Trong tiệc rượu ở tiền viện Đại phòng, chỉ có bốn người Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên, Tiết Hàn Vân và Hạ Tử Thanh là bị đám người cùng thế hệ xông lên kính rượu, Tiết Hàn Vân may mắn, tửu lượng rất không tồi, nhưng Hạ Tử Thanh sớm đã say bảy tám phần, Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên cũng có bốn năm phần say. Ôn Hữu Niên thấy tình thế không ổn, không hề có chút nghĩa khí nào bỏ Ôn Hữu Chính ở lại xã giao, cùng ba vị khác lấy cớ đi nhà xí để chạy trốn, lục tục rời khỏi bữa tiệc.
Ở tiền viện quá nhiều người, bốn người đều đi về hướng hậu viện, trước đây khi Ôn Hữu Niên còn bé không ít lần tinh nghịch ở đại viện Đại phòng, cho nên bây giờ dẫn theo ba người còn lại trốn bằng lối cửa sau, vừa bước xuống lập tức nhìn thấy trước mặt có hai con thuyền nhỏ.
Đã nhiều ngày Tiết Hàn Vân cũng chưa có cơ hội được gặp Liễu Minh Nguyệt, đang cảm thấy ảo não rầu rĩ không thôi, đến Giang Bắc, thật sự không tiện như khi còn ở kinh thành, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng không dễ nhìn thấy, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu nha đầu đứng ở đuôi thuyền bên kia vẫy vẫy tay với hắn.
Ý cười bên môi hắn càng ngày càng sâu, chắc là cũng vì có một hai phần say rượu, cảm xúc lộ ra ngoài nhiều hơn so với ngày thường, Hạ Tử Thanh nhìn nụ cười kia thấy cực kỳ chói mắt, trái lại Ôn Hữu Niên nhịn không được giễu cợt: “Còn cười, cẩn thận từ trên thuyền ngã xuống bây giờ!”
Đang nói, thì con thuyền nhỏ phía trước đi đến một ngã ba, thân thuyền đang tiến vào bên trong, nhưng đột nhiên bên trong lại xuất hiện một con thuyền còn lớn hơn rất nhiều so với thuyền của Ôn gia, tốc độ tiến lên của con thuyền kia rất nhanh, trong nháy mắt, ầm một tiếng đụng vào con thuyền mà Liễu Minh Nguyệt đang ngồi.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng ở trong mắt Tiết Hàn Vân, trở thành chuyện cực kỳ dọa người
Lúc hai chiếc thuyền đụng vào nhau, chiếc thuyền nhỏ chao đảo cơ hồ gần như muốn lật úp, chư vị nữ tử ngồi trong khoang thuyền đồng loạt duyên dáng gọi to, vài người đang đứng ở đuôi thuyền thì nguy hiểm hơn, Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân vốn dĩ đang nắm tay đối phương, thời khắc nguy cơ, Ôn Dục Hân nhanh tay kéo Liễu Minh Nguyệt lại một phen, hai người đồng loạt ngã về phía sau, bỗng nhiên lại nghe bùm một tiếng, hóa ra là Hà Tú Liên đứng bên cạnh Liễu Minh Nguyệt đã rơi xuống nước.
—— Vốn dĩ nàng ta đứng ở đuôi thuyền nhìn vị nam tử trên chiếc thuyền bên kia đến ngây dại, không hề phòng bị, lúc thân thuyền rung mạnh, dưới chân trượt một cái lập tức rơi xuống nước.
Một khắc lúc nàng ta rơi xuống nước, thoáng nhìn về chiếc thuyền ở đối diện, thấy thần sắc của vị nam tử đứng ở mũi thuyền bên kia đại biến, đương nhiên là cực kì lo lắng, trong lòng nàng ta xuất hiện một tia vui sướng, chiếc thuyền phía sau bằng tốc độ cực nhanh lướt đến, hai thuyền còn chưa tới gần, thân hình của vị nam tử bên kia đã nhoáng lên một cái, nhảy vào con thuyền của các nữ tử bên này.
Mấy năm nay tuy rằng Hà Tú Liên ở lại Ôn gia, nhưng trước đây ở trước nhà nàng ta cũng có một con sông nhỏ, khi còn nhỏ nàng ta thường xuyên đi theo nhóm tiểu tử đến giữa sông học bơi, mặc dù đã nhiều năm chưa xuống nước, rốt cuộc kỹ năng quen thuộc vẫn chưa biến mất, chẳng qua trong lòng nàng ta tràn ngập chờ mong để nửa người nổi trên mặt nước, làm ra tư thế giãy dụa, chờ nam tử cao lớn khỏe mạnh kia tới cứu.
