Nay vị trí của phụ thân Trầm Kỳ Diệp – Trầm Truyền, đúng là vị trí mà năm đó Liễu Hậu từ bên ngoài lịch lãm trở về đã từng ngồi qua: Lại Bộ Thị Lang.
Chẳng qua Liễu Minh Nguyệt biết, kế tiếp mười năm sau, nhân tài của Trầm gia sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, huynh đệ con cháu có lai lịch lần lượt hiện thân, lục tục đứng vào hàng ngũ quan lớn. Bởi vậy, cho dù vua Thừa Tông đối với Trầm Kỳ Diệp chỉ sủng ái bình thường, nhưng cuộc sống trong cung của ả lại không hề tệ.
Đó là bản lãnh mà ả luôn nắm vững, cho dù ở cùng với bất kỳ kẻ nào cũng rất thỏa đáng, khiêm tốn có lễ, tuổi còn nhỏ nhưng luôn tạo cảm giác mộc mạc ấm áp như gió xuân.
Liễu Minh Nguyệt hung hăng bấm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay mình, cố gắng áp chế suy nghĩ muốn nhào tới cắn xé ả, muốn bóp chết ả —— nữ tử với khóe môi mỉm cười trước mắt, chính là tử địch của nàng!
Nhưng rõ ràng cũng không phải, đây là Trầm Kỳ Diệp lúc mười bốn tuổi, khi đó ả vẫn là hảo tỷ muội khuê trung của nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, ở bên tai nàng thân thiết hỏi:“Nguyệt Nhi muội muội không thoải mái sao? Tối hôm qua không ngủ ngon phải không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Ở Vân Đình sau hoa viên Tướng phủ, ngồi tất cả đều là một đám tiểu cô nương tuổi tác trẻ trung, đều là nữ tử con nhà quan lại người ta, vì thế không thể để mọi người nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm và dáng người lả lướt trẻ trung, giọng hát du dương trong đình, chỉ có nàng là chú ý tới sắc mặt của Liễu Minh Nguyệt, vẫy tay gọi nha hoàn, giúp nàng thay một chén trà nóng.
So với chủ nhân chân chính là nàng, ả còn chu đáo hơn.
Vậy kiếp trước… vậy kiếp trước sao nàng lại không hề phát hiện, sau lưng sự quan tâm, săn sóc chu đáo ấy đang che giấu những gì?
Liễu Minh Nguyệt xoa xoa thái dương, nặn ra một nụ cười:“Tỷ tỷ thứ lỗi, thật sự là, nghĩ đến hôm nay các tỷ đều đến đây… Tối hôm qua muội rất hưng phấn, không ngủ được. Tỷ cũng biết mấy ngày trước muội gặp chuyện không may, căn bản không thấy được náo nhiệt nữa, A Đa vẫn bắt muội ở trong phòng dưỡng thương, không cho đi ra ngoài, khiến muội buồn bực muốn chết…”Nàng chu miệng oán giận, mười phần là dáng vẻ của tiểu cô nương được nuông chiều đến mức hư hỏng.
Trầm Kỳ Diệp cười dịu dàng, lại giống như vô cùnghâm mộ:“Tướng gia thương muội như vậy, muội còn chưa thấy đủ hay sao? Tuy rằng… muội còn một vị ca ca nuôi… Rốt cuộc thì muội mới là hài tử thân sinh, hiểu rõ nhất tất nhiên cũng chính là muội!”
Suýt nữa thì sắc mặt của Liễu Minh Nguyệt đại biến: chuyện này là sao đây… Chẳng lẽ Trầm Kỳ Diệp cũng biết rằng mình chán ghét Tiết Hàn Vân? Nghe ả nói lời này, chắc là đã biết mình có chỗ bất mãn với Tiết Hàn Vân. Nàng cố gắng dùng sức hồi tưởng lại, kiếp trước có phải đã từng nói cho Trầm Kỳ Diệp biết mình có ác cảm với Tiết Hàn Vân hay không, hay là… Nàng chán ghét Tiết Hàn Vân, căn bản ở giữa còn có Trầm Kỳ Diệp châm ngòi?
