Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 77: Bê tảng đá đập đầu to



Nhìn cây cối và đường mòn, Tống Thế An đoán chắc hẳn không bao lâu nữa có thể ra khỏi núi. Ra khỏi núi chính là địa phận nước Diên, đến lúc đó muốn cứu người sẽ càng khó khăn hơn! Phải hành động trước khi họ ra khỏi núi.

Hắn quan sát địa thế và cách phân bố người của bọn họ, vạch ra kế hoạch tác chiến.

Hiện giờ địch ngoài sáng, ta trong tối, địch mạnh, ta yếu, vậy thì phải đánh lén thôi!

Một toán người bắn tên thu hút sự chú ý, một toán người tỏa ra hai cánh đánh vào khiến y không kịp trở tay. Còn hắn, sẽ mang theo toán người còn lại đánh úp từ phía sau để cứu người.

Tất cả, đều phải nhanh, mạnh, chính xác!!!

Nhận được lệnh của tướng quân, tướng sĩ nước Tụng đều nheo mắt mím môi, bắt đầu hành động.

Bùi Thụy Hòa vẫn còn đang ảo tưởng đến lúc đó phải tra tấn Tống Thế An thế nào cho hả giận, lại không ngờ người mà y đang muốn tra tấn đã dần dần bao vây y.

Y quay đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tuyên Tử đang theo dõi mình. Trong veo, đen trắng rõ ràng, không thấy chút sợ sệt nào, chỉ có vẻ mơ mơ hồ hồ, điều này khiến y hơi nghi hoặc.

“Ngươi nhìn gì đấy?” Bùi Thụy Hòa hỏi.

Tuyên Tử nghĩ chút, nói: “Trên đầu thúc có cái gì ấy!”

“Cái gì?” Bùi Thụy Hòa sờ sờ lên đầu theo bản năng.

Mà cũng đúng lúc ấy, Tuyên Tử trả lời: “Cứt chim.”

Nhìn thứ gì đó ở trên tay, Bùi Thụy Hòa trợn trừng lên rồi — “Ọe!!!!”

Vào lúc này, đột nhiên có một mũi tên bắn ra từ giữa rừng cây, ghim thẳng vào tim một người. Người kia ngã rầm một tiếng, mất mạng! Người nước Diên kinh hãi, nhưng còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, hơn mười mũi tên lại đồng loạt bắn ra tiếp, đều bắn trúng vào người nước Diên, chết hơn một nửa. Sau đó, từ hai bên có hơn mười người xông ra, vung đại đao lao về phía người nước Diên, người nước Tụng ẩn mình dưới tàng cây thấy vậy cũng đều xuất hiện tấn công.

“Người nước Tụng! Là người nước Tụng!” Sau khi người nước Diên nhìn thấy trang phục của họ, liền kinh hãi kêu lên liên tiếp!

Hai bên nhất thời chém giết tràn lan!

Bùi Thụy Hòa thấy bên mình bị đánh lén hơn nữa còn chết thê thảm cũng rất kinh hãi, khi biết mấy người này là người nước Tụng, y càng hoảng hốt hơn.

Sao người nước Tụng lại đột ngột xuất hiện ở đây? Có điều, y cũng không nghĩ được nhiều, chạy trốn quan trọng hơn, ai biết ở đây có bao nhiêu người nước Tụng?!

Mau trốn thôi!

Quay người nhìn thấy ba người Tô Đường cũng đang vô cùng sợ hãi, y chợt sáng mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ khát máu — sợ gì chứ, người ở trong tay bản vương mà!

Có điều, y còn chưa kịp hạ lệnh, lại phát hiện ra có vài tiếng xé gió vang lên từ sau lưng.

Bùi Thụy Hòa cảnh giác, cầm kiếm vung lên, sau đó lăn một vòng, tránh được mũi tên sắc bén muốn lấy mạng người kia! Có điều, hai người nước Diên khác đang canh chừng ba người Tô Đường thì không có số phận tốt như vậy, đều bị một mũi tên xuyên qua cổ họng.

Máu tươi bắn vào người ba người, mặt Tô Đường đầy hoảng hốt, Tuyên Tử sợ đến nhắm chặt hai mắt lại, còn tiểu Hoàng đế, miệng bị nhét vải, chỉ biết mở to hai mắt, chẳng qua, vẻ sợ hãi trong mắt thì không thể giấu nổi.

Hắn chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, chính mình giương cây cung nhỏ, cũng như thế, một mũi tên đâm thẳng qua Lục Du Du — ca ca của hắn!

