Sau khi đại chiến ở thư phòng, Tô Đường an phận hai ngày.
Ngày đầu tiên, nàng nằm trên giường, lý do nói với bên ngoài là cơ thể không khỏe, thật ra chủ yếu là vì chân nhũn ra. Thấy nàng mặt ủ mày chau, đêm hôm đó Tống Thế An cũng chỉ ôm nàng ngủ, cả đêm không dám động chạm gì nữa.
Ngày hôm sau, nàng có thể xuống giường, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn, vì hôm nay Tống Thế An nghỉ ngơi ở nhà. Đến buổi tối, thấy ánh mắt Tống Thế An hơi thay đổi, nàng vội vàng chạy tới Sướng Tâm cư nói là thăm Tuyên Tử, kết quả là một đi không trở lại nữa, để lại Tống Thế An ở trong phòng không biết làm sao, đành nằm một mình suốt cả đêm.
Đến ngày thứ ba, rốt cuộc Tô Đường cũng không an phận được nữa.
“Cái gì? Vinh ký được Hoàng thượng viết cho tấm biển thiên hạ đệ nhất sao?” Tô Đường kinh ngạc nhìn hạ nhân vừa từ trong tiệm về.
Hạ nhân đến lượt nghỉ hôm nay quay về phủ lấy thêm đồ, nhân tiện truyền tin của tiểu Mạc cho Tô Đường.
“Đúng thế ạ. Một vài đại nhân còn cố tình tới xem, nói là đúng là bút tích của Hoàng thượng. Hiện giờ cửa Vinh ký sắp bị đạp đổ rồi, mà việc buôn bán của Thêm Một Phần Nữa chúng ta hai ngày nay xuống dốc không phanh ạ…”
Vốn là hai nhà đang ngang cơ nhau vì mỗi người một vẻ, kết quả là bị tiểu Hoàng đế ở giữa quấy rối, Vinh ký đột ngột chiếm thế thượng phong. Vinh ký nằm trên trục đường tốt, vốn liếng nhiều, đồ ăn đẹp lại rẻ, thêm mấy chữ hoa mỹ của Hoàng Thượng này nữa…
Trong lòng Tô Đường hơi trầm xuống, nhưng sắc mặt vẫn không đổi: “Ngươi quay về nói với Mạc chưởng quầy, lập tức triển khai món mới!” Hiện giờ phải củng cố ưu điểm của mình đã rồi tính sau!
Ai ngờ, hạ nhân lại đáp: “Sáng nay Mạc chưởng quầy đã triển khai rồi ạ, nhưng hiện giờ người ta đều chạy đến đầu đường đó, không có ai đến chỗ chúng ta, có làm thêm nữa cũng vô dụng…”
Nghe y nói vậy, Tô Đường nhíu chặt mày, trầm tư một lát rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi cứ về trước đi, nói với Mạc chưởng quầy, cứ bình tĩnh! Dù sao chúng ta cũng vẫn còn nguyên liệu, đường Học Sĩ dần dần khá khẩm hơn rồi, cũng có những người cố tình tìm đến. Dù Hoàng thượng đã ban thưởng biển hiệu, nhưng không cẩn thận sẽ là hữu danh vô thực! Chờ mà xem, ai có thể duy trì tốt hơn ai!” Nàng mím môi một cái rồi trầm giọng nói tiếp: “Các ngươi cứ yên tâm! Ta sẽ nghĩ cách!”
Tuy nói ra để làm yên lòng mọi người, nhưng trong lòng Tô Đường vẫn không thoải mái.
Nàng vốn tính sau khi “Thêm Một Phần Nữa” có thành công bước đầu, sẽ dựa vào việc đa dạng chủng loại và chất lượng đảm bảo để làm cho việc kinh doanh ổn định rồi phát triển nhanh chóng, ai ngờ vừa khai trương được hai ngày đã gặp phải chuyện phiền phức như vậy chứ?
Chẳng lẽ Hoàng thượng lại là hậu thuẫn của Vinh ký?!
ớ tới vị Hoàng thượng kia, Tô Đường cũng hơi phẫn uất, rảnh rỗi đi chỉ hôn lung tung, lại hạ dược lung tung, bây giờ còn góp một viên gạch cho bên đối thủ của nàng!!! Hắn ta cố ý muốn nàng khó sống đây mà!