Nào biết vị nam tử kia sau khi nhảy lên thuyền đối diện, chỉ nhanh chóng kéo Liễu Minh Nguyệt tới trước mặt, nhìn chằm chằm đánh giá nàng từ trên xuống dưới xem nàng có bị thương ở đâu không, giống như người bị rớt xuống sông kia chính là đại tiểu thư của phủ Tướng quốc vậy.
Ngay sau đó, hai bà từ trên thuyền nhỏ lập tức nhảy xuống, cứu Hà Tú Liên lên.
Cả người nàng ta ướt đẫm, đường cong trên người lộ ra hoàn toàn, nhóm bà tử nửa dìu nữa đỡ ôm nàng ta từ dưới nước lên, Tiểu Phân đã sớm từ trong khoang thuyền tìm một cái áo choàng trắng thật dày tiến tới, bọc lấy cả người nàng ta, từ đầu đến cuối, ánh mắt của vị nam tử vừa nhảy lên thuyền kia lên chưa từng mảy may liếc nhìn nàng ta lần nào.
Hà Tú Liên âm thầm đau lòng.
Chiếc thuyền lớn ở đối diện vừa đụng vào thuyền nhỏ lúc nãy, có người hô lớn: “Chớ cản đường!” Lúc này trên thuyền nhỏ cũng có người căm giận nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền kia, chợt thấy từ trong khoang thuyền một thiếu niên dung mạo xinh đẹp kì lạ đi ra, thoạt nhìn tuổi tác vẫn còn nhỏ, chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng khí thế cao ngạo tự phụ, hết sức khinh thường bình dân bá tánh.
Vốn dĩ người ngồi trên thuyền nhỏ đều là nữ tử, vừa rồi lại bị kinh hách một trận, ai nấy đều thấy tràn ngập cảm giác căm hận đối với chiếc thuyền lớn bên kia, nào biết trên chiếc thuyền đó lại có vị thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nhất thời khiến một đám nữ tử giật mình kinh ngạc, ngay cả Hà Tú Liên được Tiểu Phân ôm lấy đi vào trong khoang thuyền cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy dung mạo của thiếu niên kia nàng ta lại ngẩn ra.
Mấy năm qua nàng ta vẫn luôn ở hậu viện đại trạch Ôn gia, hiếm có cơ hội được ra ngoài, nào biết hôm nay chẳng qua chỉ ra khỏi cửa một lần, liền gặp được nhiều thiếu niên có dung mạo tuấn mỹ như vậy, trong đó người đặc biệt nổi bật nhất chính là vị thiếu niên ở chiếc thuyền đối diện.
Thiếu niên kia tựa như minh châu, dung mạo đã hơn người, khí chất lại càng cao quý, còn đúng lý hợp tình không hề thấy áy náy mà kêu bọn họ nhường đường, ngay cả Hà Tú Liên bị y hại rớt xuống nước cũng bất chợt có loại cảm giác rất muốn tha thứ cho y… Mặc dù đối phương không hề ân cần thăm hỏi an nguy của nàng ta.
Đáng tiếc vị nam tử duy nhất trên chiếc thuyền này không thể làm như không thấy loại cư xử sai trái như vậy, hắn lớn tiếng quát: “Đụng vào người ta còn không chịu xin lỗi, hôm nay đừng mơ tưởng rời đi!”
Vị thiếu niên kia ngẩng đầu, vẻ mặt khinh rẻ: “Không để ta đi, chẳng lẽ muốn giữ ta ở lại đây sao?” Quay đầu quát gã sai vặt ở phía sau: “Ném bạc ra đi… Thứ điêu dân này chẳng qua cũng chỉ là muốn đòi chút bạc mà thôi!”
Gã sai vặt đứng phía sau thiếu niên liếc mắt ngó dáo dác chiếc thuyền phía trước, thấy vị thiếu niên trên chiếc thuyền đối diện không hề có ý sợ hãi, rất muốn khuyên đối phương một câu nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng thấy ánh mắt cương trực không muốn bỏ qua chút nào của đối phương, gã liền đưa tay vào ngực, ném cái hà bao căng phồng qua.
Đối phương đón lấy hà bao rồi tiện tay vứt loạn ở trên thuyền, nhưng vẫn cố chấp lặp lại: “Xin lỗi! Không xin lỗi đừng mơ tưởng rời khỏi đây!”
Thiếu niên giận dữ, hướng vào trong khoang thuyền hô to: “A Tam ngươi say chết ở trong khoang thuyền rồi à? Còn không mau ra đây?”
