Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 61: Viên mãn



Tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu là Tuyên Hòa, các Phiên vương mang theo gia quyến tới chúc mừng, khắp chốn mừng vui.

Mặc dù tân đế hạ ý chỉ đại xá thiên hạ, nhưng mưu nghịch thì không được tính vào số này.

Bởi vậy, án mưu nghịch của Sở vương vẫn được đưa ra xét xử, nhà mẹ đẻ của Ngô quý phi, cùng với Thượng thư bộ Hộ Hồ gia, đều bị tội lớn phải tru di cửu tộc, tịch thu gia sản sung vào quốc khố, nam tử trưởng thành đều bị chém đầu thị chúng, phụ nhân và trẻ con thì bị lưu đày ba ngàn dặm, các quan viên khác có dính líu tới, có người bị chém đầu xét nhà, cũng có người bị lưu đày sung quân, xử phạt không giống nhau, mức hình phạt được cân nhắc dựa vào độ nặng nhẹ của hành vi phạm tội.

Lần này vua Thừa Tông sát phạt quyết đoán một phen, mang đến một trận mưa gió máu tanh cho triều đình, một vài chức vị đương nhiên bị bỏ trống, hắn lập tức sắp xếp bố trí tâm phúc của mình ở Đông Cung trước đây bổ sung vào. Giờ phút này được sắp xếp chức quan, danh chính ngôn thuận hơn nhiều so với lúc trước theo Thái tử giám quốc.

Liễu Hậu đích thân tham dự đại điển đăng cơ của tân đế, mặc dù vẫn cáo bệnh ở nhà, ông nói thân mình còn chưa hồi phục tốt, nhưng dăm bữa nửa tháng, nếu bị triệu tiến cung thì vẫn phải đi vào hoàng cung nghị sự.

Tư Mã Sách không buộc ông ngày ngày vào chầu, song ba ngày nghị sự nhỏ, bảy ngày nghị sự lớn thì nhất định phải tham gia, lại hạ chỉ ban thưởng không ít thuốc bổ quý hiếm, vô cùng ân điển.

Lúc tân đế đăng cơ, doanh trại ở kinh thành nhận lệnh bảo vệ nghiêm ngặt, đợi đến khi tân đế thuận lợi đăng cơ, Tiết Hàn Vân mới được nghỉ nửa tháng, trên đường trở về gặp được Tư Mã Du đứng chờ ở ven đường.

Tư Mã Du vào kinh đã lâu, nghe tin hai nhà Tiết Liễu đã thành thân mua nhà mới, lại nghe lão bộc trong nhà nói bây giờ vợ chồng chủ nhà đã dọn về sống ở phủ Tướng quốc, thân phận hắn nhạy cảm, nếu ngang nhiên kết giao với đại thần trong triều, còn là Thừa tướng đương triều, sợ sẽ khiến Tư Mã Sách nghi kị, cho nên ngày ngày sai Hàm Phú đến canh giữ ở tửu lâu nằm giữa con đường từ doanh trại kinh thành về phủ Tướng quốc, cuối cùng hắn cũng đợi được Tiết Hàn Vân.

Mặc dù Tư Mã Du trời sinh tính tình tùy tâm tùy ý, nhưng cuối cùng vẫn là do Thục vương dạy dỗ lớn lên, trước mắt đến dưới chân thiên tử, nên đề phòng thì vẫn đề phòng khắp nơi, cũng không còn tùy tiện tìm người bàn văn luận võ như trước, ngoài ra còn được Tạ Hoằng dẫn dắt, đi theo một đám công tử thiếu niên nổi tiếng ăn chơi trong kinh thành chơi bời lêu lổng khắp nơi, đến khi các Thế tử Phiên vương đến kinh thành chúc mừng tân đế đăng cơ, cả đám lại tụ tập ăn chơi đàng điếm, các dạng chơi bời không sao kể xiết.

Tiết Hàn Vân bị Hàm Phú kéo vào trong tửu lâu, không bao lâu sau, Tư Mã Du liền từ nhã gian trên lầu đi xuống, một thân mùi vị son phấn nồng nặc khiến người ta nín thở, phía trên cổ áo còn có mấy dấu hồng hồng, khiến Tiết Hàn Vân nhìn thấy đến mặt nhăn mày nhíu:

“Điện hạ tuổi còn nhỏ, nên tự biết yêu thương thân thể của mình…” Chính bản thân hắn bây giờ còn chưa trải qua chuyện phòng the, vậy mà tiểu tử này lại ra ngoài ăn chơi đàng điếm… Thật là khiến hắn nhìn không vừa mắt.

Tư Mã Du thấy Tiết Hàn Vân ghét bỏ mình thì biết ngay nguyên nhân là do một thân mùi son phấn trên người, hắn còn cố ý cọ cọ vào người Tiết Hàn Vân:

“Đã lâu không gặp, hãy để ta xông hương cho Tiết huynh thơm… thơm…” Sau đó mạnh mẽ ấn Tiết Hàn Vân ngồi xuống.

