Tương Kính Như Tân

Chương 14



Đầu năm theo lệ Dương Kính Hiền dẫn người nhà quay về tổ trạch bái cúng tổ tiên, Hứa Ái Nùng dậy thật sớm, cùng hai anh em họ và quản gia tới bái cúng mộ phần Dương gia nhị lão và phu nhân, sau đó quay về ăn sáng, định bụng về tổ trạch ở quê hương.

Hứa Ái Nùng ăn không nhiều lắm, ăn xong lại nói:” Công ty có chút việc, tôi đi trước.”

Dương Mộ Hiền a một tiếng, hỏi:” Không đi bái ông cụ sao?”

Hứa Ái Nùng nhìn thoáng qua Dương Kính Hiền:” Các người với quản gia đi thôi.”

Dương Kính Hiền cầm bát múc một thìa cháo Bát Bảo cuối cùng ăn hết, cầm khăn lông lau miệng nói:” Năm nay nhất định phải đi, trong tộc có chuyện.”

Hứa Ái Nùng đang còn nghĩ lý do cự tuyệt, Dương Kính Hiền đã đứng lên đoạt túi đồ trong tay hắn.

Quản gia lái xe, Dương Mộ Hiền ngồi ghế trước, Dương Kính Hiền và Hứa Ái Nùng ngồi phía sau. Hứa Ái Nùng nghe quản gia dặn dò trong gia tộc đầu năm những biến động, giỗ tổ và kiêng kị, bỗng chốc Dương Kính Hiền đưa tới một cái hộp đen.

Hứa Ái Nùng mở ra xem, tim đập dồn dập.

Dương Kính Hiền bá đạo duỗi tay trái tới, cũng không nhìn tới Hứa Ái Nùng.

Hứa Ái Nùng lấy nhẫn ra trả lại vỏ hộp cho Dương Kính Hiền.

Dương Kính Hiền hài lòng nắm hai tay ma sát một cái, kéo tay của Hứa Ái Nùng qua, lôi từ trong túi áo một cái nhẫn khác đeo vào ngón áp út của hắn.

Hứa Ái Nùng khinh ngạc nhìn hắn.

Dương Kính Hiền bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, nói:” Lần tới nhớ ném xa một chút, đừng ném tới nơi tôi có thể tìm thấy.”

Mười năm đủ để hắn lật tất cả mỗi viên gạch của Dương gia lên, hơn nữa là một chủ nhân căn bản sẽ không tuỳ tiện vứt bậy chiếc nhẫn.

Quẩn gia lái xe gần bốn giờ đồng hồ, trên đường có người trong tộc gọi hỏi thăm lộ trình, Dương Kính Hiền tính toán ngày lành tháng tốt, nên kêu không cần chờ. Bốn người đến thì cúng bái vừa mới bắt đầu chưa lâu, trong sân từ đường ở chính giữa bày một cái bàn bát tiên thật cao, hương thơm ngát, mời nhà sư hoá vàng tụng kinh, bái lạy xong xuôi.

Nữ gia quyến dâng nước trà lên mời bốn người uống, ăn điểm tâm, Dương Kính Hiền lại lôi kéo Hứa Ái Nùng cùng nhau bái lạy bài vị tổ tiên, sau đó là Dương Mộ Hiền, cuối cùng là quản gia. Vai vế cao nhất trong Dương gia bây giờ là bác lớn của Dương Kính Hiền, hắn đã là bác út trong tộc, đã già trăm tuổi, thân thể ngược lại còn rất nhanh nhẹn.

Đoàn người hỏi thăm sức khoẻ hắn, sau đó lên núi tảo mộ.

Ngoại trừ mộ phần cụ ông là cả nhà người trong họ cùng nhau tế bái, ngoài ra đều tự tảo, Dương Kính Hiền cùng hai vị thúc bá đi nhổ cỏ mộ phần cụ ông sạch sẽ, kính rượu thơm ngát, lại xuống núi đi về.

Trước và sau tết âm là hoa lan nở hoa, giờ cơm tối sung túc, Dương Mộ Hiền sớm chuẩn bị cuốc chim, tảo mộ vừa xong đã lôi kéo quản gia không thấy bóng người. Dương Kính Hiền dắt tay Hứa Ái Nùng xuống núi, đi trên sơn đạo, chóp mũi toàn là thoang thoảng mùi thơm. Hắn thường xuyên nghiêng đầu:” Anh cười cái gì?”

Dương Kính Hiền nói:”Vui vẻ.”

Hứa Ái Nùng không khách khí tổn hại hắn:” Là đắc ý đi?”

Dương Kính Hiền cười đến mức giẫm phải nhánh cây mục xém chút té ngã, cười xong thành thật nói:” Là đắc ý, đoạt được cậu tới tay.”