Khi Bùi Thụy Hòa lăn sang bên cạnh, đã nhìn rõ người đánh lén sau lưng là ai!

Có tài bắn cung lợi hại như vậy, trừ Tống Diêm La ra, thì làm gì còn ai khác?

Lúc này, Tống Thế An đã thu cung lại, rút kiếm ra, nhảy từ trên núi đá cao cao xuống, cây kiếm kia cắm thẳng về phía thân thể Bùi Thụy Hòa đang nằm trên đất.

Kiếm này hạ xuống, Bùi Thụy Hòa chắc chắn mất mạng.

Nhìn bóng kiếm lóa mắt dưới ánh mặt trời, trong lòng Bùi Thụy Hòa sinh ra sự sợ hãi đến tận cùng với cái chết.

Chẳng lẽ Bùi Thụy Hòa ta hôm nay sẽ phải chết ở đây sao?

Không!

Không!!!

Mắt Bùi Thụy Hòa siết chặt lại, toàn thân căng lên, nhìn đến ba người bên cạnh, khóe miệng y nở nụ cười lạnh, sau đó, ngay vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, y lại lăn nhanh một vòng nữa tới trước mặt Tô Đường.

Y giơ kiếm trong tay, đặt lên cổ nàng, hét to: “Nếu ngươi dám bước lên một bước, ta sẽ giết nàng!”

Ngay sau khi đặt chân xuống đất, Tống Thế An đang định xông tới, thấy y làm vậy vội dừng bước ngay.

Lúc này, người nước Diên đã bị giết không còn tới mười người, nhìn thấy đối phương đều buông vũ khí trong tay xuống, lùi về bên cạnh Bùi Thụy Hòa.

Bùi Thụy Hòa sợ trong rừng cây vẫn còn có người mai phục, không dám lộ cơ thể mình ra ngoài, chỉ để cho mười người kia chắn trước mặt mình, sau lưng y chỉ còn lại tiểu Hoàng đế bị trói chặt và Tuyên Tử trói gà không chặt.

Tay Tô Đường bị trói chéo lại, chân không cử động được, cảm nhận được thanh kiếm lạnh như băng đặt trên cổ, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp nhìn người đàn ông rất tiều tụy lại vô cùng căng thẳng trước mặt mình.

Tô Đường rất muốn mắng hắn, tên khốn kiếp nhà chàng sao lại tới muộn thế, nhưng môi vừa mấp máy, mắt đã ươn ướt, cuối cùng không nói được thành lời.

“Ngươi thả họ ra!” Tống Thế An quát.

“Thả họ à?” Bùi Thụy Hòa cười lạnh, “Cũng được thôi, có điều, bản vương có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tống Thế An bình tĩnh hỏi.

“Cái này à, để bản vương nghĩ lại đã. Bắt ngươi tự phế võ công, hay bắt ngươi tự chặt đứt hai tay nhỉ… Hay là ngươi tự móc hai mắt trước đi! Ha ha ha!” Bùi Thụy Hòa nhìn sắc mặt vặn vẹo của Tống Thế An, sung sướng cười to.

Những người còn lại nghe vậy đều giết chặt nắm đấm.

Tô Đường liên tục lắc đầu, nước mắt rơi xuống không thể kìm nén được nữa.

Tống Thế An hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Trước giờ ngươi vốn không giữ lời, nếu muốn ta tự móc hai mắt, ngươi thả người trước đi!”

Ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trong lòng như có trống trận, nhìn cách ăn mặc của tiểu Hoàng đế, hắn biết thân phận của hắn ta đã được giấu đi, như vậy nếu Bùi Thụy Hòa có thả người hẳn cũng sẽ thả người không mấy quan trọng trước!

Dù lúc sau thế nào, thì trước hết cũng phải đảm bảo sự an toàn của Hoàng thượng đã!

Bùi Thụy Hòa nghe vậy, quay lại nhìn hai người, suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng quay đầu lại nói: “Tống Thế An, ngươi nghĩ bây giờ ngươi có tư cách cò kè mặc cả với bản vương sao?” Nói xong, tay y dùng lực một chút, trên cổ Tô Đường xuất hiện vệt máu đỏ tươi.

“Dừng tay!” Tống Thế An vội kêu lên.

Bùi Thụy Hòa thu lực lại, cười nói tiếp: “Tống tướng quân, xin khuyên ngươi một câu, sự kiên nhẫn của bản vương có hạn, ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa động thủ, có lẽ bản vương không cầm nổi cây kiếm này nữa đâu. Chẳng lẽ Tống tướng quân nhẫn tâm nhìn hai mẹ con họ chết như vậy sao? Ha ha ha ha!”