Hàm Phú ở bên cạnh cười trộm, lại sợ Tiết Hàn Vân đem Tư Mã Du xếp vào hàng công tử quần áo lụa là, bận bịu giải thích:

“Thế tử nhà nô tài vào kinh, không thể so với nơi khác… chỉ gặp mặt cùng các vị tiểu thế tử, tiểu công gia, cũng không tiện đến tìm người để bàn văn luận võ, mấy ngày nay đã nghẹn một bụng lửa muốn phát hỏa…”

Loại xã giao không có ngày nào dừng này, cực kỳ không hợp với tính nết của Tư Mã Du, mỗi khi hắn quay về phủ đệ trong kinh thành, liền cáu kỉnh không thôi.

Tân đế như thế nào, trong lòng Tiết Hàn Vân đã có tính toán, nghe thấy lời này của Hàm Phú, nhìn Tư Mã Du cười rộ lên vẫn là tính trẻ con một đoàn, cũng biết hắn làm vậy là vì đề phòng tâm Hoàng đế, trong lòng thầm than, người trong dòng họ hoàng thất thực sự không dễ làm, lại hỏi:

“Có phải Tạ Hoằng ở trên không?”

Tư Mã Du ngạc nhiên:

“Sao huynh biết?”

Tiết Hàn Vân cười khẽ:

“Đệ ấy là kẻ hồ nháo nhất, đệ đừng học theo đệ ấy.”

Tuy rằng tên tiểu tử này từng bị các vị sư huynh, sư tỷ trong quý phủ của La lão tướng quân sửa trị qua, nhưng cứ năm ba ngày là lại ra ngoài lăn lộn nơi thuyền hoa, bây giờ có nhiều biểu huynh đệ đến cửa như vậy, nếu hắn cố gắng chiêu đãi, không biết phải chơi bao nhiêu trò mới chịu dừng nữa.

Dù Tiết Hàn Vân chưa từng tham gia vào mấy trò yến hội của nhóm thế tử nhà công hầu này, nhưng đã sớm nghe qua.

Vốn Tư Mã Du muốn giả vờ trêu chọc ở trước mặt Tiết Hàn Vân một chút, nhưng nhìn thấy Tiết Hàn Vân vẫn tỏ thái độ bình thản thế này, bởi vậy mới ngồi cách xa Tiết Hàn Vân ra một chút, cau mày nhấp một ngụm trà, “Nghe nói vị Tạ biểu huynh này là đồng môn cùng với Tiết huynh phải không?”

Hắn vốn cho rằng Tạ Hoằng là đồng môn cùng với Tiết Hàn Vân, cho dù có kém cũng không kém bao nhiêu, cho nên muốn tìm một cơ hội tốt để tỷ thí vài chiêu với Tạ Hoằng, song thấy bộ dáng Tạ Hoằng quần áo lụa là thế kia, hắn liền tụt cả hứng, cho nên chưa từng nhắc tới việc này.

Tiết Hàn Vân biết rõ Tư Mã Du người này tính tình yêu võ thành si, vội vàng khuyên hắn:

“Tạ sư đệ bái sư, chẳng qua là do công chúa Chiêu Dương đến cầu xin La lão tướng quân, lão tướng quân từ chối không được, cho nên mới nhận đệ ấy… Không thể so với các vị sư huynh đệ khác từ nhỏ đã đi theo La lão tướng quân tập võ…”

Bấy giờ Tư Mã Du mới thu hồi ý niệm muốn cùng Tạ Hoằng luận võ trong đầu, nhưng đối với những người khác ngược lại cảm thấy hứng thú:

“Các vị sư huynh đệ của Tiết huynh là như thế nào?” Phải tìm một cơ hội so vài chiêu thì mới tốt.

Tiết Hàn Vân biết thiên tính yêu võ của Tư Mã Du, suy nghĩ một lát, thuận miệng nói:

“Lâm tiên sinh sống ở ngoại ô kinh thành, lại là đại nho đương thời, cũng có vài phần giao tình với nhóm vương gia, công chúa hoàng gia, không bằng xin Thục vương dẫn theo thế tử đến thư trai của Lâm tiên sinh bái kiến vài lần, khi nào các vị sư huynh đệ của ta rảnh rỗi, ta sẽ dẫn theo bọn họ đi qua, chúng ta vô tình gặp gỡ, tỷ thí một hai cũng là chuyện rất bình thường.”

Tư Mã Du liên tục nói:

“Được, được, chủ ý này vô cùng tốt.”

