Tiết Hàn Vân nhìn Liễu Minh Nguyệt lớn lên từ nhỏ, đã bao lâu chưa từng nhìn thấy nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như thế này?
Bên này hắn nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy tiểu cô nương năm nào nay lại bộc lộ vẻ đẹp như hoa như ngọc, hôm nay sẽ thuộc về một mình hắn, nói không để ý, không rung động là giả… Nếu không phải ngại trong phòng còn có hỉ nương và đám nha hoàn, sớm không biết hắn đã làm ra chuyện gì rồi…
Liễu Minh Nguyệt bị ánh mắt sáng quắc như thiêu đốt của hắn làm cho tim đập nhanh hơn vài phần, hai người đã hơn nửa tháng không gặp, nay thấy hắn mặc hỉ phục đại hôn, mi thanh mục tú, dáng người như ngọc, khí chất hiên ngang, so với ngày thường cũng có loại cảm giác nghiêm trang hiếm có, từ đây về sau hai người bọn họ sẽ vĩnh kết đồng tâm, phúc họa cùng chịu, uyên ương nắm tay đến bạc đầu, nghĩ như vậy trong lòng lại thấy chẳng khác gì mật ngọt.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, thời gian như dừng lại, ánh mắt triền miên, nhóm nha hoàn bà tử và hỉ nương đứng trong phòng thấy thế chỉ biết che miệng cười trộm, đẩy Tiết Hàn Vân ngồi xuống giường, hỉ nương tiến lên giúp tân nương tháo mũ phượng xuống, lấy ra kéo hỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước, cắt mỗi người một lọn tóc, gộp lại cùng một chỗ, dùng vải hồng cột chặt lại, cất vào hà bao đỏ thêu uyên ương thật lớn đã sớm chuẩn bị trước, nhét vào dưới gối nằm, sau đó hầu hạ bọn họ uống rượu giao bôi, nhận lấy hà bao của Văn ma ma đưa cho, nói câu cát tường, hoàn thành xong mấy chuyện này mới lui xuống.
Liễu Hậu sợ trong thời kỳ tân hôn tiểu phu thê này chưa quen cai quản việc nhà, phái Văn ma ma thị tì của tiểu Ôn thị đến Tiết gia làm ma ma quản sự, giúp Liễu Minh Nguyệt học tập quản lí việc trong nhà. Hôm nay tân hôn, để Văn ma ma ở lại hầu hạ bên cạnh.
Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt nhìn nhau cười, trong lòng đều tràn đầy ngọt ngào, Hạ Huệ tiến lên giúp Liễu Minh Nguyệt gỡ đồ trang sức trên đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, dưới nến đỏ bóng loáng như sa tanh, Tiết Hàn Vân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp này, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như ngọc, môi son có mùi đàn hương, mặt mày như họa, tóc mai đen nhánh trẻ trung, dưới sự tô điểm của giá y đỏ rực, có loại vẻ đẹp kinh tâm động phách… Tựa như tuyệt đại giai nhân trong sáng cao quý dưới ngòi bút của họa sĩ đệ nhất trong cung… Hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.
Văn ma ma ở bên cạnh nhìn thấy, đáy lòng tràn đầy sầu lo.
Năm nay tiểu thư nhà mình mới 14 tuổi, cơ thể còn chưa phát dục đầy đủ, trước khi thành thân Tướng gia đã nhiều lần dặn dò, sau khi cập kê mới được viên phòng, nhưng mà thấy ánh mắt của cô gia nhìn tiểu thư thế này, chẳng khác nào sói đói, trong mắt lập lòe ánh sáng xanh…
Cũng đúng, nói gì thì nói năm nay cô gia đã 18 tuổi rồi, nếu là ở nhà khác, chỉ sợ đã có vài thiếp thất thông phòng, cũng sớm cưới vợ từ đời nào, chỉ sợ ngay cả hài tử cũng đã có.
—— dưới tình huống như vầy, đêm nay làm sao có biện pháp nghỉ ngơi đây, trong lòng Văn ma ma thực sự rất lo lắng.
Cũng may, không bao lâu sau, đã nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa, “Tiết sư huynh, nếu huynh không ra, chúng ta sẽ xông vào đó…” Nghe âm thanh này, đích thị là Tạ Hoằng chứ không ai.
Khoan đã, người này từ đâu chui ra vậy?
