Việc này vừa truyền ra, cả kinh thành đều kinh ngạc. Chuyện hòa thân đã đủ ồn ào lắm rồi, mà về những chuyện không thể không nói giữa Tống đại tướng quân và trưởng công chúa nước Diên mọi người cũng đều biết cả, lại còn thêm chuyện về một người không hiểu chuyện là vị phu nhân Tướng quân nổi tiếng ghen tuông kia nữa, một số nhân sĩ nhàn rỗi thậm chí còn đang trông chờ phu nhân Tướng quân đại náo phủ Tướng quân, ai ngờ nàng lại xuất chiêu này!
Nàng mời trưởng công chúa người ta vào quý phủ ở chơi, rốt cuộc có dụng ý gì?!
Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa, là vị công chúa nước Diên kia lại thẳng thắn nhận lời!
Chuyện này quá kỳ dị! Hiện giờ trong thiên hạ làm gì có ai không biết ngài muốn gả cho tướng quân nhà chúng ta đâu, nhưng ngài chưa kịp gả đi đã chui vào phủ tướng quân ở thì còn ra thể thống gì?! Ngài không sợ mất thể diện sao?
Bùi Thụy Chi không hề cảm thấy mất thể diện chút nào, nhưng Bùi Thụy Hòa lại sống chết không ngăn nổi yêu nữ kia, nhìn nàng ta cầm thư rồi thúc ngựa rời đi ngay, y tức giận đến mức muốn gào lên mà khóc —
Đại tỷ ơi! Tỷ còn có thể mất mặt hơn nữa không?!
Nhưng mà, cuối cùng y vẫn là Bùi tiểu vương gia, lúc trước còn rơi lệ tiễn người, quay lưng lại không kìm lòng được đành phải đi thu dọn cục diện rối rắm cho tỷ tỷ mình.
Hừ, không cần biết người đàn bà ghê gớm kia đang tính toán chuyện gì, dù sao sớm muộn gì yêu nữ cũng gả vào phủ tướng quân, hiện giờ coi như trải nghiệm trước cũng được! Huống chi, hừ hừ, sống cùng một mái hiên, chuyện trắng cũng có thể bôi đen được, đến lúc đó, ngươi không muốn cưới yêu nữ thì cũng phải cưới thôi!
Nhưng mà, khi y biết được ngày hôm đó có cả một vị tiểu Triển đại nhân cũng chuyển vào ở trong phủ Tướng quân, y không khỏi trợn tròn mắt, y còn đang định truyền bá một chút tin tức về việc Tống đại tướng quân và công chúa điện hạ ‘hoa tiền nguyệt hạ’ cơ mà!!!
Công chúa nước Diên vào phủ Tướng quân, quý phủ lại xuất hiện thêm một thanh niên trẻ tuổi là thế nào?!!! — Bùi Thụy Hòa rất tức giận!
Bên phủ Tướng quân trả lời thế này: Tuy Triển đại nhân trẻ tuổi, nhưng là bậc trưởng bối, vào phủ Tướng quân để bầu bạn với tỷ tỷ của mình là Tống lão phu nhân.
Bùi Thụy Hòa hộc máu — còn có chuyện như thế nữa à?!
Lại nói, khi Bùi Thụy Chi nhận được thư, nàng ta nhíu mày không biết ý đồ của Tô Đường là gì. Có điều, tuy trong thư thể hiện sự thân mật, nhưng khó giấu được vẻ khiêu khích trong từng câu chữ. Bùi Thụy Chi là người không sợ trời không sợ đất, cho nên, xem xong liền nhận lời mời ngay, sau đó ngay cả y phục cũng không thay, lập tức cưỡi ngựa đến phủ Tướng quân.
Những người có liên quan ở quý phủ tướng quân, đương nhiên đã đợi sẵn.
Hôm nay Bùi Thụy Chi mặc y phục nữ giới, búi tóc, cài trâm ngọc, mặc váy gấm đỏ thẫm vô cùng quý phái. Rõ ràng mà màu sắc vô cùng rực rỡ người thường khó có thể mặc đẹp được, nhưng mặc lên người nàng ta, kết hợp với dáng người cao gầy thêm chút khí phách, càng làm cho nàng ta có vẻ mạnh mẽ hơn! Mà khi nàng ta ngồi trên ngựa nhìn xuống mọi người trước cửa, khí thế đó lại hiển hiện rõ không chút che giấu!
