Tướng Công, Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Chương 8-2



“...... Các ngươi nói A Tinh có phải thật xấu không...... Ân...... Đêm qua ta thật là khó chịu, nhưng nàng không thèm để ý ta, hôm nay xuất môn cũng không mang ta cùng ra ngoài đi chơi, thật xấu...... Ta tức giận...... Tức giận thì phải làm sao bây giờ? Ngô...... Này thôi...... Ta, ta cũng không biết đâu......”

Vườn hoa lý, Tề Nghiên dưới ánh mặt trời, hé ra khuôn mặt tuấn tú buồn bực đối với hoa hoa thảo thảo tố khổ, Hồng Đậu, Tiểu Cửu đứng nhìn ở hành lang gấp khúc trốn mặt trời chói chan lắc đầu.

“Cô gia hắn không nóng sao?” Chống má ngồi ở trên thềm đá, Hồng Đậu rốt cục nhịn không được hỏi người bên cạnh.

Liếc mắt xem thường, Tiểu Cửu cũng thật bất đắc dĩ. “Nào có đạo lý không nóng? Ngươi không thấy trên trán hắn đều đầy mồ hôi sao?”

“Vậy hắn làm gì còn ngồi xổm chỗ đó cho mặt trời thiêu đốt a?” muốn nướng chín luôn a?

Nhún nhún vai, Tiểu Cửu hai tay nhất quán, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu, thực nhẫn nại lại đợi một lát, thấy hắn còn không có ý nghĩ rời đi, dứt khoát đứng lên, hai tay chống eo ──

“Thiếu gia, người nếu không trở về phòng nghỉ ngơi, nếu phơi nắng xảy ra chuyện gì, chờ thiếu phu nhân hồi phủ, ta khẳng định đi tố cáo!” Uy phong lẫm liệt rống người, Tiểu Cửu tính cáo mượn oai hùm, biết thiếu gia nhà mình nay sợ nhất chính là thiếu phu nhân.

Quả nhiên, bị uy hiếp như vậy, Tề Nghiên vội vàng nhảy dựng lên, miệng hô to, “Không cần hướng A Tinh tố cáo, không cần! Ta trở về phòng! Trở về phòng......” Dưới chân ba bước cũng làm hai bước chạy, chỉ sợ hơi chậm chút, Tiểu Cửu liền thật muốn đi tố cáo.

Há hốc mồm trừng mắt nhìn hắn như gió xoáy thổi qua trước mặt chạy nhanh vào phòng, Hồng Đậu không khỏi bật cười. “Tiểu Cửu, cũng là ngươi hiểu cô gia.” Mới nói hai ba câu làm hắn sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ làm thư đồng còn so với hắn uy phong hơn sao?

“Đương nhiên! Cũng không ngẫm lại ta hầu hạ hắn đã bao lâu.” Tiểu Cửu mặt nhất ngang, đắc ý cực kỳ.

Thoáng chốc, chỉ thấy hai cái nô bộc tiểu nhân đắc chí ở ngoài cửa phòng, hành lang gấp khúc kiêu ngạo cười to.

Trong phòng, Tề Nghiên tai nghe bên ngoài tiếng cười to, cũng không dám đi ra ngoài hỏi bọn hắn đang cười cái gì, đành phải rầu rĩ ngồi trên ở giường. Không lâu sau, chợt nghe cách cửa Hồng Đậu cất giọng nói muốn đi phòng bếp làm điểm tâm Tô Châu cho hắn để an ủi, lập tức cười cười rời đi. Lại trong chốc lát, Tiểu Cửu đồng dạng cách cửa tỏ vẻ hắn có việc rời đi một chút, sau đó cũng chạy đi.

Một mình một người ngây ra ngồi ở trên giường, đợi một hồi lâu không thấy bọn họ trở về, Tề Nghiên cảm thấy có chút nhàm chán, nằm xuống muốn ngủ trưa, lại như thế nào cũng ngủ không được. Lăn qua lộn lại một lúc, bỗng đột nhiên làm động tác xoay người, chợt nghe một tiếng “Phanh” thật lớn, hắn ── rốt cục từ giường ngã xuống đất một cái thật mạnh.

