Tương Kính Như Tân

Chương 8



Dương Mộ Hiền thấy tờ báo giải trí nói xấu Hứa Ái Nùng, còn chưa có tan học, vội vã ra ngoài tìm người. Chạy đến dưới lầu ký túc xá, bị bảo vệ ngăn lại, nói là do ông chủ cấm, không phải nhân viên công ty không được vào. Hắn gọi điện cho Hứa Ái Nùng, gọi vài lần mới có người nhận, hắn vốn là đã nóng nảy, hiển nhiên nói chuyện cũng phát cáu:” Chuyện gì xảy ra? Ngay cả tôi cũng không cho vào!”

Hứa Ái Nùng cười khẽ:” Cậu là nhị thiếu Dương gia, cũng không phải là nhị thiếu của ‘Mộ Thượng’.”

Dương Mộ Hiền vốn muốn nói còn không phải do Dương Kính Hiền cho anh, nhưng loại thời điểm này hắn cũng không muốn cho Hứa Ái Nùng thêm rắc rối nữa, mình đến đây là để an ủi Hứa Ái Nùng mà.

Hứa Ái Nùng đeo kính ngồi trước cửa sổ chơi game, thấy người đi vào cũng chỉ liếc một cái.

Dương Mộ Hiền hỏi:” Anh không sao chứ?”

Hứa Ái Nùng ánh mắt không rời màn hình máy tính:” Không có việc gì.”

Dương Mộ Hiền vô cùng đau lòng với cái bộ dáng này của Hứa Ái Nùng:” Có việc gì anh cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ.”

Hứa Ái Nùng như trước không ngẩng đầu lên:” Cậu đừng có dính vào, kể cả hỗ trợ.” Dương Mộ Hiền tức giận giật lấy máy tính:” Vì sao anh vẫn xem tôi là trẻ con, tôi không phải trẻ con! Người khác làm được tôi cũng làm được, có thể bảo vệ anh!”

Hứa Ái Nùng bị hắn nói đến mơ hồ, vô tội chớp chớp mắt hai cái nói:” Tốt, tốt.”

Dương Mộ Hiền bị biểu tình qua loa có lệ kia làm cho nhớn nhác, tình khởi một lúc, liền nắm vạt áo Hứa Ái Nùng ném người lên giường.

Hứa Ái Nùng ngã lên giường còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu tát một cái miệng liền bị ngăn lại, Dương Mộ Hiền tuổi không tính là lớn nhưng kinh nghiệm cũng không phải ít, thủ đoạn lột quần áo cực kỳ lão luyện. Hứa Ái Nùng sau khi hết khiếp sợ, giơ tay bóp cổ Dương Mộ Hiền, Hứa Ái Nùng cùng Dương Kính Hiền đã đánh nhau vài chục năm, đối phương đè cổ mình, đây bình thường là Dương Kính Hiền ra ám chiêu, không nghĩ tới hôm nay có thể áp dụng lên người vị em trai này.

Dương Mộ Hiền bị ép phải buông, sắc mặt bị kìm đến xanh tím.

Hứa Ái Nùng đạp hắn ra, lau chút nước bọt trên môi mắng:” Đồ hỗn hào!”

Dương Mộ Hiền đau thương hỏi:” Vì sao tôi không được?!”

Hứa Ái Nùng sắc mặt lạnh lẽo:” Lần này nể mặt mũi của Dương Kính Hiền, cút ra ngoài!”

Dương Mộ Hiền vừa vào tới cửa nhà giống như con bò điên chạy lên lầu, Dương Kính Hiền ở thư phòng có một người bạn trong giới giải trí lâu năm gọi tới, hắn không có chõ cửa, liền đạp cửa xông vào đập tờ báo lên mặt bàn:” Nhìn đi!”

Dương Kính Hiền nhìn hắn, nói với đầu điện thoại bên kia:” Xin lỗi tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Dương Mộ Hiền nói:” Không phải anh rất lợi hại đi, sao không giúp hắn?!”

Dương Kính Hiền hỏi:” Làm sao cậu biết tôi không giúp hắn?”

