Tương Kính Như Tân

Chương 3



Hứa Ái Nùng tỉnh lại đã sáng sớm muộn, ngoài cửa sổ khí trời rất tốt, vén một tầng rèm cửa, ánh sáng xuyên qua lớp vải mỏng, chiếu vào phòng thật tươi đẹp.

Dương Kính Hiền ngồi trên giường lật báo, thấy hắn tỉnh lại, khép báo lại bắt đầu đi bưng điểm tâm tới cho hắn.

Hứa Ái Nùng hỏi:” Sao anh còn chưa đi.”

Dương Kính Hiền ý bảo hắn trước tiên ăn bữa sáng đi, sau đó đem ghế kéo lại gần, khuỷu tay chống lên đầu gối lại gần hắn nói:” Nói một chút xem, xảy ra chuyện gì với tên họ Lưu kia.”

Hứa Ái Nùng nói:” Tôi không phải đã nói tất cả sao.”

Nét mặt Dương Kính Hiền sa sầm giả bộ nghiêm túc nói:” Nhưng tôi không cho như vậy, cậu xem đây là chuyện gì xảy ra, mặt mũi tôi đây để đâu?”

Hứa Ái Nùng gãi đầu một cái, nói:” Vậy tôi hỏi anh, Vân Ẩn là chuyện gì xảy ra?”

Dương Kính Hiền dòm hắn mà cười:” Tôi nói này thân ái, cậu thân là bà chủ Dương gia cảm thấy có được hay không? Lại giống một hài tử, ăn vại dấm chua lớn như vậy?”

Hứa Ái Nùng nói:” Tôi không có hưởng qua tư vị này, nhớ đâu.”

Dương Kính Hiền giống như đang khảo sát lời hắn nói có phải là đùa hay không.

Hứa Ái Nùng hỏi: ” Thế nào, không chịu sao, Dương Kính Hiền anh nhớ trần tục đi.”

Dương Kính Hiền nói:” Nếu không thì chúng ta như vậy đi, đều thối lui một bước, tôi đây lập tức đem trả người lại cho ANGIE, còn cậu, hứa sẽ không một mình gặp Lưu Tranh.”

Hứa Ái Nùng lắc đầu giống như quả lắc đồng hồ:” Không được.”

Rốt cuộc sự nhẫn nại của Dương Kính Hiền cũng hết, không muốn cùng hắn diễn trò nữa, ngồi thẳng lên hút điếu thuốc nói:” Cậu đây không phải là đang tranh cãi với tôi sao, tôi còn thật sự buồn bực, nhiều năm như vậy rồi tôi không cho cậu làm việc này, cuối cùng còn không phải chuyện gì đều nghe cậu sao, tiểu Nùng, làm người không nên cố chấp tính toán từng tí, tính cánh này của cậu ai cũng không chịu được, cậu đã nghĩ tới chưa?”

Hứa Ái Nùng nói:” Người ta khác Lưu Tranh khác, hắn chịu được, còn xin tôi cho hắn cơ hội đây này.”

Dương Kính Hiền bỗng dưng đứng lên, cái ghế sau lưng đổ rầm:” Cậu thật đúng là địnhưng bỏ nhà đi?!”

Hứa Ái Nùng khí thế cũng không nhỏ:” Tôi phải làm rõ thì thế nào?! Dương Kính Hiền tôi cho anh biết, tôi cứ như vậy đấy, anh chịu được thì chịu không được thì bỏ! Đừng làm giống như tôi la lối muốn lên giường của anh, anh đây là lão dâm côn già, tôi chán nó không mới mẻ đây!”

Ánh mắt Dương Kính Hiền đỏ ngầu:” Thế nên cậu đi ra ngoài cho tôi đội nón xanh(*)?!”

(*) bị cắm sừng.

“Ai đội nón xanh, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng!”

” Đó là tôi tuỳ tiện vui đùa một chút!”

“Mẹ nó ít giả bộ tình thánh đi! Dương Kính Hiền là nhân vật nào, kỳ thực anh hận không thể treo bảng hành nghề trên giường đi? Hôm nay tôi phải làm cho rõ, anh gọi Vân Ẩn kia đến đây, tôi không thao mông hắn đến nở hoa họ Hứa tôi sẽ viết ngược lại! Thế nào, anh luyến tiếc trái tim nhỏ đi, vậy từ nay về sau anh đừng xen vào chuyện tôi thổi tiêu(*) cho ai trên giường nữa!”

