Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 42: Thừa nhận



Sau khi Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên tế tổ xong, bởi vì xin nghỉ hơn một tháng, cho nên muốn lên đường đến Vân Hương, để thăm phụ thân Ôn Quân. Mặt khác người đến cửa cầu thân Ôn Dục Hân cũng đã đến Vân Hương, đương nhiên Vạn thị phải sớm khởi hành đến Vân Hương bàn bạc chuyện này với Ôn Quân.

Bởi vậy năm sáu ngày sau lễ tế tổ, mẹ con Vạn thị lập tức lên đường.

Trước đó Ôn Dục Hân cũng có mời Liễu Minh Nguyệt đến Vân Hương chơi một chuyến, nhưng Ôn lão phu nhân và Ôn lão gia tử đã nhiều năm chưa được gặp ngoại tôn nữ này, sao có thể thả người? Ôn Dục Hân chỉ đành phải rời đi cùng Vạn thị.

Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên cũng đã giao hẹn trước với Tiết Hàn Vân sẽ gặp lại khi hồi kinh, tiếp đó bốn mẹ con Vạn thị lên thuyền rời khỏi Giang Bắc.

Vạn thị vừa đi, Hạ Ôn thị cũng bắt đầu muốn rời đi.

Chẳng qua chuyện bà ta muốn làm vẫn chưa hoàn thành, Hà ma ma hồi môn bên cạnh bà ta khuyến khích bà ta nhắc lại chuyện này một lần nữa, nếu thật sự không được, thì cứ khóc lóc kể lể trước mặt Ôn lão phu nhân về cuộc sống không mấy dễ dàng của bà ta ở Hạ gia, nếu có thể cưới được vị ngoại sinh nữ này, sẽ có thêm một cánh tay đắc lực giúp sức.

Hạ Ôn thị mắt thấy việc cầu thân Liễu Minh Nguyệt ngày càng thêm vô vọng, nghĩ rằng chỉ có thể giành được sự thương hại của Ôn lão phu nhân thì chuyện mới ổn thỏa, bởi vậy chọn một ngày sau khi Vạn thị rời đi, Lâm thị thì đi xử lí việc vặt vãnh của hậu viện, ở trước mặt Ôn lão phu nhân khóc lóc hết sức thảm thương một hồi, đem những uất ức của mình trong nhiều năm qua ở Hạ gia đều nói hết.

Ôn lão phu nhân thấy nữ nhi khóc rống, cũng đau lòng không thôi, nhưng nghe Hạ Ôn thị nói những lời này, thầm nghĩ quả nhiên Vạn thị nói không sai, huống chi những lời Vạn thị nói đã khéo léo uyển chuyển hơn rất nhiều, trong lòng Ôn lão phu nhân không khỏi sinh ra tức giận, “Một ổ lang sói thế kia, tự bản thân ngươi gả vào đó cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mang danh hiền lương, bây giờ chẳng lẽ phải chôn cả Nguyệt nha đầu vào đó luôn mới được hay sao?”

Hạ Ôn thị khóc lóc kêu lên: “Nương chỉ biết đau lòng muội muội, giờ muội muội đã không còn, ngay cả nha đầu mà muội muội để lại trên đời người cũng yêu thương cưng chiều như vậy, vậy sao người chưa bao giờ để ý đến sống chết của nữ nhi?!”

Ôn lão phu nhân bị những lời này của bà ta làm cho tâm can đều tức đến phát đau.

Mẫu thân của Liễu Minh Nguyệt – tiểu Ôn thị trời sinh tính tình thiện lương am hiểu lòng người, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải khó xử, lại hết sức dịu dàng hiếu thuận, tuy rằng lúc trước gả cho con trai độc nhất của một quả phụ bị trục xuất ra khỏi tộc Liễu gia ở trong vùng, nhưng tiểu Ôn thị ý chí kiên định, chưa bao giờ hối hận, sau khi thành thân cùng với Liễu Hậu lại hết sức ân ái, không bao lâu sau, Liễu Hậu tung cánh bay cao, mang theo thê tử rời xa khỏi nơi hỗn loạn này, sống vinh hoa phú quý không được vài năm thì đã buông tay rời khỏi nhân gian, để lại cha mẹ già hết sức thương tâm.