Hứa Ái Nùng cũng cười, nói:” Vậy phải chúc mừng anh nha Dương tổng.”

Dương Kính Hiền nói:” Cùng vui, cùng vui.”

Hứa Ái Nùng không cùng hắn đối đáp, quay đầu nhìn chỗ khác cười.

Dương Kính Hiền bỗng dưng hỏi:”Cậu là tự nguyện đi?”

“Cái gì?”

” … Theo tôi trở về bái lạy tổ tiên.”

Hứa Ái Nùng mặt nóng đỏ, nói:” Cho anh chút thể diện thôi.”

Dương Kính Hiền không đi, nhận nhận chân chân nhìn Hứa Ái Nùng, biểu tình ra vẻ vô cùng đau thương.

Hứa Ái Nùng mặc kệ hắn, một cái tát đẩy mặt hắn ra.

Cơm tối tất cả bao gồm có ba bàn, Dương Kính Hiền lôi kéo Hứa Ái Nùng ngồi nhập tiệc. Sau khi ăn xong Dương Kính Hiền cùng các trưởng bối ngồi chung một chỗ trò chuyện đầu năm trong gia tộc bao gồm cuộc sống những biến cố tất cả chú bác họ hàng, Hứa Ái Nùng yên lặng ngồi cạnh hắn uống trà, trong chốc lát đã nói đến chuyện lần này chỉnh sửa gia phả của gia tộc, rất nhanh có người đem cuốn phả cổ và cuốn mới đỏ thắm ra

Trong gia tộc có một vị thúc thúc trước kia làm kế toán làm ghi chép, mọi người trao đổi một chút mấy năm gần đây hẳn là phải nhập thành viên viên mới vào gia phả. Đến chi Dương Kính Hiền, hắn từ cha bắt đầu báo:” Dương Lễ Duyên, tức(*) Luyện Tú, trưởng tử Dương Kính Hiền, tức Hứa Ái Nùng, con thứ Dương Mộ Hiền.”

(*) tức, tức phụ: con dâu.

Hứa Ái Nùng bị nước trà làm bỏng tay, đứng dậy ra ngoài dội nước lạnh. Ghi chép ngừng lại, nhìn về phía ông cụ vai vế cao nhất.

Lão gia tử hiền hậu nói:” Kính Hiền, chuyện của người trẻ các con chúng ta không hiểu nổi, con nếu cảm thấy tốt, như thế cũng được, nhưng gia pháp tổ tiên ở trên cao, hắn không thể vào gia phả.”

Dương Kính Hiền cười cười:” Vậy ngài nên cho con một giải pháp, đã có tổ tiên gia pháp.”

Những trưởng bối khác đang ngồi cũng bắt đầu xì xào bàn tán, Dương Mộ Hiền bội phục đại ca khí phách, ngồi ở chỗ góc xa xa xem tình hình.

Bác họ Dương Kính Hiền mở miệng trước: “Từ xưa đến nay, chưa nghe qua nam nhân thân cận, còn muốn tiến nhập gia phả, muốn đùa thì đùa, gia pháp tổ tông không phải cầm tới cho ngươi làm bẽ mặt!”

Dương Kính Hiền sớm đáp lại:” Có phải là bác định đoạt hay không, tôi đã nói rồi, không phải bác nói là được, bớt tranh cãi đi.”

Người vai vế cao nhất kia gõ lên cục gạch một cái:” Kính Hiền!”

Dương Kính Hiền thẳng thắn nói:” Hắn mười bảy tuổi đã bắt đầu theo tôi, mười lăm măm qua trung thành an phận kỷ luật tu thân dưỡng tính kính già yêu trẻ cần cù lo việc nhà việc cửa, hắn xứng với Dương Kính Hiền, cả cuộc đời này tôi chỉ có mình hắn, đây là cái danh phận, tôi nhất định phải cho hắn.”

“Hoang đường! Nam giới sao làm được vợ!”

Dương Kính Hiền đứng lên: “Hắn là người của Dương Kính Hiền, trước mặt tổ tiên tôi đã dập đầu thề, nếu ngài nhất định làm khó tôi, từ nay về sau, tôi tự lập một gia đình! Đây là ngài ép đuổi tôi đi đừng trách tôi bất hiếu!”

Một phòng mười mấy người thoáng cái lặng ngắt như tờ.

Hứa Ái Nùng ở trong sân cùng bạn nhỏ chơi pháo dây, Dương Mộ Hiền đi tới bên cạnh hắn, than thở nói:” Tôi thật hâm mộ hắn giống như thần thượng.”

Hứa Ái Nùng cúi đầu tìm một pháo nổ: ” Có chuyện hãy nói.”