Tiếng nói hắn vừa dứt, đã nghe có người khác hi hi ha ha tiếp lời: “Chắc là tân nương quá xinh đẹp, Tiết sư đệ vào động phòng rồi không nỡ đi ra phải không? Hay là các huynh đệ đi vào kéo đệ ấy ra đây nhé?” Giọng nói này cũng không ai xa lạ, chính là La Hành Chi
Ba ngày tân hôn không lớn không nhỏ, giờ phút này nếu không phải tiệc rượu ở tiền viện mới bắt đầu, bọn họ quả thật đã xông vào náo động phòng. Nhưng cho dù như thế, Tiết Hàn Vân cũng thấy đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, cảm nhận sâu sắc ngày thường hắn làm bậy nhiều lắm, nên bây giờ mới khiến các sư huynh đệ khi dễ lợi hại đến thế, nay để đám người này bắt được cơ hội, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?
Hắn không khỏi áy náy đưa mắt nhìn Liễu Minh Nguyệt, “Nguyệt Nhi… Đêm nay… Nàng nhẫn nại một chút được không?” Nếu đám tiểu tử ngoài kia không có mắt, thực sự náo loạn, quay đầu hắn cũng có biện pháp thu thập bọn họ!
Liễu Minh Nguyệt mỉm cười hỏi lại: “Nếu như không nhẫn nại thì sao?”
Tiết Hàn Vân bất chợt cười một tiếng, tuy rằng chưa từng nghe nói có tân lang nhà ai vào đêm động phòng hoa chúc ra tay quá nặng, đuổi đánh khách tới náo động phòng ra ngoài, nhưng mà… Có lẽ hắn có thể thử xem… “Nếu thật sự không nhẫn nại được, vậy đuổi đánh tất cả bọn họ ra ngoài thôi…”
Liễu Minh Nguyệt cũng biết có phong tục này, hỉ nương đã sớm nói cho nàng biết. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lợi hại hơn, không khỏi sẵng giọng: “Công phu của các sư huynh đệ đều rất tốt, một mình chàng đánh không lại đâu…”
Đột nhiên hắn cúi người xuống ghé sát vào gương mặt nàng, nhanh chóng hôn trộm nàng một cái, “Loại chuyện này cứ để ta xử lý là được, nàng chỉ cần ngồi xem trò vui thôi!”
Đám nha hoàn Hạ Huệ, Thu Quả đã sớm xoay người tránh sang chỗ khác, giả vờ như chưa từng nhìn thấy, chỉ có Văn ma ma lớn tuổi, cất tiếng “Haiz——”, liên tục ngăn cản: “Chuyện này sao có thể được? Chuyện này sao có thể được chứ?” Trước mặt mọi người đã phóng đãng như vậy, không biết sau lưng còn tới mức nào?
Những ngày khác thì thôi không nói, nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, phu thê hai người dù thế nào cũng phải ở chung một chỗ nha…
Thần sắc Tiết Hàn Vân không thay đổi, đứng thẳng người lên, Văn ma ma chỉ biết trơ mắt nhìn hắn mở cửa đi ra ngoài, bà bước lên phía trước khuyên giải Liễu Minh Nguyệt: “Tiểu thư… Tiểu thư không nên chiều theo ý cô gia…”
Liễu Minh Nguyệt đầy mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Chàng muốn hôn… Cũng không thể ngăn cản không cho mà…” Đây không phải là do không phòng bị sao?
Thầm nghĩ trong lòng: ngày xưa nhìn Hàn Vân ca ca là người quy củ đến mức nào không biết, ai ngờ đêm nay lại to gan lớn mật như vậy, hoàn toàn không để ý đến trong phòng còn có người ngoài…
Văn ma ma liên tục căn dặn Hạ Huệ: “Đi thu dọn tháp gian ngoài, trải sẵn chăn đệm, tối hôm nay lão bà ta sẽ gác đêm cho tiểu thư.”