Trong khoang thuyền không có một chút động tĩnh nào, gã sai vặt ngó dáo dác một lát rồi xốc rèm che của khoang thuyền lên xem xét, lát sau đi ra hồi bẩm: “Tam… Tam gia uống rượu …”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Chắc là gặp phải thứ cản đường này, y không dám đáp lại, liền trốn ở trong khoang thuyền giả chết chứ gì?” Lại hướng tới chỗ Tiết Hàn Vân bên kia ngoắc ngoắc tay: “Tiểu tử, nếu ngươi không sợ ta, thì lên thuyền của ta đánh với ta mấy chiêu, nếu ngươi thắng còn dễ nói, nếu như thua…”
Nửa câu sau hắn không nói hết, Liễu Minh Nguyệt liền phát hiện Tiết Hàn Vân đang đỡ mình muốn đi tới chiếc thuyền ở đối diện để lý luận, mặc dù nàng biết rõ khả năng của Tiết Hàn Vân, nhưng lại không biết thiếu niên ở thuyền đối diện có bản lĩnh như thế nào, bởi vậy nàng kéo Tiết Hàn Vân lại không chịu để hắn đi qua.
Bọn họ mới đến Giang Bắc, không quen cuộc sống ở nơi đây, dù sao cũng không thể để Tiết Hàn Vân vì việc này mà chịu thiệt.
“Hàn Vân ca ca, vạn nhất trên thuyền đối diện có mai phục thì biết làm thế nào bây giờ?”
Tiết Hàn Vân gạt tay nàng ra, dịu dàng an ủi: “Không quan trọng, cho dù có một thuyền người, cũng không thể để tên tiểu tử này diễu võ giương oai như vậy được, đụng vào người ta mà còn kiêu ngạo như thế!” Nói xong nhảy lên chiếc thuyền đối diện trực tiếp xông tới chỗ thiếu niên kia.
Vốn dĩ một đám nữ tử trên thuyền nhỏ muốn kết thúc chuyện này ở đây, có vài người nhát gan còn muốn kêu người lái đò chèo thuyền sang bên kia để nhường đường cho thiếu niên trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người tức đến giơ chân, ví dụ như Đại phòng Ôn Dục Châu, Ôn Dục Trân, hai người một lớn, một nhỏ, đều được trưởng bối trong nhà hết lòng sủng ái, làm sao có thể chịu được khi nhìn thấy thiếu niên này giương oai thế kia, lập tức cổ động Liễu Minh Nguyệt: “Nguyệt Nhi muội muội đừng sợ, để cho Tiết công tử giáo huấn tên tiểu tử kia một chút đi!”
Bọn họ đã sớm nghe nói trong số nam nhân mới đến Tam phòng có một vị biểu huynh Hạ gia, chính là người chỉ biết biết đọc sách, còn một vị khác chính là con nuôi của Liễu tướng, hậu nhân của quan võ, văn võ song toàn, thấy hắn đối xử thân thiết gần gũi với Liễu Minh Nguyệt như vậy, lại nghe Liễu Minh Nguyệt gọi hắn là “Hàn Vân ca ca”, lập tức biết ngay người này chính là Tiết Hàn Vân.
Trên chiếc thuyền đối diện, giờ phút này đã đánh nhau loạn thành một đoàn. Hai vị thiếu niên đánh nhau ở trên thuyền khó phân thắng bại. Bên hông vị thiếu niên trẻ tuổi kia có kiếm, nhưng đánh nhau với Tiết Hàn Vân, hắn lại dùng tay không, thiếu niên kia trời sanh tính tình cao ngạo, cho nên không chịu sử dụng kiếm, hai người quyền đấm chân đá, một đám nữ tử thuyền bên này đã sớm quên mất kinh hách ban đầu, bây giờ giống như xem sân khấu hí nước, nhìn hai người bọn họ đánh nhau mà thảo luận không ngừng.
Phải nói rằng Tiết Hàn Vân võ nghệ cao siêu, nhưng thiếu niên trẻ tuổi kia cũng có phong thái nhanh nhẹn, không ai hơn ai, trong khoảng thời gian ngắn, trên thuyền của cả hai bên đều náo loạn không thôi.
Thời gian đánh nhau được khoảng một chén trà nhỏ, Tiết Hàn Vân tìm được chỗ sơ hở, nhìn thiếu niên kia mắc mưu, hắn bay lên một cước, đá thiếu niên kia xuống sông. Gã sai vặt trên thuyền nhất thời hô to: “Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!”
Bốn năm gã sai vặt trên thuyền bùm bùm nhảy xuống, nhưng tất cả đều ở trong nước giãy dụa, hóa ra bọn họ đều giống như thiếu niên kia, tất cả đều không biết bơi, chỉ biết ở trong nước giãy dụa, bởi vì tiểu chủ tử rơi xuống nước, dưới tình thế cấp bách không chút nghĩ ngợi đã nhảy xuống.
Nhà đò thấy vậy, lập tức nhảy xuống cứu người. Bỗng nhiên, trong khoang thuyền một nam tử trẻ tuổi đi ra, không thấy thiếu niên kia đâu, nhìn xuống nước thì thấy một đám người đang giãy dụa dưới đó, trên mặt y nhất thời hiện ra biểu tình vặn vẹo, vừa khoái trá vừa lo lắng, làm cho người ta hoài nghi không biết rốt cuộc người này là muốn để thiếu niên kia chịu chút đau khổ hay là đang lo lắng cho an nguy của thiếu niên kia?
