Đêm khuya người vắng, Phó Thanh Ngọc mở quyển sách mang từ Hàn Lâm viện về, ngồi xuống chăm chú nghiên cứu dưới ánh nến.
Hôm nay nàng hỗ trợ biên soạn sử sách, vô tình lật một quyển sách, đọc thấy các nhân vật bên trong ghi chép thế nhưng lại có Văn Tử Khâm, chợt nhớ tới việc Văn Tố nhờ cậy hôm đó, liền đem quyển sách này về.
Hiện giờ ngồi dưới ánh nến cẩn thận đọc một lượt, bất giác chấn động vô cùng.
Thì ra Văn Tử Khâm này có lai lịch ghê gớm như vậy, trong sách ghi người này chính là tể tướng những năm Hi Khánh tiền triều.
Phó Thanh Ngọc kinh ngạc, Văn Tố nói Văn Tử Khâm là tiền bối của nàng ấy, thế thân thế của nàng ấy chẳng phải là đời sau của gia tộc vinh hiển tiền triều ư?
Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đọc những ghi chép tỉ mỉ bên dưới, càng đọc thì càng không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Văn Tử Khâm này cũng quá…. xuất chúng rồi?
Hi Khánh là niên hiệu của Lệ đế – vị hoàng đế tiền triều cuối cùng, Văn Tử Khâm chính là một đại tài tử dọc ngang xuất thế thời đó, ở độ tuổi nhược quán làm quan tới chức tể tướng, một mình đảm đương triều chính, được Lệ đế tin sủng vô cùng.
Trong sách ghi lại, vị tể tướng cuối cùng của tiền triều này lúc trước chỉ dựa vào vài phong thư chỉ huy từ xa đã có thể cầm chân mười vạn hùng binh của thái tổ khai quốc Đại Lương bên ngoài kinh thành suốt mấy tháng trời.
Thái tổ hoàng đế hận tới thấu xương, từng lấy ngàn lượng hoàng kim bổng lộc treo thưởng cho ai lấy được đầu người, nhưng cũng không khỏi tán thưởng nhân tài nghìn đời khó được này.
Ngay cả chuyện như vậy cũng ghi chép trong sách, e rằng tình hình thực tế lúc đó càng khiến cho người ta phải thán phục.
Thế nhưng một tài tử kinh bang tuyệt thế như vậy lại gây ra một sự việc khiến người khắp thiên hạ đều trợn mắt há mồm.
Năm cuối cùng của triều đình Lệ đế, hắn đột nhiên chủ động cầu hòa với Thái tổ hoàng đế, đúng vào lúc kinh thành bị phá, im hơi lặng tiếng bắt cóc nam sủng được Lệ đế yêu thương nhất, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Đây chính là vị tổ tiên mà Văn Tố một lòng muốn tìm hiểu ư?
Phó Thanh Ngọc hoàn toàn ngây dại, một tổ tiên tài trí ngút trời nhưng lại bị che giấu trong dòng chảy của lịch sử, hơn nữa còn có long dương chi phích?
Chuyện này……không thể nào nói với Văn Tố đâu nhỉ? Nhìn dáng vẻ hôm đó của nàng ấy, rõ ràng là thập phần mong mỏi, nói rồi nàng ấy liệu có bị đả kích hay không?
Kinh tài tuyệt thế là thật, nhưng đứng ở góc độ là tướng của một nước mà nói, phản bội quốc gia chính là phản bội quân vương, thực sự không được xem là trung thần nghĩa sĩ.
Nàng cầm tờ giấy mà Văn Tố đưa nàng hôm đó đọc đi đọc lại, nếu đã như vậy, vì sao lại xem người này như một kỳ tài vô tiền khoáng hậu? Hai bản ghi chép đều đến từ cung đình Lương quốc, nhưng một mù mờ khó hiểu, một rõ ràng rành mạch, liệu có phải có mờ ám gì trong này hay không?
Dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ phát hiện chuyện khiến người ta kinh ngạc như vậy, xem ra cần phải làm rõ rồi mới có thể nói với Văn Tố. Dù sao cũng có liên quan đến tiền triều, huống hồ Văn Tử Khâm này còn là trọng phạm thái tổ hoàng đế treo thưởng, thân phận như vậy có thể sẽ mang đến vận hạn cho nàng ấy không chừng.
