Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 57: Công đường biến thành sân khấu kịch



Ba người Tô Đường bị đưa đến nha môn rồi bị tống thẳng vào nhà giam. Không phải Thịnh đại nhân của nha môn không muốn nhanh chóng thẩm vấn, có điều giữa trưa lão và tiểu thiếp uống thêm mấy chén, lại tiêu hao thể lực vài lần, nên lúc này còn chưa tỉnh táo hẳn. Lão đã tính lát nữa sẽ tới làm việc, sau đó nhanh chóng định tội cho bọn họ, nếu ‘tội phạm’ không nghe lời, vu oan giá họa này nọ thì cũng có thể đánh vài cái, dù sao nhân chứng vật chứng đã đủ cả — nhận bạc của người ta rồi, dù thế nào cũng phải làm cho tử tế.

Nhìn nhà tù ẩm ướt âm u, Tô Đường vừa tức vừa hận, thấy tiểu Mạc ho khan liên tục, nàng thậm chí còn muốn giết người.

Tiểu Hoàng đế lại rất hứng thú quan sát cách bài trí trong nhà tù, nhìn thấy một con chuột vừa to vừa béo chạy qua chân mình, hắn vội tránh ra cho nó chạy qua, quan sát một vòng thấy cũng chẳng có gì để xem, không khỏi mất tinh thần: “Môi trường ở đây kém quá, quay về ta sẽ cho người ta chỉnh đốn lại cẩn thận một phen… Chỗ ngồi còn không có…”

Quay lại thấy Tô Đường đang nói chuyện với tiểu Mạc, hắn bước tới, ngồi xuống chỗ đống rơm hơi sạch sẽ hơn một chút, nhìn mặt hai người đều u sầu, hắn hất cằm trấn an: “Các ngươi yên tâm, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi! Đến lúc đó, kết cục của đám người xấu kia sẽ rất thê thảm! Tội ác vĩnh viễn không thắng được chính nghĩa!”

Lại dám đạp trẫm, hừ!!!

Vừa rồi tiểu Toàn tử chắc cũng nhìn thấy trẫm phải không? Chắc gã sẽ kéo hết tướng sĩ của ba doanh lớn đến cứu giá!

Tô Đường đã sớm cảm thấy tiểu hài tử này không đáng tin, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị, đầy vẻ căm phẫn, nàng không khỏi lắc đầu, nghĩ tới chính sự lại hỏi: “Lúc trước ngươi nói nghe bọn họ bí mật bày mưu là thế nào?”

“À, chuyện này, chuyện là thế này… Ngươi để ta nghĩ một chút xem phải nói thế nào, ta không biết kể chuyện lắm…”

Thì ra, lúc trưa khi tiểu Hoàng đế bị ép ăn cơm, đột nhiên nhớ tới miếng bánh ăn ở thọ yến của Hoàng thái hậu hôm đó, nhất thời ngứa ngáy không kìm chế được, muốn xuất cung ngay lập tức đi tới tiệm Thêm Một Phần Nữa kia. Hắn nhìn thấy trên lịch hoàng đạo viết “thích hợp xuất hành”, chọn ngày không bằng gặp ngày, hắn liền kéo tiểu Toàn tử trốn ra ngoài, bản thân hắn cũng đóng giả thành một tiểu cung nhân như lần trước. Lần trước dẫn theo nhiều người khiến người ta chú ý, dễ bị mẫu hậu phát hiện, nên lần này hắn không thèm dẫn theo một thị vệ nào. Dù sao cũng đã có kinh nghiệm lần trước, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu.

Xuất cung, đến đường Trân Đại, hắn lập tức vui vẻ chạy đi, tiểu Toàn tử đuổi theo khổ không tả nổi. Sau đó, không biết làm sao hắn lại bị tiêu chảy, vì thế lòng tìm nhà xí, sau đó liền gặp đám người hung hãn kia. Hỏi đường xong, hắn chạy thẳng đến nhà xí giải quyết đại sự của mình, chỉ là lúc đang giải quyết vui vẻ, hắn chợt nghe có người nói chuyện, hé cửa ra nhìn, đúng là nhóm người hắn vừa gặp lúc nãy.

