Tương Kính Như Tân

Chương 9



Nửa đêm Dương Kính Hiền nhận được điện thoại, mơ màng nghe thấy tiếng của Vân Ẩn có chút ngoài ý muốn, lại nghe nói một chút cái gì, lập tức tỉnh táo.

“Dương Kính Hiền, Hứa Ái Nùng ở trong tay tôi, anh muốn hắn bình an, đến nhà kho của nhà máy rượu ở ngoại thành tìm hắn.

Dương Kính Hiền thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, trong đầu thần tốc chuyển một cái, nói:” Để tôi nghe một chút thanh âm của hắn.”

Đầu điện thoại bên kia có một thanh âm rất nhỏ, tiếp theo là có tiếng hít thở không cam lòng, rất nông, nhưng Dương Kính Hiền biết đó chính là Hứa Ái Nùng.

Hứa Ái Nùng không chịu nói, đưa lưng về phía Lưu Tranh đang bị trói nóng nảy hướng về phía điện thoại rống:” Dương Kính Hiền!”

Điện thoại bị cúp, Dương Kính Hiền vừa mặc quần áo vừa mở két sắt lấy súng, chạy xuống lầu kêu:” Quản gia! Quản gia!”

Quản gia mặc đồ ngủ có một mũ vải nhung sừng nhọn đi ra:” Tiên sinh.”

“Dẫn người đi tới nhà kho xưởng rượu ở ngoại thành, động nhỏ đừng đánh rắn đông cỏ!”

“Đã xảy xa chuyện gì?”

“Ái Nùng bị bắt cóc!” Vừa dứt lời, người đã ở trong sân lái xe ra cửa lớn.

Quản gia cũng ngay tức khắc tỉnh táo, nghĩ rằng kẻ nào to gan dám bắt cóc chủ mẫu Dương gia, đại khác chắc là không biết ông chủ Dương gia là một kẻ mặt người dạ thú hung ác từng trải.

Vân Ẩn nói chuyện điện thoại xong thì ngồi ở góc xó ngẩn người, Lưu Tranh và Hứa Ái Nùng đưa lưng với nhau ngồi dưới đất, trong phòng rất yên tĩnh.

Lưu Tranh nỗ lực câu thông với tên bắt cóc: “Vân tiên sinh, muốn cái gì tôi cũng cho cậu.”

Vân Ẩn cười cười, nói:” Mày thật là tên vô dụng, có cạy răng Dương Kính Hiền hắn cũng không mở miệng.”

Lưu Tranh thật là bị thương tổn, nhưng lúc này cũng không có thời giờ đau đớn lại nói: “Cho nên chuyện của các người không quan hệ tới tôi, thả tôi đi, muốn gì tôi cũng cho.”

Vân Ẩn ứng với hắn, đi tới bên cạnh Hứa Ái Nùng ngồi xổm xuống, nói: “Mày hạ cổ gì vào người Dương Kính Hiền, lại thối rữa như vậy, bị mày dụ dỗ như con chó, tâm tâm niệm niệm chia tay lại đều là mày.”

Hứa Ái Nùng nói:” Mày quá đề cao tao.”

Vân Ẩn cho hắn một bạt tai, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, chuyển qua hỏi Lưu Tranh:” Tao đẹp hay nó đẹp?”

Lưu Tranh nói:” Cậu.” Trong đầu lại mắng một câu khác.

Vân Ẩn cười hừ, quát vào mặt Hứa Ái Nùng:” Nghe nói mày cũng là một trong số nghệ nhân của “Mộ Thượng” bị Dương Kính Hiền mang lên giường, hắn có thể mê mày vài chục năm, tao vô cùng muốn xem chút công phu có bao nhiêu đặc biệt của mày.”

Hắn đứng dậy, cười quỷ dị vài tiếng rồi đi ra ngoài. Lưu Tranh vừa buông lỏng muốn nói với Hứa Ái Nùng vài câu, cánh cửa lại mở ra, mấy người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi vẻ mặt dâm mỹ đi vào không nói lời nào lập tức tách hai người ra, Hứa Ái Nùng bị kéo đến xó nhà, da thịt trần trụi cọ với sàn nhà đến đỏ bừng.