Trái lại chính là vị đại nữ nhi đây, từ nhỏ chỉ biết nghĩ cho chính mình, Ôn lão phu nhân cho rằng sau khi đại nữ nhi lập gia đình sẽ có sự cải thiện, nào biết nửa điểm cũng không sửa chữa, bây giờ ngay cả tiểu Ôn thị đã qua đời cũng dám đem ra nói, Ôn lão phu nhân không thể nhịn được, vung tay đánh vào bả vai của Hạ Ôn thị: “Nghiệp chướng nhà ngươi, chẳng lẽ muốn mạng của ta mới vừa lòng sao? Nguyệt nha đầu là ái nữ của tiểu tế, cho dù hôn sự của nó ta và A Đa ngươi có thể góp chút ý kiến, nhưng cũng không thể toàn quyền làm chủ, huống hồ vị công tử Tiết gia kia quả thật xuất sắc hơn Thanh Nhi rất nhiều, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta và A Đa ngươi đều là lão hồ đồ hay sao?”

Ôn lão phu nhân sống an nhàn sung sướng, nhưng mấy ngày nén giận cũng khiến cho người lớn tuổi như bà ra tay không hề nhẹ, Ôn thị chỉ cảm thấy trên vai đau xót, lại nghe Ôn lão phu nhân hạ thấp Hạ Tử Thanh, bà ta không hài lòng, khóc lóc càng thêm hăng say: “A nương bất công Nguyệt nha đầu đã đành, sao ngay cả tên quỷ mồ côi bên ngoài kia cũng lấy ra so với Thanh Nhi nhà con? Tên kia có gì tốt? Từ nhỏ khắc cha khắc mẹ, khắc chết cả nhà chỉ còn lại có mình nó, làm sao mà tốt được?”

Mẹ con hai người đang náo loạn túi bụi, thì nghe một giọng nói cực kỳ lạnh lùng từ bên ngoài phòng của Ôn lão phu nhân truyền đến: “Bản thân ta thực sự không biết, Thanh biểu ca thì tốt ở chỗ nào? Cho dù nhà Hàn Vân ca ca nhà ta có khắc ai, cũng không khắc tới chỗ dì, dì nên yên tĩnh chút đi!”

Liễu Minh Nguyệt vén rèm bước vào, phía sau là nha hoàn đi theo Ôn lão phu nhân, vâng dạ không dám phát ra một lời.

Ôn lão phu nhân giương mắt nhìn lên, thấy ngoại tôn nữ này đã tức giận lắm rồi, hé ra mặt cười xanh mét, rốt cuộc cũng xuất thân từ Tướng phủ, uy nghiêm hiển hách như vậy, ngay cả bà cũng không nhịn được mà sửng sốt.

Liễu Minh Nguyệt cũng không nói lời vô nghĩa, bước tới gần Hạ Ôn thị, cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Dì không nên ép ông bà ngoại tới bắt buộc A Đa ta, để A Đa ta phải thay đổi chủ ý, chẳng qua là muốn ta đem gia sản của Liễu gia ra để nuôi cả nhà họ Hạ các người mà thôi, cho rằng ta không biết? Ít lấy cớ vì đau lòng ta ra ngụy trang đi!”

Hạ Ôn thị sững sờ, cứng ngắc ngồi một chỗ ngay cả gạt lệ cũng quên mất, nghẹn họng, cuối cùng mới nói một câu: “Ta thương ngươi như vậy, thật không thể tưởng tượng được ngươi lại nghĩ về ta như thế?!” Vừa khóc vừa nói.

Liễu Minh Nguyệt rõ ràng không tin, chỉ nói: “Nếu dì biết đau lòng ta, nếu dì hiếu thuận với ông bà ngoại, thì không nên gạt ông bà ngoại như vậy. Chuyện hôn nhân giữa ta và Hàn Vân ca ca, A Đa ta đã xin chỉ ở trước mặt Thánh thượng và tuyên bố với các vị trọng thần trong triều rồi. Trong kinh có ai không biết hôn sự của ta và Hàn Vân ca ca ngay cả Thánh thượng cũng đều gật đầu khen ngợi qua, dì lại khuyến khích ông bà ngoại sửa đổi thánh ý, các vị biểu ca vừa mới đỗ đạt, người làm như vậy không phải hại chết nhà mẹ đẻ sao?”

Chuyện này, Ôn lão phu nhân và Ôn lão gia tử đúng là không hề biết.

Ôn lão phu nhân nghe thế, chỉ vào Hạ Ôn thị gắt một cái: “Sao tâm địa ngươi lại ác độc như vậy, xúi giục A Đa A nương ngươi làm trái thánh ý, sao ngươi không nghĩ đến đại gia đình này sẽ vì vậy mà bỏ mạng? Huynh đệ ca ca của ngươi chẳng lẽ cũng phải chịu tội cùng ngươi? Còn không mau cút về kinh thành cho ta?!”

Hạ Ôn thị tự làm mình bẽ mặt, ngày đó lập tức bị Ôn lão phu nhân gầm thét ra lệnh phải thu dọn hành lý, sai Ôn Hữu Chính mướn một con thuyền giùm cô cô, trời chưa kịp tối đã đem mẹ con Hạ Ôn thị đưa lên thuyền hồi kinh.