Hai người đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài có người lớn tiếng ồn ào: “Du biểu đệ… Du biểu đệ…” Tiểu nhị ở bên ngoài ngăn trở, cũng không thể ngăn lại, Tạ Hoằng đã xông vào: “Không phải biểu đệ cất giấu mỹ nhân gì trong phòng này đó chứ, rời tiệc nửa ngày còn chưa trở về…” Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Tiết Hàn Vân, cảm giác say trong đầu hoàn toàn tan biến.

—— hắn là người chịu nhiều thua thiệt, tổn hại dưới tay vị sư huynh này, cho nên rất có kinh nghiệm.

“Tiết… Tiết sư huynh…”

Lần này Tạ Hoằng thực sự vô cùng hận mình mồm miệng nhanh nhẹn, vô duyên vô cớ đem Tiết sư huynh so sánh với mỹ nhân… Quay đầu nói không chừng sẽ trốn không thoát một trận đánh nhừ tử.

Vốn công chúa Chiêu Dương nổi tiếng là vô cùng sủng ái ấu tử này, song lần đầu tiên Tạ Hoằng mang theo gương mặt bầm tím từ quý phủ của La lão tướng quân trở về, bà thở hổn hển muốn đi tìm La lão tướng quân tính sổ, bản thân bà chỉ sinh được một đứa con trai, đang yên đang lành đưa tới đó, lúc trở về lại biến thành bộ dáng như đầu heo, đây làm sao mà là đi học võ? Rõ ràng là tới cửa tự tìm đánh mà!

Ai biết Phò mã Tạ Trường An – người bình thường vô cùng nho nhã, đôn hậu lại phát cáu một trận:

“Lúc trước là nàng một hai đòi đưa con đi học võ, nay đụng chuyện, lại muốn đến cửa tìm lão tướng quân tính sổ, đi học võ là uống rượu tìm vui đấy à? Không mang theo một thân thương tích trở về chẳng lẽ muốn mang theo một thân mùi son phấn trở về hay sao?”

Mặc dù công chúa Chiêu Dương rất ương ngạnh, nhưng làm vợ chồng cùng phò mã nhiều năm, hai người lại vô cùng ân ái.

Tạ Trường An trời sinh nho nhã tuấn mỹ, từ khi thành thân cùng công chúa, liền toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ từng âm thầm nạp thiếp như Trình phò mã của công chúa Nghệ An, cũng không nuôi dưỡng mỹ tỳ phòng thân ở bên ngoài, hoặc là như Chu phò mã của công chúa Thành An, tuy không có cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt ở quý phủ công chúa nhưng ở bên ngoài làm việc phong lưu cũng không ít.

Cho dù công chúa Nghệ An và công chúa Thành An đều biết, náo loạn thì cũng đã náo loạn, hoặc đập phá nơi ở của tiểu thiếp bên ngoài, hoặc ra đòn hiểm bán mỹ tỳ đi nơi khác, nhưng trong kinh thiếu cái thì thiếu duy chỉ không thiếu mỹ nhân, cũ đi thì còn có mới, Vãn Hương đi thì lại có Hồng Ngọc khác, loại chuyện này luôn là đánh giết vô tận. Tốt xấu gì hai vị phò mã này cũng biết điểm mấu chốt, chưa từng đưa người bên ngoài vào trong phủ, bước vào phủ cũng rất quy củ, bởi vậy có đôi khi hai vị công chúa này cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vì thế, công chúa Chiêu Dương đối với Tạ phò mã vốn chỉ có sáu bảy phần kính trọng lập tức tăng đến mười phần.

Bà vốn là thiên chi kiêu nữ, cùng phò mã Tạ Trường An đóng cửa chung sống, vẫn hoà thuận vui vẻ như vợ chồng bình thường.

Bây giờ thấy phò mã nổi giận, vuốt ve cái trán xanh tím của Tạ Hoằng, không khỏi cất tiếng khóc lớn:

“Kẻ trời đánh thánh đâm nào lòng dạ đen tối như vậy, đánh Hoằng Nhi của ta đến nông nỗi này? Rõ ràng đâu phải là học võ, nào có đạo lý học võ như thế? Chưa thấy học giỏi võ, lại học ra một thân bị thương mang về.”

Tạ Trường An đã sớm nhìn Tạ Hoằng không vừa mắt, nếu không phải ngại vì tình nghĩa vợ chồng, mỗi khi muốn dạy dỗ Tạ Hoằng, đều bị công chúa Chiêu Dương cản trở, ông đã sớm đánh Tạ Hoằng bầm dập một trận. Nay con trai ở quý phủ của La lão tướng quân được sửa trị, ngược lại rất vừa ý ông, chỉ hận không thể vỗ tay tỏ ý vui mừng:

“Trước đây nàng luôn che chở cho nghiệp chướng này, dung túng nó đến vô pháp vô thiên. Sau này phàm là nó mang theo thương tích từ phủ Tướng quân về, đều không được truy cứu như nhau! Bằng không, nói ra ta còn cảm thấy mất mặt đây này!”

