lệ, nhưng cách hành văn như vậy trong con mắt của quan chủ khảo và các quan viên đứng đầu Lễ bộ không được đánh giá cao, rốt cuộc vẫn e ngại còn non nớt. Về phần Hạ Tử Thanh, bởi vì hắn làm bài thi một cách sóng yên biển lặng, tập trung vào quy củ, chỉ vì quá mức bình ổn, mất đi linh khí, mà hơi bị nghi ngờ như thường.

Trong yến tiệc ngự tứ, tâm tình Thánh thượng rất tốt, không để ý đến lời khuyên can của thái y, vậy mà cũng uống được hai chén rượu ngon, tự mình cúi xuống hỏi han Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa vài câu, sau đó được thái giám dìu đỡ quay trở về, để lại Thái tử và các vị triều thần, Tân khoa tiến sĩ cùng vui.

Trạng nguyên Thôi Thiện Khanh có dáng vẻ bất phàm, năm nay vừa tròn hai mươi, cũng là hậu nhân nhà quan lại giống như Bảng nhãn Ôn Hữu Tư, bối cảnh gia đình cũng có vài phần tương tự, nói tới nói lui cũng thấy tương xứng, nhưng Thám hoa lại xuất thân bần hàn, chỉ biết vùi đầu khổ học, đối với các loại tiêu khiển của con cháu nhà quan không quen thuộc, không thể hòa nhập vào không khí này, tuy rằng ở đây cả ba người lớn lên đều xuất chúng bất phàm, rốt cuộc nhìn Thám hoa vẫn có hai phần ngờ nghệch.

Không ngừng có người tiến đến kính rượu cùng tân khoa tiến sĩ, cũng có quan viên cao thấp trong triều muốn bám víu để kết giao tình. Ba năm mới có một kỳ thi mùa xuân, trong triều bất kể là Trạng nguyên, Bảng nhãn hay Thám hoa, vốn dĩ cũng không có chỗ nào khác người, nhưng năm nay người đỗ Trạng nguyên chính là nhi tử của Lại Bộ thượng thư, chúng quan viên cũng muốn kéo quan hệ để kiếm tra đánh giá tiền đồ, bất kể như thế nào cũng sẽ tiến tới hỏi han vài câu kết giao tình với tân khoa Trạng nguyên.

Hiếm khi có người như Thôi Thiện Khanh, tuy là hậu nhân nhà quan lại hào môn nhưng không tỏ vẻ kiêu ngạo, nói chuyện với mọi người cũng khách khách khí khí, khiến ai cũng khen ngợi Lại Bộ thượng thư Thôi đại nhân rất biết cách dạy con.

Bên cạnh Lại Bộ thượng thư Thôi đại nhân chính là Lễ Bộ thượng thư Tần Hãn Tông, nhi tử của ông ta – Tần Mẫn Nhiên chính là một tay ăn chơi chỉ biết chơi bời lêu lổng, đó là người đã từng đánh nhau với Tạ Hoằng, sau đó bị công chúa Chiêu Dương chạy tới cáo trạng trước ngự tiền, lần này hắn cũng bị Tần đại nhân ép buộc đi thi, nhưng thi rớt, ông ta nhìn tình cảnh vui vẻ náo nhiệt thế này trong lòng cảm thấy không được vui, không biết là tư vị gì, thuận miệng nói: “Ta thấy Bảng nhãn cũng là thiếu niên tài cao, không thua Trạng nguyên đâu.”

Hai người đang đứng ở một chỗ khác trò chuyện, thì thấy Liễu tướng thong thả đi qua, đứng ở trước mặt tân khoa Trạng nguyên.

Xưa nay Liễu Hậu công chính liêm minh, chưa bao giờ kết giao với Tân sĩ tử trong triều, thu nhận môn hạ sử dụng dưới trướng cũng vậy, lần này bỗng nhiên đi tới, khiến ngay cả Thôi Chính Nguyên và Tần Hãn Tông đều kinh ngạc không thôi.

Tần Hãn Tông vội vàng quay đầu quan sát thần sắc trên mặt của Thôi Chính Nguyên, thầm nghĩ: chẳng lẽ hai người này… khi nào thì bọn họ đứng về một phe thế nhỉ?

Quan hệ giữa các quan viên trong triều rắc rối khó gỡ, nhưng Thôi Chính Nguyên và Liễu Hậu trước nay không qua lại thân cận cho lắm.

