Tướng Môn Độc Hậu

Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay



Kinh Sở Sở và Thẩm Diệu cùng ra ngoài, đến lúc về một trước một sau, việc này cả Thẩm phủ không ai chú ý. Tối nay, Thẩm Diệu phá lệ bước vào viện của Thẩm lão phu nhân, tìm Kinh Sở Sở nói chuyện.

Kinh Sở Sở đang đùa nghịch một món trang sức trên bàn, đó là một vòng tay bằng ngọc sáng đến chói mắt, ngọc kia trong suốt như pha lê, cho thấy tỷ lệ vô cùng tốt. Vòng ngọc này giá thấp nhất cũng phải một trăm lượng bạc, bản thân Kinh Sở Sở chắc chắn không mua nổi, hôm nay Thẩm Diệu đến cửa hàng, cũng mua cho Kinh Sở Sở vài món trang sức, nhưng trong đó không có vòng ngọc này.

Thẩm Diệu vừa vào phòng đã nhìn chằm chằm vòng ngọc kia, Kinh Sở Sở hoảng sợ, vội vàng luống cuống tay chân đem nó bỏ vào trong hộp. Thẩm Diệu mỉm cười nói: “Biểu tỷ, vòng ngọc kia thoạt nhìn rất bất phàm nha.”

Kinh Sở Sở nhỏ giọng hỏi: “Ngũ biểu muội biết vòng tay này sao?”

“Từng gặp một chiếc tương tự, đây là hàng ngoại quốc, nhưng tỷ lệ chiếc vòng kia cũng không tốt như chiếc này, lúc trước hỏi giá đã là năm trăm lượng bạc, chiếc vòng này của biểu tỷ, giá thấp nhất cũng phải một ngàn lượng.” Thẩm Diệu thuận miệng bịa chuyện, vòng ngọc kia đúng là quý giá, nhưng cũng không đến một ngàn lượng bạc trắng, bất quá với mắt nhìn hàng của Kinh Sở Sở, cho dù Thẩm Diệu khoa trương thì Kinh Sở Sở cũng sẽ không dám nghi ngờ.

“Nhưng mà biểu tỷ, vòng ngọc này trân quý như thế, ngươi từ đâu mà có?” Thẩm Diệu hỏi: “Lúc trước cũng chưa từng thấy ngươi đeo a.”

“Là... Là một vị bằng hữu tặng ta.” Kinh Sở Sở thấp giọng nói.

Mắt Thẩm Diệu lóe lên. Tôn Tài Nam dỗ nữ nhân vui vẻ không chỉ bằng bộ dạng đẹp mắt, hoa ngôn xảo ngữ, hắn cũng chịu bỏ tiền. Nếu không kiếp trước thê tử của phó tướng Thẩm Khâu là Kinh Sở Sở cũng không đến nỗi hồng hạnh xuất tường. Cũng chả trách, lần đầu gặp mặt đã hào phóng như thế, đối với người có tầm nhìn hạn hẹp như Kinh Sở Sở, muốn không động tâm cũng khó.

“Vị bằng hữu này đối với biểu tỷ nhất định rất tốt.” Thẩm Diệu nói.

Kinh Sở Sở đỏ mặt, lái câu chuyện sang hướng khác: “Ngũ biểu muội đến có việc gì?”

Thẩm Diệu chậm rãi sửa sang lại quần áo, rồi nói: “Nghe nói hôm nay có người đưa biểu tỷ trở về?”

“Ta… ta gặp một vị công tử hảo tâm.” Kinh Sở Sở có chút chấn kinh nói: “Hắn cũng có ý tốt, ta không tiện từ chối, nhưng chúng ta vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi.”

“Biểu tỷ đừng khẩn trương,” Thẩm Diệu mỉm cười: “Biểu tỷ có biết người nọ là ai không?”

Kinh Sở Sở sửng sốt:“Là ai?”

“Là Tôn Tài Nam, con trai duy nhất của Lại bộ Thượng thư Tôn Thiên Chính.” Thẩm Diệu nói.

Kinh Sở Sở nhìn Thẩm Diệu, há hốc miệng vì kinh ngạc.

