Tướng Công, Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Chương 10-1



Sau khi tỏ rõ thái độ nghiêm khắc với các nô bộc, lại cùng tán gẫu với cha mẹ chồng việc lớn việc nhỏ trong nhà một hồi lâu, Mộ Dung Tinh cùng Tề Nghiên rời khỏi đại sảnh. Đi qua tầng tầng hành lang gấp khúc, đang chuẩn bị trở về viện của bọn họ thì có một tên nô tài đột nhiên chạy tới trước mặt.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, ở cửa sau có người đến tìm thiếu gia, không biết thiếu gia có gặp hay không ạ?” - Hai mắt rũ xuống, vẻ mặt cung kính, có thể thấy được đe dọa mới vừa rồi đã có tác dụng, những người hầu rốt cục hiểu được bổn phận của mình, không dám có thái độ khinh nhờn.

Tìm Tề Nghiên? Trong lòng mơ hồ đoán được là ai nhưng Mộ Dung Tinh vẫn cố giả vờ không biết nhìn Tề Nghiên, ai ngờ vẻ mặt chàng lại khó hiểu cứ liên tục gãi đầu.

“Có biết là ai không?” - Mày hơi nhíu, cố ý cười hỏi.

“Là công tử Trương Hoài Sinh.” - Tên nô tài kia nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng vẫn còn sợ hãi với vị thiếu phu nhân này.

“A! Là Hoài Sinh tìm ta!” - Tề Nghiên đặc biệt cao hứng, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao vài ngày trước Trương Hoài Sinh mới đến tìm chàng, mới mấy ngày lại tới nữa?

Nhìn chàng bộ dáng vui vẻ, không cần hỏi cũng biết chàng muốn đi gặp bằng hữu, Mộ Dung Tinh cũng không ngăn cản, ngược lại cười nói: “Tề Nghiên, ta có thể cùng chàng đi gặp bằng hữu của chàng không?”

“Được! Được nha!” - Tề Nghiên không suy nghĩ nhiều, trong lòng hết sức vui mừng có thể giới thiệu A Tinh mình thích nhất và bằng hữu tốt nhất làm quen.

Mỉm cười gật đầu, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu tên nô tài kia lui, quàng tay Tề Nghiên, hai người vừa nói vừa cười bước về phía cửa sau.

Chỉ chốc lát sau, một tên nô tài khác canh giữ cửa vừa thấy bóng dáng hai người bọn họ tới gần liền nhanh chóng mở cửa sau ra rồi lập tức lui xuống.

“Hoài Sinh!” - Từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng lặng ngoài cửa, Tề Nghiên cao hứng kêu to, nhanh chóng chạy tới.

“Tề Nghiên.” - Nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ trước mắt vô tư vô lự, không lo ăn mặc, Trương Hoài Sinh cũng không để ý tới kế bên còn có bóng dáng thướt tha đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa mà hắn phải mở miệng, trong lòng lại dâng lên cảm giác ghen tị.

Vì sao hắn văn chương thi phú làu thông, người tài nhưng không gặp thời. Trong khi đó cái tên Tề Nghiên si ngốc kia, mọi thứ không bằng hắn lại có thể áo cơm không lo, không cần cố gắng mà cũng có được gia thế, của cải khiến bao người hâm mộ, thậm chí còn có thể cưới được khuê tú của phú thương Tô Châu…

“Tề Nghiên, đây là bằng hữu của chàng?”

Bỗng dưng, một giọng nói thanh nhã vang lên khiến Trương Hoài Sinh đang mải nghĩ ngợi giật mình bừng tỉnh, nhìn kĩ , lại thiếu chút nữa bị Mộ Dung Tinh bên cạnh Tề Nghiên làm sợ tới mức rớt tròng mắt.

“Ngươi, ngươi, ngươi là vị công tử ngày đó?” - Hắn chỉ vào nàng kêu lên sợ hãi. Tuy rằng trang phục khác nhau nhưng rõ ràng là cùng một khuôn mặt, hắn sẽ không nhận sai.

“Vị công tử nào? Trương công tử, chúng ta đã gặp mặt sao?” - Vẻ mặt nàng giả vờ như hôm nay là lần đầu tiên hai người mới gặp mặt.

“Hoài Sinh, A Tinh, các người quen nhau?” - Tề Nghiên đứng một bên nghi hoặc hết nhìn một cái, lại nhìn một cái, không hiểu vì sao Trương Hoài Sinh cứ mở to mắt nhìn chằm chằm A Tinh?

