Mặc dù nói hoàng đế chỉ triệu một mình Tiêu Đoan, nhưng trên thực tế bên trong Ngự thư phòng lúc này ít nhất cũng tập hợp mười mấy vị đại thần, hơn nữa đa số đều thuộc phái bảo hoàng.
Đinh Chính Nhất, Vương Định Viễn cùng với Lưu Kha đều có mặt, hãy còn hơi thở hổn hển, hiển nhiên cũng vừa mới chạy đến.
Tiêu Tranh đi vào trước tiên, vừa thấy tình hình trước mắt thì nhất thời đồng tử tối sầm.
Xem ra trong chuyện này có chút kỳ quái.
Bởi vì triệu gấp, ba người cũng không chuẩn bị gì thì đã trực tiếp chạy đến. May mà triều phục trước đó của Văn Tố vẫn chưa thay ra, hiện giờ vừa vặn có thể phát huy tác dụng. Thúc cháu Tiêu Tranh thì đều mặc áo bào đỏ sậm, bạch y hơn tuyết, phong vận có thừa nhưng lại thiếu đôi chút trang nghiêm.
Nếu là trước đây, Đinh Chính Nhất khẳng định ít ra cũng sẽ phóng đại lên mà rêu rao, nhưng hôm nay hiếm khi lại không nói một lời, thậm chí lúc đối mặt với Nhiếp chính vương ánh mắt còn úp úp mở mở, dường như có hơi chột dạ.
Văn Tố và Tiêu Đoan hướng hoàng đế hành lễ, nghe thấy Tiêu Tranh trầm giọng hỏi: “Dám hỏi bệ hạ có chuyện gì mà lại gấp rút triệu Bình Dương vương vào cung?”
“Chuyện này…………” Thần sắc hoàng đế mập mờ, bộ dạng còn thiếu tự tin hơn cả Đinh Chính Nhất, gương mặt không ngăn được bắt đầu đỏ lên.
“Bệ hạ, chuyện gì?” Tiêu Tranh bước lại gần một bước, khí thế bừng bừng.
“Hoàng, hoàng thúc, là vì lũ lụt vùng Giang Hoài………..”
Tiêu Tranh có chút sửng sốt.
Phương Nam vào thời điểm này đang vào mùa mưa dầm, vốn là thời kỳ dễ xảy ra lũ lụt. Mà năm nay so với mọi năm lại càng nghiêm trọng hơn, mưa sớm cộng thêm kéo dài liên tục, mưa suốt gần một tháng trời, cuối cùng dẫn đến hồng thủy.
Chuyện này Tiêu Tranh sớm đã đọc tấu chương nên biết được, may mà cũng không nghiêm trọng, trong tấu chương chỉ ghi “phá hủy ruộng đồng, thương tổn về người và của rất ít” mà thôi. Huống chi nơi gặp tai họa còn là vùng Giang Nam mà Ngô vương chiếm cứ, cho nên lúc đó hắn cũng không có đưa ra đối sách xử trí. Nhưng không biết hôm nay vì sao lại đột nhiên bị hoàng đế đưa lên nghị sự, hơn nữa còn là có ý định che giấu hắn.
Tiêu Tranh âm thầm suy ngẫm một lúc, cuối cùng khó hiểu nói: “Bệ hạ vì sao nhắc tới chuyện này?”
Sắc mặt hoàng đế khôi phục lại như thường, theo đó còn thêm một chút vẻ trầm trọng không hợp với tuổi tác, “Hoàng thúc có điều không biết, hôm nay khoái mã cấp báo, liên tục năm ngày mưa như trút nước khiến cho mấy chỗ khu vực ven sông liên tiếp bị vỡ đê, thương vong nghiêm trọng, tiếng kêu than dậy khắp trời.”
“Sao chứ?” Tiêu Tranh kinh ngạc đề cao giọng, dù thế nào cũng không ngờ tới sự tình có thể đột ngột chuyển biến xấu.
Văn Tố nghe thấy quê hương gặp tai họa nghiêm trọng nhất thời sắc mặt lộ vẻ lo lắng, còn Tiêu Đoan ở một bên lại càng lúc càng nghi hoặc, chuyện này có liên quan gì đến việc triệu kiến hắn?
Tấu chương tới kinh thành vào lúc Tiêu Tranh đưa tiễn sứ thần, bởi vì là cấp báo tám trăm dặm, ai cũng không dám chậm trễ, liền đưa vào trong cung cho hoàng đế xem qua. Chuyện này Tiêu Tranh đồng ý, nếu như có tấu chương quan trọng mà Nhiếp chính vương phủ không có thời gian xem xét, có thể thay đổi trình tự, gửi vào trong cung trước rồi mới giải quyết.