Thẩm Diệu cười lạnh, Tôn Thiên Chính quản giáo Tôn Tài Nam rất nghiêm, hắn đi xung quanh dụ dỗ nữ nhân nhưng rất ít khi bộc lộ thân phận của mình, trừ khi có ý muốn đem cô gái ấy nhét vào phủ làm cơ thiếp. Đối với Kinh Sở Sở, chắc chắn hắn chưa nói ra thân phận của mình. Kinh Sở Sở có lẽ chỉ nghĩ hắn là cậu ấm của một gia đình phú quý nào đó, nay biết được thân phận thật sự của Tôn Tài Nam, với tính tình thấy người sang bắt quàng làm họ của Kinh Sở Sở, nàng ấy sẽ bỏ qua sao?

“Chắc biểu tỷ cũng biết, Lại bộ Thượng thư là chức quan rất lớn nhỉ.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Phủ đệ ngài ấy so với nhà chúng ta còn to lớn hơn. Quan trọng nhất là, Tôn đại nhân chỉ có một đứa con duy nhất là Tôn công tử, thân phận hắn cao quý như vậy, sao lại đưa biểu tỷ về phủ, chẳng lẽ...” Thẩm Diệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn thích biểu tỷ rồi?”

“Ngũ biểu muội đừng nói bậy.” Kinh Sở Sở vội vàng phản bác, nhưng hai gò má nhanh chóng đỏ bừng, ánh mắt trở nên mơ hồ. Lời Thẩm Diệu nói làm lòng nàng gợn sóng. Nàng thấp giọng: “Ta và Tôn công tử trong sạch.”

“Ta không nói các ngươi có cái gì nha.” Thẩm Diệu cười nói: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, biểu tỷ sinh xinh đẹp, có vương tôn công tử để ý là chuyện tất nhiên. Nhưng Tôn công tử đúng là đối tượng tốt, dáng vẻ đẹp, gia thế lớn, nếu ai có thể làm thê tử của hắn, thì chính là chủ mẫu tương lai của phủ Thượng thư rồi, dù sao Tôn đại nhân chỉ có một người con trai này.”

Kinh Sở Sở mím môi, không nói chuyện. Thẩm Diệu đứng dậy, cười nói:“Ta chỉ đến đây hỏi thăm một chút, những lời ta nói biểu tỷ cũng đừng để trong lòng, việc trên đời này đều phải dựa vào duyên phận. Nếu thật sự hai người có duyên, ngày sau thế nào không ai nói trước được, nếu lời của ta hôm nay thành sự thật thì biểu tỷ có thể ở lại kinh thành cả đời rồi.” Nói xong câu này, Thẩm Diệu xoay người bước ra ngoài.

Kinh Sở Sở ngồi một mình trong phòng, theo bản năng cầm lấy chiếc vòng ngọc bóng loáng trong hộp, tay nâng niu ve vuốt. Nàng chưa từng nghĩ tới Tôn Tài Nam lại là con trai của Lại bộ Thượng thư, về phần vì sao hắn phải giấu diếm thân phận của mình, nàng nghĩ có lẽ giống như trong kịch hay viết, hắn sợ nàng tiếp nhận hắn vì gia thế, như vậy có thể nói hắn thật tâm với nàng hay không? Nếu không thật tâm vì sao vừa gặp đã tặng nàng vòng tay trị giá ngàn lượng.

Bình tĩnh nhìn nhận, Kinh Sở Sở là cô gái nghèo, gia thế thấp, mặc dù ở Tô Châu có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nếu đem so sánh với Tôn Tài Nam, bọn họ giống như đang chơi trò trẻ con. Càng nhận thức kinh thành phồn hoa, nàng càng không muốn rời khỏi nơi này, câu nói cuối cùng của Thẩm Diệu đã nói ra ham muốn của nàng, nếu có thể gả cho Tôn Tài Nam nàng có thể ở lại Định kinh cả đời.

Nhưng còn... Thẩm lão phu nhân thì sao?



Vừa ra đến sân viện, Thẩm Diệu đã gặp Kinh Quan Sinh. Hắn nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, cười nói: “Biểu muội tới thăm Sở Sở sao?”

Thẩm Diệu gật đầu.

“Biểu muội và Sở Sở càng ngày càng thân thân thiết, thật sự đáng mừng.” Kinh Quan Sinh muốn tiến đến gần, nhưng Kinh Trập và Cốc Vũ đề phòng hắn đã chắn ngang phía trước, Kinh Quan Sinh tự cho là người có học, cũng không tiện bước tiếp.

“Bình thường thôi, đều là người một nhà.” Thẩm Diệu mỉm cười, không nhìn Kinh Quan Sinh mà nhấc chân rời đi.

Cốc Vũ nhỏ giọng hỏi:“Tiểu thư muốn làm mai biểu tiểu thư với Tôn công tử à?” Vừa rồi Thẩm Diệu luôn miệng nói Tôn Tài Nam tốt, mấy nha hoàn nghe được đều cảm thấy quỷ dị, cảm thấy hôm nay Thẩm Diệu giống hệt một bà mối chuyên nghiệp.

“Có bao giờ người thấy ta tốt như vậy chưa?” Gương mặt Thẩm Diệu không chút thay đổi nói.

“Vậy thì vì sao...” Cốc Vũ càng khó hiểu.

“Làm cho tâm nàng bấn loạn a,” Thẩm Diệu cười nhẹ: “Lão phu nhân và biểu tỷ đứng cùng một phe, quan hệ sẽ trở nên mật thiết, nhưng nếu hai người không còn cùng một mục đích, các ngươi đoán xem kết quả sẽ thế nào?” 

Kinh Trập vọt miệng đáp: “Chó cắn chó!” Nói xong nàng lập tức lập tức phản ứng, bối rối giải thích: “Nô tỳ… nô tỳ không có ý nói bọn họ là chó. Nô tỳ… nô tỳ không học vấn...”

“Ngươi nói không sai.” Thẩm Diệu nói: “Chó cắn chó câu này dùng rất đúng. Kinh Trập, mấy ngày này ngươi hãy thường xuyên đến Vinh Cảnh đường tạo quan hệ thật tốt với Phúc Nhi.”

“Phúc Nhi?” Kinh Trập sửng sốt.

“Lão phu nhân muốn gả nàng cho tên chột mắt, con trai của quản sự trong viện.” Thẩm Diệu nói: “Phúc Nhi không muốn đi.”

“Trời ạ!” Kinh Trập thốt lên: “Phúc Nhi từ nhỏ đã đi theo bên người lão phu nhân, sao lão phu nhân nỡ lòng...” Dù là nuôi mèo nuôi chó cũng có vài phần cảm tình, tại sao đang yên lành lại có thể đem một cô gái đẹp đẽ trẻ trung gả cho một tên chột mắt? Phúc Nhi làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận, tuy rằng tính tình hơi hung dữ nhưng đối với Thẩm lão phu nhân luôn trung thành và tận tâm.

“Hàng năm Thẩm lão phu nhân được quản sự chia huê lợi từ ruộng đồng, tất nhiên muốn kéo gần quan hệ. Không muốn ra bạc, thì phải ra người. Muốn trách thì trách Phúc Nhi mệnh không tốt mà bề ngoài lại quá tốt.”

“Tiểu thư muốn giúp Phúc Nhi?” Cốc Vũ thận trọng hỏi, trong lòng có cảm giác cổ quái, trước giờ Thẩm Diệu không để ý chuyện ở Vinh Cảnh đường, nàng cũng không phải người có tâm địa Bồ Tát, Cốc Vũ cảm thấy có rất ít khả năng nàng ra tay giúp đỡ Phúc Nhi.

“Đương nhiên là giúp.” Thẩm Diệu nhàn nhã nói: “Mỗi một sai lầm của lão phu nhân, đều là cơ hội của chúng ta.”

“Tiểu thư muốn mua chuộc Phúc Nhi?” Kinh Trập hỏi: “Nhưng Phúc Nhi đồng ý sao? Phúc Nhi trước giờ vẫn rất trung thành a.”

“Lòng trung thành không được hồi báo xứng đáng, khi phản bội mới gây ra được vết thương lớn. Nuôi một con chó bên người, lúc nó điên lên, nó sẽ cắn ngay vào chỗ yếu hại của chủ nhân.” Thẩm Diệu thản nhiên nói.

...

Những ngày này, Thẩm phủ sóng êm gió lặng, Kinh Sở Sở không còn thường xuyên lắc lư ở Tây viện nữa, mà chuyển sang xuất môn dạo phố, bảo là muốn xem hết náo nhiệt ở kinh thành. Tất nhiên không có ai cản trở nàng, người ở Tây viện còn ước gì Kinh Sở Sở mỗi ngày đều ra ngoài, để bọn họ có thể lơi lỏng việc canh chừng.

Theo thời gian, quần áo trang sức của Kinh Sở Sở ngày càng phú quý. Thẩm lão phu nhân tuy có cho bạc hai huynh muội bọn họ, nhưng tính nàng vốn keo kiệt, nên cũng không cho nhiều. Sự thay đổi của Kinh Sở Sở làm Thẩm Nguyệt cũng ngạc nhiên, nhưng mỗi khi hỏi đến, Sở Sở đều nói bạc từ nhà mang theo. Ngay cả Kinh Quan Sinh cột sống cũng thẳng lên, bạc thưởng cho hạ nhân ở Thẩm phủ nhiều hơn trước.

Mọi người đều nói bởi vì hai huynh muội bọn họ đã vào kinh thành, ánh mắt mở rộng, thói quen của nhà nghèo mất dần, càng ngày càng giống người Định kinh.

Huynh muội bọn họ sống thoải mái, thì có người khác lại không thoải mái. Bên trong Vinh Cảnh đường, Thẩm lão phu nhân nhìn Kinh Sở Sở đang đứng trước mặt, ánh mắt như rắn độc: “Sở Sở, gần đây ngươi thế nào a, đến Định kinh có chỗ nào chưa quen không?”

“Hồi bẩm lão phu nhân, Sở Sở sống rất tốt.” Kinh Sở Sở nói.

“Ngươi sống tốt như vậy, thế gói thuốc ta đưa cho ngươi, vì sao đến giờ vẫn chưa dùng?” Ánh mắt hình tam giác của Thẩm lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Kinh Sở Sở, giọng điệu nặng nề, nếu là người nhát gan, chắc chắn sẽ bị bộ dạng hung ác này dọa khóc.

Kinh Sở Sở cúi đầu, bình tĩnh nói: “Lão phu nhân, ngay cả đến gần biểu ca Sở Sở cũng không có cơ hội, làm sao ra tay được.”

Thẩm lão phu nhân đã đưa một gói thuốc cho Kinh Sở Sở từ rất sớm, dạy nàng khi tìm được cơ hội thì cho Thẩm Khâu uống vào, không ngờ đã nhiều ngày trôi qua, Kinh Sở Sở không hề ra tay, Thẩm phủ vẫn không có động tĩnh.

“Ngươi cả ngày lắc lư ở bên ngoài, tối mịt mới về phủ, nếu tìm được cơ hội thì đúng là kỳ quái.” Thẩm lão phu nhân cười lạnh nói: “Sở Sở, việc này ngươi muốn làm hay không muốn làm? Nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép buộc.”

“Việc này Sở Sở tình nguyện.” Kinh Sở Sở vội vàng nói. Mấy ngày nay nàng đều hẹn hò với Tôn Tài Nam ở bên ngoài, nàng giả vờ không biết gia thế của hắn, Tôn Tài Nam đối với nàng dịu dàng săn sóc, tặng nàng hết quần áo rồi đến trang sức, những chuyện này làm nàng do dự. So với Thẩm Khâu sắp đi vùng Tây Bắc lạnh lẽo hoang vu thì làm vợ Tôn Tài Nam tất nhiên sẽ được an nhàn hơn. Nhưng Tôn Tài Nam có đồng ý cưới nàng làm chính thê hay không nàng còn chưa biết. Đến giờ này Kinh Sở Sở vẫn giữ mình trong sạch, nàng biết nam nhân có một chứng bệnh, muốn giữ chân họ thì phải làm cho họ nhìn được nhưng sờ không được, sờ được nhưng không ăn được, ăn được rồi thì ăn mãi vẫn không đủ no, với cách làm như vậy quả thật nàng đã làm cho Tôn Tài Nam mê đắm đến thần hồn điên đảo, nhưng Tôn Tài Nam thân phận cao quý, nàng chỉ là một người không gia thế, dù Tôn Tài Nam thích nàng đến mấy thì Tôn Thiên Chính cũng sẽ không đồng ý, bảo nàng làm thiếp nàng lại không muốn.

Cho nên Kinh Sở Sở do dự, Thẩm lão phu nhân cam đoan nếu việc thành nàng có thể trở thành chính thê của Thẩm Khâu, nhưng Tôn Tài Nam đối với nàng dịu dàng hào phóng. Lòng người luôn tham lam, được voi đòi tiên, ăn trong bát lại nhìn trong nồi, vì thế Kinh Sở Sở chần chừ, không phục thuốc Thẩm Khâu.

Nàng hành động chậm chạp, Thẩm lão phu nhân nóng nảy, nên hôm nay tìm nàng chất vấn.

“Nếu ngươi tình nguyện, sao lại chậm chạp không động thủ?” Thẩm lão phu nhân hỏi.

“Sở Sở... Sở Sở muốn tìm một cơ hội thật tốt, đảm bảo chắc chắn thành công mới làm, hộ vệ ở Tây viện phòng thủ rất chặt chẽ, Sở Sở e nếu việc không thành sẽ đánh rắn động cỏ.”

“Sở Sở, ta luôn tin tưởng ngươi.” Thẩm lão phu nhân chậm rãi nói: “Nhưng nếu ngươi cứ thế này, ta sẽ thất vọng. Cứ mãi tính gần tính xa, ngươi nhát gan như vậy, ngày sau chỉ sợ khó làm được việc lớn.”

Kinh Sở Sở cúi đầu.

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng một cái, có chút chán ghét, nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Kinh Sở Sở lui ra.

Chờ khi Kinh Sở Sở đi rồi, Thẩm lão phu nhân ném chén trà trước mặt, giận dữ nói: “Đúng là thứ không lên nổi mặt bàn!”

Ma ma Trương gọi một nha hoàn vào thu dọn mảnh chén vỡ, rồi nhẹ giọng an ủi: “Lão phu nhân không cần nóng vội, biểu tiểu thư có chút nhát gan, tiểu thư khuê các muốn làm loại chuyện này, tất nhiên có vài phần e ngại.”

“Sao ta có thể không nóng vội?” Thẩm lão phu nhân hổn hển nói: “Viên nhi hôm qua đã nói, gần đây lão đại gặp ai cũng hỏi thăm những tiểu thư nhà quan để giới thiệu cho Thẩm Khâu, nếu thật sự định ra, sau này dù việc thành thì cũng đã muộn. Ta thấy Kinh Sở Sở kia có dã tâm nên định thúc đẩy một phen, ai ngờ nàng là bùn nhão không trét nỗi tường!”

Ma ma Trương vỗ ngực thuận khí cho Thẩm lão phu nhân rồi nói: “Tuổi của biểu tiểu thư vẫn còn nhỏ mà. Hơn nữa lời nàng nói cũng có đạo lý, hiện giờ một nhà đại lão gia đề phòng cẩn thận, làm không tốt sẽ đánh rắn động cỏ, nếu họ hoàn toàn xé rách mặt chỉ tổ hỏng việc.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Thẩm lão phu nhân tức giận nói: “Thời gian gấp gáp, nha đầu kia lại không chịu động thủ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Thẩm Khâu hứa hôn với một tiểu thư nhà cao cửa rộng hay sao?”

“Lão phu nhân,” Ma maTrương trầm ngâm một chút: “Biểu tiểu thư dù sao cũng trẻ người non dạ, chuyện này để nàng làm có vài phần mạo hiểm, chi bằng chúng ta cho người đến làm?”

“Người của chúng ta?”

“Đúng vậy.” Ma ma Trương nói: “Người của chúng ta làm việc, tất nhiên sẽ chu toàn hơn so với biểu tiểu thư, đến lúc đó nếu có xảy ra vấn đề gì, cũng có thể đảm bảo đường lui cho biểu tiểu thư chờ dịp khác. Nói thì nói vậy nhưng lão nô nghĩ không có chuyện gì đâu, chúng ta đã làm nhiều lần rồi, dễ như trở bàn tay ấy mà.”

Ánh mắt Thẩm lão phu nhân nhúc nhích, trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói: “Ngươi nói không sai, nếu kia nha đầu không dám động thủ, thì để chúng ta giúp nàng một phen. Cho gọi Hỉ Nhi, Phúc Nhi vào đây.”

...

Những việc xảy ra ở Vinh Cảnh đường hôm nay, có lẽ không ai biết, nhưng cũng có thể có người biết mà không nói ra, đó lại là chuyện khác. Nhìn bề ngoài, mọi chuyện vẫn diễn ra theo hướng tự nhiên.

Hôm nay, lúc ra ngoài trở về, Thẩm Diệu gặp được Thẩm Viên.

Từ khi huynh muội Kinh Sở Sở vào Thẩm phủ, không biết Thẩm Viên bận rộn việc gì mà suốt ngày không thấy mặt. Có thể là đang tìm cách vãn hồi mặt mũi tại Định kinh sau sự việc của Thẩm Thanh. Thẩm Quý nghĩ Thẩm Viên vì chuyện của Nhiệm Uyển Vân mà tránh mặt hắn nên không vui, cả hai cãi nhau vài lần. Nhưng sau đó vẫn không có gì thay đổi, Thẩm Viên dường như mất hút, không ngờ hôm nay vô tình gặp được.