Một mình hắn thối thối thật nhàm chán, rảnh rỗi liền nghe bọn họ nói chuyện như nghe diễn kích. Thấy bọn họ nhắc đến cái gì mà “Vinh ký”, “Thêm Một Phần Nữa” v.v…, hắn dựng thẳng tai, sau đó nhìn thấy mấy người kia bắt đầu mở hộp điểm tâm, mở túi lấy sâu rắc lên trên, khi đó hắn còn rất buồn bực, thầm nghĩ mấy người này lại đi lấy điểm tâm cho sâu ăn, đúng là phí của trời!

Chờ đến khi hắn ra khỏi nhà xí, ngồi xổm lâu chân đã mềm nhũn, nhưng nhớ đến điểm tâm ngon lành của Thêm Một Phần Nữa, hắn lại bắt đầu vui vẻ chạy đi tìm khắp nơi. Khi hắn khó khăn lắm mới tìm được địa điểm, thì cửa Thêm Một Phần Nữa đã đại loạn!

Nhìn gã hung hãn cầm sâu ngụy biện, hắn chợt hiểu ra, thì ra không phải bọn họ lấy điểm tâm cho sâu ăn, mà là dùng sâu hại người!

Tiểu Hoàng đế ‘cẩn tuân’ lời của tiểu Toàn tử, “không thể dễ dàng để người khác biết thân phận” nên liền bỏ qua phần đằng trước, kể lại đoạn sau.

Khó khăn lắm Tô Đường mới nghe hắn vừa lòng vòng vừa kể xong mọi chuyện xảy ra, cũng hiểu đại khái, mặt không khỏi trầm xuống: “Mua điểm tâm trong tiệm của ta, sau đó bỏ sâu đã chuẩn bị sẵn vào, rồi quay lại tiệm gây sự! Vừa đánh vừa đập vừa gây rối, thừa lúc hỗn loạn lại ném sâu vào điểm tâm trong tiệm, phá hỏng thanh danh tiệm của ta, đánh tiểu nhị trong tiệm của ta! Hừ, kế này được lắm!!!”

Nhớ đến mấy tên nha dịch bắt người bừa bãi không phân phải trái, Tô Đường lại tức tối: “Sau lưng tên chưởng quầy Vinh ký kia chắc chắn có người, có thể thấy đại nhân của nha môn này cũng là đồng bọn của lão!”

Quay đầu nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của tiểu hài tử kia, nàng không khỏi thở dài — tuy đứa bé này hơi ngốc nghếch một chút, nhưng cũng coi như là người biết đứng về phía lẽ phải. Thấy tuổi của hắn cũng tầm tuổi như tiểu Ngũ, dung mạo lại trắng trẻo mịn màng như Tuyên Tử, nàng xoa xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Tiểu đệ, hôm nay cảm ơn đệ.”

Tiểu Hoàng đế cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay đang xoa đầu mình, một cảm giác kỳ quái nảy sinh nơi đáy lòng, thấy nàng xoa một chút rồi không xoa nữa, hắn lại nhướn cổ lên.

Tô Đường ngạc nhiên hỏi: “Đệ làm gì thế?”

Tiểu Hoàng đế nói: “Nữa đi, tỷ xoa xoa nữa đi. Ta thích người khác xoa đầu ta, nhưng nhiều năm rồi không ai dám xoa đầu ta, ta rất đau lòng…”

“…” Sở thích kiểu gì vậy?!

“Vừa rồi tỷ gọi ta là tiểu đệ sao?” Tiểu Hoàng đế nghi hoặc.

“Đúng thế, sao hả?” Chẳng lẽ có gì không ổn?

Tiểu Hoàng đế nhíu mày nói: “Ta thì không có vấn đề gì, nhưng không biết mẹ ta có đồng ý nhận tỷ là con gái không, bà vốn không thích ca ca ta, không biết bà có thích Tỷ tỷ không, aizzz…”

“…” Nghe hắn lẩm bẩm, Tô Đường nhìn trời, có ai nói cho nàng biết rốt cuộc hắn đang nói lung tung cái gì không?!

Tiểu Hoàng đế lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, con ngươi sáng rực nói: “Đột nhiên ta nhớ ra, tỷ là chưởng quầy của Thêm Một Phần Nữa đúng không? Điểm tâm ở đó đều do tỷ làm phải không?”