Nếu phò mã đã kiên trì như thế, huống chi chính bản thân Tạ Hoằng cũng không có ý kiến gì. Hắn vào phủ Tướng quân, nhìn thấy chúng huynh đệ ai ai cũng bị đánh, chớ không riêng gì một mình hắn, có đôi khi tỷ thí xong rồi, mọi người đều biến thành đầu heo, ngược lại sinh ra một loại cảm xúc đồng cam cộng khổ, cho nên đối với các vị sư huynh đệ cũng không có lấy một câu oán hận, những lúc bình thường càng thích chạy tới tụ tập cùng các sư huynh đệ.

Hắn đã quen phong lưu, cùng nhóm quý công tử nhà công hầu chơi bời đến tối mịt còn chưa chịu về nhà, nhưng mỗi khi trở về nhà, vẫn luôn có loại cảm giác trống rỗng, có đôi khi không khỏi sinh ra cảm giác thời gian nặng nề trôi qua. Nhưng cùng với các sư huynh đệ ở cùng một chỗ thì không có loại cảm giác vô vị này, mà chỉ cảm thấy thời gian trôi  đi rất nhanh, các sư huynh đệ đều vì tiền đồ mà vất vả, cố gắng tập võ học văn, không có thời gian rảnh để uổng phí như hắn, mỗi khi hắn ở bên cạnh bọn họ, cũng thấy có chút vinh quang lây.

Sau đó trong số các sư huynh đệ đến cấm vệ quân nhậm chức, chỉ còn lại Thước Phi và hắn luận bàn hằng ngày, hai người ở sau lưng bắt đầu sôi nổi nghị luận, đều thấy Tiết sư huynh thật đáng sợ, luôn hạ thủ không lưu tình, vị sư huynh đệ nào xui xẻo rơi vào tay Tiết Hàn Vân… Chỉ có thể nhận mệnh bị đánh!

Tiết Hàn Vân hừ lạnh một tiếng, Tạ Hoằng không khỏi co rúm lại, tránh nặng tìm nhẹ nói:

“Tiết sư huynh quen biết với Du biểu đệ từ khi nào vậy?”

“Đương nhiên là quen biết với điện hạ ở tần lâu sở quán…”

Tạ Hoằng mừng rỡ, “Thì ra Tiết sư huynh cũng…” Bỗng nhiên nhớ tới gia giáo nghiêm cẩn xưa nay của Liễu tướng, trong nhóm sư huynh đệ của hắn có người nào từng dạo qua tần lâu sở quán? Tiết sư huynh nói như vậy rõ ràng là muốn chế giễu hắn, nhất thời trên mặt Tạ Hoằng ngượng ngùng: “Tiết sư huynh nói đùa rồi! Chẳng phải đệ… chẳng phải đệ thấy Du biểu đệ nhiều năm chưa đến kinh thành, cho nên mới nhanh chóng thân thiết hay sao?”

Khóe môi Tiết Hàn Vân hiện ra nụ cười nhạt:

“Ta và tiểu sư đệ cũng đã nhiều ngày không gặp, cũng cần thân thiết đấy, ngày nào đó đến Phủ tướng quân cùng sư huynh luận bàn một chút nhé?”

Nhất thời đầu Tạ Hoằng lớn như đầu bò, liên tục cầu xin tha thứ:

“Tiết sư huynh, đệ sai rồi! Sư huynh, đệ sai rồi mà!”

Tiết Hàn Vân lơ đãng liếc mắt nhìn hắn một cái:

“Tiểu sư đệ mang theo thế tử điện hạ ra cửa dạo chơi, vốn là một chuyện tốt, chẳng qua điện hạ tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng nên chú ý đúng mực…” Nói xong đứng dậy phất áo bỏ đi.

Tạ Hoằng rất kinh ngạc, đuổi sát theo sau Tư Mã Du luôn miệng hỏi bọn họ đã quen biết bao lâu, “Vị Tiết sư huynh này của ta, mặt lạnh tâm lạnh, lúc giáo huấn các sư huynh đệ hạ thủ không nương tay chút nào đâu, Du biểu đệ sao lại quen với huynh ấy?”

Tư Mã Du thuận miệng đáp:

“Năm ngoái ra ngoài, không có lộ phí, là do phu nhân Tiết huynh cứu giúp, ban thưởng năm trăm lượng bạc, bởi vậy mới quen biết.”

Tạ Hoằng chắp tay hành lễ, làm ra bộ dáng từ bi:

“Tiểu sư tỷ là tâm địa bồ tát! Sao lại gả cho Tiết sư huynh vậy?!” Dáng vẻ rất ảo não.