Tiểu hoàng đế dù gì cũng chưa từng xử trí tình hình tai họa như vậy, xem xong tấu chương liền hoảng hốt, một lúc lâu sau mới nghĩ ra triệu kiến mấy người nội các thủ phụ cùng Tả đô ngự sử vào cung thương nghị.
Đinh Chính Nhất cảm thấy chuyện này không lớn không nhỏ, mặc dù nói Ngô vương vì để bảo toàn thực lực không thể nào không cứu tế, nhưng nếu triều đình không ra mặt, vậy có thể sẽ khiến trái tim bách tính Giang Nam lạnh lẽo.
Vương Định Viễn cực kỳ tán đồng, cũng cảm thấy triều đình nên lập tức ứng phó.
Nhưng chuyện này nên xử trí thế nào?
Tình hình hiện nay không như trước kia, triều đình cho dù muốn cứu trợ cũng chỉ có thể dừng ở Giang Bắc, lại hướng lên mảnh đất Dương Châu thì sẽ đụng phải sự ngăn cản của hai mươi vạn phản quân của Quảng Lăng vương, muốn qua sông ắt sẽ khơi mào một trận ác chiến.
Khó khăn chính là chỗ này. Lúc này tác chiến, chưa nói đến thời tiết cùng thời cơ không thích hợp, bách tính gặp nạn sẽ nghĩ gì?
Còn không đánh thì chỉ có thể dọc theo khu vực Giang Bắc mà cứu giúp, bách tính Giang Nam sẽ nghĩ thế nào? Một ngày nào đó chiêu hàng sẽ là tình huống ra sao?
Hoàng đế đem tiền nguyên hậu quả nói xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Tiêu Tranh hiểu ra, “Cho nên bệ hạ triệu kiến Bình Dương vương, là định giao phó trọng trách ư?”
Nhiếp chính vương đúng là Nhiếp chính vương, nói trúng tim đen! Ngay cả tiểu hoàng đế cũng không khỏi nảy sinh kính phục, gật đầu nói: “Trẫm đích thực có ý này.”
Tiêu Tranh không lập tức tiếp lời, mà quay đầu dữ tợn tựa như đục khoét liếc Đinh Chính Nhất một cái, hắn biết nhất định lại là chủ ý của cây đinh gỉ này.
Tiêu Đoan rốt cuộc biết được nguyên nhân triệu kiến thì cong môi trào phúng, hờ hững hướng hoàng đế hành lễ, “Thế bệ hạ định cho vi thần làm gì vậy?”
“Khụ khụ………….” Hoàng đế ho khan, vừa trộm liếc sắc mặt Tiêu Tranh vừa cẩn cẩn thận thận nói: “Trẫm định cho ngươi làm Khâm sai đại thần……….đi Giang Nam tuần tra tình hình thiên tai, thăm hỏi bách tính………”
Văn Tố ở một bên thoáng chốc hiểu ra.
Trước đây lúc gặp phải thiên tai cũng từng có chuyện trong triều phái khâm sai đi đến khu vực bị nạn. Nói là tự mình chỉ huy cứu trợ thiên tai, nhưng đại đa số đều chỉ phụ trách đi tới đó, nói mấy lời tốt đẹp, an ủi bách tính vùng đấy cùng với quan viên cứu trợ đôi chút, có dụng ý ổn định lòng dân.
Nhưng bổn triều trước nay chưa từng có tiền lệ phái hoàng thân quốc thích đi mà.
Dù gì cũng là vùng bị nạn, hoàng tộc huyết thống cao quý sao có thể mạo hiểm? Chẳng qua đối mặt với tình hình hiện thời, phái một hoàng tộc tới, rõ ràng quá ư thích hợp.
Một thân phận biểu thị sự quan tâm sâu sắc của triều đình đối với bách tính Giang Nam, chính là tỏ ý triều đình vẫn không hề vứt bỏ họ, sau đó…………
Các người tự mình cố gắng đi nhé! →_→
Văn Tố bĩu môi.
“Bổn vương cảm thấy không được.” Tiêu Tranh dứt khoát phủ quyết.
“Vì sao?” Tiểu hoàng đế không vui, quốc gia đại sự ngay trước mắt, ngươi còn muốn bảo vệ đứa cháu này à?
“Bình Dương vương từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, không thích hợp lặn lội đường xa…”
Đồng tử Tiêu Đoan khẽ co lại, hàng mi dài nhẹ rung, tay cũng dần dần siết chặt.