“Đương nhiên không biết!” - Tay Mộ Dung Tinh nhẹ nhàng khoác lên tay Tề Nghiên, nhìn chàng mỉm cười dịu dàng. “Ta chưa từng gặp qua bằng hữu của chàng, sao có thể quen biết chứ?”

“Đúng nha!” - Tề Nghiên tâm tư đơn thuần tin ngay, vui vẻ cười nói với Trương Hoài Sinh: “Hoài Sinh, nàng là A Tinh, là phu nhân của ta đó!” Nói đến hai chữ “phu nhân”, khuôn mặt tuấn tú nổi lên lớp ráng chiều nhàn nhạt.

Phu nhân của Tề Nghiên? Nếu là thiếu phu nhân vào cửa Tề gia chưa lâu, sao có thể nhàn rỗi một thân nam trang một mình trên đường lớn? Nghĩ vậy Trương Hoài Sinh không khỏi dao động, hoài nghi có thật là mình nhận sai người hay không.

“Ngươi... Không phải là vị công tử ngày đó ở trước sạp tranh chữ?” - Nhịn không được hỏi lại một lần.

Lắc lắc đầu, Mộ Dung Tinh trưng ra vẻ mặt  “Hiểu!”, che miệng cười khẽ. “Ta hiểu rồi! Ngươi nhất định là gặp qua bào đệ của ta rồi. Những người gặp qua tỉ đệ chúng ta đều nói hai chúng ta rất giống nhau! Đúng rồi! Bào đệ của ta không có gây phiền toái gì cho Trương công tử ngươi chứ?”

Đệ Đệ của A Tinh? Sao chàng chưa từng nhìn thấy? Tề Nghiên có chút buồn bực nhưng từ khi quen biết A Tinh tới nay vẫn luôn tuân thủ quy tắc nghe lời nàng, chưa từng nghi ngờ nàng nên cũng không lên tiếng chất vấn ngay tại chỗ.

Trương Hoài Sinh ngơ ngẩn nhìn nàng cười duyên dáng, lúc này mới hoảng hốt nghĩ đến một vấn đề... 

Đúng rồi! Ngày đó thái độ vị công tử kia vô cùng kiêu ngạo, sao có thể là nữ tử nhu thuận xinh đẹp trước mắt này chứ?

Còn có, tối đó hắn ở Thẩm Hương Các khi nhìn thấy tướng mạo Lục vương gia, mới phát hiện nam tử mặc áo bào màu tím ban ngày ở trước sạp tranh chữ hóa ra chính là Lục vương gia! Mà Tiểu Cửu lấy tranh vội tới cho Lục vương gia xem, miệng lúc ấy không ngừng nhắc tới người “Cửu gia” này, trong thành Lạc Dương cũng đồn đại vị Cửu gia quen biết Thanh Nhạn Tử chính là bào đệ của thiếu phu nhân Tề gia. Xem ra, hắn thật sự nhận nhầm người rồi!

Nghĩ đến vị Cửu gia kia ở trước mặt Lục vương gia bình phẩm hai chữ “tầm thường” trên bức tranh mẫu đơn của hắn, làm hắn mất đi cơ hội được khen ngợi, Trương Hoài Sinh không khỏi oán giận.

“Lệnh đệ tài trí hơn người, thường nói người có tài thì hay kiêu ngạo, tại hạ chẳng qua là mở sạp tranh chữ ven đường, đã không có danh tiếng thì làm sao dám trèo cao, cho dù bị chọc tức cũng nào có tư cách nói gì!” - Sắc mặt vàng vọt lúc nãy đổi thành tái mét.

Cười chế nhạo thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt Mộ Dung Tinh lại là cười dịu dàng xin lỗi. “Bào đệ tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm Trương công tử, ta thay mặt hắn nhận tội với huynh.” - Dứt lời, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, thành ý ngàn vạn.

Nghĩ kỹ những chuyện xấu kia cũng không phải do nàng gây ra, mình lại trút giận trên người nàng, lại thấy nàng xin lỗi đầy thành ý, Trương Hoài Sinh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ liên tục lắc đầu. “Quên đi! Chuyện đó dù sao cũng không liên quan tới nàng, là do ta giận chó đánh mèo, nên xin lỗi nàng mới đúng...”

“Trương công tử nói quá lời.” - Mỉm cười dịu dàng liền đổi đề tài. “Đúng rồi! Trương công tử tìm tướng công ta có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy! Hoài Sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì?” - Đứng kế bên iIm lặng một hồi lâu không xen vào, lúc này Tề Nghiên mới cười meo meo hỏi, trong lòng rất vui vẻ.