Liễu Minh Nguyệt đương nhiên biết Văn ma ma đang lo lắng điều gì, chỉ cảm thấy đêm nay không khí vô cùng tốt đẹp, cho dù không viên phòng, cũng có rất nhiều lời thật lòng muốn nói cùng Hàn Vân ca ca, nếu Văn ma ma ngủ ở gian ngoài, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Vốn dĩ ngày xưa có thể mở miệng trực tiếp đuổi người, nhưng đêm nay nàng là tân nương tử, nếu tân nương tử mở miệng đuổi ma ma gác đêm… Nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy giống như gấp gáp nóng lòng lắm vậy…
Hạ Huệ phân phó Xuân Phượng Đông Mai ra gian ngoài chuẩn bị tháp cho Văn ma ma, còn mình thì hầu hạ Liễu Minh Nguyệt rửa mặt, thấy tiểu thư bĩu môi ấm ức, tư lự không vui, liền biết đương nhiên nguyên nhân là do Văn ma ma đòi ngủ ở gian ngoài. Văn ma ma là thị tì của Tiểu Ôn thị, ở trong phủ ít nhiều gì cũng có chút thể diện, ngày thường cũng không nhiều lời, vô cùng có chừng mực, hôm nay nếu không phải chuyện liên quan đến sức khỏe của Liễu Minh Nguyệt, bà cũng không mặt dày đến nỗi đòi gác đêm ở gian ngoài tân phòng.
Khi hạ nhân hầu hạ trong phòng đều lui hết ra ngoài, nàng ta mới lặng lẽ khuyên giải an ủi ở bên tai Liễu Minh Nguyệt: “Tiểu thư có điều không biết, Văn ma ma hễ vào giấc là ngủ rất say, đến lúc đó… Tiểu thư muốn cùng cô gia nói bao nhiêu lời ngọt ngào mà không được?”
Liễu Minh Nguyệt trợn mắt liếc ngang, nhưng trong mắt hàm chứa đầy ý cười.
—— Hạ Huệ là người sáng suốt nhất.
Bất chợt nàng nhớ ra hài tử của Văn ma ma chính là tiểu Ngô quản sự, cũng là tùy tùng bên cạnh A Đa, thường theo A Đa ra ngoài làm việc, là người cực kỳ có thể diện, mà phu quân của Văn ma ma, lão Ngô quản sự chính là đại quản sự trong phủ, tiểu Ngô quản sự đã gần hai mươi tuổi, đến nay vẫn chưa thành thân cưới vợ, tuổi của Hạ Huệ cũng không còn nhỏ nữa, hai người cực kỳ xứng lứa vừa đôi, nàng không khỏi che miệng cười khẽ, “Tự dưng ta chợt nhớ ra một chuyện, tốt cho ta mà cũng tốt cho cả tỷ tỷ nữa.”
Hạ Huệ hầu hạ Liễu Minh Nguyệt tẩy sạch son phấn trên mặt, lại cầm khăn bông tới giúp nàng lau mặt sạch sẽ, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Không biết là chuyện gì tốt như vậy? Tiểu thư muốn dỗ nô tỳ phải không?”
Liễu Minh Nguyệt vừa cầm hương chi bôi lên mặt, vừa quan sát thần sắc của Hạ Huệ từ hình ảnh phản chiếu trong gương: “Nghe nói tiểu Ngô quản sự ở ngoại viện đến nay vẫn chưa thân, hình như là y muốn tìm người có bộ dáng tốt, lại biết chữ… Chẳng phải tỷ tỷ rất phù hợp với điều kiện này sao?” Hạ Huệ đi theo hầu hạ nàng nhiều năm, tuy không biết làm thơ đối câu, nhưng mặt chữ trong sổ sách tính toán bình thường không làm khó được nàng ta.
Trong gương, khuôn mặt Hạ Huệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vừa thẹn vừa giận: “Tiểu thư người đã gả ra ngoài rồi, sao lại ở đây nói chuyện hồ đồ…”
Liễu Minh Nguyệt cười trộm, tiếc nuối cảm thán: “Cũng có thể là ta loạn điểm uyên ương… Dù sao thì tỷ tỷ đã chăm sóc ta nhiều năm qua, ta cũng muốn thay tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn chuyện chung thân. Đương nhiên nếu cho ta chọn, nhìn tỷ tỷ và Liên Sinh luôn thường xuyên thì thầm to nhỏ không ngớt, hay là đổi lại đi, ngày mai đi hỏi Liên Sinh một chút xem hắn có đồng ý cưới tỷ tỷ hay không nhé?!”
Hạ Huệ xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, đặt lược “bộp” một tiếng xuống bàn trang điểm, cả giận: “Tiểu thư gả cho người ta, càng ngày càng không đứng đắn, còn như vậy… Còn như vậy nô tì sẽ không hầu hạ tiểu thư nữa…” Xoay người sang chỗ khác, muốn đi ra ngoài.