(*) khẩu giao.

Dương Kính Hiền một chút giơ tay lên, Hứa Ái Nùng theo bản năng nhắm mắt lại.

Dương Kính Hiền không thể đánh tiếp, chống hông của mình thong thả tới lui một vòng, quát:” Được, cho cậu!”

Hứa Ái Nùng mở mắt, ở trong chăn dính đầy tinh dịch tìm quần lót, mặc áo ngủ vênh váo xuống giường đi tới phòng tắm.

Quản gia cùng nữ giúp việc đứng ở bên ngoài chờ trong phòng không có tiếng động nữa mới gõ cửa, Dương Kính Hiền ngồi bên giường không biết làm sao đành hút thuốc, quản gia an ủi hắn:” Dù sao ngài cũng không thắng nổi, không phải mỗi lần này.”

Dương Kính Hiền không nói chuyện này với Vân Ẩn, hắn có chút không nói được.

Cho nên khi Vân Ẩn bị gọi tới phòng làm việc của Hứa Ái Nùng, nghe được Hứa Ái Nùng ngồi ở ghế xoay không có ý tốt nói:” Cởi quần áo.” Khi đó, hắn hoảng sợ giữ chặt cổ áo của mình, đòi gặp Dương Kính Hiền.

Hứa Ái Nùng mở một miệng răng trắng cười nói:” Cậu gặp được hắn.”

Hắn không động, tháo thắt lưng kêu Vân Ẩn qua khẩu giao, sau đó để Vân Ẩn ngồi lên mình, chân gác lên tay ghế, gắt gao cầm cái bàn bên cạnh tự mình động.

Động tác này có phần khó làm, Hứa Ái Nùng thư thư phục phục một mình hưởng thụ, đồng ý nói xong việc sẽ cho tiền, sẽ cho không ít hơn Dương Kính Hiền.

Vân Ẩn tinh tế hít hơi rên rỉ, làm cho rất êm tai, chỗ kia còn có thể kiểm soát lực co rút lại, thật sự là một vật báu.

Hứa Ái Nùng bị kẹp đến sướng, khen ngợi nói:” Thảo nào Dương tổng yêu thích cậu, thật có giá.”

Vân Ần không lên tiếng, biểu tình ít nhiều có chút không cam lòng.

Hứa Ái Nùng càng phát giác chơi thật khá, nhịn không được đĩnh thắt lưng đỉnh hắn, nói:” Kêu hai tiếng nghe chút, kêu… kêu ông chủ đi.”

Vân Ẩn giống như cầu xin ông chủ làm, ông chủ, không được…

Hứa Ái Nùng sảng khoái bắn ra, nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị một lúc, mới ôm thắt lưng đối phương lấy khăn giấy ra lau sạch.

Vân Ẩn đứng trên mặt đất chân đứng không vững.

Hứa Ái Nùng ngáp nói cậu đi ra ngoài đi, nói sau này nhớ kỹ chuyện ai mới là người của “Mộ Thượng”.

Hắn dựa vào ghế sa-long ngủ gật, ngủ đến không biết bây giờ là lúc nào, bị điện thoại đánh thức, vừa nhìn thấy số là Lưu Tranh, cầm còn không biết nhận làm sao.

Lưu Tranh gọi lần thứ hai, Hứa Ái Nùng mới nhận, Lưu Tranh nói:” Không có chuyện gì, tôi chịu được.”

Hứa Ái Nùng nói:” Tôi không thuyết phục được hắn.”

Lưu Tranh nói:” Là tôi không có thị lực, dù sao Dương tổng không nỡ bỏ cậu.”

Hứa Ái Nùng tự giễu nói:” Tính khí Dương Kính Hiền không tốt lắm, cũng bá đạo, hắn không cần thứ gì, thà phá huỷ cũng sẽ không cho người khác.”

Lưu Tranh nói:”Bảo trọng nhé.”