Bản thân Thôi Chính Nguyên cũng thấy kỳ quái, liền nâng bước đi về hướng bên kia, mới đi tới gần, đã nghe Tướng quốc ôn nhu cất tiếng: “… Lần này cháu làm bài thi không tệ, không uổng công mẫu thân cháu dẫn theo hai huynh đệ các cháu ngàn dặm xa xôi vất vả đến đây…”

Bảng nhãn Ôn Hữu Tư cung kính nghe lời dạy dỗ, cực kỳ kính trọng Tướng quốc đại nhân.

Vì Thôi Chính Nguyên đã tiến lại gần, bởi vậy phải thuận thế cười nói: “Hóa ra bài thi của Bảng nhãn đây được Tướng gia coi trọng…” Nói xong một câu, đột nhiên giật mình tỉnh ra, chính thê đã mất nhiều năm của Liễu tướng kia, không lẽ chính là nữ nhi của Ôn gia sao?

Bảng nhãn cũng họ Ôn, chẳng lẽ là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của Liễu phu nhân?

Nếu là con cháu của nhà mẹ đẻ Liễu phu nhân, dù thế nào Tướng gia cũng không thể không quan tâm tới, trước kia chưa bao giờ thấy Liễu Hậu nhắc tới bất kỳ thân thích nào bên nhà mẹ đẻ của Liễu phu nhân sẽ tới đây tham gia kỳ thi mùa xuân lần này.

Trong tình cảnh như vậy, Ôn Hữu Tư chợt giật mình, cũng không biết phải giải thích như thế nào, rõ ràng hắn nhìn thấy một đám quan viên dùng ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ trông đợi nhìn về phía hắn, đang chần chờ, lại nghe thấy Liễu Hậu thản nhiên nói: “Bảng nhãn đây đúng là nhi tử của Nhị cữu huynh bên nhà mẹ đẻ nội tử.” Lại quay sang dặn dò Ôn Hữu Tư một câu: “Quay đầu có thời gian, dẫn theo đệ đệ cháu đến phủ ta nhé.”

Vốn dĩ lần này là Thôi Thiện Khanh đỗ đầu, còn là Trạng nguyên xuất thân là con trai trưởng của nhà trọng thần, Bảng nhãn và Thám hoa nói sao cũng không thể so sánh được, nào biết chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện thân phận là cháu trai bên nhà vợ của Tướng gia tay nắm uy quyền, ngoài ra phụ thân cũng làm quan, cai quản một quận, càng tăng thêm xuất thân bần hàn, ảm đạm không ánh sáng của Thám Hoa.

Trong triều phần lớn đều là lạy cao giẫm thấp, đều là hạng người chỉ biết nịnh nọt, nghe thấy Liễu tướng nói lời ấy, lập tức hùng dũng tiến lên, không ngừng kính rượu Thôi Thiện Khanh và Ôn Hữu Tư vừa hiểu rõ thân phận, đợi đến khi yến tiệc ngự tứ kết thúc, chỉ có Thám hoa là vẫn phong độ ngời ngời như trước, còn Trạng nguyên và Bảng nhãn đều có bảy tám phần say rượu.

Ôn Hữu Niên đỡ Ôn Hữu Tư, đang muốn ngồi lên trên xe ngựa trở về biệt viện của Liễu gia, thì thấy một chiếc xe ngựa tới gần, rèm xe được vén lên, lộ ra gương mặt uy nghiêm, không nói cười tùy tiện bao giờ của Liễu tướng, ông nói: “Đêm nay tạm trở về Tướng phủ nghỉ ngơi trước đã.”

Đây là lần đầu tiên Ôn Hữu Niên tiếp xúc gần gũi với vị Tiểu dượng trong truyền thuyết ở Ôn gia này, nhất thời chân tay luống cuống, hắn đỡ lấy Ôn Hữu Tư đi ra ngoài hứng gió, đương nhiên là say đến bất tỉnh nhân sự mà ngốc lăng liên tục gật đầu, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên, thì rèm xe bên kia đã được buông xuống, trước khi đi, xa phu của xe ngựa còn nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: “Nhị công tử đỡ Đại công tử ngồi cho vững nhé, tiểu nhân đánh xe đây.”

Đợi đến khi mọi người quay lại Tướng phủ, Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân nghe tin hai người trở về, vội vàng ra đón.