Dương Mộ Hiền mắng:” Đều tại anh! Vốn lẽ hắn sẽ không rời nhà đi! Đều do anh mang Vân Ẩn kia vào nhà! Rác rưởi gì đều mang về! Ngủ trên giường của hắn! Ăn cái bát hắn đã dùng! Buồn nôn muốn chết!”

Dương Kính Hiền hiển nhiên không cho phép hắn làm càn như vậy, vỗ bàn một cái nói:” Tạo phản?! Ngược lại quản mày a! Cho mày ở tầng ba đọc sách, suốt ngày chui xuống tầng hai, quản không ít chuyện chẳng liên quan tới mình, mày vào đó đọc một chữ nào trong sách sao?!”

Dương Mộ Hiền chỉ vào mũi hắn:” Là anh thượng bất chính hạ tắc loạn(*)!”

(*) trên không nghiêm dưới ắt tạo phản.

Dương Kính Hiền bỗng đứng lên, vòng qua cái bàn đi bắt hắn:” Mày phản!”

Dương Mộ Hiền ẩn núp, còn không sợ chết khiêu khích:” Anh chính là cho quan phóng hoả cũng không cho dân chúng đốt đèn! Hứa Ái Nùng so với anh giỏi hơn nhiều, hắn chưa bao giờ mang những thứ rác rưởi kia về nhà! Anh là kẻ cặn bã bội tình bạc nghĩa!”

Dương Kính Hiền đạp hắn một phán ngã tới hộc tủ. Quản gia chạy vào khuyên can, nhào tới trước người Dương Mộ Hiền cầu xin:” Tiên sinh! Hắn là Mộ Hiền, là em trai ngài!”

Dương Kính Hiền nóng nảy thở gấp, yên tĩnh một chút trong lòng cũng bắt đầu thấy hối hận, xoay người nói:” Kêu Vương Hàn tới xem nó một chút!”

Dương Mộ Hiền mắng hắn một câu:” Anh sẽ không chiếm được hắn! Sẽ có kẻ tốt hơn với hắn!”

Dương Kính Hiền một lát xoay người lại mãnh như muốn ăn thịt người. Quản gia vội vàng che miệng Dương Mộ Hiền, tiểu tổ tông này muốn chết a.

Dương Kính Hiền cuối cùng vẫn là cầm cái điện thoại bị quăng ở cửa ngoài gọi điện.

Kỳ thực Hứa Ái Nùng cũng không muốn ở trong nhà quá lâu, hắn chỉ hơi mệt một chút, muốn tìm cái cớ nghỉ ngơi mấy ngày. Hắn nghĩ nếu đến cuối tuần mà lời đồn đại kia còn không có dấu hiệu dừng lại, liền tự thân đi tìm chủ biên tờ báo, dù sao hai bên cũng có hợp tác qua lại dài lâu, cũng không đến nỗi đem “Mộ Thượng” cười nhạo.

Hắn chuẩn bị thật tốt, cũng chưa qua mấy ngày, nữ đầu bếp mua thức ăn quay về nói, bụi cỏ gốc cây dưới lầu cũng không thấy gián điệp. Lật xem mấy tờ báo hôm nay, cũng không thất bất kỳ tin gì liên quan. Hứa Ái Nùng nghĩ thầm làm việc rất nhanh chóng a, tuy người này đã nhường chức lão tổng, nhưng thực tế hắn cắm rễ rất sâu rộng trong vòng giải trí. Huống hồ bàn về ngoại giao, hắn lại càng thành thạo hơn một chút.

Hứa Ái Nùng chờ người nọ gọi điện tới hỏi thăm ân cần nhân tiện tranh công, trước nay toàn là như vậy, mình tạm thời không giải quyết được phiền phức hắn sẽ nhảy vào giải quyết, lập tức quấy rầy cứng rắn quấn tới chỗ hắn khoe công, căn bản không cần quản kẻ khác có cần sự giúp đỡ hay không, Hứa Ái Nùng vô cùng bất mãn Dương Kính Hiền dùng mọi thủ đoạn ép buộc mình nói yêu hắn. Vẫn còn nhớ thật rõ nhiều năm trước Dương Kính Hiền có một tiểu Nam, vô ý thấy bọn họ hôn môi nồng nhiệt trong thang máy, đứa bé kia hai mắt đẫm lệ hỏi Dương Kính Hiền mình là ai, Dương Kính Hiền đang suy nghĩ, phiền phức, trực tiếp nói, là người đàn ông của tôi.