“Đúng vậy!”

Tiểu Hoàng đế giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm, rất mạnh mẽ! Sau này ta sẽ thường xuyên đến chơi!” Nói xong, hắn lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, gật đầu: “Tỷ cũng rất mạnh mẽ! Gặp nguy không sợ, quyết đoán, trách nhiệm, ta thích!”

Ừ, quay về phải khen thưởng nàng một chút!

Khóe miệng Tô Đường giật giật, không phản ứng hắn mà hỏi lại: “Vậy đệ tên gì? Nhà ở đâu?” Sau khi rời khỏi đây nàng phải đưa hắn về cảm ơn một phen.

Vốn là một vấn đề không có gì đặc biệt, ai ngờ tiểu hài tử nghe xong, vừa rồi còn rất hoạt bát vui vẻ, chợt ỉu xìu, bàn tay đang nghịch ngợm bứt cọng rơm cũng cứng lại. Hắn quay đi, sắc mặt quỷ dị nói: “Xin đừng hỏi tên ta, đó là một vấn đề rất thương tâm…”

“…” Sao lại thế? Tô Đường không hiểu.

Tiểu hài tử vẽ vòng tròn trên đất, bĩu môi buồn bã: “Tên ta là — Lục — Thúy — Thúy!”

Phụt!

Nhìn người phụ nữ trước mặt cố gắng nhịn cười, tiểu Hoàng đế xoay lưng lại, mặt đầy vẻ ưu thương.

Thân là vua một nước mà lại có cái tên như vậy, đúng là khiến người ta u oán trong lòng. Hu hu, cha à, lúc cha đặt tên có thể có trách nhiệm hơn chút không, đừng có vô trách nhiệm đến mức thuận tay lấy một quyển sách, lật ra xem rồi chọn ngay cái tên đầu tiên nhìn thấy như thế chứ?!

Hai mắt tiểu Hoàng đế đẫm lệ, mỗi lần nghe người khác gọi cái tên này, hắn chỉ muốn chết thôi. May mà sau này hắn làm Hoàng thượng, không ai gọi tên hắn nữa, có điều hôm nay đột nhiên bị nhắc tới, hu hu, hỏi tên người ta làm gì chứ, hỏi rồi thì không thể không trả lời mà huhu!

Đột nhiên, chợt nhớ ra gì đó, tiểu Hoàng đế ngẩng đầu nói: “Thật ra ta còn có thể nói cho tỷ biết tên của ca ca ta!”

“Là gì?” Tô Đường bỗng thấy rất ngạc nhiên.

“Huynh ấy tên là — Lục — Du — Du!”

“… A ha ha ha!” Rốt cuộc Tô Đường cũng không nhịn được nữa liền cười to.

Tâm lý tiểu Hoàng đế cân bằng lại — đại ca, chúng ta phải có nạn cùng chịu thôi!

Đang cười, Tô Đường lại nhớ tới một vấn đề rất mấu chốt, nàng kinh ngạc nhìn tiểu hài tử trước mặt: “Đệ họ Lục?”

“Ừ.”

“Họ Lục không phải họ của Hoàng gia sao? Đệ…”

Nói tới đây nàng lại bị ngắt lời, nha sai bên ngoài quát to: “Chưởng quầy Thêm Một Phần Nữa lên công đường!”

Nhìn hai người ‘bạn tù’ bị đưa đi để mình ở lại, tiểu Hoàng đế kêu: “Này, ta cũng muốn lên công đường! Ta cũng muốn lên công đường!”

Nha sai cười lạnh: “Không phải vội, lát nữa sẽ đến lượt ngươi!”

Lại nói, Triển Dịch Chi thúc ngựa tới nha môn, nghe nói Tô Đường bị giam vào tù, tuy rất muốn lao vào cứu người ta, nhưng nghĩ làm vậy rất lỗ mãng, liền quay ngựa đi tìm Thịnh đại nhân.

Thịnh đại nhân vừa bò từ trên giường dậy định thay y phục, chợt thấy cửa bị đẩy mạnh ra, một người lao thẳng tới trước mặt mình, lão sợ đến ngã phịch xuống đất.