Triển Dịch Chi chưa từng nhìn thấy Bùi Thụy Chi mặc y phục nữ giới, lần này vừa nhìn, hắn ta không thể không khen thầm — lúc yêu nữ mặc y phục nam giới cũng đủ khiến người ta sáng mắt rồi, không ngờ mặc y phục nữ giới lại tuyệt diễm đến vậy.
Tô Đường lẳng lặng bước tới, nói: “Hoan nghênh công chúa điện hạ đại giá quang lâm, mời vào trong!”
Ở lại, đương nhiên phải chọn một viện để ở.
Tô Đường vốn sắp xếp cho nàng ta ở viện Tường Lâm, ai ngờ khi Bùi Thụy Chi vừa nhìn thấy tên viện liền từ chối ngay: “Ta không ở đây!”
Mọi người nhíu mày.
Triển Dịch Chi ôm tay nói: “Ở đây nhà hướng Bắc, cửa hướng Nam, trước mặt là nước sau lưng là núi, phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, vì sao cô không ở?”
Bùi Thụy Chi lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Chẳng lẽ các người không biết xưa nay ta vốn bất hòa với hoàng huynh ta sao?”
“Chuyện này có liên quan gì đến hoàng huynh cô?” Triển Dịch Chi không hiểu.
“Tên y là Bùi Thụy Tường!”
“…” Thôi được, lý do này rất mạnh mẽ.
Bùi Thụy Chi qut mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy một khu nhà vô cùng tinh tế đẹp đẽ liền nói: “Ta ở chỗ kia đi!”
Nhìn theo hướng nàng ta chỉ, Tô Đường hết chỗ nói, đó là viện Hòa Hi của họ đang ở mà! Có điều, nàng không nói gì, chỉ lãnh đạm xem Tống Thế An sẽ xử lý thế nào!
Sắc mặt Tống Thế An cũng không tốt, nói thẳng: “Nơi đó không được!”
Triển Dịch Chi phụ họa: “Đây là nơi ở của hai người họ.”
Bùi Thụy Chi quay lại liếc nhìn Tống Thế An một cái, nở nụ cười, sau đó đi thẳng về phía viện Hòa Hi không nói thêm một lời.
Hừ! Người phụ nữ này không có chút tự giác nào cả! Triển Dịch Chi giận dữ bước tới nói: “Ha ha, cô muốn ở đó à? Ha ha, cũng vừa vặn, ta ở ngay bên cạnh, chúng ta lại có thể đấu võ một chút!”
Nghe mấy lời này, Bùi Thụy Chi dừng bước, nhớ lại chuyện bị tập kích ngực hôm trước, nàng ta vô cùng chán ghét nhìn hắn ta một cái, sau đó quay lại nói với Tô Đường: “Tìm một nơi nào đó càng cách xa hắn ta càng tốt!”
Nhìn theo bóng nàng ta, khóe miệng Triển Dịch Chi lộ ra nụ cười chiến thắng.
Thời gian tiếp theo đã không còn đất diễn cho đám đàn ông nữa rồi.
Trong viện Ninh Trí, Tô Đường và Bùi Thụy Chi ngồi bên bàn uống trà. Tô Đường uống rất nhàn nhã, thong dong, Bùi Thụy Chi lại vô cùng chán nản, có trời mới biết mọi khi người ta uống trà nàng ta đều uống nước lọc mà, nhưng Tô Đường lại ‘thân thiện’ nhắc nhở, sau này gả tới phủ Tướng quân, không thể uống rượu như trước nữa.
“Trong phủ Tướng quân có rất nhiều quy củ, nhớ lại lúc trước ta cũng rất thích uống rượu, nhưng sau khi thành phu nhân Tướng quân rồi, đành phải nhịn đau mà từ bỏ những sở thích đó.” Tô Đường ai oán nói.
Bùi Thụy Chi nhíu mày, không được uống rượu không phải là bỏ sở thích đâu, mà là cắt thịt đấy!!! “Còn quy củ gì nữa?”