Phó Thanh Ngọc thở dài lắc đầu, đem quyển sách cất kỹ, trong lòng thế nhưng lại không khỏi thầm nghĩ, lẽ nào cơ trí cũng có khả năng di truyền? Bất luận là năng lực tùy cơ ứng biến hay là xuất thân, nàng đều không thể so bì với Văn Tố.
Ngọn đèn khẽ chao, biến bóng dáng cô đơn của nàng trên đất thành một bóng đen, mơ hồ lay động, giống như nội tâm không ngừng dao động của nàng.
*
Trải qua mấy ngày đại tuyết liên tục, thời tiết bắt đầu trở nên trong xanh, khiến tâm tình Văn Tố cũng theo đó thư thái hơn không ít.
Dựa theo nguyên tắc ở trước mặt nữ vương Thanh Hải quốc tích cực diễn tuồng, sau khi tảo triều nàng còn đặc biệt bày ra bộ dạng của thị lang đi loanh quanh hộ bộ một chút.
Lần này về trễ, lúc trở lại phủ Nhiếp chính vương thì đã tới giờ cơm trưa, đương gấp gáp xông vào định ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy một tin tức chấn động khiến nàng suýt nữa ngã lăn quay.
Bình Dương vương bị chọc ghẹo!
Văn Tố rất không phúc hậu. Lúc này nàng không quan tâm tới đầu sỏ gây chuyện là ai, cũng không quan tâm Bình Dương vương liệu có bi phẫn muốn chết hay không, mà là hứng khởi chạy về phía Tây các, bộ dạng ‘bà tám’.
Tiếc là sự thực so với tưởng tượng cách nhau quá xa, Bình Dương vương đang ngay ngắn ngồi dưới mái hiên hành lang sưởi nắng, dáng vẻ nhàn nhã.
Thấy Văn Tố mặt mày đỏ bừng lao vào, hắn cũng không thấy lạ, chỉ nhướn mày, khẽ cười một tiếng, kế đó liền dời ánh mắt về phía hai người đang đứng trong đình viện.
Văn Tố vào viện đương nhiên vừa liếc mắt đã thấy hai người kia, chỉ vì trang phục của một người trong đó quá mức sặc sỡ, muốn không thấy cũng khó.
Đó là nữ vương Thanh Hải quốc và Nhiếp chính vương.
Trong vườn hoa nơi góc viện hãy còn chút tuyết đọng, dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh. Hai người sóng vai nhau mà đứng, một thành thục uy nghi, một trẻ tuổi mỹ mạo, mặc dù chênh lệch khá nhiều về chiều cao, nhưng khí chất cao quý lại tương đương, khiến người ta cảm thấy thập phần hài hòa.
Văn Tố lặng lẽ rón rén tới trước mặt Bình Dương vương, áp sát vào hắn kề tai nói nhỏ: “Bình Dương vương gia, có thể giải thích chút không vậy?”
“Ồ, chuyện này ấy à………” Tiêu Đoan cố ý kéo dài giọng, đè thấp giọng nói thong thả đem đầu đuôi ngọn nguồn kể lại cho nàng.
Thì ra sáng sớm hôm nay hắn đang chuẩn bị ra ngoài gặp Lục Phường, vừa ra cửa liền đụng phải Đông Đức Ngọc Tụng đến bái phỏng.
Tiểu nữ vương vừa thấy Nhiếp chính vương phủ giấu một mỹ nam tử như vậy, lập tức hưng trí bừng bừng.
Chuyện này cũng khó trách, người ta là quốc gia nữ tử vi tôn, giống như quý tộc ở Đại Lương quốc khi gặp được thiếu nữ xinh đẹp vậy, thi thoảng máu sói cuộn trào sục sôi một chút cũng là chuyện đương nhiên ấy mà.
Có điều Đông Đức bệ hạ người ta là người thập phần biết làm bộ làm tịch, cũng chính là nói nàng ấy chọc ghẹo ngươi ấy à, cũng thập phần đường hoàng đứng đắn, cao quý nghiêm nghị, dáng vẻ ‘ta trêu ghẹo ngươi chính là phúc phần của ngươi’.
