Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 33: Bút rơi xuống ngõ bốn mươi bảy



- Thôi được, bán thì bán, nhưng ta có một điều kiện.

- Thiếu gia, điều kiện gì?

- Không thể bày ra đường bán như bán dạo được, phải có cửa hiệu tử tế.

- Thuê cửa hiệu rất tốn tiền đấy!

- Chính vì nó tốn nên ta mới muốn, chữ của ta cũng quý lắm chứ bộ, nếu không còn gì là mặt mũi nữa.

- Tốt thôi, tất cả đều theo ý ngươi.

Sau khi chịu thất bại thảm hại và quyết định đầu hàng trước cô thị nữ nhỏ, Ninh Khuyết vẫn cố gắng tiến hành một cuộc chiến gian khổ hòng giành lại chút ít lợi ích, nói đúng lương tâm là tí ti sĩ diện, cuối cùng cả hai thống nhất sẽ mở cửa hàng bán chữ. Hiện tại, vấn đề thực tế nhất của họ là làm cách nào tìm được một địa điểm đắc địa cho việc làm ăn.

Tối hôm trước muốn tìm một khách sạn nghỉ ngơi liền có khách sạn, bây giờ muốn tìm cửa hiệu liệu quay đi quay lại có thấy cửa hiệu ngay trước mắt không? Loại chuyện ngon ăn như vậy dù ông trời có yêu quý con người đến mấy cũng không thể ném xuống tằng tằng được, hành động thực tế nhất là đến nhờ đám môi giới.

Quản sự của trung tâm môi giới lấy ra một tấm bản đồ rồi thao thao bất tuyệt chỉ hết cửa hàng còn trống nọ đến cửa hiệu chưa có người thuê kia, tác phong không khác gì tướng quân chỉ huy thế trận trong phòng tham mưu, lại tiện mồm đề cập luôn giá cả từng căn. Dưới những yêu cầu được tuôn ra như súng liên thanh của Tang Tang, khu vực tìm kiếm dời từ cạnh hoàng thành đến xung quanh nha môn, rời khỏi khu phía tây giàu có, phía nam yên tĩnh, rốt cục còn lại mỗi một góc phía đông thành nổi tiếng là hỗn loạn.

Diện tích thành Trường An vô cùng khổng lồ nhưng dân số càng kinh khủng hơn, các cửa hiệu cho thuê có thể nói là tấc đất tấc vàng, giá đất phía đông thành dù rẻ hơn hẳn so với các nơi nhưng muốn tìm một địa điểm thích hợp cũng không phải chuyện dễ, mặt khác số bạc trong túi hai chủ tớ còn chưa tới hai trăm lượng nên xác suất thành công đã thấp lại càng thấp hơn, liên tục hai ngày theo lão quản sự chạy đôn chạy đáo khắp nơi mà không có kết quả gì.

Sang ngày thứ ba rốt cục cũng có tin tốt, vị quản sự đôi mắt đỏ ké mừng rỡ chạy tới báo cho Ninh Khuyết ở ngõ bốn mươi bảy phía đông thành có một cửa háng bán tranh nhỏ muốn sang tay, giấy tờ hết sức đầy đủ, tiền thuê mỗi tháng mười lăm lượng, tiền sang tên năm mươi lượng, hợp đồng thuê còn thời hạn một năm rưỡi, tất cả những điều kiện này cực kì phù hợp với yêu cầu của Ninh Khuyết, à, nói chính xác là của Tang Tang.

Ninh Khuyết và Tang Tang mừng rỡ nhìn nhau, giá cả như vậy không coi là cao, hơn nữa nhìn trong địa đồ thì vị trí cũng rất tốt, nhưng việc gì cũng phải mắt thấy tai nghe mới ăn chắc được, huống chi chuyện mở cửa hàng bán chữ gần như quyết định vấn đề sinh tồn của họ giữa thành Trường An trong thời gian tới, do đó cả hai không lập tức đồng ý mà yêu cầu tới tận nơi xem xét mới bàn tiếp.

Lúc đến đó, chủ cửa hàng không có mặt, người thuê kinh doanh cũng không có mặt, lão quản sự lấy chìa khóa mở cánh cửa gỗ xám xịt ra, ba người cùng bước vào. Cửa hàng này có diện tích rất nhỏ, trên vách tường bốn phía treo đầy tranh chữ, phía đông có hàng giá gỗ xếp một ít bút mực nghiên giấy, thích nhất là trên sân căn nhà nhỏ phía sau tiệm còn có một giếng nước. Hai chủ tớ Ninh Khuyết đi hết ngõ này đến nghách kia nhìn nhìn ngó ngó, lại nghĩ đến tiền thuê rẻ mạt, trong lòng rất vừa ý.

- Chúng tôi không cần mấy bức tranh này, quy sang bạc rồi trừ bớt vào tiền sang tay nhé. – Ninh Khuyết nhìn đám tranh chữ nguệch ngoạc treo kín xung quanh, cau mày nói tiếp - Số giấy bút kia tuy chất lượng chẳng tốt gì cho cam nhưng chắc vẫn dùng tạm được, thôi ta nhận lấy làm phúc vậy, nhớ tính là đồ tặng không đấy.

Tang Tang ngẩng đầu ngắm nhìn Ninh Khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ ý cười, trong lòng thầm khen lời ăn tiếng nói của thiếu gia mới tuyệt làm sao, trong khi đó lão quản sự lại khóc không ra nước mắt, hai ngày trước lão cứ tưởng đã biết thế nào là giới hạn của sự bủn xỉn rồi, ai ngờ hôm nay thêm một lần được mở rộng tầm mắt! Trời ơi, lão là quản sự chứ có phải kẻ thù của chúng đâu, sao cứ nhất định phải hành hạ lão như thế?