“Ta...” - Nhìn thấy Mộ Dung Tinh bên cạnh, sắc mặt Trương Hoài Sinh khó xử,  ở trước mặt nàng không tiện nói lời nhờ vả.

Mộ Dung Tinh là người thông minh, thấy hắn ấp úng nói không nên lời lập tức nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Cửu từ Thẩm Hương Các trở về, từng thuận miệng nhắc tới cũng nhìn thấy Trương Hoài Sinh ở đó, lập tức liền đoán ra mục đích hôm nay hắn đến tìm Tề Nghiên.

A... Khẳng định là cầm mười lượng đến Thẩm Hương Các, bây giờ trên người không còn tiền nên lại đến tìm Tề Nghiên xin giúp đỡ đây mà!

Bờ môi mềm mại nở nụ cười châm biếm kín đáo mọi người khó phát hiện, rõ ràng Trương Hoài Sinh tuyệt đối không có khả năng mở miệng vay tiền Tề Nghiên trước mặt nàng, nhất định sẽ nói đông nói tây một lúc đến khi nàng rời đi để bọn họ có thể nói chuyện riêng với nhau.

Quên đi! Xem như nể mặt hắn là bằng hữu của Tề Nghiên, coi như giúp đỡ người nghèo đi!

Không muốn cùng hắn ở đây nói dông nói dài lại đoán hắn ngoại trừ mượn một ít tiền, cũng không có gan làm ra chuyện gì bất lợi với Tề Nghiên. Hơn nữa, nếu thật sự muốn biết bọn họ nói chuyện gì, đợi lát nữa chỉ cần nàng hỏi, Tề Nghiên khẳng định sẽ thành thật nói ra toàn bộ.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Mộ Dung Tinh đã có quyết định, lập tức dùng gương mặt tươi cười tự nhiên, nói với Tề Nghiên: “Ai nha! Thiếp suýt quên béng mất mình còn rất nhiều chuyện phải làm! Chàng cứ cùng Trương công tử tán gẫu, thiếp về phòng trước đây.”

“Ừ!” - Tin là thật, Tề Nghiên hoàn toàn không nghĩ nhiều. “A Tinh, vậy nàng đi trước đi! Chờ một lát ta với Hoài Sinh nói chuyện xong sẽ đi tìm nàng.”

“Được.” - Mỉm cười nhu tình, chân thành giúp chàng sửa sang lại vạt áo sau có chút xốc xếch, nàng ý tứ sâu xa liếc Trương Hoài Sinh một cái mới thướt tha rời đi.

Mừng thầm nàng có việc rời đi trước, Trương Hoài Sinh nhẹ nhàng thở hắt một cái, nhưng ánh mắt lại chậm chạp không rời khỏi bóng dáng thướt tha càng lúc càng xa, nghĩ đến nàng dung mạo xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng nhu mì, trong lòng lại càng thêm ghen tị…

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tề Nghiên kia bộ dáng ngu ngốc không bằng hắn, không tranh không cầu có thể có được tất cả, thậm chí còn có thể lấy được một cô nương nhà giàu lại xinh đẹp dịu dàng như thế làm thê tử? 

Chỉ bởi vì hắn ta có gia thế tốt sao?

Trời cao thật sự không công bằng! Cho Tề Nghiên tất cả. Ngoại trừ gia thế ra cái gì hắn cũng nghèo nàn khốn khổ tệ hại hơn Tề Nghiên, cơm ba bữa không đủ no, chỉ có thể mở một sạp tranh chữ nho nhỏ để mưu sinh, thậm chí tranh mẫu đơn của mình còn bị cười nhạo là “tầm thường”…

“Hoài Sinh?” - Thấy hắn mãi không lên tiếng, Tề Nghiên nhịn không được khẽ kêu.

“A?” - Đang suy nghĩ nhập tâm thì bừng tỉnh, Trương Hoài Sinh gượng cười nhìn Tề Nghiên. “Tề Nghiên, ta... ta muốn mượn huynh chút ngân lượng, không biết huynh có tiện không?” - Thật khổ! Mấy ngày trước mượn hắn ta mười lượng bạc nhưng đã tiêu sạch ở Thẩm Hương Các, nếu không phải hắn thực sự chịu không nổi nữa sẽ không nhanh như vậy lại tới xin hắn ta giúp đỡ đâu.