Triển Dịch Chi lôi lão lên: “Ông mau theo ta đi thả người! Thịnh đại nhân à Thịnh đại nhân, ông mà cũng dám động đến người của ta à!!!”

Sau khi nhìn thấy rõ người vừa tới, Thịnh đại nhân thầm nghĩ không ổn, không phải vị này đã xuất môn rồi sao? Sao lại quay về nhanh như vậy? Nghe thấy hắn nói mấy câu kia, lão thẹn quá hóa giận, hất tay hắn ra, phủi thẳng xiêm y của mình, lạnh lùng nói: “Xin tiểu Triển đại nhân chú ý lời nói cử chỉ của mình! Xưa nay bản quan vốn thanh chính liêm minh, đối xử với phạm nhân đều bình đẳng, không cần biết rốt cuộc là người của ai!!!”

Thấy lão ra vẻ ta đây như vậy, Triển Dịch Chi chỉ thấy ghê tởm, chỉ muốn phun nước miếng phun chết lão đi!

Thịnh đại nhân vung tay áo nói: “Bản quan phải đi thẩm án, nếu Triển đại nhân lo lắng thì có thể đi cùng bản quan!”

Nếu Triển Dịch Chi xuất hiện ở đây, e rằng lão cũng không để động tay động chân gì, vậy thì cứ tùy tùy tiện tiện giải quyết là được.

Triển Dịch Chi tức đến nghiến răng nghiến lợi, thấy lão nhanh chân bước ra ngoài cũng vội vàng đuổi theo — bọn họ bị hãm hại, có hắn ở đây, Thịnh đại nhân cũng sẽ không dám làm gì!

Chờ nha sai dẫn Tô Đường lên công đường, Triển Dịch Chi vừa nhìn thấy nàng, lòng mềm ra như nước, không để ý đang đứng trước mặt đám đông, hô to: “Tô huynh, Tô huynh nàng không sao chứ?”

Tô Đường đang đỡ tiểu Mạc, nghe tiếng gọi này, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Dịch Chi đang vội vàng chạy đến, trong lòng vui vẻ hẳn, vừa rồi còn đang nghĩ nên thoát thân thế nào, giờ hắn đến rồi, dễ xử lý hơn nhiều.

Thấy công đường hỗn loạn, Thịnh đại nhân gõ kinh đường mộc, nói: “Tiểu Triển đại nhân, xin đừng gây rối loạn chốn công đường! Ngài ngồi bên cạnh xem là hơn! Người đâu, chuẩn bị ghế cho tiểu Triển đại nhân!”

Triển Dịch Chi lạnh lùng nhìn sang: “Ta cũng là chưởng quầy của tiệm này, ông thẩm vấn ta luôn đi! Ta rất muốn nhìn xem ông có thể thẩm ra cái trò gì!!!” nói xong, hắn trưng ra vẻ mặt vô lại.

“Ngươi!!!” Thịnh đại nhân tức đến nghẹn lời, không để ý đến hắn, bắt đầu thẩm vấn đám người Tô Đường: “Ai ở dưới công đường, thấy bản quan sao còn không quỳ xuống?!”

Đám người hung hãn rất biết điều quỳ xuống, nhưng Tô Đường vẫn không chịu quỳ. Thấy thế, Thịnh đại nhân lại gõ kinh đường mộc: “Điêu dân lớn mật, còn không quỳ xuống?”

Triển Dịch Chi cười: “Không quỳ thì làm sao?” Đường đường là phu nhân tướng quân lại quỳ trước mặt một gã quan thất phẩm? Đùa cái quái gì thế?!

Thịnh đại nhân bị ánh mắt khinh thường của hắn chọc giận, coi đây là sự khiêu khích của hắn: “Tiểu Triển đại nhân, ngài có ý gì? Bao che tội phạm là trọng tội! Người đâu, ấn chúng quỳ xuống cho ta!”

Thấy sai nha sắp xông lên, từ đám người lại vang lên một giọng nói — “Ta muốn xem ai dám động đến nàng!!!”

Mọi người quay đầu lại, thấy một người đàn ông vẻ mặt lạnh như băng, dáng người cao lớn đi tới, như cảm nhận được sát khí, mọi người đều lùi sang hai bên tránh được.