“Oa ── đau quá!” Đầu đập xuống đất, đau đến khóe mắt hắn bật ra nước mắt, ôm đầu nằm trên mặt đất ai ai kêu thảm thiết, thẳng đến khi sao vàng trước mắt tiêu tán, đau đớn dần thoái lui, lúc này mới có biện pháp chuyển động cổ.

Nào biết cổ mới thoáng vừa chuyển, ánh mắt thật khéo liền nhìn thấy dưới nền gạch đen── một cái hòm gỗ điêu khắc?

Nha? Vì sao dưới sàng lại có hộp gỗ này a? Từ trước đến nay hắn cũng chưa thấy qua?

Tính tò mò ai cũng đều có. Cho dù là người khờ ngốc, cũng có được cái loại bản tính  này giống mọi người. Nhất thời, Tề Nghiên kéo hộp gỗ dưới sàng ra, lập tức xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng đem hộp gỗ mở ra......

Di? Bên trong có tranh vẽ!

Ngơ ngác gãi gãi đầu, lấy tranh vẽ bên trong hộp ra cầm lấy nhìn chăm chú, chỉ thấy hắn càng xem hai mắt mở càng lớn, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên, tim đập không chịu khống chế, ngẫu nhiên còn nghi hoặc cúi đầu xem xem hạ thân chính mình, sau đó nhìn nhìn lại người trên tranh vẽ tinh mỹ......

Ngô...... Hắn tình huống đêm qua giống như nam nhân trong tranh vẽ nha! Nếu kia là thật, kia, kia hắn hẳn là cũng giống người trên tranh vẽ, cởi sạch quần áo nha! Ân...... Bên trong tranh còn có nữ nhân trần trụi, kia...... Kia A Tinh có phải hay không cũng nên trần trụi a?

Nghĩ vậy, Tề Nghiên lại không khỏi có cổ hưng phấn, lập tức nhanh chóng cởi hết quần áo, lại trong rất nhiều tranh vẽ, chọn ra một cảnh trên giường xem vài lần, sau khi nhớ kỹ tư thế cùng động tác, thế này mới đem tranh vẽ tinh mỹ cất vào trong hộp, một lần nữa quăng đến dưới sàng, tiếp theo người liền nhảy lên trên giường nằm xuống, lấy mền đặp lên, ha ha ngây ngô cười chờ người nào đó trở về phòng.

Chờ, chờ, không biết qua bao lâu, hắn rốt cục nghe được thanh âm muốn nghe nhất......

“Tề Nghiên, ta nói cho chàng biết một chuyện tốt......” Mộ Dung Tinh kích động vào phòng, giọng nói trong trẻo đang muốn cùng hắn chia xẻ tin tức tốt lại liếc thấy trên sàn quần áo ném khắp nơi, không khỏi dừng lại, lập tức ánh mắt chuyển qua người nào đó ở trên giường nằm hảo hảo, giương mắt to ngây ngô cười với nàng.

“A Tinh......” Tề Nghiên híp mắt mị mị cười, nghĩ đến lát nữa sẽ làm chuyện với nàng, trong lòng liền cảm thấy thật thẹn thùng, nhưng vẫn là thực hưng phấn mà vươn tay to từ dưới chăn  ra vẫy. “Đến đến đến, mau chút đến đây!”

“Chàng thay quần áo như thế nào lại ném loạn khắp nơi?” Mộ Dung Tinh cười trách, thuận tay nhặt quần áo lên sau đó mới chậm rãi đi đến bên giường.

“Nằm nằm, cùng ta cùng nhau nằm nằm.” Toét miệng cười yêu cầu.

“Chàng đang đùa gì vậy?” Nghĩ đến hắn đang đùa, Mộ Dung Tinh cũng không đến ý, khhi hắn xốc một góc chăn lên, không khỏi bật cười, thuận ý hắn cởi giày trên giường, chui vào trong chăn.

Nào biết vừa chui vào chăn, hắn lập tức đột nhiên xoay người, đè lên trên người nàng, nàng sợ tới mức hai tay vội vàng đỡ, lại phát hiện lòng bàn tay va chạm vào ngực trần trụi của hắn, lúc này mới cảm thấy không bình thường.

“Tề Nghiên, chàng...... sao không có mặc quần áo?” Cười gượng đặt câu hỏi.