Xui xẻo là nàng đụng phải Bình Dương vương cà lơ phất phơ, tới tới lui lui vẫn không thu được kết quả tốt gì, Đông Đức bệ hạ rất bất mãn, lập tức nổi nóng. May mà Nhiếp chính vương đúng lúc về tới, lúc này mới ngăn cản được sự tình chuyển biến xấu.
Đông Đức bệ hạ sau khi biết được thân phận Bình Dương vương liền bày ra dáng vẻ một phần cao ngạo, mười phần hảo tâm đề xuất đưa Tiêu Đoan về nơi cư ngụ, còn không quên ân cần hỏi han một bận, lúc này mới cùng Nhiếp chính vương cùng nhau tán gẫu.
Tiêu Đoan cảm thấy nàng ta tốt bụng tiễn mình đến cửa hoàn toàn là vì muốn bước vào cửa lớn vương phủ, cho nên thập phần cảnh giác ở lại, vẫn luôn ngồi ở đây quan sát hai người đ đến tận bây giờ.
Nói đến đây, hắn vô cùng cảm khái nhìn Văn Tố, “Là chỗ quen biết, Bổn vương canh chừng giúp cô, vất vả biết bao nhiêu a…………”
“Bình Dương vương gia, Ngài sao lại lên cơn rồi!” Văn Tố không biết làm sao, nhìn hai người đằng xa bởi vì âm thanh vút cao này mà suýt phát hiện ra mình, vội vàng xoay người rời đi, gần như chạy trốn.
Tiêu Tranh ở sau lưng nàng đã quay đầu qua, nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi ngạc nhiên.
“Đáng tiếc điều gì?” Người hỏi chính là Đông Đức Ngọc Tụng, nàng cũng vì thể hiện ý tốt, mới rồi không biết thân phận mà chọc ghẹo con người ta, quả thật thất lễ.
“Không có gì,” vẻ mặt Tiêu Đoan trở nên nhạt nhẽo, thái độ không hoan nghênh nàng, “nữ vương bệ hạ cũng nên về rồi, nơi này đâu phải dịch quán chứ.”
Đông Đức Ngọc Tụng dù sao cũng là người ngoại bang, theo cách nói của Trung Nguyên chính là cũng không có bao nhiêu gian xảo, cho nên Tiêu Đoan rất thẳng thừng biểu đạt ý muốn đuổi khách.
“Không được vô lễ!” Tiêu Tranh thấp giọng quát một tiếng, dùng mắt ra hiệu hắn đừng tùy tiện như thế, sau đó mới đưa tay làm tư thế mời với Đông Đức Ngọc Tụng, “Nữ vương mời, mấy hiệp nghị trước đây đã nói, có thể sau đó lại tiếp tục thương nghị.”
Đông Đức Ngọc Tụng nét mặt không vui, thấp giọng hừ một tiếng, xoay người bước đi, nhưng vừa đến cửa viện thì đột ngột dừng lại, còn chưa quay đầu thì đã ngẩng cổ cao giọng, “Nhiếp chính vương, Cô biết thân phận ngươi cao quý, nhưng ngươi tiếp đãi Cô không chu toàn là sự thật, Cô đến đây lâu như vậy, Ngài thế nhưng không mời Cô vào phòng thương nghị, trái lại đứng ở đây uống gió lạnh, có phải cố ý làm nhục?”
Tiêu Tranh bình tĩnh mỉm cười, “Nữ vương bớt giận, Bổn vương biết Thanh Hải quốc khí hậu lạnh lẽo, còn cho rằng nữ vương vừa rồi cố tình đứng ở bên ngoài, nhưng không biết nữ vương lại mong muốn sự ấm áp của Lương thất?”
“Ngươi…………” Tiểu nữ vương đột ngột quay qua, nét mặt giận dữ.
Hay cho Nhiếp chính vương, một lời hai nghĩa, đây chính là ra oai phủ đầu nàng sao? Thấy nàng mấy ngày qua mặt mũi nhiều rồi, cho nên nhịn không được muốn thử đàn áp?
Đông Đức Ngọc Tụng híp mắt, nhìn chằm chằm nam tử đứng cách mình ba trượng kia.
Uy nghi tự có, nghiêm nghị cao quý.
Nàng chợt nảy sinh một loại cảm giác, hình như người này trời sinh chính là muốn trở thành đối thủ của nàng vậy.