Hai người quay trở lại nhã gian, Tư Mã Du liền phát giác Tạ Hoằng đối với hắn không giống như trước, không còn cùng người bên ngoài chuốc rượu hắn nữa, ở trên bàn tiệc còn bảo vệ hắn, nếu có nữ tử tiến đến làm nũng với hắn, thể nào cũng bị Tạ Hoằng cười đùa rồi đuổi đi, “Biểu đệ nhà ta còn nhỏ, các vị tỷ tỷ đừng dọa đệ ấy sợ.” Sau đó đẩy chúng nữ tử vào lòng những thế tử khác.

Tiết Hàn Vân lại không biết những gì mình nói có thể dạy dỗ lại tư tưởng của Tạ Hoằng, đã nửa tháng hắn chưa về nhà, nghĩ đến tiểu nha đầu trong nhà, nhất thời trong lòng ấm áp.

Mặc dù hắn ở quân doanh không về, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận được cơm ăn áo mặc mà Liễu Minh Nguyệt phái tiểu Ngô quản sự đưa đến cửa quân doanh.

Không riêng gì hắn được đến doanh trại kinh thành, ngay cả La Hành Chi, La Thiện Chi và các vị sư huynh đệ khác, năm sau cũng phải vào doanh trại kinh thành lịch lãm.

Nam nhi Võ lâm quân không riêng gì phải có sức khỏe tốt, tướng mạo tuấn mỹ, tuổi cũng không thể quá lớn. Đám sư huynh đệ bọn họ tuổi cũng không còn nhỏ rồi, vào tháng 3 La Hành Chi sẽ thành thân, chỉ chờ La Hành Chi thành thân xong, La Thụy Đình cũng sẽ gả đến Hạ gia.

Hai vị muội muội sinh đôi của Hạ Thiệu Tư tuổi cũng không còn nhỏ, đã đính thân cùng với người ta, chỉ đợi chị dâu vào cửa, thì hai vị em chồng này cũng sẽ xuất giá.

Ngoài ra còn có Dung Khánh cũng kêu gào là muốn thành thân.

Chỉ có La Thiện Chi là cha mẹ không có ở đây, hắn cũng không có muội muội phải vội vã xuất giá, La lão gia tử còn chưa lựa chọn một mối hôn sự tốt thay hắn, cho nên nhất thời không cần nóng lòng thành thân.

Thước Phi tuổi còn quá nhỏ, năm sau mới vào Võ lâm quân.

Những ai đã lớn tuổi, sẽ ra khỏi cấm vệ quân, dấn thân vào doanh trại kinh thành lịch lãm, qua một hai năm nữa, chỉ sợ sẽ bị đưa tới biên cương, cùng trưởng bối sóng vai kháng địch.

Mọi người cùng ăn ở trong doanh trại, thường xuyên nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt sai người đưa thức ăn đến cho Tiết Hàn Vân, đều tranh giành nhau đến không còn gì, nàng còn là người ăn hóa lành nghề, ăn uống đều phải là những thứ ngon nhất, thức ăn đưa đến doanh trại đương nhiên sắc hương vị đều không tệ, luôn làm chúng sư huynh đệ hâm mộ không thôi.

Ngay cả Hạ Thiệu Tư trong một lần được nghỉ nhàn rỗi, lúc đến thỉnh an La lão gia tử, gặp được La Thụy Đình, cũng không khỏi u oán nói:

“Tiểu sư muội thường đưa không ít thức ăn ngon đến doanh trại cho Tiết sư huynh…”

Đáng tiếc La Thụy Đình là một cô nương vô tâm vô tư, huống chi Hạ Thiệu Tư cũng chưa bao giờ là người trong lòng nàng, đính thân chẳng qua cũng chỉ vì phụng mệnh của La lão gia tử mà thôi, bởi vậy không hiểu được ẩn ý trong lời nói u oán của Hạ Thiệu Tư, nàng chỉ ngây ngốc trả lời hắn:

“Đầu bếp trong phủ Tướng quốc đều có tay nghề cao siêu, lúc ta đến tìm tiểu sư muội cũng từng ăn qua vài lần. Tiểu sư muội đưa thức ăn đến doanh trại, chắc là Tiết sư huynh sẽ không ăn một mình…” Ngươi đã ăn rồi còn chạy tới đây nói với ta làm gì, chỗ này của ta cũng không có thức ăn ngon như ở phủ Tướng quốc.

Hạ Thiệu Tư đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng:

“Nha đầu ngốc!” Trời sinh là người thẳng tính, hoàn toàn không biết cong cong quẹo quẹo là gì.

Đợi đến khi Hạ Thiệu Tư đã đi xa, La Thụy Đình mới vuốt mặt mình, chỉ cảm thấy nóng phỏng tay.

Hạ sư huynh rõ ràng vô cùng ôn nhã, bây giờ thế mà lại bắt đầu động tay động chân với nàng… La Thụy Đình cảm thấy, đầu mình có chút không đủ dùng rồi!