Giờ phút này thế nhưng tựa như trở lại thời điểm Sùng Quang đế yêu cầu Tiêu Tranh đưa hắn vào cung rất lâu trước đây, khi ấy cũng nói như vậy, không được. Nhưng mà chưa thể được như ý nguyện.
Hắn bất ngờ ngước mắt, âm u quét qua hoàng đế một cái, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ý cười bên môi lại lạnh lẽo thấu xương.
Vẫn muốn lợi dụng ta một lần nữa sao? Đáng tiếc hiện giờ không giống trước đây…….
Thấy Nhiếp chính vương trực tiếp cự tuyệt, Đinh Chính Nhất tức tối nói: “Nếu như Nhiếp chính vương không muốn, vậy chuyện này cứ thế bỏ qua, dù sao Giang Nam đã là sào huyệt của phản thần, cứ để bách tính và loạn thần tặc tử nơi đó cùng bị giết bởi thiên tai này là được rồi!”
“Càn rỡ!” Hoàng đế đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nói: “Thủ phụ đứng đầu bách quan sao có thể suy nghĩ như vậy? Loạn thần tặc tử kẻ nào kẻ nấy đều đáng chém, nhưng bách tính là bách tính của Đại Lương ta, há có thể tự sinh tự diệt!”
Người trước mắt hãy còn ngây ngô, nhưng không che giấu được khí thế bao phủ khắp toàn thân. Văn Tố nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bình tĩnh lại thấy hành động này cực kỳ thất lễ mới cúi đầu xuống.
Tiêu Tranh khẽ chau mày, lướt qua gương mặt uy phong lẫm liệt của hoàng đế, cười nhạt: “Bệ hạ hiện giờ thật sự khiến bổn vương phải nhìn với cặp mắt khác.”
Toàn thân hoàng đế cứng đờ.
Một màn này phối hợp cực hay, Đính Chính Nhất vai mặt đen, tiểu hoàng đế hát mặt đỏ, ngoại trừ hiển lộ hoàng uy còn âm thầm châm biếm Nhiếp chính vương mặc kệ an nguy xã tắc và bách tính.
Tiêu Tranh chợt cảm thấy đứa cháu Tiêu Dực này còn có chút thiên bẩm làm hoàng đế, mà trên thực tế muốn làm một đời minh quân, vẫn là thật cần có chút thiên phú.
Hoàng đế thấy mục đích của mình bị vạch trần, vừa ngượng vừa tức ngồi phịch trở lại, quai hàm cũng bất giác phồng lên, lại trở về với dáng vẻ của một đứa trẻ tám tuổi.
“Bệ hạ, thần có chuyện cần tấu.” Vương Định Viễn đứng một bên vẫn không hề lên tiếng hành lễ nói: “Bình Dương vương thân thể yếu ớt, đương nhiên không thể chịu được lộ trình vất vả, nhưng hiện giờ hoàng tộc có thể đảm đương đại nhiệm đích thực ít ỏi vô cùng, nếu đã như vậy, chi bằng vẫn làm theo thông lệ, giao cho một đại thần đi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày, sớm biết thì đã không tìm gã chính trực thế này tới, lâm trận rồi còn trở giáo với Trẫm!
Đang nghĩ thì thấy Lưu Kha bước ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần mặc dù địa vị thấp kém, nhưng nguyện lấy thân phận nhỏ nhoi phân ưu cùng bệ hạ, thần tình nguyện xin đi vùng bị nạn ven sông.”
Lại một kẻ nữa! Tiểu hoàng đế ôm ngực suýt nữa rơi lệ, Lưu ái khanh, ngay cả khanh cũng trở giáo à? >_<
Văn Tố giựt giựt mày, quả nhiên tặng một trạch viện vẫn là có điểm lợi, chẳng phải sao?
“Cũng không phải Trẫm ác độc, Bình Dương vương yếu ớt nhiều bệnh, Trẫm cũng thập phần lo lắng, chỉ là chuyện này không phải hoàng tộc thì không đủ biểu lộ sự tôn trọng a….” Hoàng đế cố ý không nhìn sắc mặt Tiêu Tranh, nặng nề nói: “Thục vương vừa mới quy thuận, Trẫm không an lòng, mấy đứa con của hắn lại không có nhân tài nào, người có thể đảm nhận trọng trách cũng chỉ có Bình Dương vương thôi…………….”
Văn Tố giựt giựt khóe miệng, bệ hạ ngài còn nhỏ nhưng bản lĩnh mưu đồ đen tối càng lúc càng ghê gớm, quở trách cả một nhà Thục vương thật sự là một chút cũng không mập mờ.