Vậy bây giờ phải làm sao? Tô Đường nhanh chóng nghĩ đến việc dựa vào Tống Thế An để xin Hoàng thượng một tấm biển như thế, nhưng suy nghĩ này vừa nảy sinh đã bị nàng hất đi — mặt lạnh không muốn cho mình ra ngoài rồi, đừng nói đến chuyện lại quan tâm đến việc của cửa tiệm, để hắn biết được thì nàng đừng hy vọng đời này còn có thể bước ra khỏi cửa phủ Tướng quân! Nhưng nếu không làm như vậy, nàng biết lấy gì mà chống lại Vinh ký đây?
Ngay khi nàng đang vô cùng khó xử, Tống Thế An quay về!
Nhìn người đàn ông khoan thai bước từ cửa vào, Tô Đường lập tức thấy người mình căng lên theo bản năng — từ sau đêm đó, nàng vừa nhìn thấy hắn là y như chuột nhìn thấy mèo.
A aa a — chuyện xưa nghĩ lại mà kinh!!!
Thấy nàng mở to hai mắt, dáng vẻ đề phòng, Tống Thế An nghĩ đến chuyện đêm đó mình không kìm lòng được dùng sức quá mức, nên cũng hơi ngượng ngùng. Có điều, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng hắn lại thoáng nảy sinh tình cảm âu yếm — bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu không giương nanh múa vuốt của nàng nhìn rất đẹp, đương nhiên bộ dạng khi nàng không chịu nổi nức nức nở nở cầu xin tha thì còn đẹp hơn.
Tống Thế An tính toán, đêm nay cũng không thể để mặc nàng chạy tới ngủ với Tuyên Tử nữa, đêm qua nàng đi như vậy, hắn trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được.
“À… khụ khụ…” Cảm thấy suy nghĩ của mình hơi xa xôi, Tống Thế An ho khẽ, nói chuyện chính sự: “Mai là đại thọ của Hoàng thái hậu, đến lúc đó nàng theo ta vào cung.”
Tô Đường hơi giật mình. Mấy ngày trước nàng đã nghe đến chuyện đại thọ Hoàng thái hậu rồi, lão thái thái còn cố ý dặn dò nàng phải chuẩn bị lễ vật ổn thỏa, nàng chọn cũng chọn xong rồi nên không bận tâm lắm đến việc này, ai ngờ bây giờ hắn lại nói muốn nàng cùng tiến cung với hắn.
“Sao lại bảo ta đi? Lúc trước đâu có nói gì?”
Vấn đề này chính Tống Thế An cũng không biết, thọ yến năm vừa rồi của Hoàng thái hậu cũng chỉ mời mấy người trong hoàng thất và các cáo mệnh phu nhân, Tô Đường không phải là ai trong hai đối tượng đó cả, cho nên hắn cũng không nghĩ Hoàng thái hậu sẽ mời nàng, mà lúc trước trong danh sách khách mời quả thật cũng không có Tô Đường. Nhưng hôm nay sau khi bãi triều, Hoàng thái hậu đột nhiên phái người tới truyền lời bảo hắn ngày mai đưa Tô Đường cùng vào cung. Tống Thế An băn khoăn không có câu trả lời, cũng chỉ có thể tuân mệnh.
Tô Đường nghe xong liền vuốt cằm im lặng suy nghĩ, kết quả nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, nhìn thấy Tống Thế An thay xong y phục bước ra liền hỏi: “Ngày mai sẽ có rất nhiều người phải không, hơn nữa thân phận cực kỳ cao quý phải không?”
“Ừ.” Tống Thế An khẽ gật đầu.
Tô Đường nhăn nhó mặt mày: “Ta không đi được không?”
Tống Thế An không hiểu.
“Ta không biết ai cả, đi rất mất tự nhiên.” Khi còn ở thành Bình, nàng đã không hề thích tham gia yến hội của gia tộc, biết hay không biết cũng đều ngồi nói chuyện phiếm như vậy, chẳng thú vị gì cả! Huống chi, mai lại là yến hội trong cung, trước đây nàng còn có thể tùy tính, chứ tới ngày mai thì tuyệt đối không thể phạm một sai lầm nào cả!