Lại nói đến Tiết Hàn Vân sau khi rời khỏi tửu lâu, ra roi thúc ngựa chạy vội về nhà. Vừa mới vào cửa, Liễu Minh Nguyệt đã sớm chạy ra đón, hai người vừa chạm mặt, nàng liền ngửi được một mùi son phấn nồng nặc, cảm thấy lòng nhất thời trầm xuống.

Sớm nghe Liên Sinh nói Tiết Hàn Vân hôm nay sẽ trở về sớm, ai biết ngược lại lại quay về trễ thế này, trên người còn có mùi son phấn.

Tiết Hàn Vân muốn nắm cánh tay nhỏ bé của nàng, nhưng lại bị nàng tránh ra, ý cười trên mặt đã sớm biến mất, đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn ở trên người hắn nhìn ra một đóa hoa vậy.

“Lúc Hàn Vân ca ca trở về có đi vào cửa hàng son phấn chăng?”

Tiết Hàn Vân thành thật lắc đầu, hắn một lòng cố chạy nhanh về nhà, sao lại đi vào cửa hàng son phấn làm gì.

Nào biết hắn vừa lắc đầu phủ nhận, trên mặt tiểu nha đầu lập tức trở nên mây đen u ám, quay phắt đầu bỏ đi.

Tiết Hàn Vân hoàn toàn không biết khi nào thì mình chọc cho nàng tức giận như vậy, muốn tiến lên đuổi theo nàng, lại bị Liên Sinh vẻ mặt đau khổ kéo lấy góc áo:

“Gia… Thiếu gia, ngài đã đi vào tửu lâu đúng không?”

Tiết Hàn Vân giơ tay vỗ lên ót Liên Sinh một cái, “Nói lung tung gì đấy?” Hắn nào có thời gian nhàn rỗi kia chứ?

Sắc mặt Liên Sinh càng đau khổ:

“Thiếu gia tốt của ta ơi, cho dù ngài có đi vào tửu lâu, trước khi trở về cũng phải rửa cho sạch mùi vị phấn son trên người ngài đi chứ? Bây giờ bị đại tiểu thư vừa vặn bắt được, chẳng trách tiểu thư lại bực bội!”

Tiết Hàn Vân nâng tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên mơ hồ có một mùi vị son phấn nồng nặc. Chẳng trách Liễu Minh Nguyệt lại nổi giận!

Hắn mặt mày hớn hở đuổi theo, “Nguyệt nhi… Nguyệt nhi…” Tới cửa hậu viện của Liễu Hậu, nghe nói Liễu Hậu còn chưa trở về, hắn nghĩ chắc là ông bị chính sự cuốn lấy, liền trực tiếp chạy đến viện Cẩm Ngô.

Trong lòng Liễu Minh Nguyệt vốn đang đầy chờ mong, chỉ ngóng trông hắn được nghỉ trở về, nào biết nửa đường không biết là nữ tử nào lại nhảy ra chặn đường, làm trên người Tiết Hàn Vân đầy mùi son phấn, giờ phút này nàng ngồi trong phòng ngủ sinh hờn dỗi, Hạ Huệ ở bên cạnh khuyên giải:

“Tốt xấu gì tiểu thư cũng nên nghe cô gia giải thích một câu đã chứ?”

Liễu Minh Nguyệt tức giận nện xuống giường, “Nếu để ta tra ra là ai cùng hắn… Ta sẽ… Ta sẽ…” Rốt cuộc sẽ làm như thế nào, thật ra trong lòng nàng cũng chẳng biết.

Đều là quan tâm sẽ bị loạn, bởi vậy mới thành hôn chưa đến nửa năm, còn chưa viên phòng, đã xảy ra chuyện như vậy, sau này biết làm thế nào cho phải?

Cho dù nàng rất tin tưởng Tiết Hàn Vân, nhưng mùi phấn son như có như không trên người hắn thực sự không lừa được người ta… Bảo nàng làm sao nhắm mắt giả ngu bây giờ, tự lừa mình nói rằng đều do nàng suy nghĩ lung tung ư, hoàn toàn không thể, đúng không?

Đang ngồi bực bội, thì nghe thấy ở bên ngoài có tiếng thông báo là Tiết Hàn Vân sắp sửa đi vào, đúng là tiếng thông báo của Văn ma ma.

Từ sau khi Liễu Minh Nguyệt thành thân, Văn ma ma cảm thấy mình như già hơn mười tuổi, mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm cặp vợ chồng son này, nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, vẻ mặt tràn đầy tình ý kéo dài, gặp nhau mà không được tương thân, có đôi khi bà thấy trong lòng sinh ra cảm giác tội lỗi, giống như bà chính là kẻ ác thích chia uyên rẽ thúy.

“Chúc mừng cô gia, Tướng gia đã chọn được ngày tốt làm lễ cập kê cho tiểu thư, đêm cập kê đó là được viên phòng.”