Loại cảm giác này vô cùng sảng khoái, chỉ là sau này sẽ không có cơ hội làm chuyện như vậy, vì ai cũng biết quan hệ của bọn họ nên sẽ không có người ngu chạy đi hỏi Dương Kính Hiền Hứa Ái Nùng là ai.

Trái lại Dương Kính Hiền mùi vị ưa thích nhiều năm không đổi, chỉ thích trẻ vị thành niên dịu dàng ngoan ngoãn, tốt nhất là mười tám mười chín tuổi, năm đó mình chính là vì ở tuổi này bị Dương Kính Hiền chọn trúng.

Hứa Ái Nùng có chút không nhớ nổi hắn mười tám mười chín tuổi là cái bộ dáng gì, hắn vô cùng kinh ngạc mình già nhanh như vậy, đều đã bắt đầu đãng trí.

Hắn chờ Dương Kính Hiền gọi tới, không nghĩ tới chờ cũng không có điện thoại. Hắn vừa tới “Mộ Thượng” làm, Suzanne liền nói cho hắn biết, Dương tổng mới ra mắt nhóm “Vân Thượng” bên trong toàn là bé trai đẹp mắt nhất là Lâm Hải, có nhà báo thấy bọn họ vào quán rượu cùng nhau.

Hứa Ái Nùng mặt vô biểu tình ồ một tiếng, chạy đến cửa văn phòng, quay đầu lại nói với Suzanne: “Cô hãy đi nói rõ với Lâm Hải, ‘Mộ Thượng’ đã sớm hết thời của Dương Kính Hiền làm chủ, thói sống này tuyệt đối không được dung túng phát sinh! Công ty và Dương Kính Hiền, hắn chỉ có thể chọn một!”

Suzanne liền vội vàng gật đầu:” Nga, được!”

Hứa Ái Nùng giận dữ đóng cửa, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khí lực của mình đều giống như bị rút sạch, hắn dựa vào cánh cửa thật lâu không động đậy.

“Mộ Thượng” đầu tư tiểu khu biệt thự “Ái Nùng Tiểu Trúc” cuối xuân sẽ hoàn thành, tuy mấy lần gặp khó khăn về tài chính, nhưng phía ngân hàng đều giải quyết suôn sẻ, Hứa Ái Nùng cảm thấy mình vận khí tốt, dự định đi cảm ơn người ta, đương nhiên chuyện này phải âm thầm mà làm.

Có thể công khai ăn cơm cùng với Lưu Tranh, hai người từ khi thông gian chưa thực hiện được sau đó trái lại một mình ăn cơm, vẫn ở chỗ cũ trước kia, dù sao cũng không phải thiếu niên, xấu hổ đã qua cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí dùng cơm.

Lưu Tranh hỏi Hứa Ái Nùng:” Có người rồi sao?”

Hứa Ái Nùng thẳng thắn lắc đầu, cười cười, tập trung cắt miếng bò.

Lưu Tranh rất xúc động:” Trái lại cậu vẫn chung tình, Dương Kính Hiền kia thế mà gặp vận đỏ.”

Hứa Ái Nùng nói:”Tôi chỉ là không gặp được người thích hợp.”

” Vậy bình thường giải quyết như thế nào?”

“…. Lầu dưới.”

“Lầu dưới?”

“Ừm, dưới lầu tôi bao một MB, mặt hàng cũng không tệ.”

Lưu Tranh dở khóc dở cười:” Tại sao đường đường là lão tổng “Mộ Thượng” lại chán nản đi bao trai bên ngoài?”

Hứa Ái Nùng uốn nắn lại:” Trước tiên tư tưởng này của anh là có vấn đề, chuyện này mà là quan trọng nhất? Chính mình được thoải mái, chuyên nghiệp khẳng định so với nghiệp dư thích hợp hơn.”