Vân Ẩn ở phía sau cười đến vô hại nói:” Mày đã từng khen tao, hôm nay cũng nên cho tao xem kỹ thuật của mày tốt đến đâu đi.”

Lưu Tranh mao cốt tủng nhiên(*), gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Ái Nùng.

(*) dựng đứng lông tóc.

Hứa Ái Nùng toàn thân khẩn trương như con nhím nhưng tỏ ra không sợ hãi chút nào, nếu sợi dây thừng trói chân được tháo ra sẽ dùng lực đá tới người, phản kháng, Lưu Tranh cau mày bộ dáng gấp gáp, Hứa Ái Nùng tức giận mắng: “Con mẹ nó anh có thể đừng nhìn được không?!”

Lưu Tranh nghiêng đầu sang chỗ khác vội vàng với Vân Ẩn:” Vân Ẩn! Cậu đừng khăng khăng u mê không tỉnh, không tố cậu tội bắt cóc tôi, tìm luật sư giỏi nhất cho cậu, chuyện của Trương Vãn Tình không phải tội lớn cậu sẽ vô tội! Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa! Nghĩ thông suốt đi!”

Vân Ẩn cười nói:” Chớ khẩn trương, tôi sẽ không làm các người như thế, chờ Dương Kính Hiền tìm thấy hai người, các người liền được giải thoát, mày vẫn là khẩn cầu hắn đừng ngu như vậy, đừng đợi đến khi đem cái kho hàng này lật tung mới phát hiện các người không có ở đây.

Hứa Ái Nùng giãy dụa kịch liệt, cơ thể vốn là gầy yếu, đánh không lại mấy nam nhân bạo lực.

“… Còn rất mạnh a.”

“Đã lâu không có hưởng qua hàng loại A này….”

“Mẹ nó có dũng khí đánh lão tử!”

Lập tức có một tiếng đá nặng nề.

Vân Ẩn không mặn không nhạt nhắc nhở:” Đừng giết người a.”

Lưu Tranh không nghe thấy chút xíu thanh âm nào của Hứa Ái Nùng, hắn không dám nhìn qua, lòng như dầu sôi, Hứa Ái Nùng tâm cao khí ngạo, hắn thật hy vọng thời gian hãy dừng lại, hắn hận chính mình vô năng!

Trong lúc bất lực, bên ngoài vang lên một tiếng súng.

Vân Ẩn biến sắc, kêu:” Dừng!”

Trong phòng thoáng cái yên tĩnh lại.

Tiếng Dương Kính Hiền không xa không gần, sau tiếng súng vang trầm tĩnh nói:” Tiểu Nùng, ở chỗ nào? Trả lời tôi một tiếng!”

Hứa Ái Nùng toàn thân run rẩy, nín hết khí lực rống lên một câu: “Dương Kính Hiền mẹ anh tôi xong rồi!” Lập tức sau đó bị người tát một phát văng tới tường.

Lưu Tranh cũng bắt đầu hô:” Chúng tôi ở chỗ này!”

Vân Ẩn bình tĩnh phân phó hạ thủ: “Mang Hứa Ái Nùng đi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, cánh cửa đã bị hung hăng đá văng. Trước tiên hướng vào là mấy người lạ, sau đó là quản gia của Dương gia, cuối cùng mới là đống sát khí Dương Kính Hiền. Phòng nhỏ chứa đầy người.

Thoáng cái Dương Kính Hiền chuyển toàn bộ lực chú ý tới Hứa Ái Nùng toàn thân trần trụi ngay cả quần lót cũng bị lột sạch ở xó phòng, trên người cũng đầy vết xanh tím.

Quản gia mắt thần một cái quát lên ý ra hiệu mọi người nhắm mắt lại, hắn cũng không thể nhìn, thật nghiệp chướng, mạo phạm.