Tống Thế An cũng toát mồ hôi, có biết bao nhiêu người đỏ mắt trông chờ hy vọng được đi dự thọ yến của Hoàng thái hậu, tham dự một bữa tiệc như thế này cũng chính là tượng trưng cho thân phận, vậy mà cô nàng này lại không muốn đi, hơn nữa còn nghĩ ra cái lý do như vậy nữa.
Nghĩ một chút, Tống Thế An nói: “Ý chỉ của Hoàng thái hậu không thể không nghe được. Có điều nàng cứ yên tâm, bà nội cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó nàng cứ theo bà là được rồi.”
Hắn dừng một chút lại bổ sung thêm: “Nàng cứ đi theo đám nữ quyến là ổn mà.”
Thật ra Tống Thế An cũng không phải người thích giao tiếp với người khác, có điều hắn cảm thấy để Tô Đường giao thiệp với đám nữ quyến cũng là chuyện tốt, có lẽ còn có thể giúp nàng kiềm chế được tính tình. Hắn còn nhớ hắn đã từng gặp mấy vị mệnh phụ triều đình, tất cả đều là những người hiền lành đoan trang — ở một số thời điểm, tính cách giương nanh múa vuốt của nàng thực sự khiến hắn đau đầu.
Tô Đường nhanh chóng nghe ra ý tứ khác của hắn, nàng lườm hắn một cái nói: “Tốt nhất là chàng đạp ta vào lại bụng mẹ để đào tạo lại đi!”
“…” Thấy nàng đi qua người mình, Tống Thế An lặng lẽ cúi đầu, hắn cảm thấy cuộc đời này của hắn không thể nào nhìn thấy dáng vẻ hiền thục dịu dàng của nàng rồi…
Sự tình quá đột ngột, Tô Đường không có chuẩn bị khó tránh khỏi việc vội vàng, chạy tới hỏi lão thái thái những việc cần chú ý, sau đó lại lục tung lên để chọn y phục trang sức phù hợp. Mà đang lúc bận rộn, đầu nàng lóe lên, chợt nghĩ tới một chuyện. Lão thái thái nói thật ra ngày mai cũng chỉ là cả đám người ngồi quây lại một chỗ nói chuyện phiếm, không cần phải quá căng thẳng. Hoàng thái hậu cũng không phải ở đó suốt, nếu nói chuyện phiếm, thì ắt sẽ phải uống trà ăn gì đó…
Nghĩ vậy, Tô Đường vội kéo Hỉ Thước tới nói: “Em mau chạy ra ngoài tiệm, bảo tiểu Mạc chuẩn bị tốt vài thứ, sáng sớm mai mang tới cho ta!” Nói xong vẫn chưa yên tâm, nàng lại chạy đến bên bàn lấy giấy bút ra viết tên mấy loại điểm tâm.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Hỉ Thước cũng không biết có chuyện gì, còn tưởng là chuyện rất quan trọng nên vội vàng cầm tờ giấy chạy ngay đến tiệm điểm tâm.
Nhìn bóng Hỉ Thước chạy đi, trên mặt Tô Đường hiện lên nụ cười quỷ dị. Có hòa nhau hay không còn phải xem sáng mai!
Tắm rửa ở phòng trong xong, Tống Thế An bước ra nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, tim hắn thịch một cái — sao hắn lại có dự cảm xấu nhỉ?
Thấy Tống Thế An chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, da mặt Tô Đường lại run lên: “À… chàng ngủ sớm một chút đi, ta đi xem Tuyên Tử đã ngủ chưa.” Nói rồi nàng toét miệng cười tươi một cái, định chuồn ra ngoài.
Tống Thế An đã đề phòng từ trước, đưa tay kéo nàng vào lòng, cười nói: “Ta đã xem rồi, thằng bé ngủ từ sớm rồi.”
“…”
Vì thế, đêm cùng ngày, đương nhiên là sóng gió mãnh liệt dâng trào, tiếng rên rỉ không ngừng nghỉ, ôi, đến mức ông trời cũng phải che mắt thôi!
Tình hình chiến sự vô cùng khốc liệt!