“Được!” - Như thường lệ, Tề Nghiên lập tức cười ngây ngô đáp ứng, lại rất đắc ý móc ra thỏi mười lượng bạc trên người. “Hoài Sinh, cho huynh!” - Hì hì, từ lần trước sau khi chàng xin tiền A Tinh thì A Tinh bắt đầu để tiền trong túi của chàng, khi nào tiêu hết thì tự khắc nàng sẽ bỏ thêm vào à nha!

Tiếp nhận ngân lượng nặng trịch, nhìn chàng như thể việc không đáng lo, không chút nghĩ ngợi có thể lấy ra mười lượng bạc cho người ta, Trương Hoài Sinh trong lòng vừa ghen vừa ao ước, song cảm giác hèn mọn luôn được bố thí từ trước đến nay nổi lên làm hắn trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng phức tạp.

“Tề Nghiên, huynh và phu nhân huynh sống có tốt không?” - Không biết vì sao, hắn đột nhiên buột miệng hỏi ra vấn đề này, trong lòng không hiểu sao lại rất hi vọng câu trả lời của chàng là không tốt.

“Tốt lắm nha!” - Tề Nghiên ngốc ngốc cười đến toét miệng, nghĩ đến A Tinh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. “Hoài Sinh, ta nói cho huynh biết nha! A Tinh rất tốt với ta, ta rất thích nàng!”

Đáng ghét! Nụ cười hạnh phúc không sầu không lo này thật khiến cho người ta  ghét cay ghét đắng ghé tận xương tuỷ!

Chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của chàng lại chói mắt như thế, trong lòng Trương Hoài Sinh đột nhiên xuất hiện một dụng ý xấu, chỉ muốn ra sức hủy diệt hạnh phúc tràn đầy trên mặt chàng.

“Tề Nghiên, huynh thật khờ! Tên ngốc giống như huynh vậy sao lại có cô gái bình thường nào thích huynh? Chẳng lẽ huynh chưa nghe lời đồn đại bên ngoài sao? Mọi người đều nói Tề gia bị Cửu gia chiếm đoạt gia sản! Nàng gả cho huynh, kì thật là muốn liên thủ cùng bào đệ của mình chiếm đoạt gia sản Tề gia. Huynh quả nhiên là tên ngốc, còn tưởng rằng nàng thật tâm đối tốt với huynh sao?” - Cảm xúc ghen tị che mờ lí trí khiến hắn thốt ra những lời nham hiểm, vốn sắc mặt nhã nhặn nhưng lúc này lại vặn vẹo rối rắm, lộ vẻ xấu xí dị thường .

Lời đả thương người vừa nói ra, thoáng chốc Tề Nghiên bị dọa sợ hơi giật mình quan sát hắn, khuôn mặt khi nãy còn khờ ngốc tươi cười vui vẻ nhưng lúc này nụ cười đã đông cứng.

“Hoài, Hoài Sinh, ngươi... Ngươi nói cái gì? Ta... Ta hình như vừa mới nghe lầm ...” - Không thể tin vào tai mình, chàng gượng cười cứng ngắc.

Một khi lòng ghen tị đã tràn vỡ đê, tựa như sóng dữ không ngừng trào ra khó có thể kiểm soát, và Trương Hoài Sinh chính là như thế!

Chỉ thấy gương mặt hắn vặn vẹo, lòng đầy oán giận đố kị cười rộ lên. “Tề Nghiên, ngươi quả thật là tên ngốc, rõ ràng nghe được rõ ràng mồn một lại còn bày đặt làm bộ làm tịch nói mình nghe lầm! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không nghe sai! Ta cười ngươi là tên ngốc, ngốc đến nỗi cho là có người con gái nguyện ý gả cho ngươi, thật lòng đối đãi tốt với tên ngốc như ngươi! Nếu không phải muốn chiếm đoạt gia sản Tề gia, có nữ tử nào nguyện ý gả cho tên ngốc hủy đi hạnh phúc cả đời mình? Tề Nghiên, ngươi quá ngây thơ rồi!”

“Hoài Sinh, ngươi... Ngươi vì sao phải nói như vậy... A Tinh nàng... Nàng không phải là người như thế...” - Lắc đầu thật mạnh, trong đầu Tề Nghiên trống rỗng, chỉ biết là A Tinh mình thích tuyệt đối không phải là loại người hắn nói.

“Ha.” - Cười to một tiếng, Trương Hoài Sinh càng thêm ác ý nói: “Tề Nghiên, ngốc giống như ngươi vậy làm sao có người con gái nào yêu quý được? Gả cho ngươi khẳng định là có ý đồ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.