Dương Kính Hiền đi tới quỳ trên mặt đất cởi áo khoác che cho Hứa Ái Nùng, ôm hắn vừa hôn lên trán vừa mở dây thừng trói ở tay. Hứa Ái Nùng mặt tái nghiêm nghị không rên tiếng nào, dựa vào ngực Dương Kính Hiền, đến khi Dương Kính Hiền mở xong dây thừng sau đó đi sờ đuôi chuy(*) của hắn một chút.

(*) xương cụt.

Hắn run lên một cái đẩy người, Dương Kính Hiền giữ chặt, ghé sát lỗ tai hắn nói một câu: “Tôi tìm một cái lý do để không giết người.”

Lưu Tranh cách hơi xa, không nghe được họ nói gì, đợi đến khi Dương Kính Hiền đứng dậy quay đầu xem bọn hắn, hắn mới hỏi:” Sao anh tìm được nơi này.”

Ánh mắt của Dương Kính Hiền giống như băng lãnh: “Cảm ơn anh dẫn hắn đi “Yến Hảo” mướn phòng mà không phải nơi khác, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh tránh xa hắn ra!”

Cuối cùng Dương Kính Hiền đi về phía tên giặc cùng đường kia, đã từng là tiểu tình nhân ấm giường, đã từng tốn tâm tư chơi qua món đồ chơi tên Vân Ẩn.

Ánh mắt Vân Ẩn mở khinh khủng, giống như nhìn thấy ác quỷ, Dương Kính Hiền chậm rãi nói: “Tao hận nhất kẻ nào đánh chủ ý lên hắn, mày nên biết a. Mày mở điện thoại di động của tao thấy tao mỗi ngày nói với hắn câu kia, tao chưa nói qua với mày sao? Mày thấy hại Trương Vãn Tình chưa đủ sao? Còn tưởng rằng mày rất hiểu chuyện, trước mặt nhiều người như vậy cũng nên tự hảo hảo kết liễu đi, dù sao mày cũng không thoát được.”

Biểu hiện trên mặt Vân Ẩn có chút trắng xám dữ tợn:”Anh giết chết tôi là được rồi!”

Dương Kính Hiền chỉ dùng một tay bóp cổ hắn chậm rãi nhấc hắn lên:” …. Lĩnh thưởng đi.”

Hai mắt Lưu Tranh trợn to, lão Thiên a, Dương Kính Hiền muốn giết người, ở trước mắt nhiều người như vậy lại có thể không chút động tĩnh gì nhìn hắn làm như vậy!

Hứa Ái Nùng nhìn Vân Ẩn biểu hiện hấp hối đạp chân, trong lòng một hồi chán ghét:” Đủ rồi, đừng diễn nữa.”

Dương Kính Hiền đưa lưng về phía hắn:” Cậu thấy là tốt rồi.”

” Tôi nói đủ rồi!” Hắn muốn đứng lên, quản gia vội vã chạy lại đỡ, thấy tay chân hắn lạnh ngắt, vội vàng cởi áo khoác của mình trùm lên.

Dương Kính Hiền buông lỏng tay, lãnh đạm nhìn thoáng qua Vân Ẩn hai mắt trắng giã thở hổn hển, xoay người lập tức nhận người kéo vào ngực từ quản gia.

Hứa Ái Nùng đẩy hắn ra, miễn cưỡng đứng lại, hé răng nói rành mạch từng chữ:”Ai phải chết, anh mới đáng chết nhất, không có anh sẽ không có nhiều chuyện như vậy, người cần cách xa tôi nhất chính là anh!”

Hắn tập tễnh đi qua kéo Lưu Tranh, Lưu Tranh cũng vô ý thức đỡ hắn, hai người hỗ trợ nhau đi qua mặt Dương Kính Hiền.

Quản gia sốt ruột tiến lên một bước:” Hứa tiên sinh!”

Dương Kính Hiền ngăn quản gia, trầm mặc, nhìn thân ảnh của hai người biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.