Lưu Tranh biết là hắn nói nhảm, lòng đố kỵ với Dương Kính Hiền cũng mất đi, Hứa Ái Nùng rõ ràng chính là có tính khiến phích (*), trong lòng hắn chỉ có thể theo một người, hơn nữa có ngu ngốc cũng không thay đổi, Dương Kính Hiền này rất có may mắn.

(*) bệnh sạch sẽ.

Hai người ăn cho tới khi nào xong thì thôi, Lưu Tranh thấy Dương Kính Hiền có bên cạnh là một bé trai, đang từ cửa đi vào, để người phục vụ dẫn tới chỗ ngồi. Đợi hơi lâu, Dương Kính Hiền cũng chú ý tới hắn, cùng nhau đối mặt, Dương Kính Hiền đang muốn ngồi xuống, phát hiện phía trước bóng lưng người kia có chút gai mắt.

Mắt hắn híp lại, giống như đang nghĩ có nên đi tới đó hay không, Hứa Ái Nùng phát hiện Lưu Tranh thần sắc thoải mái, quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối mặt với Dương Kính Hiền. Oan gia ngõ hẹp.

Lưu Tranh hỏi Hứa Ái Nùng:” Niềm vui mới?”

Hứa Ái Nùng lau miệng:” Đi tới chào hỏi.”

Hắn kéo Lưu Tranh đi lên phía trước:” Ôi, Dương tổng.”

Lâm Hải đứng bên cạnh kêu một tiếng ông chủ.

Hứa Ái Nùng làm như không nhìn thấy, chỉ nói chuyện với Dương Kính Hiền:” Dương tổng động tác thật nhanh a, người trước chạy án, lập tức tìm một người mới, thật đúng là tinh lực long mã.

Dương Kính Hiền cười cười, ý bảo Lâm Hải ngồi xuống, nói:” Hứa tổng khách sáo rồi.”

Lưu Tranh âm thầm ra sức kéo Hứa Ái Nùng, cũng đi xa năm sáu thước, Hứa Ái Nùng đột nhiên xoay người trở lại. Hung hăng đấm Dương Kính Hiền một phát. Thành ra dùng sức quá mạnh mình đứng cũng không vững, một cái liền ngã vào lồng ngực đối phương.

Khay đựng ly trên bàn bị rơi xuống đất, choang một tiếng vang dội.

Dương Kính Hiền thấy Hứa Ái Nùng nói chuyện như vậy cũng biết hôm nay khó sống, quả nhiên, không quan tâm nơi bên ngoài, hạ thủ đều là hung hăng như thường, xém đánh mình tới trật hàm. Hắn ôm người không dám động, chờ Hứa Ái Nùng tự đứng dậy, ở trước mặt mọi ngưởi sửa sang lại quần áo bỏ đi.

Lưu Tranh ở một bên trợn mắt há mồm, đột nhiên cảm thấy giống như cũng chẳng phải đố kỵ Dương Kính Hiền.

Hứa Ái Nùng kìm nén quá lâu, ra khỏi cửa chính “Yến Hảo” liền kéo đi hát với uống rượu. Lưu Tranh bất đắc dĩ xả thân làm quân tử.

Hai người chọn chỗ không quá an tĩnh, vào trong Hứa Ái Nùng không nói gì liền bắt đầu rót rượu cho mình, Lưu Tranh chuẩn bị mang hắn về, hiển nhiên không dám uống nhiều, trong đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút về hai người kia, càng nghĩ càng buồn bực. Hứa Ái Nùng thực không biết nhiều chuyện, ví dụ như số tiền vay ngân hàng đã vượt quá phạm vi có thể, là Dương Kính Hiền đi ngoại giao, còn không nói cho Hứa Ái Nùng biết. Hứa Ái Nùng có một biến động nhỏ Dương Kính Hiền chạy so với bản thân còn cấp bách hơn, tuy nói là bên ngoài là chia tay, căn bản Dương Kính Hiền vẫn còn như trước đi theo sau lưng Hứa Ái Nùng. Khi bị một đấm trước mặt người ngoài, vẫn còn giơ tay đỡ trán Hứa Ái Nùng khi ngã, thật là có chút lạ kỳ, bên ngoài rất khó đoán tính cách, còn nói trong lòng một chút cũng không quan tâm Hứa Ái Nùng, thật sự là không giống.