Chỉ vì thời gian trôi qua quá lâu rồi, mấy chuyện lặt vặt này quả thực nàng nghĩ mãi cũng không ra.
Nghĩ lại tính tình từ nhỏ đến lớn của mình, chỉ cần cảm thấy tính tình hợp với người nào đó, thì nàng sẽ rất dễ tin, chỉ sợ đã tiết lộ không ít tin tức riêng tư của mình cho người khác biết.
Nay nàng nhớ lại mình của kiếp trước, chỉ có thể dùng từ đần độn, đơn giản ngu si để hình dung. Bất quá giờ phút này, cũng là lúc nàng nên hảo hảo mà kiểm điểm lại mình.
“Tỷ tỷ có điều không biết, từ lúc huynh ấy liều mạng cứu muội… thì muội cảm thấy… Cảm thấy kỳ thật huynh ấy cũng không chán ghét giống như trước kia nữa…”Nàng lắp bắp, hình như có chút ngượng ngùng.
Trầm Kỳ Diệp che miệng cười khẽ một tiếng, đồng tử híp lại, trong nháy mắt lại thả lỏng xuống, trên sân khấu đào kép đang ngâm nga một hí khúc đơn giản, ả tiếp tục phá lệ ôn nhu đôn hậu:“Không ngờ Nguyệt Nhi còn có tật xấu là dễ mềm lòng nha, không phải tỷ tỷ không biết. Chẳng qua dù sao tỷ đây cũng phải nhắc nhở muội một câu, muội thường nói vị ca ca nuôi kia hàng năm thường bày ra sắc mặt quan tài cho muội nhìn, trong phủ thì tự coi mình mới là thiếu gia chân chính, dường như không để muội vào mắt, chỉ có ở trước mặt Tướng gia mới có chút cung kính với muội… Người như hắn ta… Thật đúng là không thể nói tốt được…”
Nếu Liễu Minh Nguyệt không sớm biết rằng Tiết Hàn Vân, vị thiếu niên trầm mặc ấy đã ở sau lưng nàng yên lặng canh giữ bảo vệ suốt bao nhiêu năm, làm hết bổn phận và nghĩa vụ của một người huynh trưởng, thậm chí ngay cả thân huynh trưởng cũng khó lòng sánh được, chắc là lòng của nàng đã sớm có suy nghĩ giống như Trầm Kỳ Diệp nói rồi…
“Nhưng Trầm tỷ tỷ, chuyện huynh ấy đã liều mạng cứu muội là sự thật, thiếu chút nữa huynh ấy đã bỏ cả nửa cái mạng…”
Trầm Kỳ Diệp chỉ nhẹ vào cái trán của nàng, nhỏ giọng nói thầm:“Muội là đứa ngốc đó hả? Trách nhiệm của hắn ta là phải hộ tống muội đi bái tế mẫu thân muội, nếu… Vạn nhất nếu xảy ra chuyện lớn gì, hắn làm sao mà giải thích với Tướng gia đây? Tướng gia có dễ dàng bỏ qua cho hắn không? Đến lúc đó đuổi hắn ra khỏi phủ là còn nhẹ… Vị ca ca nuôi này của muội, thật sự là một người thông minh tuyệt đỉnh!”
Thần sắc của Liễu Minh Nguyệt hình như có hơi thả lỏng, liên tục gật đầu,“Những gì Trầm tỷ tỷ vừa dạy, muội cũng hiểu ra, tất nhiên là như thế, bằng không… Khi nào thì hắn ta có lòng tốt như vậy?”