Hứa Ái Nùng nói lời cảm ơn.

Cũng không biết Vân Ẩn quay về nói gì với Dương Kính Hiền, sau đó cãi nhau, ngược lại Dương Kính Hiền giống như là thật để cho Hứa Ái Nùng huyên náo không có gì vui, lại như cũ không quay về nhà, trữ người ở bên ngoài, chỉ là không có mê luyến như Vân Ẩn.

Nhanh chóng đến cuối năm Hứa Ái Nùng rất bận rộn, cũng không có tâm quản chuyện này, kiểm tra cuối kỳ của Dương Mộ Hiền nát bét, nhà trường gọi tới nói người giám hộ và hắn đi nhận bảng điểm, đã là nửa năm cấp ba, chuyện này cứ tiếp tục như vậy không tốt.

Hứa Ái Nùng gọi điện thoại cho Dương Kính Hiền, Dương Mộ Hiền cầu xin hắn không nên gọi, để hắn thay mặt phụ huynh đi, nói là anh họ

Hứa Ái Nùng nói nha, tôi coi là gì hả, làm anh trai của cậu

Dương Mộ Hiền đỏ mặt, nhưng sợ “Thiết Sa chưởng”(*) của Dương Kính Hiền, Dương Kính Hiền đối với hắn phương thức biểu đạt cảm tình cũng chỉ có hai loại:” Vui vẻ— đưa tiền, mất hứng — bị đánh.”

(*) Thiết sa chưởng 鐵沙掌 (chưởng sắt) là tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có, loại công phu chuyên luyện chưởng thịnh hành trong Thiếu Lâm thuộc Bắc phái chính tông.

Sau đó Hứa Ái Nùng vẫn đi, thành khẩn nghe giáo viên phàn nàn, chẳng biết xấu hổ cùng Dương Mộ Hiền không lấy phiếu điểm quân sự kia về nhà

Chưa đến vài ngày, không biết thế nào, Dương Kính Hiền nhớ tới chuyện thi cuối kỳ của em trai, hắn gọi thẳng tới giáo viên chủ nhiệm hỏi, thành ra người ta nói phiếu điểm đã sớm phát rồi, phụ huynh đều đã xem qua, em họ cậu đến dự

Dương Kính Hiền đang nghĩ ngợi là em họ nào, lại nghe giáo viên nói châm chọc một chút, Dương tiên sinh, Mộ Hiền nhà anh học kỳ này lại sáng nhất trường rồi

Dương Kính Hiền nổi cơn tam bành, cúp điện thoại trực tiếp về nhà tìm thằng ranh con kia tính sổ.

Gần lúc ăn cơm, Hứa Ái Nùng và Dương Mộ Hiền đang ở phòng khách chơi xe bay cao cấp, Dương Kính Hiền đá văng cửa ra lập tức xông vào, mặt âm trầm đi nhanh tới chỗ Dương Mộ Hiền.

Dương Mộ Hiền hoảng sợ, ném điều khiển từ xa trong tay vơ được Hứa Ái Nùng ngăn ở phía trước mình.

Hứa Ái Nùng bị chộp đến run rẩy, gắng gượng đứng lại, kêu một tiếng:” Kính Hiền?”

Dương Kính Hiền quát lên:” Tránh ra!”

Hứa Ái Nùng quay đầu nhìn thoáng qua kẻ hèn nhát sau lưng, nói:” Anh đừng có trở về một cái là ầm ĩ, có việc gì sao.”

Dương Kính Hiền ngay cả hắn cũng bưng một thể:” Cậu còn che chở cho nó?! Kỳ thi cuối kỳ cả sảnh đường màu cậu cũng thay nó giấu diếm cẩn thận đi! Có muốn tôi đây nhường cho cậu làm anh trai không?!”

Hứa Ái Nùng rất điềm đạm:” Không phải anh đã nói tôi chính là anh anh chính là tôi, tôi thấy anh bận rộn suốt ngày không có nhà, nên thuận tiện đi thay.”

Đầu Dương Kính Hiền giận đến bốc khói:” Cậu tránh ra cho tôi!”

Giày của Hứa Ái Nùng miết dẫm nát thảm lông cừu thẳng thắn nói: ” Không.”