Bên ngoài kháo nhau chuyện hai người kia sống yên ổn nhiều năm như vậy, cũng không thèm để ý chuyện riêng của đối phương, nhưng rõ ràng Hứa Ái Nùng một đấm kia là nổi máu ghen tuông làm nũng a, nếu đây là một cô gái, còn có thể lê hoa đái vũ(*) nói câu:” Dương Kính Hiền anh bị thiên đao vạn quả, tên phụ tình!

(*) hoa lê trong mưa, tan nát tả tơi.

Lưu Tranh nghĩ hai người này thực là đùa nhau, chơi cái gì đây.

Hứa Ái Nùng uống không ít, một bàn đầy rượu, Lưu Tranh đợi hắn say mềm, nhưng Hứa Ái Nùng không nói lời nào, trên mặt nước mắt giàn giụa, cuối cùng ngã xuống, ôm bình rượu úp sấp lên bàn thiếp đi.

Lưu Tranh ngoài ý muốn, rượu là thứ không tốt, nên lúc trở về không thấy hắn uống bao nhiêu mà bắt đầu chòng ghẹo tiểu tình nhân của Dương Kính Hiền.

Hắn khiêng người vào xe, nghĩ mình là quân tử một phen đưa người về nhà, còn tiểu nhân một phen thừa dịp mà cướp sắc đi.

Hắn chọn cái sau, là nam nhân cũng đừng do dự, cơ hội phải tự mình nắm chắc, hắn dẫn người đến quán rượu.

Đối mặt với Hứa Ái Nùng say rượu không biết gì, Lưu Tranh thật là có chút không hạ thủ được, tay cởi quần áo cũng có chút phát run, vừa kích động vừa áy náy, nhưng với tính cách của Hứa Ái Nùng Lưu Tranh cảm thấy nên cho hắn dùng thuốc trợ hứng, trước phá bức tường kia trong lòng hắn rồi tính tiếp.

Kết quả vừa mới đem người cởi còn mỗi quần lót, Hứa Ái Nùng bỗng dưng tỉnh dậy, từ trên giường nhảy một phát vào phòng tắm, rất nhanh nghe thấy tiếng hắn nôn mửa.

Lưu Tranh mặt đen ngồi trong chốc lát, Hứa Ái Nùng nước mắt giàn giụa ôm bồn cầu ngồi trên mặt đất, như đứa bé.

Lưu Tranh đi tới ôm hắn:” Đứng lên, cảm lạnh giờ.”

Hứa Ái Nùng không thể đứng lên, mắng chửi ngắt quãng:” Thằng khốn… Thằng khốn…”

Lưu Tranh đành phải cầm chăn đắp lên cho hắn, ngồi ở một bên trong phòng tắm nghe hắn khóc lóc kể lể.

Hứa Ái Nùng khóc một lúc, nói:” Tôi phải về nhà, chờ quản gia gọi tới tìm, anh từ từ ăn nha.” Làm người ta động lòng còn ngồi dưới đất bất động.

Lưu Tranh thở dài, nói:” Cậu đây là tự tìm khổ a, coi như là thương hắn, Dương Kính Hiền cũng yêu cậu a, nhưng cậu xem hắn không giống trước nữa, cậu cho mình một cơ hội cũng cho tôi một cơ hội đi được không?”

Hứa Ái Nùng ngây ngốc nhìn hắn, như là nghe không hiểu.

Bên ngoài có người ấn chuông cửa, Lưu Tranh lớn giọng hỏi:” Ai hả?!”

Ngoài cửa nói:” Ngài gọi ăn khuya.”

Lưu Tranh bực tức hừ một tiếng, đi mở cửa:” Tôi không có định ăn khuya.”

Lời còn chưa nói hết, trên mặt bị phun một phát mát lạnh, cũng bị hít vào phổi không ít, trong lòng hắn cả kinh, ý thức dần dần nhạt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.