Ôn Dục Hân thật lòng cao hứng thay cho hai vị huynh trưởng, Liễu Minh Nguyệt thấy Ôn Hữu Tư say thành bộ dáng bất tỉnh nhân sự như vậy, lập tức dặn dò phòng bếp chuẩn bị một ít canh giải rượu. Sắp xếp cho hai huynh đệ Ôn gia đến nghỉ ở khách viện, cách Tây Khóa viện cũng không xa, vừa vặn có thể làm hàng xóm bầu bạn cùng với Tiết Hàn Vân.

Sau khi thi đình, tất cả các sĩ tử thi đỗ đều đãi tiệc rượu để ăn mừng, hai huynh đệ của Ôn gia ở lại ngoại ô kinh thành cũng không tiện, vẫn nên ở lại phủ Tướng quốc thì thuận tiện hơn.

Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân cân nhắc một phen, ngày khác sẽ đến biệt viện ở ngoại ô đón Vạn thị cùng tới đây ở thì mới tốt.

Đúng lúc Tiết Hàn Vân hết phiên trực từ trong cung trở về, Ôn Hữu Tư say đến rối tinh rối mù, vào phòng lập tức nôn mửa dữ dội, khiến tỷ muội hai người không thể ở yên trong phòng được, gã sai vặt hầu hạ bên cạnh hai huynh đệ Ôn gia đã trở về biệt viện ngoại ô từ sáng sớm, Liễu Minh Nguyệt sợ sơ ý giữ lại hạ nhân không đáng tin, cho nên mượn tạm Liên Sinh đến chiếu cố Ôn Hữu Tư, Tiết Hàn Vân cũng một đường cùng đi theo.

Vóc người Ôn Hữu Tư cao thẳng, Liên Sinh thì giống như khỉ ốm, giúp Ôn Hữu Tư trở mình lật người cũng phải cố gắng hết sức, Ôn Hữu Niên thì ngày thường võ mồm vô cùng lanh lợi, nhưng hôm nay chiếu cố huynh trưởng nhà mình thì chỉ dám nhẹ tay nhẹ chân, còn không thuần thục bằng Tiết Hàn Vân, hắn cực kỳ hâm mộ: “Không thể tưởng tượng được muội phu làm việc này lại thuận tay đến như vậy.”

Tiết Hàn Vân đã quen nghe hai huynh đệ Ôn gia gọi mình là muội phu, chỉ vài động tác đã lột sạch áo dài trên người Ôn Hữu Tư, thủ pháp cực kỳ lưu loát, mang theo sự quyết đoán của một người lính, chỉ để lại trung y và tiết khố trên người Ôn Hữu Tư rồi nói: “Nếu như huynh cũng có vài vị sư huynh đệ, cứ dăm bữa nửa tháng lại say khướt một lần, chiếu cố mấy con ma men như vậy rồi cũng sẽ luyện được thủ pháp thuận buồm xuôi gió thôi.”

Giờ phút này nhà bếp bưng tới canh giải rượu, Ôn Hữu Tư say không biết trời đất mãi mà không chịu mở miệng, Tiết Hàn Vân liền nắm mũi bóp miệng bắt hắn uống hết một chén canh giải rượu, còn việc lau người thì giao lại cho Liên Sinh.

Mấy ngày nay Ôn Hữu Niên đã nghe được không ít tin tức nhỏ về Tiết Hàn Vân, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm xúc hâm mộ.

La lão gia tử thu nhận đồ tôn, cũng không biết là sợ mấy đệ tử con nhà lính này bị kinh thành phồn hoa làm cho mờ mắt, mất đi sự quyết đoán hay vì nguyên nhân nào khác, mùa thu hàng năm, đều dẫn một đám đồ tôn của La phủ mang theo rượu ngon đến Tây Sơn săn bắn, đêm thì ngủ lại ở Tây Sơn, đốt lửa trại, nướng thịt, chén tạc chén thù mà uống rượu, bên cạnh ông đều là những khuôn mặt trẻ trung khí thịnh, hàng năm vào lúc này, ông đều thấy tâm thần hoảng hốt, dường như mình cũng trẻ ra được mười mấy tuổi, uống rượu cực kỳ dũng mãnh, trong chớp mắt lập tức say năm sáu phần.

—— nửa đời ông, đều ở biên quan mà ngồi hứng gió cùng lửa trại, uống rượu ăn thịt, những ngày tháng ngắm trăng ca hát thật sự là nhiều vô số kể, bên cạnh ông có rất nhiều… rất nhiều thiếu niên cứ như vậy mà vùi thây nơi tha hương, tất cả đều là những khuôn mặt trẻ tuổi như thế, chỉ có một vài người có thể may mắn sống sót trở về, mà ông, là một trong số đó.