Vừa thấy Tống Thế An, tim Tô Đường cứng lại, miệng mím chặt — sao vị này lại đến đây?! Thấy Hỉ Thước lo lắng đi sau hắn, nàng biết ngay nguyên nhân. Nhưng nhìn thấy hắn đến trong tình huống này, trong lòng nàng cũng hơi vui sướng, chờ tới khi thấy sắc mặt lạnh thấu xương của hắn, nàng lại ngoan ngoãn giấu nét mặt vui mừng của mình đi. Nàng có dự cảm bi ai rằng: Đêm nay về sẽ gặp nạn!

Tống Thế An thấy nàng vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì đáng ngại, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút, sau đó bước thẳng đến giữa công đường, nhìn thẳng vào vị đang kinh hoàng thất thố kia.

Sau khi Thịnh đại nhân nhìn rõ người tới là ai, trong lòng hoảng hốt vội đứng dậy thi lễ: “Tống tướng quân, sao ngài lại đến đây?”

Đám người vốn nghi hoặc không biết người kia là ai, nghe Thịnh đại nhân gọi như vậy liền biết ngay, tiếng hô hào thỉnh an vang lên liên tiếp.

Thấy mọi người hưng phấn đến khó hiểu như vậy, Tô Đường toát mồ hôi, hình như uy danh của người đàn ông nhà nàng rất cao thì phải!

Mặt Tống Thế An vẫn như cũ không có gì thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Đi ngang qua đây, thấy có người quen nên cố tình vào xem.” Nói xong, ánh mắt của hắn đảo qua Triển Dịch Chi và Tô Đường, thấy hai người đứng quá gần, liền nhướng mày, chờ khi Triển Dịch Chi biết điều tránh ra một chút, mới quay đầu nói với Thịnh đại nhân còn chưa hoàn hồn: “Không quấy rầy chứ?”

“Không quấy rầy không quấy rầy.” Thịnh đại nhân gượng cười nói, trong lòng thầm nghĩ, chắc người quen mà tướng quân nói là tiểu Triển đại nhân, nghe nói bọn họ có quan hệ thân thích.

Có điều, khi lão nghe câu tiếp sau đó của Tống Thế An, lão cảm giác như năm tia sét giáng thẳng vào đầu.

“Vừa rồi có nghe Thịnh đại nhân nói muốn chuyết kinh quỳ xuống?”

Chuyết chuyết chuyết chuyết kinh?!!! Thịnh đại nhân nhìn Tô Đường, tròng mắt như sắp rơi cả ra, không thể nào!!!

Đám người hung hãn kia cũng trợn mắt há hốc mồm, ôi trời ạ, bọn họ chọc vào ai đây?!

Khó khăn lắm mới phản ứng kịp, Thịnh đại nhân vội nói: “Không không không không, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hạ quan sao dám ạ! Hạ quan có mắt như mù, mạo phạm phu nhân, xin ngài thứ tội! Người đâu, còn không mau dọn chỗ?!”

Tống Thế An đưa tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Bản quan chỉ đi ngang qua thôi, Thịnh đại nhân cứ tùy ý!”

Tim Thịnh đại nhân thót lên, nếu ngài muốn ta tùy ý, vừa rồi còn cố ý nói thân phận ra làm gì?!

Triển Dịch Chi không nhịn được, cũng chế giễu: “Không phải Thịnh đại nhân nói mình thanh chính liêm minh, đối xử bình đẳng sao? Mau làm theo lẽ phải đi!”

Thịnh đại nhân thầm trừng mắt lườm hắn ta một cái, sau đó quay người tiếp tục thăng đường — lão đúng là xúi quẩy, chọc phải vị như vậy, nhưng giờ lão chỉ có thể kiên trì tiếp tục.

Vậy thì, bắt đầu thẩm vấn thôi!

Nhìn Tống tướng quân thong dong ngồi đó, mà tiểu Triển đại nhân lại như đang xem kịch, Thịnh đại nhân cảm thấy như bị núi đè, hít sâu vài hơi mới gõ kinh đường mộc, thăng đường.