“Còn nữa, ăn không trò chuyện ngủ không nói năng, sáng chiều vấn an lão thái thái, thắp hai nén hương cho tổ tông, không được ra ngoài chơi đùa, phải ngoan ngoãn ở trong quý phủ, lời nói cử chỉ đều phải khéo léo lễ phép, nếu vượt quá lễ nghi sẽ bị trừng phạt. Lúc trước có người không hiểu chuyện vi phạm quy củ, bị giam trong phòng kín cả đời không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước…” Tô Đường chậm rãi nói, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Không được uống rượu, còn bị hạn chế tự do? Mắt Bùi Thụy Chi hơi trầm xuống.
Tô Đường thấy thế lại cười: “Thật ra chuyện này ta vốn không nên nói cho cô biết, nhưng nghe nói cô sắp gả về đây, nên vẫn nên nói trước cho cô một chút, cũng có chút chuẩn bị hơn…”
Ánh mắt Bùi Thụy Chi đầy vẻ nghi hoặc.
“Đương nhiên, cô cũng có thể cho rằng ta chỉ nói để dọa dẫm vậy thôi. Có điều, ta mời cô ở lại đây mấy ngày, là muốn cô trải nghiệm trước cuộc sống của phủ Tướng quân, cuộc sống của một vị phu nhân Tướng quân…” Tô Đường cười vô cùng chân thành.
Vì thế, cuộc sống phu nhân Tướng quân của một vị trưởng công chúa điện hạ cứ thế bắt đầu.
Buổi tối đầu tiên, Tô Đường đưa Bùi Thụy Chi đi thỉnh an lão thái thái. Bị Triển Dịch Chi quấn lấy, lão thái thái chậm trễ không ra. Bùi Thụy Chi đợi nửa canh giờ, một canh giờ, cuối cùng không chịu được nữa liền phẩy tay áo rời đi.
Tô Đường lại nói: “Như thế không hợp quy củ.”
Sáng hôm sau, Bùi Thụy Chi rời giường lại nhìn thấy Tô Đường đang chờ nàng ta cùng đi thỉnh an…
Đến khi quay về, nàng ta lại thấy quản gia đang đứng bên ngoài chờ sẵn, trong tay ôm một chồng sổ sách, nói: “Điện hạ, đây là sổ sách thu chi tháng trước, xin ngài xem qua.”
Bùi Thụy Chi không hề có khái niệm gì với sổ sách, lật vài tờ đã thấy hoa mắt.
Lúc này quản gia lại nói: “Còn nữa, đến lúc phải phát tiền tiêu vặt tháng này rồi ạ.”
Phát thì phát đi! Bùi Thụy Chi chẳng để tâm.
Quản gia ra vẻ khó khăn: “Nhưng trong sổ sách thì số dư đã hết rồi, không đủ để phát tiền tháng nữa.”
Vừa nhìn con số, Bùi Thụy Chi trợn tròn mắt.
Tô Đường nặng nề gật đầu: “Đúng thế, phu nhân tướng quân cũng phải quản lý thu chi trong phủ, tính toán cẩn thận, phải nghĩ xem ngày hôm sau sẽ trải qua như thế nào, nói cách khác, chỉ cần thất trách một chút sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Khóe môi Bùi Thụy Chi giật giật không nói gì.
Đến giữa trưa, Tống Thế An quay về, Tô Đường cười như gió xuân đón tướng công, lại ra sức hầu hạ tướng công, bưng trà mời nước, bóp vai xoa chân, còn nói: “Đây là đạo làm vợ, là quy củ.”
Nghĩ đến chuyện mình phải cúi người khom lưng làm ra vẻ cô vợ nhỏ để hầu hạ người khác, người Bùi Thụy Chi run lên, nổi hết da gà.
Đương nhiên, thấy Tô Đường ân cần như vậy, Tống Thế An cũng rùng mình thật mạnh.
Tối đến, Bùi Thụy Chi đã không còn muốn nhìn thấy Tô Đường nữa! Chuyện thỉnh an đã xong chưa hả?!!!
Chỉ là, Tô Đường vẫn chờ ngoài cửa như cũ, cười trong vắt — điện hạ, đây là quy củ!!!
Làm thế này muốn mạng người thì có!!!
Ngày hôm sau…
Ngày hôm sau nữa…
Rốt cuộc Bùi Thụy Chi cũng sụp đổ!