Lão nhân gia ông không kiên nhẫn được người hầu hạ, hàng năm lúc đi săn bắn, ra lệnh cho nhóm đồ tôn không được mang theo hạ nhân hầu hạ, mọi việc đều phải tự thân vận động. Có một năm, La đại phu nhân lo lắng cho La Hành Chi, rất muốn La Hành Chi dẫn gã sai vặt thiếp thân đi theo, bị ông trừng mắt hổ giận dữ, trước mặt cả nhà dạy dỗ một chút.

“Phụ nhân vô tri! Tương lai nếu ra chiến trường, chẳng lẽ đi đứng ngồi nằm cũng cần người hầu hạ à? Ngay cả tự gánh vác cũng không có năng lực làm, chẳng phải giống như phế vật hay sao?”

La Đại phu nhân bị ông mắng xấu hổ vô cùng, trong mắt rưng rưng, không dám nói thêm gì nữa, chỉ phải cố gắng mà chịu đựng.

Nhiều năm trôi qua, La lão gia tử dạy dỗ nhóm đồ tôn của ông đều cho ra tửu lượng rất cao, chẳng qua cao nhất phải kể đến Tiết Hàn Vân, có thể nói là ngàn chén không say, hàng năm sau khi săn bắn mùa thu xong, người cuối cùng còn giữ được thanh tỉnh đều là hắn —— đương nhiên, người khiêng từng con ma men một về lều trại, xử lý “hậu sự” sau khi say xỉn kiêm gác đêm, cũng chỉ có thể là hắn.

Tuy rằng La lão gia tử rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần không say rượu đến mức làm hỏng việc, cũng sẽ không cản trở nhóm đồ tôn nhà ông uống rượu, đặc biệt trong nhà còn có hai tên nội tặc là La Hành Chi và La Thiện Chi, thường xuyên cổ động kiêm dẫn dắt giúp các sư huynh đệ lén lút vụng trộm tiến vào hầm rượu của La gia ăn trộm rượu uống, lão nhân gia ông cũng biết việc này, nhưng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ngày hôm sau Ôn Hữu Tư tỉnh lại, nghe kể đêm qua chính là Tiết Hàn Vân hỗ trợ chăm sóc mình, liên tục trách cứ Ôn Hữu Niên: “Xú tiểu tử nhà ngươi, lại có thể không hiểu chuyện như vậy, còn làm phiền đến Tiết công tử tới chăm sóc ta.”

Ôn Hữu Niên cười nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy? Huống hồ muội phu chăm sóc huynh rất thuận buồm xuôi gió, biểu muội không tức giận thì thôi, huynh ở đây tức giận làm gì?”

Ôn Hữu Tư cười khổ: “Ngốc tiểu tử nhà đệ! Không biết chỗ bất phàm của Tiết công tử, ngày đó còn ngu ngốc hàm hồ tỷ thí với đệ ấy, còn cho rằng Lâm tiên sinh khen đệ ấy văn võ song toàn chỉ là lời ba hoa mà thôi, đệ không biết đấy thôi, trong kỳ thi mùa xuân ba năm trước Tiết công tử đã đỗ đầu đó, khiến cho các sĩ tử trong kinh thành kinh ngạc không ngừng tán thưởng, các vị lão đại nhân trong triều cũng khen ngợi không dứt, nhưng rốt cục đệ ấy không tham gia thi đình, cũng chưa từng nhậm chức làm quan, không biết là nguyên nhân vì sao, khi đó đệ ấy chưa tròn mười lăm tuổi, vẫn còn nhỏ, kiến thức đã bất phàm như vậy, thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà…”

Ôn Hữu Niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho dù có bất phàm thì thế nào, rơi vào trong tay biểu muội nhà chúng ta, không phải cũng mềm nhũn như bột mì còn gì, có gì hay mà huynh cảm thán như thế? Cho dù đệ ấy có bất phàm, trong tương lai cũng phải gọi đệ và huynh một tiếng biểu cữu huynh!”

Ôn Hữu Tư bị thái độ lưu manh vô lại một cách chí khí hiên ngang của đệ đệ nhà mình làm cho tức quá hóa cười, không khỏi giơ chân đạp hắn một cước: “Hỗn tiểu tử không biết sống chết này!” Sau đó bàn bạc với Ôn Hữu Niên bớt chút thời gian đến biệt viện ngoại ô đón Vạn thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.