“Lời này của bệ hạ sai rồi.” Tiêu Tranh chợt ngắt lời hắn, cười lạnh một tiếng: “Người có thể nhận trọng trách vẫn có hai người, bệ hạ, còn có bổn vương.”
Hoàng đế lập tức run run một lúc, “Trẫm, Trẫm cảm thấy lời mới rồi của Vương ái khanh trái lại cũng không phải không có đạo lý, lời Lưu ái khanh cũng có thể cân nhắc……..”
Tiểu hoàng đế mới không muốn đi nơi đó, nghe Phúc Quý miêu tả nhà cửa hư hại, yêu ma quỷ quái xuất hiện đầy đường, nhóc không muốn đi không muốn đi không muốn đi đâu đâu đâu….
“Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, đương nhiên không thể mạo hiểm, vì vậy, bổn vương muốn xin tự mình đi.”
Vứt dứt lời, xung quanh một hồi lặng phắt, những người có mặt đều nhìn bóng dáng kiên cường của Tiêu Tranh với vẻ không thể tin nổi, hoài nghi liệu có phải tai mình có vấn đề hay không.
Nét mặt hoàng đế cũng chấn kinh, “Hoàng thúc người……..”
“Thúc thúc…………” Tiêu Đoan nhẹ kéo tay áo Tiêu Tranh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thúc thúc không thể hành động theo cảm tính.” Dứt lời còn không quên đưa mắt ra hiệu với Văn Tố.
“……………” Văn Tố trầm ngâm, nhìn ta làm gì? Liên quan gì đến ta chứ? = =
“Chuyện này cứ quyết định thế đi, không cần bàn nữa. Chính vụ hiện thời sau khi bổn vương tới Giang Bắc sẽ phái người đưa tới phê duyệt, những sự vụ trong kinh thành khoảng thời gian này do Kinh triệu doãn và Nội các Thủ phụ xử lý.”
Hoàng đế bệ hạ hít một hơi, ngay cả tấu chương nhóc từng xem cũng không bỏ qua, quả nhiên hoàng thúc không chấp nhận bị lừa gạt.
Trước đó không nên nghe lời Đinh Chính Nhất, nói cái gì mà lặng lẽ triệu Bình Dương vương ủy thác trọng trách, đợi đến khi Nhiếp chính vương phát hiện thì cũng đã sớm giải quyết xong xuôi, sẽ chẳng thay đổi được gì……….
Lật bàn a, mấy chuyện này đều phải trả giá đó! TAT
Bệ hạ gục đầu nét mặt uể oải, đang định cho mọi người trở về đặng dưỡng thương thì lại chợt nghe thấy Tiêu Tranh nói: “Bổn vương còn có một chuyện thỉnh bệ hạ chuẩn tấu.”
“Hoàng thúc mời nói.” Hoàng đế nhanh chóng gật đầu, thầm nghĩ người đã mở miệng Trẫm còn có thể không đồng ý à?
“Chuyến đi này trách nhiệm nặng nề, bổn vương đối với khu vực ven sông cũng không quen thuộc, cho nên muốn dẫn theo một người hiểu rõ nơi đó để dẫn đường.”
Người hiểu rõ nơi đó….
Văn Tố giật lùi ra sau, trong lòng mặc niệm: Không phải ta không phải ta nhất định không phải ta……….
“Bổn vương cảm thấy Văn đại nhân cực kỳ thích hợp.”
“……………” Người nào đó tức thì lệ nóng doanh tròng.
“Nhưng Văn ái khanh dù gì cũng là một nữ nhi mà……….” Tiểu hoàng đế vẫn rất chi từ ái.
“Bổn vương cảm thấy Văn đại nhân nhất định cũng rất sẵn lòng.” Tiêu Tranh khẽ quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Văn Tố, “Văn khanh, có phải hay không?”
Lưu Kha ở một bên ủy khuất xoắn chéo áo, mà vẻ ưu sầu trên mặt Tiêu Đoan lại thoáng rút đi, trái lại còn có chút mong đợi kết quả này. Về phần Đinh Chính Nhất cùng với Vương Định Viễn đương nhiên bất mãn, một nữ quan trên danh nghĩa thôi mà, còn muốn trọng dụng ư? Chẳng qua Nhiếp chính vương đã nhường một bước, ai còn dám dị nghị gì nữa?
“Văn khanh?” Hai mắt Tiêu Tranh khẽ híp, hàn quang lấp lóe.
Văn Tố rốt cuộc gian nan bước ra một bước, bi thương nói: “Hạ quan………nguyện theo Vương gia lên đường.”