Liễu Minh Nguyệt vội vàng kéo tay áo nàng ta lại: “Hảo tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nên chính miệng nhắc tới việc này với tỷ tỷ, hay là ngày khác mời bà mối tới nói…”
Hạ Huệ tức quá hóa cười, đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Tiểu thư mới bao nhiêu đâu, sao lại xen vào những chuyện này!”
Ở tiền viện, tiệc rượu mới bắt đầu, rượu ngon món ngon không ngừng được bưng lên, Tiết Hàn Vân bị vài vị sư huynh đệ lần lượt tới bàn kính rượu. Hôm nay đến Tiết gia dự tiệc, ngoại trừ Lâm Thanh Gia, La lão gia tử tọa trấn bên ngoài, còn có một ít quan viên phẩm cấp thấp dưới trướng của Liễu Hậu, còn lại đa số là binh sĩ trẻ tuổi, có người là cấm quân cùng nhậm chức ở Võ Lâm Quân với Tiết Hàn Vân ở trong cung, ngoài ra còn có rất nhiều hài tử của quan viên trong triều, chỉ vì phụ thân của những người này có địa vị cao, còn chức quan của Tiết Hàn Vân thì hơi kém, không tiện ra mặt, cho nên mới căn dặn hài tử hậu bối trong nhà đến chúc mừng, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Ôn Hữu Tư và Trạng nguyên Thôi Thiện Khanh, Thám hoa Chu Hành Dung cùng vài vị tiến sĩ cùng khóa khác tuổi tác xê xích nhau không nhiều lắm cùng tụ tập trò chuyện, Ôn Hữu Niên dẫn theo Ôn Hữu Xương, gần sát ngày đại hôn mới tới, một số đường huynh đệ của Ôn gia ở Giang Bắc cũng chạy tới chia vui với mọi người, ầm ĩ chào hỏi lẫn nhau.
Trong đó có Đại phòng Ôn Hữu Cố, hai vị chất tử cử nhân chi chính của Nhị phòng Ôn Nhị lão gia tử: Ôn Hữu Hoa, Ôn Hữu Bang, Tam phòng có huynh trưởng của bọn họ Ôn Hữu Chính…
Nhà mới Tiết gia vui mừng náo nhiệt, còn bên trong Tướng phủ thì không khí không được tốt lắm.
Sau khi Liễu tướng đích thân tiễn nữ nhi xuất giá, Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân mấy ngày nay mệt mỏi, tuổi tác đã cao nên không thể gắng gượng nhiều, được nhóm nha hoàn bà tử đưa về phòng nghỉ ngơi, Vạn thị mang theo mấy gia nhân trong nhà đi chỉnh lý tặng lễ, đưa vào cất giữ ở khố phòng, Hạ Ôn thị trở về Hạ gia, duy chỉ còn lại Hạ Giam Thừa và Liễu tướng là trong thư phòng uống rượu.
Mấy ngày nay Hạ Giam Thừa buồn bực muốn chết, hôm nay giữa bàn tiệc đã có hai ba phần men say, nay lại cùng Liễu tướng đối ẩm, cũng có sáu bảy phần men say, đột nhiên vỗ bàn hờn dỗi: “Muội phu nói xem, phu nhân nhà ta sao lại biến thành bộ dáng như vậy? Trước kia không phải rất hiền lành sao?”
Biến hóa quá nhanh, làm ông ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị tư tưởng.
Trong bữa tiệc Liễu Hậu cũng tùy tiện tiếp rượu, rượu vào khổ tâm, mượn rượu làm bừa, cũng đã sớm say đến thất điên bát đảo, lôi kéo ống tay áo của Hạ Giam Thừa hết sức thương cảm, “Ta nuôi… Ta nuôi con bé từ lúc mới cao bằng chừng này, còn chưa cao bằng cái bàn, nuôi đến tuổi như nụ hoa mới nở, nay lại trở thành người nhà khác… Bỏ quên A Đa ở nhà đi sống riêng một mình…”
Ngày gả nữ nhi là do ông chọn, nay gả nữ nhi ra ngoài rồi thì lại hối hận không thôi: “Tỷ phu nói xem, sao ta lại không muốn kén rể?” Lại thì thào cảm thán: “Tiết Lương phó thác cho ta… Huynh ấy cũng chỉ có một cốt nhục này…” Vẫn thấy không cam lòng là thế nào ấy nhỉ!
Cho tới bây giờ hai người đều thấy không hài lòng như nhau, hôm nay lại cùng uống say ở chung một chỗ… Coi như cũng là một chuyện đặc sắc.