Hạ Huệ đứng sau lưng Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ không xong rồi, từ trước cho đến nay Đại tiểu thư luôn là người tai mềm, vốn dĩ đã có ý kiến với Vân thiếu gia từ trước, nếu không phải lần này Vân thiếu gia liều chết cứu tiểu thư, chỉ sợ hai người cũng sẽ không ở chung hòa hợp giống như mấy ngày gần đây vậy. Hiện tại lại khen ngược, vị tiểu thư Trầm gia này vừa nói mấy câu đã khiến tâm tư của Đại tiểu thư vòng vo chuyển hướng… Không chừng tối nay tiểu thư sẽ đi tìm Vân thiếu gia gây phiền phức…
Đợi đến khi yến tiệc tan rồi, các khuê tú đại gia tận hứng ra về, Trầm Kỳ Diệp đại khái cũng đã hẹn ước ổn thỏa ngày gặp lần sau với Liễu Minh Nguyệt, sau đó ả mới cáo từ rời đi, khuôn mặt tỏ ra tươi cười của Liễu Minh Nguyệt lập tức trở nên trầm xuống.
Hôm nay là ngày lành của tiểu thư, Hạ Huệ không dám khuyên nhiều quá mức, để tránh chọc cho tiểu thư buồn bực, quay đầu nếu để cho Tướng gia biết hạ nhân các nàng hôm nay hầu hạ bên cạnh không được chu toàn, chọc cho Đại tiểu thư mất hứng, chỉ sợ các nàng sẽ phải ăn hèo.
Hạ Huệ bất an không yên, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại tiểu thư nhà mình lạnh dần, bước chân càng chạy càng nhanh, nhưng lại không đi về phía viện của mình mà là hướng về phía Tây khóa viện nơi Tiết Hàn Vân ở đó, nhất thời nàng ta kinh hồn tán đảm, sợ vị Đại tiểu thư kiêu căng này lại nói ra điều gì đó gây khó dễ cho Tiết Hàn Vân —— dù gì thì vị thiếu niên kia cũng đã liều chết cứu chủ tớ hai người các nàng.
Tuy rằng Tiết Hàn Vân là vì cứu Đại tiểu thư, một thiếp thân nha hoàn như nàng ta bất quá cũng chỉ hưởng lây phần vinh quang đó, nhưng đối với nàng ta mà nói, Tiết Hàn Vân cũng là ân nhân cứu mạng của nàng ta.
Hạ Huệ mím mím môi, bước nhanh về phía trước ngăn cản:“Tiểu thư… Tiểu thư, hiện giờ không còn sớm nữa, khẳng định Vân thiếu gia có chuyện phải bận rộn, không bằng… Không bằng chúng ta đi về trước sắp xếp cho xong đống lễ vật, nhìn xem hôm nay tiểu thư người có thể thu được những gì… Lần sau lại đến tìm Vân thiếu gia, được không?”
Chỉ cần qua hôm nay, nàng ta sẽ khuyên Đại tiểu thư nhiều hơn, nói không chừng tiểu thư có thể sẽ suy nghĩ lại.
Liễu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời chiều dần ngã về Tây, buồn bực:“Cũng đâu trễ lắm đâu, A Đa vẫn còn chưa về nhà mà, khẳng định Hàn Vân ca ca có ở đó, Hạ Huệ, ngươi ngăn cản ta làm gì?”Sau đó nghĩ lại, không khỏi cười ra tiếng:“Ngươi lo lắng ta tìm Hàn Vân ca ca gây rắc rối à?”
Loại tình hình này nàng rất quen thuộc nha, kiếp trước Hạ Huệ đã làm chuyện như vậy không ít lần đâu, cố gắng ngăn cản nàng để nàng ít có cơ hội chạm mặt với Tiết Hàn Vân.
Vẻ mặt Hạ Huệ rất khẩn thiết:“Hôm nay là ngày lành của tiểu thư, hẳn là tiểu thư nên vô cùng cao hứng mới phải, đừng đến Tây khóa viện nhé?”