Trong ba ngày hôm nay, không được uống rượu, không được ra ngoài, không được nói to, không thể há to mồm ăn cơm, phải thỉnh an người già, phải kể chuyện, ru ngủ trẻ con, không chịu nổi nhất là quy củ không lúc nào không tồn tại đó!!! Trừ mấy chuyện này, Bùi Thụy Chi còn phát hiện ra một chuyện khiến nàng ta muốn phát điên hơn!
Toàn bộ quý phủ từ trên xuống dưới, ngay cả một hạ nhân cũng không để nàng ta vào mắt!
Bếp ở đâu? À, tiểu nhân mới tới, không biết đâu ạ!
Đưa giúp ta cái chén tới đây! Nô tỳ nhớ ra còn chưa đun nước, cáo lui trước!
Túm được một người hỏi gã vì sao to gan như thế, người đó trả lời rất hợp tình hợp lý — bao giờ mới phát tiền tháng này?!
A a a a a a làm sao nàng ta biết được bao giờ phát chứ? Liên quan cái rắm gì đến nàng ta!!!
Tô Đường lại chậm rãi nói: “Không có cách nào khác cả, bây giờ có tiền là ông mà không tiền là cháu! Làm phu nhân Tướng quân, phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện trong phủ! À, điện hạ, không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thỉnh an…”
Rốt cuộc Bùi Thụy Chi cũng phát cuồng, tung người lên ngựa, không thèm chào một câu mà bỏ đi thẳng.
Đương nhiên, sự ứng phó của hạ nhân hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, mà là bọn họ tự phát, về công, tuy bọn họ chỉ là hạ nhân nhỏ bé, nhưng không có cảm tình với nước Diên, càng không thích công chúa nước Diên; về tư, tuy Thiếu phu nhân mới về phủ một tháng, nhưng họ đều nhìn thấy rõ những điểm tốt của nàng, nếu công chúa gả tới đây, địa vị của Thiếu phu nhân chắc chắn khó giữ được! Vì thế, bọn họ dùng cách của chính mình, áp dụng chiến lược lạnh lùng ghét bỏ để ứng phó!
Bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ, không có cái gì gọi là đại nhân đại nghĩa, chỉ có yêu thích ghét bỏ của chính mình thôi.
Ở bên này, ngoài cửa lớn, Triển Dịch Chi nhìn Bùi Thụy Chi phóng đi thẳng cánh, ngửa mặt lên trời cười to: “A ha ha! Xem ra yêu nữ đã biết khó mà lùi rồi! A ha ha! Nàng xem, vừa rồi nàng ta giận đến trắng mắt, ta có thể dám chắc bây giờ có chết nàng ta cũng không muốn làm phu nhân Tướng quân nữa đâu! A ha ha!”
Tô Đường lại không cười nổi, nàng nghĩ sự tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Bùi Thụy Chi cầm một vò rượu, uống đến sáng bừng hai mắt quay trở lại: “Quy củ là thứ chết, người là vật sống! Ta đường đường là công chúa nước Đại Diên, các ngươi dám làm khó dễ ta sao?!”
Nói xong, nàng ta cười lạnh một tiếng rồi rời đi.
Triển Dịch Chi ngẩn người: “Không thể nào!”
Tô Đường nhìn Tống Thế An nhíu mày: “Kế hoạch thất bại.”
Nhưng mà, những gì nàng có thể làm cũng chỉ đến thế!
Hai ngày nay, Bùi Thụy Chi bị giày vò đến hỏng người, nhưng chính nàng cũng lao tâm lao lực quá độ.
Mà cảm giác thua cuộc này, đến bây giờ Tô Đường nàng cũng không muốn nghĩ đến!
Nếu vậy, bây giờ phải làm gì đây?
Trong lòng Tô Đường đã có quyết định.
Trong lòng Triển Dịch Chi cũng có ý tưởng.
Mà Tống Thế An lại siết chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ u ám mệt mỏi!
Ngay khi ba người đều trầm mặc ủ rũ, Cẩm Tú xuất hiện: “Lão thái thái mời ba người qua một chút.”
Ba người quay sang nhìn nhau, cảm thấy có chuyện không ổn.
Trong viện Phúc Thụy, lão thái thái nhìn ba người, sắc mặt không tốt: “Đã càn quấy xong chưa?”