Tiết Hàn Vân nghe được lời ấy, nhất thời tâm hoa nộ phóng, đi vào phòng ngủ, thấy Liễu Minh Nguyệt ngồi đó buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lập tức vội vàng cởi áo ngoài ra mắc vào trên giá áo để ở một bên, rồi tiến lên ôm chầm Liễu Minh Nguyệt.

Hạ Huệ thấy vậy, sớm đã hé miệng cười, lặng lẽ lui ra, tiện tay đóng cả cửa phòng, chỉ canh gác ở bên ngoài, không cho người bên ngoài xông vào.

Liễu Minh Nguyệt bị Tiết Hàn Vân gắt gao ôm vào trong ngực, tránh lại tránh không thoát, nhất thời khó thở, đánh lại đánh không được, hắn vai u thịt bắp có thể so với tảng đá, vô cùng cứng rắn, đánh vào ngược lại còn làm đau tay mình, nàng thấy rất hận, cúi đầu cắn xuống…

Tiết Hàn Vân thấy nàng tức giận giống như con thú nhỏ, biết nàng đã động tình, trong lòng trong mắt không dung được việc hắn thân thiết với nữ tử khác, trong lòng rất vui mừng, ý cười trên mặt liền chứa vài phần trêu tức:

“Có phải vì vi phu về trễ, chọc nương tử giận dữ?”

“Chàng còn biết chàng về trễ?!” Liễu Minh Nguyệt cắn hai cái, hắn còn chưa sao, ngược lại còn làm hàm răng mình ê buốt.

“Trên đường gặp được thế tử Thục vương, đệ ấy bị Tạ sư đệ lôi kéo vào tửu lâu xã giao, thấy ta liền nhắm thẳng trên người ta cọ cọ… Lúc này thế tử điện hạ mới mấy tuổi, còn nhỏ lại bi Tạ sư đệ dạy bậy, một thân toàn mùi vị phấn son…”

Tiết Hàn Vân nhíu mày, dáng vẻ lo lắng thay cho Tư Mã Du, đồng thời cũng âm thầm liếc trộm thần sắc của tiểu kiều thê nhà mình, thấy nàng nửa tin nửa ngờ:

“Thật sao? Thế tử điện hạ đã vào kinh ư?”

Hắn liên tục gật đầu:

“Còn mang theo Hàm Phú nữa, chúng ta đã giao hẹn ngày khác sẽ đến thư trai của Lâm tiên sinh, cùng chúng sư huynh đệ tỷ thí một phen. Đến lúc đó nàng cũng đi cùng đi, thuận tiện dặn dò Hàm Phú một tiếng, đừng để Tạ sư đệ dạy hư Thế tử điện hạ. Hôm nay ta còn hận không thể đem Thế tử điện hạ ấn vào trong bồn nước, hảo hảo rửa sạch mùi vị son phấn trên người đệ ấy…”

Tức giận trên mặt Liễu Minh Nguyệt nhanh chóng biến mất, gục đầu xuống, lại lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn lên, len lén liếc mắt nhìn thành quả của mình một cái, thấy trên cánh tay trái của hắn có hai cái dấu răng thật sâu, nàng nhanh chóng kéo ống tay áo của hắn xuống che đi vết cắn, càng thêm xấu hổ, hận không thể vùi đầu mình vào trong đất…

Trách lầm hắn, cắn sai rồi, người gì mà… thực mất mặt!

Tiết Hàn Vân nhìn rất thú vị, bất động thanh sắc hỏi:

“Chắc Nguyệt Nhi rất nhớ vi phu, hận không thể ngậm vi phu vào trong miệng phải không?” Thấy tiểu nha đầu dưới sự trêu ghẹo của mình càng thêm quẫn bách, hắn liền nhanh ôm chầm lấy nàng, cười ha hả.

Liễu Minh Nguyệt ở trong lòng hắn chỉ thấy mình rất vô lực, thân thể nàng mảnh mai, bị hắn ôm vào trong ngực giống như ôm một đứa trẻ, hoàn toàn không thể thoát ra được, còn có thể cảm giác được hắn cười đến trong ngực đều chấn động lên… Tiểu tử này rõ ràng chính là đang trêu ghẹo nàng!

Nàng chưa kịp phản bác, hắn đã ôm nàng ngã xuống trên giường, xoay người đè nàng xuống, trong mắt nhuốm màu dục vọng, nói giọng khàn khàn:

“Nghe nói… Qua mấy ngày nữa Nguyệt Nhi sẽ làm lễ cập kê phải không?”

Liễu Minh Nguyệt ở dưới ánh mắt nóng bỏng như vậy của hắn, lại bị hạ thân cứng rắn của nam tử cọ vào người, nàng cảm thấy mình sắp thành một con tôm bị luộc chín, hết sức bối rối thốt ra:

“Lễ cập kê của ta thì liên quan gì đến chàng?”