“Mẹ con?” Tống Thế An nhướng mày, nghi hoặc nhìn về phía Tô Đường.

“Sao thế? Tống tướng quân còn chưa biết tin vui này sao? Lệnh phu nhân có thai hơn một tháng rồi…”

Bùi Thụy Hòa còn đang lảm nhảm, ánh mắt Tống Thế An lại đặt ra sau lưng y.

Hắn nhìn thấy Tuyên Tử cẩn thận lấy cây đao nhỏ từ trong giày ra, cắt dây thừng của tiểu Hoàng đế, sau đó hai người rón rén đi tới phía sau y.

Tiểu Hoàng đế cầm tảng đá bên cạnh, đứng lên trên mỏm đá cao, tay giơ cao lên, cũng vừa vặn tới đầu Bùi Thụy Hòa!

Khoảnh khắc này, tim Tống Thế An thắt chặt lại, dường như hắn nhìn thấy chuyện cũ hiển hiện lại.

Mà tùy tùng sau lưng hắn, cũng trợn trừng hai mắt, ngẩn người.

Nhìn sắc mặt kỳ quái của những người ở trước mặt, Bùi Thụy Hòa nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, dự cảm xấu cuồn cuộn ập tới. Chợt y nghĩ tới điều gì đó, vội quay đầu lại.

Tuyên Tử đang căng thẳng theo dõi phản ứng của Bùi Thụy Hòa, thấy y cử động, tim đập nhanh tới cùng cực, sau đó trong đầu chợt lóe lên, liền đưa ngón tay nho nhỏ ra, chỉ sang bên cạnh, nói nhanh: “Nhìn kìa, con chim to!!!”

Mọi người đều nhìn theo ngón tay cậu nhóc.

Chỉ nhìn thấy — trời trong xanh quang đãng, ánh nắng rực rỡ, từng đám mây trắng nhè nhẹ trôi…

Đúng lúc này, tiểu Hoàng đế cùng dùng hết sức lực toàn thân, đập thật mạnh tảng đá xuống…

“Bốp!”

“A!”



Trước khi một lần nữa ngất xỉu, Bùi Thụy Hòa dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn ba người họ —

“Vì sao… vì sao các ngươi luôn đập đầu ta chứ?!”

Vì sao?

Một lát sau, Bùi Thụy Hòa lại được thủ hạ đưa đi, y như tình hình của hơn một tháng trước…

Nhìn bọn họ đi xa, mọi người bị thương mệt mỏi không chịu nổi đều thở phào một hơi.

Tống Thế An quay đầu nhìn về phía ba người, tuy có hàng ngàn vạn lời muốn nói với Tô Đường, nhưng có tiểu Hoàng đế ở đây, hắn vẫn hành lễ trước: “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần!”

Chúng tùy tùng cũng đều quỳ xuống.

Tiểu Hoàng đế phẩy tay nói: “Quả thật là rất chậm, có điều không sao hết, đến là tốt rồi! Có điều, tiểu Tống à, ngươi cũng đừng có ra vẻ nữa đi, trước hết cứ tâm tình với nương tử của ngươi đi đã! Ngươi xem ngươi ấy, nói chuyện với trẫm mà mắt vẫn còn liếc tỷ tỷ, chẳng có chút thành ý nào cả!”

“…” Tống Thế An quyết định im lặng.

Tiểu Hoàng đế lại xoa mặt Tuyên Tử nói: “Chà chà, lần này đệ lập công lớn, để trẫm nghĩ lại xem nên phong cho đệ cái gì!”

“…” Tống Thế An không nói gì, thôi được, cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng sói tru truyền từ trong rừng ra, âm thanh còn chưa dứt, một tia sáng trắng bạc đã nhảy ra từ đám cây.

Chúng tùy tùng kinh hãi đều giương cung lên.

Tiểu Hoàng đế thấy vậy vội ngăn lại: “Dừng tay dừng tay, không ai được lộn xộn!” Nói xong, hắn lại phất tay với Đại Bạch đang duy trì tình trạng chiến đấu nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, bọn họ là người một nhà, ngươi đừng cắn loạn!”

“À — ú!!!” Đại Bạch vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Đám người Tống Thế An đều choáng váng, cái gì mà gọi là đều là người một nhà? Cái gì mà đừng cắn loạn?