“Sao lại không đi?”Liễu Minh Nguyệt sừng sộ lên:“Hôm nay là sinh thần của ta, chẳng lẽ ta không thể đi đòi Hàn Vân ca ca lễ vật ư, chẳng lẽ không công để cho huynh ấy tiện nghi như vậy à?”Nói xong bản thân nàng cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Hạ Huệ thấy choáng váng.
Đây là… cái tình huống gì vậy?
Không phải vừa rồi còn lạnh mặt muốn đi tìm Vân thiếu gia gây sự hay sao?
Liễu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng như vậy, hoàn toàn không giống như bộ dạng cười vô tư hồn nhiên ngày trước của nàng, Hạ Huệ không thể diễn tả được đó là loại cảm giác gì, chỉ là cảm thấy rất không giống mà thôi. Liễu Minh Nguyệt hỏi tiếp:“Hạ Huệ, có phải Hàn Vân ca ca ở kinh thành rất nổi danh hay không? Sao hết người này tới người nọ lại chán ghét huynh ấy như vậy?”
Hạ Huệ nghe nàng hỏi như thế, coi như không hề để trong lòng những gì mà tiểu thư Trầm gia đã nói, trong lòng nàng ta cũng buông lỏng, nhịn không được bắt đầu khoa trương:“Là từ khi Vân thiếu gia nhận được sự dạy dỗ của ân sư Lâm tiên sinh, La lão tướng quân cũng từng nói, ngài ấy là đang giúp đỡ đám đồ tôn bọn họ, Vân thiếu gia vượt lên vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, trong kinh ai không biết Vân công tử của Liễu phủ? Nếu không phải…”Nếu không phải vì hắn sống nhờ ở phủ Tướng quốc, mọi người cũng không đoán được rốt cuộc là Tướng gia đưa hắn về làm con nuôi dưới gối hay là nuôi dưỡng như hiền tế đông sàng, bởi vậy không ai dám tùy tiện hành động, nếu không chỉ sợ bà mối đã sớm đến đạp phá cửa.
Nhưng mà những lời này, Hạ Huệ lại không dám nói cho Liễu Minh Nguyệt biết.
Liễu Minh Nguyệt bước vào Tây khóa viện, lao thẳng tới nhà giữa tìm Tiết Hàn Vân đòi lễ vật.
Sau khi Liên Sinh dâng trà lên, lập tức cẩn thận lùi về một góc sáng sủa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng lại nhịn không được mà âm thầm phỉ nhổ: Đại tiểu thư dưỡng thương mấy tháng qua đối xử với thiếu gia càng ngày càng không kiêng nể gì. Trước kia đến đây chẳng qua là vì tìm chút lời nói khó nghe để phát tiết xong rồi sẽ bỏ đi, hiện tại đến đây quả thực giống hệt như cường đạo cướp bóc vậy.
Khoảng thời gian trước tiểu thư từng nhìn trúng nghiên mực hồng ti[1]trên bàn của Đại thiếu gia, kết quả trực tiếp cầm đi mất, nói cũng không nói qua một tiếng.
Nghiên mực hồng ti này là năm trước thiếu gia làm một bài văn vô cùng tốt, Lâm tiên sinh mới tặng cho thiếu gia, thiếu gia vô cùng yêu quý nó, mấy ngày nay nhàn rỗi mới đem ra… Còn chưa dùng được bao nhiêu ngày đã bị tiểu thư đoạt mất.
Đại tiểu thư mắng chửi người hay không mắng chửi người cũng thôi đi… Nhưng mà còn tiêm nhiễm cái tật xấu này…
Mấy ngày trước các huynh đệ La gia đến chơi, tặng một vật trang trí bằng gỗ đàn hương điêu khắc 12 con giáp, các loại động vật được điêu khắc trông rất sống động, ở núi đá điền viên cùng nhau thi triển sở trường, trên cây là hầu tử[2]leo trèo nhảy nhót, trước cửa nhà cửa và đất đai có buộc con chó, ngoài ruộng vườn là trâu bò… Một khung cảnh vô cùng sống động và thú vị. Động vật lớn nhất lớn nhỏ chỉ bằng hột đào, mấy hình người thì bằng khoảng hạt đậu phộng, các loại hình như thỏ gà… thì hơi nhỏ một chút, nào biết chờ đến khi bọn họ vừa đi khỏi… Vật trang trí kia lập tức về tay Đại tiểu thư.