Triển Dịch Chi muốn giải thích lại bị ngắt lời: “Đệ không cần nói nhiều! Mấy hôm nay đệ ngụy trang như vậy ta cũng nhìn đủ rồi! Xem ra, ta phải nói chuyện nghiêm túc với cha của đệ, tuổi đệ không còn nhỏ nữa, au sớm thành thân mà lo cho cuộc sống của mình đi!”
Vừa nhắc tới cha mình, Triển Dịch Chi vội ngậm miệng im lặng.
Lão thái thái liếc ánh mắt sắc bén về phía Tống Thế An, cuối cùng dừng lại trên người Tô Đường: “Cứ tưởng rằng tốt xấu gì cháu cũng là người biết chừng mực, không ngờ cháu cũng hồ đồ như vậy! Thật khiến ta quá thất vọng!”
Tô Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đi, nhưng chỉ cắn chặt răng không nói lời nào.
Tống Thế An vội nói: “Bà nội, việc này không trách nàng được!”
“Phải! Không trách con bé! Là ba người các cháu bàn bạc cùng làm phải không?! Hừ, các cháu muốn mọi người trong thiên hạ đều cười chê phủ tướng quân ta mới vừa lòng sao?!”
Ban đầu lão thái thái bị Triển Dịch Chi cố tình che giấu mà trở thành một nhân vật quan trọng trong kế hoạch này — tuy bà cũng không lộ diện, nhưng càng về sau biết rõ tình hình, bà rất giận dữ, nhưng nghĩ đến chuyện công chúa gả vào phủ là chuyện đã được định sẵn nên bà cũng tạm nhẫn nhịn. Có điều, hôm nay nhìn thấy công chúa rời đi, bọn họ cư xử không ra làm sao, nên bà cũng không nhịn được nữa.
Tuy bà tương đối hài lòng với Tô Đường, nhưng chuyện này liên quan đến toàn bộ phủ tướng quân, bà không thể để họ tùy ý như thế được!
“Các cháu cũng đừng giằng co nữa! Hòa thân thì hòa thân đi!” Cuối cùng, lão thái thái ra quyết định.
Ba người rời khỏi viện Phúc Thụy, dọc đường đi, sắc mặt Tô Đường cực kỳ khó coi.
Triển Dịch Chi nói: “Tô huynh, còn có thể có cách khác mà!”
Tô Đường nhoẻn miệng cười không đáp, cho tới lúc này, họ đã làm nhiều lắm rồi, nhưng đều vô dụng. Nàng cũng không muốn theo hầu nữa!
Tô Đường nhìn đàn chim nhẹ nhàng bay qua bầu trời xanh thăm thẳm trên không trung, hít sâu một hơi!
Từng chuyện từng chuyện của một tháng vừa qua như tái hiện trước mắt, sự bất an rối rắm lúc này, tình nồng ý mật lúc trước, lại so đấu quyết liệt lúc trước nữa, đến tận lúc— vẫn còn là người xa lạ ban đầu…
Một ngày ba bữa cơm, y phục thay bốn mùa, hai người, một lòng, đó đã từng là cuộc sống mà nàng hướng tới. Chỉ như vậy thôi. Mà khi tất cả những điều đó đều không thể thực hiện được nữa, nàng nhất định phải lựa chọn.
Tô Đường nàng, có thể đơn côi cả đời, có thể nghèo túng bần cùng, nhưng không thể nhìn người đàn ông của mình ở bên một người phụ nữ khác!
Vậy thì, cứ để nàng làm một người đàn bà ghen tuông chân chân chính chính đi!
Nghĩ vậy, Tô Đường quay lại, mỉm cười nhìn sắc mặt lo lắng của Tống Thế An, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ngày thành thân, chúng ta đã hẹn trước một tháng sau chàng sẽ viết giấy từ hôn. Ta cứ nghĩ một tháng rất dài, ai ngờ chớp mắt đã qua rồi!” nàng dừng lại một chút, nói tiếp, “Chuyện hòa thân, ta và chàng đều không thể cự tuyệt. Chỉ là, Tô Đường ta không thể chấp nhận được chuyện hai người phụ nữ cùng chung một chồng! Hai bên mâu thuẫn ắt phải có một bên thỏa hiệp, như vậy, về công về tư, chỉ có thể làm thế…”
Sau đó, nàng nhìn thẳng vào mắt Tống Thế An, nói rõ từng chữ một: