Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 8



Trong số các thực tập sinh, quả thực Phỉ Thường không thuộc nhóm có sở trường nhảy.

Không phải là tự ti hay gì mà hoàn toàn kiến thức toán học thông thường.

Thân dài mét chín lăm, dang rộng hai tay thì ngót nghét hai mét, khi mọi người cùng làm một động tác ví dụ như đưa tay từ dưới lên trên, thì thời gian đưa tay lên của Phỉ Thường kiểu gì cũng chậm hơn người khác nửa giây.

Trong cuộc sống thường ngày, nếu chậm nửa giây thì chẳng ai để ý, nhưng trong một nhóm nhảy, mỗi một động tác đều yêu cầu phải đồng đều đến mức đồng nhất, cái "chậm nửa giây" của Phỉ Thường sẽ trở thành cái gậy chọc bánh xe cả nhóm, khiến cho giáo viên dạy nhảy nhận không biết bao nhiêu là gạch đá.

Phỉ Thường cũng muốn tiến bộ lắm chứ, nên thế cậu đã vô cùng chăm chỉ tập nhảy.

Nhảy theo vũ đạo của ai nhỉ??

Đương nhiên là vũ đạo của thần tượng rồi.

Thế nhảy theo vai nào của thần tượng nhở?

Đương nhiên là.... ê hê hê hê, vai có thể nhảy đôi với thần tượng rồi kiki.

Phỉ Thường đã tập nhảy bài Mê muội này không biết là bao nhiêu lần rồi.

Động tác không những thuần thục mà thậm chí còn rất dẻo.

Thanh niên to đầu cao mét chín lăm đứng trước ống kính, thể hiện sự cuốn hút của bản thân mà không hề có chút gì gọi là kiêng dè cả. Sự uyển chuyển của nữ giới và sự cứng rắn mạnh mẽ của nam giới như được hòa trộn vào làm một, từng cái đưa tay, xoay đầu đều khiến cho mọi người không thể rời mắt khỏi.

Có kỳ cục không? Đúng là kỳ cục thật.

Nhưng không phải kỳ cục theo kiểu lố bịch, ngớ ngẩn mà giống với kiểu màu sắc trộn vào nhau quá đỗi kỳ lạ và không được hài hòa cho lắm.

Có phải ai đổ thuốc nhuộm lên người thì cũng đi catwalk được đâu, còn phải nhìn xem nhan sắc mặt mũi thế nào đã chứ.

Ô may ghê, mặt Phỉ Thường rất đẹp.

Cậu ôm lấy Trần Việt Dương trong ảo tưởng.

Trong vũ đạo gốc thì phải là Trần Việt Dương ôm bạn nhảy nữ, cúi đầu làm một động tác hôn giả. Nhưng Phỉ Thường cao như cái sào, nếu mà cậu ngẩng đầu giả vờ hôn môi chùn chụt thì cứ điêu điêu kiểu gì, thế là cậu tự đổi thành nâng mũi hít hà hương thơm mái tóc của đối phương.

Đến khi nào cậu mới có thể thật sự ngửi được mùi tóc của đàn anh đây huhu.

Bài hát chẳng mấy chốc đã kết thúc, Phỉ Thường thở phì phò cúi người chào giữa phòng tập.

Phóng viên mắt chữ O mồm chữ A.

Phỉ Thường tưởng là anh ta không hài lòng.

"Không không không, cực kỳ tốt, rất rất tốt!"

Sao đứa bé này vẫn chưa debut thế? Các trang báo giải trí nóng lòng muốn xem cậu thống trị hotsearch lắm rồi.

Sau khi phóng viên đi, Phỉ Thường cả người đầy mùi mồ hôi hôi rình, muốn đi tắm.

Ở trong khu phòng tập này có dãy nhà tắm, để tiện cho mọi người tập luyện xong có thể tắm rửa sạch sẽ.

Khu nhà tắm được chia làm hai gian, bên ngoài thì là phòng thay đồ, bên trong thì là phòng tắm. Gian phòng tắm gồm các phòng đơn, được che bằng tấm kính đã dán lớp kính mờ, không chỉ đảm bảo không gian riêng tư cho mọi người mà mỗi phòng đơn còn được trang bị các đồ dùng vệ sinh cơ bản, Phỉ Thường chỉ cần chuẩn bị đúng một cái khăn tắm là được.

Phỉ Thường ở trong phòng thay đồ, cởi sạch quần áo.

Hươu cao cổ lớn thả rông bé hươu cao cổ nhà mình, sải chân bước đến phòng tắm.

Bây giờ là buổi chiều, phòng tắm gần như là chẳng có ai hết. Chỉ có duy nhất một gian là có tiếng nước chảy.

Lúc Phỉ Thường đi qua thì vừa hay tiếng nước phòng tắm đơn dán kính mờ kia cũng ngừng.

Giây tiếp theo, cửa kính được mở ra.

Hơi nước bốc ra, làn hơi dày đặc cuốn lấy một bóng người, va vào tầm mắt của Phỉ Thường.

Là đàn anh.

Là Trần Việt Dương.

Người thanh niên đã trút bỏ lớp vỏ bọc quyến rũ gợi cảm, giờ đây tràn ngập sự sảng khoái, tươi mát.

Nước nóng khiến cho cả người anh thoáng ửng hồng, mái tóc không còn được vuốt ngược lên nữa, nhẹ rủ xuống trán khiến cho nhìn anh còn trẻ hơn tuổi thật thêm một chút nữa.

Những giọt nước vẫn chưa được lau khô nhẹ lăn xuống gò má anh, hôn lên xương quai xanh, liếm đến khuôn ngực ửng hồng, cuối cùng là đi theo tuyến nhân ngư, thấm vào cái khăn tắm trắng tinh cuốn quanh hông.

——Má ôi bình tĩnh đi!!!!

Con hươu cao cổ trong Phỉ Thường như bị tiêm cho liều thuốc kích thích.

——Đàn anh tựa như đóa hoa sen kiều diễm chồi lên mặt nước vậy huhuhu???

Trần Việt Dương cười.

Không có đường kẻ mắt mỹ lệ, không có lớp trang điểm tinh xảo, không có lớp filter lấp lánh ánh sao mai, hình ảnh anh hiện lên vô cùng trong sáng, trong sáng đến gần như là trong suốt.

Anh đánh giá Phỉ Thường một lượt, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, không chút e dè, không hề che đậy.

"Đi tắm à?" Trần Việt Dương hỏi.

Phỉ Thường lắp bắp: "Vầng vâng vâng vầng vâng......."

Trần Việt Dương hất đầu về phía phòng tắm sau lưng mình: "Dùng phòng này đi, anh vừa tắm xong đấy, bên trong vẫn còn ấm."

Phỉ Thường cũng không biết nghĩ đến cái gì, cuống cuồng lấy khăn tắm che bé hươu cao cổ nhà mình đi.

"Cảm cảm cảm cảm cảm ơn anh......"

Hươu cao cổ đi cùng tay cùng chân, lách qua người linh dương Tây Tạng, cứng đờ đi vào phòng tắm vẫn còn tỏa hơi nước ấm áp kia.

"Đợi đã." Trần Việt Dương quay người lại.

"Dạ?"

"Đừng dùng dầu gội Rejoice 9 tệ công ty phát cho, chất tóc của em cũng giống của anh, em dùng dầu gội của anh đi."

"Vâng ạ......"

Phỉ Thường nhận chai dầu gội như thể đón lấy thánh chỉ.

Cậu liếc nhìn chai dầu gội, toàn là tiếng Anh, nhìn hổng hiểu luôn á.

Đồ mà đàn anh dùng, chắc chắn là rất đắt tiền!

Cánh cửa kính mờ đóng lại, cắt đứt tầm nhìn của hai người.

Phỉ Thường mở vòi hoa sen xả xuống cho đầu mình ướt sũng.

Sau đó thành kính mở nắp chai dầu gội ra, thành kính bóp dầu gội ra tay, thành kính xoa tạo bọt, thành kính cho lên đầu.

Là mùi của đàn anh!

Từng cọng tóc đầu thấm đẫm mùi của đàn anh!

Phỉ Thường chỉ ngửi mùi hương trên người mình cùng một mùi với đàn anh thôi, cậu đã muốn tự mình đè mình luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.