Dương Mộ Hiền nói:” Vì anh, đại ca muốn quyết liệt với gia tộc.”

Hứa Ái Nùng cười khẽ:” Toàn bộ Dương gia bao nhiêu người dựa vào hắn ăn cơm, đoạn tuyệt? Có đầu óc cũng không làm vậy.”

Dương Mộ Hiền nói:” Sao một chút anh cũng không cảm động?”

Hứa Ái Nùng hỏi:” Muốn tôi cảm động làm sao, quỳ xuống hôn chân hắn?”

Hứa Ái Nùng mồm mép từ trước nay lanh lẹ, Dương Mộ Hiền một chút đã bị ế trụ, nói câu không quan tâm muốn bỏ đi.

Hứa Ái Nùng ở phía sau hỏi hắn:” Vậy rốt cuộc là sao?”

Dương Mộ Hiền không quay lại nói:” Hỏi anh tôi đi.”

Họp gia tộc đến rất khuya, Hứa Ái Nùng sớm bảo một thím dẫn đến phòng nghỉ ngơi. Dương gia tổ trạch là dân cư lâu đời ở Giang Nam, hai tầng cao, cấu tạo từ gỗ, bước lên cầu thang đều có thể vang tiếng cọt kẹt cọt kẹt. Hứa Ái Nùng không phải lần đầu ngủ qua đêm, nhưng thầm nhủ trong lòng không có Dương Kính Hiền, nên vẫn luôn không ngủ được.

Hơn mười giờ Dương Kính Hiền quay về, Hứa Ái Nùng ngửi thấy trên người hắn đậm mùi thuốc lá, nhìn tâm tình hắn ngược lại không tệ.

Dương Kính Hiền mở cửa đi vào:” Đói bụng không?”

Hứa Ái Nùng hỏi:” Nghe nói anh uy hiếp trưởng lão?”

Dương Kính Hiền cười không nói.

Hứa Ái Nùng nói:” Tốt, Dương Kính Hiền anh vô pháp vô thiên, không sợ thiên lôi đánh hả?”

Dương Kính Hiền tức giận bóp cái cổ nhỏ trong chăn của Hứa Ái Nùng, Hứa Ái Nùng cười xin tha:” Chưa nói xong chưa nói xong!”

Dương Kính Hiền trừng hắn, Hứa Ái Nùng cười đến mức đau người, sờ sờ cái cổ hôn hắn, nói:”Đi đâu cũng theo anh, trời giáng một đôi, sét đánh một đôi.”

Dương Kính Hiền lộ vẻ xúc động, ôm chặt người vào ngực thở dài, xen lẫn thoả mãn và uể oải.

Hứa Ái Nùng tinh tế hôn cổ, liếm vành tai đối đối phương cúi đầu nói: “Làm đi… Tối nay tuỳ anhưng làm gì cũng được.”

Dương Kính Hiền lại không lập tức hoá thân thành sói, đẩy Hứa Ái Nùng ra, bưng mặt hắn gọi: ” Hứa Ái Nùng.”

Hứa Ái Nùng liếm tay của hắn, mặt cười y như tiểu súc sinh động dục. Dương Kính Hiền hỏi hắn:” Có hận tôi không?”

Hứa Ái Nùng gật đầu một cái.

Dương Kính Hiền lại hỏi:” Có yêu tôi không?”

Hứa Ái Nùng nhìn hắn vài giây, gật đầu một cái.

Dương Kính Hiền nói:” Nói ra.”

Hứa Ái Nùng nói: ” Em yêu anh.”

Viền mắt Dương Kính Hiền nóng hổi, buông lỏng tay ra, Hứa Ái Nùng sát lại hôn hắn:” Dương Kính Hiền tôi yêu anh, tuy anh hạ lưu vô sỉ trơ tráo đầu óc không suy nghĩ IQ thấp nhát gan làm bậy. Tôi yêu anh, dù nói chia tay, ném nhẫn chúng ta đi, tìm một đống người lên giường, tôi còn yêu anh, yêu anh rất không có tự trọng, nhưng tôi chính là không tự trọng như thế, tôi chính là yêu anh….”

Dương Kính Hiền vội vàng cắt đứt hắn:” Đủ rồi, đủ rồi, từ từ nói, mai lại nói, mai lại nói, không nên một lần đã nói xong.

Hứa Ái Nùng cười cười hơi nước đầy mắt, nhịn không được ôm đầu của hắn:” Đồ ngốc.”

Lời yêu anh có gì khó, chân chính dày vò mười lăm năm mưa gió kiên trì cũng tới, chỉ có anh đây là ngốc ngếch, chờ đợi câu này ngu ngốc tôi yêu anh.

—Hoàn—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.