Đám người hung hãn kia vẫn sống chết giữ lời khai là điểm tâm mua trong Thêm Một Phần Nữa có sâu, đập phá tiệm cũng vì tiểu nhị trong tiệm sống chết không chịu nhận, bọn họ nhất thời tức giận mới đánh — đây là khẩu cung vừa rồi bọn họ đã bàn bạc cẩn thận. Còn về chuyện tiểu nhị bị đánh đến bị thương, bọn họ cũng bị thương, vén cánh tay lên là thấy, chi chít vết thương, nghiêm trọng hơn tiểu nhị trong tiệm rất nhiều — đây là mấy vết thương bọn họ vừa tự làm ra, để phòng người ta cáo tội đánh người gây rối!

Thấy bọn họ làm tất cả đều chu toàn, Thịnh đại nhân rất hài lòng nói: “Đập tiệm do tức giận, điều này có thể hiểu được, hai bên đều bị thương, nên không đề cập đến nữa! Chuyện điểm tâm của Thêm Một Phần Nữa có sâu cũng có chứng cứ vô cùng xác thực…”

“Đó là bị hãm hại!” Tô Đường thấy lão cố tình thiên vị đối phương, giận dữ nói: “Vết thương của bọn họ căn bản là vừa thêm vào! Tiểu nhị trong tiệm chúng ta đều là người có văn hóa, sao có thể làm chuyện đánh gẫy xương nát thịt người ta được!”

Triển Dịch Chi đứng bên cạnh lại nói với vẻ kỳ quái: “Ôi chao, chưa biết chừng trong tiệm chúng ta có cao thủ tuyệt đỉnh ấy! Lát nữa về bảo hắn tới trông nhà bảo vệ cho Thịnh đại nhân đi! Chẹp chẹp!” Nói xong, hắn ta nhìn Tống Thế An, “Không biết Tống tướng quân thấy thế nào?”

Tống Thế An liếc nhìn Thịnh đại nhân một cái, lạnh lùng nói: “Ý kiến hay.”

Da mặt Thịnh đại nhân run lên, vội nói sang chuyện khác: “Tống phu nhân nói bị người ta hãm hại, có chứng cứ gì không?”

“Có!” Tô Đường lặp lại một lần nữa lời phản bác ‘điểm tâm căn bản không thể có sâu’ ban nãy, cuối cùng lại nói, “Chuyện đơn giản như vậy, tin rằng chư vị nghe qua cũng có thể hiểu được.”

“Hiểu chứ hiểu chứ! Hiểu rất rõ! Người này đúng là đê tiện vô sỉ!” Triển Dịch Chi tận dụng triệt để, “Tống tướng quân, ngài có hiểu không?”

Tống Thế An trầm giọng nói: “Hiểu! Trong quân ta mà bày kế hãm hại người như vậy, ắt sẽ chịu ngũ mã phanh thây!” Nói xong, hắn liếc nhìn đám người hung hãn kia.

Đám người kia nghe vậy, đều run rẩy trong lòng.

Thịnh đại nhân vội ho một tiếng, nói: “Tuy Tống phu nhân nói rất có lý, nhưng tất cả đều phải chú trọng chứng cứ, hơn nữa, Tống phu nhân nói có người hãm hại, vậy ai là người hãm hại?”

Tô Đường mím môi, nói: “Tuy ta không có chứng cứ gì cả, nhưng có nhân chứng, thiếu niên bị bắt tới cùng ta nghe thấy họ nói chuyện, đại nhân cứ hỏi hắn là biết rốt cuộc do ai gây ra!”

“Ồ? Nếu vậy thì dẫn nhân chứng ra đây đi!”

Nha sai lĩnh mệnh đi dẫn người, ai ngờ không bao lâu liền hoang mang hoảng hốt quay về: “Không ổn! Nhân chứng bị cướp đi rồi!”

Mọi người nghe vậy, thần sắc không giống nhau.

Tống Thế An và Triển Dịch Chi nghĩ: Sao lại trùng hợp như thế?

Tô Đường vô cùng lo lắng: một đứa bé ngốc như vậy sao lại bị người ta cướp đi? Không phải là bị giết người diệt khẩu chứ?!

Thịnh đại nhân cũng nhíu mày ngẫm nghĩ: Vì muốn chặn miệng người nọ, mà Vinh đại dám sai người cướp ngục, tay này cũng to gan gớm nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.