Đợi cho đến khi Ôn lão gia tử nghe được tin này từ trong miệng của Ôn lão phu nhân, nhất thời tức giận muốn tìm nữ nhi phát tiết, mới biết Hạ Ôn thị đã bị đuổi đi rồi.

Ôn lão gia tử là người tuyệt đối không chịu được loại chuyện che giấu tính kế như thế này, Ôn lão phu nhân biết rõ bản tính sấm sét bão tố của Ôn lão gia tử, nếu làm ông giận dữ thì kết cục sẽ rất thê thảm, Hạ Ôn thị là nữ nhân đã xuất giá, trở về nhà mẹ đẻ còn bị đánh, mặt mũi cũng sẽ rất khó coi.

Bởi vậy vì để lưỡng toàn hai bên, chỉ phải nhanh chóng đuổi Hạ Ôn thị khỏi Ôn gia.

Ôn lão gia tử hết tức giận, quay đầu trong miệng tràn đầy khen ngợi, lặng lẽ nói với Ôn lão phu nhân: “… Bà không biết đâu, Liễu Hậu dạy dỗ tiểu tế tương lai cho Nguyệt nha đầu có bao nhiêu tốt… Tiểu tử này văn võ song toàn, ngay cả trình độ của Tư Nhi cũng không nhanh nhẹn bằng nó, cho dù là Xương Nhi, chỉ sợ cũng không đánh lại nó. Trời sinh nó lại có một thân võ nghệ tuyệt hảo, kiến thức binh pháp đều là do La lão tướng quân đích thân truyền thụ… Mấy ngày nay ta lặng lẽ ở bên cạnh quan sát nó, thấy nó và Thế tử điện hạ bày trận hành quân trên bàn cát, cứ rảnh rỗi là lại đến giao tranh, mười lần thì có đến 9 lần đều là Thế tử điện hạ thua… Nếu không có Xương Nhi ở bên chỉ điểm địa hình cho Thế tử, chỉ sợ vị Thế tử điện hạ kia còn thất bại thảm hại hơn…”

Khen xong rồi, trong lòng lão nhân lại dâng lên một sự bất an: “Bà nói xem Thế tử Thục vương ở đất phong, vì sao phải học hành quân bày trận? Ta thấy vị Thế tử Thục vương kia tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đợi một thời gian, đương nhiên cũng là một khối ngọc đẹp!”

Ôn lão phu nhân cười than: “Ông đang rảnh rỗi ăn củ cải quan tâm linh tinh đấy à. Nghe nói địa hình đất Thục rất phức tạp, hàng năm đều có sơn tặc, nếu như Thế tử Vương phủ ngay cả mấy chuyện này cũng không hiểu, làm sao trấn giữ một phương đây?”

Ôn lão gia tử gật đầu: “Không thể tưởng tượng được phu nhân chỉ ở nội trạch, nhưng còn thông suốt hơn so với lão phu!”

Ôn lão gia tử ra ngoài viện lại nhìn thấy Tiết Hàn Vân, lão gia tử vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, thái độ quan sát xét nét như trước, làm cho Tiết Hàn Vân lo sợ bất an: chẳng lẽ biểu hiện mấy ngày nay, còn chưa đạt được sự tán thành của lão gia tử?

Đúng lúc Ôn Nhị lão gia tử từ trong viện Nhị phòng đi tới đây, không hiểu sao lần đầu tiên lại xông vào. Một đám gã sai vặt đi theo phía sau cũng thất kinh, không biết làm như thế nào cho phải.

Không chỉ là Nhị lão gia tử, mà còn có nam nữ lớn nhỏ của Nhị phòng, bao nhiêu năm nay chưa từng bước qua đại môn của Tam phòng một bước.

Nay Nhị lão gia tử đột nhiên xông vào, gã sai vặt gác cửa và gã sai vặt trong viện thay phiên canh gác chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, ngay cả cất tiếng thông báo cũng quên mất.

“Lão Tam, ngươi ít dùng cái loại ánh mắt tham quan khám phá này nhìn tiểu tử Tiết gia đi, cho dù chưa bao giờ làm kẻ trộm, bị ngươi dùng ánh mắt này nhìn một hồi, cũng phải giật mình nhìn lại xem bản thân có phải đã làm kẻ trộm ở trong mơ hay không đó!”  

Tam lão gia tử đột nhiên bị Nhị lão gia tử dũng mãnh xông lên trách móc, nhất thời bị nước miếng của chính mình làm cho bị sặc, ho một trận mãnh liệt, ho đến khi hai mắt cũng cay xè, chỉ vào Nhị lão gia tử lắp bắp: “Huynh… Huynh…” Chẳng phải từ sau trận đánh nhau năm ấy, đã thề không bao giờ bước chân tới nhà ông rồi sao?