“Hừ hừ……….” Nàng bắt đầu thấp giọng cười, nói không rõ là cảm xúc gì, “Nhiếp chính vương, Cô bỗng nhiên cảm thấy ngươi cũng không tệ.”
Tiêu Tranh sửng sốt, nhưng thấy nàng đã tự mình nhấc chéo váy hướng phía ngoài mà đi, tùy tùng vẫn luôn đợi ở bên ngoài lập tức đuổi theo bước chân của nàng, rời đi cực nhanh.
“Huầy, thúc thúc, đại sự không ổn rồi nha………” Tiêu Đoan xích tới sau lưng Tiêu Tranh, cười ranh mãnh, “Hình như Người cũng bị nàng ta trêu ghẹo rồi đó.”
“…………….”
“Ây da, thúc thúc,” Tiêu Đoan lấy tay đè tay hắn, “Người nên chú ý một chút, Tố Tố hình như có cảm giác rồi.”
“Gì chứ?” Tiêu Tranh sững người.
Tiêu Đoan cười lắc đầu, “Aizzzzzzzz……Thúc thúc à, chất nhi cảm thấy người dẫn nàng ấy đi thưởng tuyết gì đó, thực sự vô dụng quá đi.”
Tiêu Tranh thoáng chốc mặt như sương giá, “Ngươi làm sao mà biết?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là chất nhi cháu có thể chỉ thúc thúc vài chiêu, người cũng biết mà, lấy lòng con gái phải có kỹ xảo, nếu không nắm chắc, coi chừng sẽ bị mấy tên thư sinh thích ngắm gió ngợi trăng cướp trước mất thôi.”
Tiêu Tranh chậm rãi đảo con ngươi đen nhánh, xoay người đón ánh mắt của hắn, cười lạnh một tiếng, “Ngươi có biện pháp gì? Lẽ nào ngươi còn có kinh nghiệm gì sao?”
“Lời này của thúc thúc chính là xem thường người ta đó.” Tiêu Đoan quan sát trái phải, kề sát tai hắn: “Loại chuyện như vậy không thể nhìn vào kinh nghiệm, chủ yếu chính là đầu óc linh hoạt.”
“Hừ, ngươi giữ lại cho mình dùng đi.” Tiêu Tranh mất tự nhiên ho một tiếng, xoay người rời đi.
Tiêu Đoan bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, tiễn hắn tới bên cửa viện, sau đó liền khoanh tay tựa cửa chờ đợi.
Quả nhiên, không lâu sau đã thấy Tiêu Tranh lại rề rề quay trở lại, thấy hắn đứng bên cửa chờ mình, sắc mặt lại trở nên mất tự nhiên.
“Khụ, được rồi, nghe thử xem có biện pháp hay gì.”
………………..
Trời sắp về chiều, Văn Tố lại bị tiểu thế tử bám dính một hồi lâu mới dứt ra được, vội vàng hớt ha hớt hải né tránh khắp nơi, lúc quay lại chỗ ở thì đã đầu đầy mồ hôi.
Nghe nói Thục vương đã lên đường vào kinh triều cống, lần này đích thân tới đây, nhất định là vì gặp nhi tử rồi. Nếu biết bảo bối của mình dính chặt với Nhiếp chính vương và nàng như vậy, cũng không biết sẽ nghĩ thế nào đây, haizzzzzzzzz.
Suy nghĩ lung tung chuẩn bị bước vào cửa thì chợt bị một cánh tay ngăn lại.
Tiêu Đoan chậm chạp từ sau cửa viện của nàng bước ra, ôm lò sưởi, cười tựa gió xuân, “Tố Tố, biết sắp qua năm rồi chứ nhỉ?”
“Biết chứ.” Văn Tố mù mờ không hiểu, “Chuyện này với việc ngài ở trong viện của ta có can hệ gì ư?”
“Đương nhiên là có, Bổn vương tới mời cô.”
“Mời? Mời ta làm gì?”
Tiêu Đoan nháy nháy mắt với nàng, “Mời cô đến nơi hẹn ấy…..”
Văn Tố toát mồ hôi, mời ta đến nơi hẹn gì đấy vẻ mặt phải gian thế à? -_-|||