Tiết Hàn Vân nghe thấy lời này, lại cười to một trận, cười xong lại cúi đầu, nhìn mặt mày nàng đỏ ửng, cúi đầu nói:

“Vậy nương tử nói xem, nàng làm lễ cập kê rồi, rốt cuộc có quan hệ gì với vi phu hay không?” Nói xong không chút để ý ở trên mặt nàng hôn môi, lại vươn tay xoa nắn ở trước ngực nàng.

Liễu Minh Nguyệt bị hắn xoa nắn một phen, vừa thẹn vừa giận, dù sao hắn da dày thịt béo, trong lúc hắn mê đắm hôn nàng, dứt khoát cắn cắn môi hắn, đắc ý trừng hắn, dáng vẻ nhỏ làm như muốn nói chàng làm khó được ta sao.

Tiết Hàn Vân thấy dáng vẻ nàng ngoài mạnh trong yếu như vậy, song mặt hoa da phấn lại đỏ ửng, rõ ràng đã xấu hổ đến cực quẫn, nhất thời gục đầu xuống trước ngực nàng, tiếng cười có muốn nén cũng nén không được từ trước ngực nàng nhẹ nhàng phát ra…

Đầu tháng 2, Liễu Minh Nguyệt cập kê.

Liễu Hậu vốn nghĩ không cần làm lớn, chỉ mời vài vị thân bằng quyến thuộc có giao tình với nhà mình đến chung vui, ai biết ngày đó, công chúa Chiêu Dương lại mang theo một đám mệnh phụ phu nhân đến.

Vạn thị thân là mợ ruột, được mời đến chủ trì nghi lễ, nhìn thấy công chúa giá lâm, lập tức bước xuống, để công chúa Chiêu Dương bước lên chủ trì nghi thức cập kê.

Công chúa Chiêu Dương chính là cô cô ruột của vua Thừa Tông, chẳng những rất được Thái Thượng hoàng sủng ái, bây giờ cùng với Thánh thượng cũng có tình cảm cô cháu thâm hậu, sức ảnh hưởng trên triều đình rất lớn.

Mọi người nhìn thấy công chúa Chiêu Dương đích thân tới Tướng phủ, huống chi Thánh thượng nghe được tin tức hôm nay là ngày ái nữ của Liễu Hậu làm lễ cập kê, cũng sai thái giám đến ban thưởng không ít. Trong lòng nhóm cựu thần thuộc hạ của vua Vũ Đức vốn nghĩ “Một triều Thiên Tử một triều thần”*, sau khi tân đế đăng cơ nhìn thấy tân đế rất hậu đãi Liễu Hậu, bởi vậy lập tức ném băn khoăn trong lòng qua một bên, chỉ tận tâm làm việc, hầu hạ Tân Đế.

*: vua nào triều thần nấy.

Liễu Minh Nguyệt làm lễ cập kê trong thể diện long trọng như vậy, chính là đứng đầu trong giới đích nữ quan lại ở trong kinh, trong lòng Liễu Hậu vô cùng cao hứng. Ông gà trống nuôi con dạy dỗ con gái lớn lên, bây giờ nhìn thấy con bé trưởng thành xinh đẹp như một đóa hoa mới nở, lại gả cho một lang quân như ý, còn được làm lễ cập kê long trọng đến thế, xem như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.

Đêm cập kê đó, viện Cẩm Ngô giăng đèn kết hoa, trong phòng nến đỏ chiếu sáng, màn trướng rũ xuống, một đôi uyên ương cùng nằm trong đó.

Văn ma ma và các nha hoàn sớm đã nhượng bộ lui binh, Tiết Hàn Vân chờ đợi giây phút này đã lâu, nay tâm nguyện được đền bù, ôm lấy thân thể nhuyễn ngọc ôn hương ấm áp trong lòng mình, chỉ hận tương thân không đủ, tìm được chỗ suối nguồn, lúc mới đi vào, còn có cẩm bình cách trở, đợi đến khi hắn dùng sức, thiên hạ trong lòng nhất thời bị đau lui thành một đoàn…

Mặc dù hắn thương tiếc không thôi, nhưng rốt cuộc vẫn là người thiếu niên mới nếm thử trái cấm, đợi lâu không tốt, đã nhẫn nại đến không chịu nổi, lại tiếp tục dùng sức…

Liễu Minh Nguyệt hết sức hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân mình như con thuyền lênh đênh giữa sóng nước, ba đào phả vào mặt, không còn biết thời gian hay không gian gì nữa… Chỉ có thể ôm chặt nam tử trước mắt, cố gắng chịu đựng.

Đến tận giờ phút này, việc hôn nhân của hai người Tiết Liễu, vợ chồng hòa thuận, đại lễ mới thành lập

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.