Nhìn hai bên giằng co, Tô Đường vội giải thích cho Tống Thế An.

Mà cũng vào thời khắc này, Hồng Hạnh bước tới, nhìn thấy tiểu Hoàng đế, mắt cô bé lộ ra vẻ vui sướng: “Cuối cùng cũng tìm được mọi người.” Nhìn thấy đám tùy tùng cầm tên, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Các ngươi là ai? Thả họ ra!”

“Tiểu Hồng, muội lo lắng cho ta sao?” Hai mắt tiểu Hoàng đế sáng lên.

Hồng Hạnh lườm hắn ta một cái, hỏi Tô Đường: “Mọi người không sao chứ ạ?”

Tô Đường đang định lên tiếng, tiểu Hoàng đế lại cướp lời: “Không sao không sao, thật ra bọn họ và trẫm…”

“Khụ!” Tống Thế An biết chuyện gì xảy ra vội ngăn lại, Tô Đường nói còn chưa biết thân phận của cô bé này, nên thân phận của Hoàng thượng vẫn không thể bại lộ được.

Tiểu Hoàng đế hiểu ngay, chớp mắt một cái, nuốt lời định nói xuống cổ họng, đổi câu khác: “À, thật ra, hắn là tỷ phu của ta, tới cứu chúng ta!”

Hồng Hạnh nghi hoặc nhìn mọi người, thấy không có gì khả nghi mới bình tĩnh lại. Sau đó, trao đổi một hồi, Hồng Hạnh cũng đồng ý dẫn bọn họ ra khỏi núi.



Đi ba ngày ba đêm mọi người mới ra khỏi núi Phượng Hoàng. Nhìn thảo nguyên trải rộng trước mặt, lại nhìn rừng rậm hùng vĩ sau lưng, mọi người đều sinh ra cảm giác hạnh phúc vì sống sót sau đại nạn.

Đi tới chân núi, Hồng Hạnh lại dừng bước.

“Muội không đi theo chúng ta thật sao? Nhà ta chơi rất vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon!” Mặt tiểu Hoàng đế đầy vẻ mất mác.

Hồng Hạnh nhìn vẻ ngốc nghếch của ‘cô ấy’, bĩu môi khinh thường: “Ta chẳng thích thú gì đồ ăn ngon với chơi vui cả!”

“Vậy muội thích cái gì?” Tiểu Hoàng đế hỏi.

Hồng Hạnh nghĩ chút, nói: “Ta vẫn chưa thấy thích gì cả. Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ta đi đây! Thúy Hoa ngốc!”

Nói xong, cô bé gõ gõ đầu hắn ta một cái rồi quay người đi vào trong rừng.

Đại Bạch nhìn tiểu Hoàng đế, ‘à ú’ một tiếng rồi cũng quay người bước đi.

“Vì sao trẫm không thể nói chân tướng cho nàng, cứ phải để lại ấn tượng là một tên ngốc lúc chia tay chứ?” Tiều Hoàng đế nhìn một người một sói dần dần đi xa, vô cùng thương tâm. Uể oải một lúc, hắn ta lại ngẩng đầu kiên định nói: “Không được, trẫm không thể bỏ qua như vậy được!”

Nghe mấy lời này, Tống Thế An đầy vẻ cảnh giác.

Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Trẫm không được nói thân phận cho nàng đúng không?”

“Vâng!” Tuy không biết vì sao đột nhiên Hoàng thượng hỏi như vậy, nhưng điều này chắc chắn không thể khác được.

Tiểu Hoàng đế khẽ gật đầu nói: “Biết rồi, trẫm có thể không nói thân phận cho nàng biết, nhưng nhất định phải để nàng biết tấm lòng của trẫm!”

Nói xong, hắn ta xách váy chạy đuổi theo.

Sau đó… khắp núi đồi vang lên tiếng hét điên cuồng —

“Tiểu Hồng! Ta là Lục Thúy Hoa, nhưng ta có ca ca sinh đôi tên là Lục Thúy Thúy! Huynh ấy rất anh minh thần võ, thiên hạ vô địch! Sau này huynh ấy sẽ tới tìm muội!!! Huynh ấy giống ta như đúc! Muội đừng quên đấy! Huynh! Ấy! Tên! Là! Lục! Thúy! Thúy!!!!”

Ở trong núi sâu, Hồng Hạnh nghe thấy liền lườm một cái: “Ngốc thật!”

“À ú!” Chính xác! Đại Bạch phe phẩy đuôi hưởng ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.