Dương Kính Hiền tháo khuy tay áo sơ mi:” Cậu còn bao che cho nó?!” Một phen đẩy người kéo thằng nhóc kia ra.

Hứa Ái Nùng cản một cái, thân thủ nhanh nhẹn, không khách khí mắng:” Dương Kính Hiền anh mẹ nó ít điên đi, em trai anh căn bản cũng không có khiếu học hành, nhà này cũng không nhờ nó học hành để kiếm sống, anh còn không phải cổ hủ?!”

“Đang làm bộ trưởng bộ giáo dục hả?! ”

Dương Kính Hiền nói:” Tôi đánh em trai tôi không cần cậu khoa tay múa chân vào! Cút ngay cho tôi!”

Hứa Ái Nùng lạnh lùng nói:” Anh lặp lại xem!”

Rốt cuộc Dương Kính Hiền không dám nói lại, Hứa Ái Nùng há là dễ trêu chủ.

Dương Mộ Hiền thua kém Hứa Ái Nùng, núp sau lưng trấn an coi chừng, may là có chỗ dựa vững chắc.

Dương Kính Hiền giận không có chỗ hạ thủ, hất tay một cái nặng nề hừ một tiếng.

Nữ đầu bếp từ phòng ăn đi tới hỏi có dọn cơm ra không, Hứa Ái Nùng che chở Dương Mộ Hiền đi qua ăn cơm, quản gia cầm chén đũa đặt ở vị trí gia chủ, chờ Dương Kính Hiền ngồi xuống, mới đặt khăn lông ấm bên cạnh tay hắn.

Dương Mộ Hiền giống như chim sợ cành cong, vừa ăn vừa nhìn, chỉ sợ anh trai một đũa đập tới.

Hứa Ái Nùng tầm vóc thon dài hơi gầy, nhưng ăn uống luôn luôn tốt, trước giờ cũng không quan tâm Dương Kính Hiền tạo áp suất thấp, hắn vừa ăn vừa nói:” Mấy này nay nếu rảnh anh phải đến công ty một chuyến, dù sao anh cũng là ông chủ, các loại lợi nhuận cuối năm cùng hội nghị ban quản trị anh cũng phải tới chủ trì, báo cáo của tôi và kế hoạch công tác năm mới đặt ở thư phòng, chờ anh phê duyệt. Ăn cơm xong anh lập tức đi sao?!”

Dương Kính Hiền nhìn hắn dáng vẻ duyện trứ giải chân(*) nói:” Tối nay tôi ngủ ở đây.

(*) ai hiểu nó là gì cmt hiếp mi nghen ~~╮(╯_╰)╭

Hứa Ái Nùng cẩn thận dùng răng xé thịt cua nhai nhai hai cái nuốt xuống, nói: “Kế hoạch quyết toán tài vụ năm nay và phân chia lợi nhuận sau này tôi đưa cho anh, tiệc rượu “Vườn Mẫu Đơn” cảm ơn cuối năm tổ chức ở “Yến Hảo”, kế hoạch bữa tiệc mấy hôm nữa sẽ giao cho anh, khi nào anh rảnh rỗi thì làm, còn có….”

“Được rồi.” Dương Kính Hiền nhịn không được cau mày. ” Ăn cơm đi.”

Hứa Ái Nùng ăn xong hết con cua, mỉm cười với nữ đầu bếp đang bưng điểm tâm ngọt đi tới, nói:” Có tiến bộ.”

Nữ đầu bếp hạnh phúc cười nói cảm ơn tiên sinh.

Hứa Ái Nùng lau ngón tay cười với Dương Kính Hiền, nói: “Không phải là tôi không nên phá anh ăn cơm, tôi sợ không thừa dịp bây giờ nói hết, một phát lại không thấy anh, anh không muốn tôi tới tìm người ở phòng tiểu tình nhân kia báo cáo công việc đi.

Dương Kính Hiền trừng đối phương, Hứa Ái Nùng lại cắn cái thìa cười với hắn, cười là vì món ăn trong miệng quá ngon.

Dương Mộ Hiền thấy lực chú ý của đại ca đã dời đi hết, hắn cuối cùng cũng được thả lỏng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.