Lúc này nàng thét to với hạ nhân, hỏi cũng không hỏi tiếng đã tiến vào tiểu viện này, ngẩng mặt nghiêm túc chờ tính sổ với thiếu gia, bộ dáng tùy thời sẽ nhảy dựng lên mắng chửi người… Rất là đáng giận!
Thật giận ánh mắt thờ ơ của thiếu gia lúc ấy… Thậm chí dường như hắn cảm thấy thiếu gia tựa hồ đang mỉm cười… Hắn vô cùng xác định là do hắn suy nghĩ nhiều!
Liên Sinh trơ mắt nhìn Liễu Minh Nguyệt vươn tay đòi lễ vật với Tiết Hàn Vân, đòi một cách rất đúng lý hợp tình, người bị đòi chỉ thản nhiên nói:“Vài ngàyhôm trước chẳng phải đã đưa lễ vật cho muội rồi còn gì?”
Hóa ra thiếu gia cũng rất ghi hận nha!
Đại tiểu thư oán giận, liên tục kêu to:“Huynh đang nói đến vật trang trí 12 con giáp kia đó hả? Làm sao mà được, đó là huynh đưa cho ta chơi mà… Không được, hiện tại ta muốn lễ vật mừng sinh thần của ta! Mau lấy ra đây đừng kéo dài thời gian nữa, một lát A Đa trở về ta còn phải đến chỗ người đòi lễ vật nữa đó!”Quả thực rất giống với thổ phỉ chặn đường cướp bóc nha.
Miệng Liên Sinh có chút há hốc, đầu thấy hơi choáng váng: … Đại tiểu thư, hình như trí nhớ của người không được tốt lắm thì phải? Vật trang trí kia rõ ràng chính là người cướp đi mà…
Thật giận chủ tử nhà hắn không hề có một chút khí phách nào, nghe tiểu thư nói như thế thế nhưng lập tức khuất phục, từ trong giày lấy ra thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, đây là do La lão tướng quân thu được trong tay ngoại tộc khi ông chinh chiến nơi sa trường, sau đó tặng lại cho thiếu gia, cũng không biết từ đâu lấy ra một khối nữ nhi hương, hạ đao khắc lên, sau một lát khắc thành một chiếc trâm gỗ, đầu trâm có hình nửa mảnh trăng rằm kèm ngôi sao hình răng cưa, trông rất là thú vị.
Liên Sinh cười nhẹ: có thứ tốt gì mà Đại tiểu thư chưa từng thấy qua chứ? Làm gì mà để ý đến cây trâm gỗ như vậy?
Nào biết từ khi Tiết Hàn Vân bắt đầu điêu khắc, Liễu Minh Nguyệt đã đứng ở bên cạnh tập trung nhìn hắn, thỉnh thoảng soi mói vài ba câu, nào là hoa văn quá ít gì gì đó. Chờ đến khi Tiết Hàn Vân khắc gần xong, lại mài nhẵn một chút, nàng đã sớm vui vẻ không chút khách khí đoạt lấy, thuận miệng nói lời cảm tạ, dưới ánh mắt trợn trừng nhìn chăm chú, cái miệng há hốc đầy ngốc nghếch của Liên Sinh, nàng mang theo nhóm nha hoàn thản nhiên rời khỏi Tây khóa viện.
Đây là đi rồi đó hả?
Nội tâm của Liên Sinh thật sự rất không cam lòng, vô cùng ấm ức thay cho chủ tử nhà mình, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm thấy… Dường như khóe môi của thiếu gia hơi cong lên, hiện ra một nụ cười nhợt nhạt thì phải. Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, bộ dáng của thiếu gia vẫn lạnh băng như cũ.