Giờ phút này thuyền mà bọn Ôn Hữu Tư ngồi lẳng lặng đỗ ở dưới đuôi thuyền của bọn Liễu Minh Nguyệt, mấy người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào trong sông, bỗng thấy vị nam tử trẻ tuổi kia bước ra, huynh đệ hai người nhìn nhau: “Đây là… Nhị ca?”
Không cần hai người bọn họ đoán tiếp, các thiếu nữ ngồi trên thuyền nhỏ, Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ và Ôn Dục Trân đã kêu to: “Xương ca ca… Xương ca ca…”
Hóa ra nam tử nọ đúng là thứ tử của Ôn Thời – Ôn Hữu Xương đã nhiều năm lịch lãm ở bên ngoài, vốn dĩ hắn định chỉ đi ngang qua An trấn nhưng không ghé lại, cho nên hắn trốn ở trong khoang thuyền giả chết, nhưng nghĩ lại vị thiếu niên cùng đồng hành với mình không biết bơi, sợ y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn mới chạy ra ngoài âm thầm nhìn trộm một chút, nào biết nhìn tới nhìn lui thì lập tức bị chúng huynh đệ tỷ muội Ôn gia phá vỡ.
Ôn Hữu Xương lấy phương thức từ trên trời giáng xuống này mà xuất hiện, hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên đều hết sức cao hứng, đứng ở đầu thuyền tiếp đón: “Nhị ca trở về bao lâu rồi? Sao không quay về nhà vậy? Hôm qua A ông có nhắc tới Nhị ca đó, nói trong bốn huynh đệ chúng ta Nhị ca là thông minh nhất…”
Quả nhiên, Ôn Hữu Xương nghe được mấy chữ này, miệng như nuốt phải hoàng liên, thần sắc trên mặt càng thêm thống khổ.
Ôn Hữu Niên có nghe nói, mặc dù vị Nhị ca này trời sinh rất trí tuệ, nhưng vô cùng chán ghét việc đọc sách thi khoa cử, bình sinh chỉ thích đi lịch lãm học du ký, tạp học linh tinh, bởi vậy tuy rằng trên danh nghĩa là đi lịch lãm, nhưng rốt cuộc hắn ở bên ngoài làm cái gì, thật ra trong nhà không hề hay biết.
Ôn Hữu Niên nhớ đến Ôn Hữu Chính giờ phút này vẫn còn gian khổ chống đỡ ở bữa tiệc, chỉ cảm thấy mình không có đủ tình nghĩa huynh đệ, lập tức hướng tới chỗ Tiết Hàn Vân kêu to: “Tiết huynh đệ, mau bắt huynh ấy lại đừng để huynh ấy chạy mất!”
Nhà đò kia cứu được thiếu niên trẻ tuổi lên bờ, giờ phút này thiếu niên trẻ tuổi kia cũng bị ướt sũng, có lẽ thua một trận này, vậy mà lại dịu ngoan không ít, chẳng qua miệng vẫn cằn nhằn: “Chờ lên trên bờ ta sẽ cùng người đánh một trận phân thắng thua…” Ôn Hữu Niên nghe thấy câu này, hai tròng mắt trừng trừng.
Tiếp đó thiếu niên kia hoảng hốt: “A Tam có phải ngươi thiếu tiền những người này hay không vậy? Nếu số tiền quá lớn, đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ trả thay ngươi nha!”
Ôn Hữu Xương cười khổ: “Những người này… Những người này đều là huynh đệ tỷ muội của ta…”
Thiếu niên quay đầu nhìn một đám thiếu niên nam nữ trước mặt, trợn mắt há hốc mồm: “Nương ngươi thật sự có thể sinh à!”
Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên và một đám nữ tử Ôn gia nhất thời cười hi hi ha ha loạn thành một đoàn.
Lần xuất hành này, cuối cùng bất đắc dĩ phải bỏ dở.
Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên áp tải Ôn Hữu Xương đi về bữa tiệc ở Đại phòng, thay thế cho Ôn Hữu Chính vẫn còn đang đau khổ chống đỡ, Hạ Tử Thanh, Tiết Hàn Vân thì dẫn thiếu niên trẻ tuổi kia về Tam phòng.
Nhóm nữ tử còn lại không cam lòng lãng phí một cơ hội hảo hảo du lịch như vậy, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi dạo chơi. Duy chỉ có Hà Tú Liên là ở trong khoang thuyền thay quần áo, lúc nàng ta trở ra, đám thiếu niên kia đã kết bạn cùng nhau trở về mất rồi, đột nhiên nàng ta thấy rầu rĩ không thôi.