“Đúng! Trần trụi.” Tề Nghiên vui vẻ gật đầu, cười đến thích chí, đồng thời hai tay còn vội vàng cởi bỏ quần áo trên người nàng.

“Chậm, chậm đã! Chàng...... Chàng đang làm cái gì?” Mộ Dung Tinh lắp bắp kinh hỏi, nghĩ đến hắn giờ phút này cả người trần truồng đè lên trên người mình, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt nhiễm hồng, ngực như nai con chạy loạn.

“Cởi quần áo! Nàng cũng trần trụi giống ta.” Tề Nghiên vui tươi hớn hở cười, trên tay động tác nhanh chóng, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì quần áo đã bị cởi ra, lộ ra dưới áo khoác là cái yếm thêu công cẩn thận trạm lam sắc cùng da thịt trắng mịn phấn nộn mê người.

Không biết vì sao, Tề Nghiên nhìn thấy cảnh trí này lại có súc động cúi đầu xuống hôn lên, hơn nữa cảm giác nóng bỏng khó chịu đêm qua làm hắn cảm thấy kỳ quái cũng lại xuất hiện, hạ thân căng trướng thật là khó chịu.

“A Tinh......” Ân thanh nghẹn ngào, hắn cúi đầu kêu nhỏ, trên trán thấm ra mồ hôi nóng.

“Làm, làm gì?” Mộ Dung Tinh bị hắn dọa ngây người.

“Ta, ta có thể hay chạm vào nàng hay không?” Thấp giọng cầu xin.

Nghe vậy ngạc nhiên, lập tức nàng đột nhiên cảm thấy loại tình huống này thật sự buồn cười, lại bật cười. Ha ha ha...... Này ngốc tử, thế nhưng bây giờ vẫn chịu đựng hỏi xem có thể chạm vào nàng không?

“A Tinh?” Chịu đựng cảm súc khó chịu, không hiểu nàng cười cái gì?

“Khả, có thể!” Nàng vừa cười vừa trả lời, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được hắn tựa hồ đã hiểu được cái gì gọi là thiên địa âm dương, vợ chồng ân ái. “Chàng có biết phải làm như thế nào không?” A...... Hôm nay nàng cùng hắn sẽ trở thành vợ chồng chính thức, phải không? Cũng tốt! Như vậy cũng tốt a......

“Đại khái biết a......” Hắn có chút không xác định, nhưng vẫn là gật đầu, tay vội vàng hăng hái chiến đấu với cái yếm tế trên người nàng.

“Ai...... Hiện tại là ban ngày ban mặt thế nào......” Giống như có chút không đúng.

“Ách...... Ban ngày không được sao?” Mê muội.

“Cũng không phải không được.”

“Vậy là tốt rồi!” Gật gật đầu, tiếp tục cùng dây yếm chiến đấu hăng hái, một hồi lâu sau, hắn vui vẻ giơ lên cao cái yếm trạm lam, vui mừng kêu cười, “Ta cởi được rồi! Cởi được rồi!”

Hắn nghĩ cái yếm của nàng là cờ chiến sao, có cần phải giơ cao như vậy không?

Vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Dung Tinh khẽ quát, “Buông!”

“Nga!” Quả nhiên một khẩu lệnh một động tác, ngoan ngoãn bỏ lại “Chiến lợi phẩm”, ánh mắt nóng bỏng, cúi đầu lấy môi che lại miệng của nàng.

Thoáng chốc, hai bóng dáng quấn quýt triền miên, trong phòng xuân ý dạt dào, rên rỉ tinh tế không ngừng từ trên giường truyền ra......

Lúc lâu sau, trong tiếng rên rỉ tinh tế của nữ tử mang theo câu hỏi bất đắc dĩ .

“Tề Nghiên, chàng có biết phải làm như thế nào không?”

“Ứng, hẳn là biết...... Ta, ta xem qua tranh......”

“Ngô...... Không, không phải nơi đó......” Thở gấp một tiếng, nữ tử thở dài, dứt khoát đen nam nhân đẫy xuống, xoay người ngồi ở trên người hắn, nhìn đôi mắt hồn nhiên kia lại chứa đầy tình dục, nở nụ cười quyến rũ.

“Lần đầu tiên, vẫn là ta ở phía trên đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.