Ngày hôm sau, Tô Đường tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm úp lên người Tống Thế An, nhớ tới tư thế cuối cùng tối hôm qua, tâm trạng nàng cực kỳ phức tạp — cuối cùng nàng cũng lật ngược thế cờ được một lần, nhưng vì sao nàng không cao hứng nổi chứ?!
Nhìn nàng ngồi trang điểm một lúc, Tống Thế An thực sự cảm thấy rất vui mắt, nghĩ tới điều gì đó, hắn liền rời khỏi giường đi đến bên cạnh nàng, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ.
Tô Đường vừa nhìn thấy chiếc hộp đó liền ngẩng đầu nhìn Tống Thế An. Chiếc hộp này là do lão thái thái đưa cho nàng vào ngày thứ hai sau khi nàng xuất giá, nàng không muốn nhận nên đã trả cho Tống Thế An, giờ hắn lại lấy ra làm gì?
Không chờ Tô Đường nghĩ xong, Tống Thế An đã lấy cây trâm phượng trong hộp ra, gài lên cho nàng. Hôm nay Tô Đường mặc mộ bộ y phục cực kỳ đoan trang, búi tóc vừa đơn giản lại trang nhã, gài thêm cây trâm này càng lộ rõ khí chất quý phái, xinh đẹp.
Nhìn mình trong gương, Tô Đường đột nhiên thấy lạ lẫm. Nhớ đến cảnh mình trả lại trâm ngày ấy, nàng càng cảm thấy vô cùng khác thường — lúc đó, cũng chỉ mới khoảng hai mươi ngày trước, hai người còn như nước với lửa, vậy mà chưa tới một tháng, chuyện này… chuyện này nên hiểu thế nào? Tuy cũng không tính là vợ chồng hòa thuận, nhưng cũng không phải là không hợp nhau.
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này?
Rất kỳ quái!
Khi đó nàng chán ghét cái bản mặt lạnh này biết bao nhiêu, nhưng hiện giờ… Tô Đường đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm, dù ở một số thời điểm nàng vẫn có chút ý kiến với Tống Thế An, nhưng đa số thời gian nàng vẫn cảm thấy mặt lạnh này khá thuận mắt.
Tô Đường đang nghĩ ngợi, Tống Thế An cũng xuất thần như thế — khi đó hắn chỉ nghĩ cưới vị Tô tam tiểu thư này cho xong chuyện, có lúc còn rất chán ghét người con gái kiêu ngạo vô lễ này, nhưng vì sao bây giờ nhìn nàng trong gương, trong đầu hắn lại sinh ra suy nghĩ “nắm tay nhau cùng sống tới già” chứ?
Nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong một tháng vừa rồi quả thật khiến người ta cảm thấy vô cùng hoang đường!
Vì thế, hai người một ngồi một đứng, mỗi người đều nghĩ nhân duyên này thật quá quỷ dị…
Tống Thế An xuất phát trước. Khi Tô Đường và lão thái thái chuẩn bị lên xe ngựa, nhìn thấy Tuyên Tử đứng mím môi bên cạnh, nàng lại không đành lòng, thực sự muốn đưa thằng bé đi theo.
Thấy sắc mặt của nàng, lão thái thái khẽ gật đầu xem như đồng ý — Hoàng thái hậu đã dặn bà đưa Tuyên Tử cùng tiến cung, chỉ là bà chưa nói với mọi người thôi.
Tuyên Tử thấy mình được phép đi cùng liền toét miệng cười, thằng bé ngồi ngoan ngoãn trong xe ngựa không dám lộn xộn gì, nhưng trên mặt cũng không giấu được vẻ hưng phấn.
Chờ đoàn người Tô Đường vào cung, các khách mời khác cũng gần đến đông đủ. Nghe nói tân phu nhân của Tống tướng quân cũng nhận lời mời đến đây, ánh mắt mọi người rất phức tạp.
Bọn họ đã nghe tiếng vị “phu nhân ghen tuông” trong truyền thuyết này lâu lâu lắm rồi!
A ha ha ha, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được!
Mà Tô Đường, ngay khi xe ngựa đến cửa cung, mí mặt nàng đột nhiên giật liên tục, trong lòng nàng cũng rất bất an, trường hợp trọng đại thế này, nhiều người tôn quý như vậy, sống hơn hai mươi năm nay nàng quả thật chưa từng gặp bao giờ, nàng nên ứng phó thế nào đây?