Nhị lão gia tử ngoan cố giương cổ: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu ta nói sai, ngươi cần gì phải sặc vì nước miếng của chính mình? Rõ ràng là bị ta nói trúng! Còn không chịu thừa nhận!” Lời lẽ khí thế vô cùng chân thật, giống hệt như đang tới cửa đòi nợ vậy.

Tam lão gia tử ho nửa ngày, ngay cả nước mắt cũng muốn ho đến chảy ra, không biết vì sao, hôm nay khí thế của ông tự dưng lại theo đà một đường giảm xuống, tùy tiện để Nhị lão gia tử diễu võ dương oai trên địa bàn nhà ông, Nhị lão gia tử lúc thì chỉ trích viện nhà ông ít hoa cỏ cây cối, chẳng lẽ là ông quá kéo kiệt rồi, không nỡ bỏ tiền ra tu sửa, lúc thì chỉ trích trong nhà ông ít hạ nhân, đến đây nửa ngày vậy mà ngay cả hớp trà cũng không có…

Đợi cho đến khi lão bộc bưng trà đến, Tam lão gia tử mới lẩm bẩm được một câu: “Ta đâu phải huynh, làm quan chỉ biết moi tiền từ trên người dân chúng!”

Nhị lão gia tử đang bưng trà lên uống, làm ra tư thế muốn đập xuống, nhưng thấy Tam lão gia tử nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thấy, lại đem chung trà đặt xuống bàn. Ngay cả lão bộc hầu hạ Tam lão gia tử cũng đều bị dọa hết hồn.

Bộ trà cụ này là năm đó lúc Tam lão gia tử làm Ngự sử đại phu, có một lần buộc tội một vị tham quan, sau đó vị tham quan kia rơi đài, Thánh thượng ban cho một đống đồ khen thưởng, trong đó có bộ trà cụ này.

Tuy Tam lão gia tử không làm quan đã nhiều năm, nhưng hết sức yêu quý bộ trà cụ này.

“Không phải chỉ là một bộ trà cụ thôi sao, cần gì đau lòng giống như ta khoét thịt nơi tâm can ngươi vậy, nhìn chút tiền đồ này của ngươi mà xem!” Nhị lão gia tử trào phúng.

Tư Mã Du cũng là một đứa trẻ thành thật, thấy thế mới nói: “Bộ trà cụ này có xuất xứ từ trong cung.”

Phủ đệ phiên vương, liên tiếp được ban thưởng loại đồ vật này, hắn liếc mắt một cái lập tức nhận ra ngay.

Ánh mắt của Nhị lão gia tử thay đổi, rốt cuộc cũng tìm được một điểm châm chọc: “Hay là ngươi ăn trộm? Không bị thị vệ trong cung đánh chết à?”

Tiết Hàn Vân thấy Tam lão gia tử hoàn toàn không có sức để chống đỡ, có lòng tốt cất tiếng: “Vãn bối chính là Võ Lâm Quân, thật ra thì… Làm quan ở trong cung muốn trộm đồ đạc, có hơi khó…”

Loại trà cụ này, đều có nơi cất giữ đặc biệt, làm sao có thể bị người làm quan trộm đi được.

Nhị lão gia tử tức đến mặt mày đỏ lên, thét một tiếng đứng lên muốn đi ra ngoài: “Ngồi ở đây thêm lát nữa chắc ta sẽ bị tức chết!” Rõ ràng Tam lão gia tử vẫn chưa đánh trả, ông đã thấy càng thêm bực mình.

Tam lão gia tử mắt thấy Nhị lão gia tử đứng dậy, một câu chưa kịp nghĩ ngợi đã thuận miệng nói ra: “Nhị ca không ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về à?”

Bước chân của Nhị lão gia tử bị kiềm hãm lại, quay đầu nói: “Ngươi keo kiệt như vậy, quý phủ làm sao mà có đầu bếp giỏi chứ?” Nói là nói như vậy nhưng ông vẫn quay đầu trở lại ngồi xuống, tiếp đó quay sang bên cạnh nhìn bọn hạ nhân đang ngốc lăng ở một bên, quát: “Sao không có mắt nhìn gì hết vậy, còn không mau thêm trà cho ta?”

“Tham quan như huynh, mồ hôi và xương máu của dân chúng thế kia mà huynh cũng ăn được à?” Tam lão gia tử rốt cục cũng nói được một câu, chẳng qua âm lượng của câu nói này rõ ràng thấp xuống không ít.

Tiết Hàn Vân và Tư Mã Du liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết hai ông cụ này đang náo loạn khó chịu với nhau cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.