Kẻ bị hành tới người hành lui, nhưng chung quy việc này coi như thỏa thuận xong, Tang Tang móc tráp từ trong bọc ra, cẩn thận đếm suốt nửa ngày mới giao bạc qua, hai bên kí vào tờ giấy chứng nhận tạm thời, thế là từ nay trở đi cửa hàng tranh nho nhỏ nằm trong ngõ bốn mươi bảy khu vực phía đông thành Trường An đã về tay Ninh Khuyết.

Lão quản sự của trung tâm môi giới sung sướng rời đi, Tang Tang liền bỏ bọc đồ trên vai xuống, lấy khăn tay lau hết đầu đến mặt, lại rút một tấm khăn bự chảng chẳng biết từ xó nào, đi tới giếng nước sau tiệm, chuẩn bị công tác quét dọn lau chùi.

Tưởng sẽ có hợp đồng chính thức ngay trong ngày nên Ninh Khuyết và Tang Tang đã dọn tất hành lý từ khách sạn đem theo, tiết kiệm được chút tiền thuê trọ nào chắc chắn hai người sẽ không ngần ngừ, vị quản sự của trung tâm môi giới rõ ràng đã lờ chuyện này đi, không phải lão không muốn vòi thêm tiền, nhưng khả năng vòi tiền không được còn bị hai chủ tớ dọa tè ra quần, ngất xỉu ngay tại chỗ là rất cao.

Trong cửa hiệu nồng nặc cảm giác bụi bặm và ẩm ướt, cô thị nữ nhỏ Tang Tang khó nhọc xách thùng nước, bắc ghế đứng lau dọn, thỉnh thoảng cánh tay cầm khăn lại quẹt lên trán vài cái dù mặt nàng không có lấy một giọt mồ hôi.

Từ trước tới nay Ninh Khuyết vốn không để tâm tới loại việc nhà vặt vãnh này, hắn xách ghế ngồi một bên, nhìn hoàng thành ẩn hiện xa xa, nhìn con ngõ bốn mươi bảy vắng vẻ yên tĩnh, lại nhìn hàng cây hòe rợp bóng hai bên đường, lòng thầm nghĩ đây quả là một nơi thanh tịnh đầy ý thơ, việc làm ăn mai này của cửa hàng chắc chắn xuôi chèo mát mái, hơn nữa chỉ tốn có bấy nhiêu tiền vào nó, tức thì niềm vui nở rộ, hắn cười to, hô:

- Thiếu gia lại thấy ngứa tay rồi!

Tâm trạng của cô bé Tang Tang đang bận tối mắt rõ ràng cũng rất vui vẻ, nàng đáp lại giòn giã:

- Đợi đến tối đi.

- Được.

Cơm tối xong xuôi, Tang Tang trải cuộn giấy lên chiếc bàn sạch bóng, lấy thỏi mực nghiên đá rồi đổ nước vào nghiên, nâng tay áo cầm thỏi mực mài chậm rãi, nước trong nghiên từ từ sẫm lại.

Mấy thứ đồ này đều là hàng hóa của chủ cũ để lại, chất lượng không tốt nhưng rất đầy đủ, Ninh Khuyết cầm bút đợi bên cạnh, phía tay phải hắn, năm sáu cây bút không biết hiệu gì gác ngang dọc trên giá.

Thỏi mực rởm mài ra chẳng những không thơm mà còn bốc mùi thum thủm, đống bút trên giá dù thế nào cũng không thể bảo là đồ tốt, nhưng Ninh Khuyết không để ý đến những chuyện đó, khuôn mặt hắn đầy vẻ mong đơi, ngón cái ngón trỏ trên bàn tay trái chắp sau lưng không ngừng vân vê, dường như đã rất ngứa ngáy.

Ngón tay ngứa không phải vì muốn đi ăn trộm bạc hay vì muốn phát lên cái mông vừa nhỏ vừa gầy của cô thị nữ, chỉ vì muốn viết chữ thôi.

Ninh Khuyết thích viết chữ. Chẳng cần bút nghiên giấy mực, chỉ cần một cành cây hoặc chiếc ô đẫm nước là hắn liền viết lên bùn lên đá, mười sáu năm qua, niềm vui múa bút viết văn và minh tưởng không nghi ngờ gì chính là hai thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.

Nhúng ngòi bút xuống nghiên, chậm rãi kéo qua kéo lại, đợi đến khi bút đã no mực, Ninh Khuyết đứng thẳng trước bàn, im lặng nhìn tấm giấy trước mặt, bút ra khỏi nghiên như đao ra khỏi vỏ, ngòi bút xuống giấy như lưỡi đao phá thịt, cổ tay hơi động trên giấy liền xuất hiện một nét sổ.

Nét sổ này đầy đặn mạnh mẽ, trông chẳng khác nào hàng lông mày rậm rạp của một đấng nam nhi đang xếch ngược lên.

Theo nét bút đầu tiên như muốn phá giấy bay ra đó, thế bút của hắn chợt ngừng rồi lại... lướt tiếp, nhiều năm qua, kĩ năng hạ bút viết chữ đã ăn sâu đến tận xương tủy Ninh Khuyết, không cần mệt mỏi nhức đầu nghĩ cách, chỉ tùy ý đưa tay nét bút liền bay lượn tự nhiên trên giấy, theo hướng ngòi bút dần dần chuyển sang bên trái, một cảm giác vụng về mà phóng khoáng tự do hừng hực tỏa ra.

Bức thư pháp đầu tiên tại Trường An của hắn chỉ có mười sáu chữ.

“Núi cao sông dài, sự vật muôn dạng, không có bút già, trong sạch nhưng nghèo”. (*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.