Nhìn thấy Thẩm Diệu, Thẩm Khâu đi chậm lại chờ nàng: “Ngũ muội.”

“Nhị ca.”

“Nghe nói gần đây Ngũ muội qua lại rất thân thiết với biểu đệ, biểu muội,” Thẩm Viên cười nói: “Vừa từ chỗ biểu đệ trở về sao?” Hắn cố tình nhắc tới một mình Kinh Quan Sinh, dường như ám chỉ Thẩm Diệu và Kinh Quan Sinh có gì mờ ám. Bạch Lộ và Sương Giáng nghe vậy nhăn mày, rõ ràng lời Thẩm Viên nói đầy ý bôi nhọ.

Thẩm Diệu nhìn lướt qua Thẩm Viên, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Nhị ca vừa từ chỗ Nhị thẩm về sao? Nghe nói gần đây chứng bệnh của Nhị thẩm đã thuyên giảm, sắp tốt hơn rồi đúng không?” Đã rất lâu Nhiệm Uyển Vân không lộ diện, chuyện ở Nhị phòng đều giao cho Vạn di nương, dù Thẩm lão phu nhân từ trước đến nay luôn chán ghét Vạn di nương cũng không có ý kiến, mọi người đều biết Nhiệm Uyển Vân muốn khôi phục phong thái trước đây là điều không thể. Nhà mẹ đẻ Nhiệm Uyển Vân là thương gia, có bạc nhưng không quyền thế, dù có lòng cũng chẳng giúp được gì.

Thẩm Viên dừng một chút, đánh giá nàng rồi cười nói: “Ngũ muội thoạt nhìn khí sắc rất tốt, có phải sắp có chuyện gì vui không?”

Từ khi vợ chồng Thẩm Tín trở về, mỗi ngày Thẩm Khâu đều thay đổi biện pháp lấy lòng Thẩm Diệu, làm nàng vui vẻ. Hiện tại Thẩm Diệu không còn là một tiểu nha đầu chất phát nhạt nhẽo nữa, khí chất của nàng biến đổi rất nhiều, người nhìn cũng đẹp hơn trước, dù có đứng phía sau người khác cũng rất nổi bật.

“Ta làm sao mà có chuyện vui chứ, ta thấy Nhị ca dạo này bề bộn công việc, có lẽ chuyện tốt sắp đến với ngươi rồi.” Thẩm Diệu đáp.

Nghe vậy, Thẩm Viên trưng ra một vẻ mặt thoải mái. Hắn nói: “Vậy sao? Bị nhìn ra rồi à? Thời gian trước Nhị ca toàn gặp chuyện xui xẻo, nhưng mà hiện tại Nhị ca đang nghĩ cách xua tan những việc đó, sự tình thuận lợi nên trong lòng vui vẻ a.” Hắn nhìn Thẩm Diệu thật sâu: “Dù sao Ngũ muội cũng đừng xem nhẹ chính mình, việc tốt của muội sẽ đến nhanh thôi.”

Thẩm Diệu không đáp. Thẩm Viên liền nói: “Ta còn có việc, không nói nhiều với muội nữa, cáo từ.” Nói xong sải bước rời đi.

Bạch Lộ tức giận nói: “Nhị thiếu gia đúng là không biết điều.” Thẩm Viên âm dương quái khí đối địch với Thẩm Diệu, ai cũng có thể nghe ra.

Thẩm Diệu nhíu mày, nhìn theo bóng dáng Thẩm Viên không nói lời nào.

“Tiểu thư sao vậy?” Sương Giáng lo lắng hỏi.

Thẩm Diệu nói: “Hắn rất kỳ quái.” Thẩm Diệu hiểu rõ Thẩm Viên, bề ngoài hắn không quan tâm chuyện Thẩm phủ, nhưng thực ra hắn là một kẻ rất thủ đoạn. Hiện giờ Thẩm Diệu có thể khẳng định, kết cục của Thẩm Khâu ở kiếp trước, chắc chắn có liên quan đến hắn.

Tuy rằng hiện tại Thẩm Viên còn chưa biết những việc mà Thẩm Diệu đã an bài, nhưng những lời hắn vừa nói, làm Thẩm Diệu cảm thấy hắn còn có hậu chiêu.

“Có cần bảo Mạc thị vệ lưu ý hành tung của Nhị thiếu gia hay không?” Sương Giáng đề nghị.

“Không cần, Mạc Kình đấu không lại hắn.” Thẩm Diệu lắc đầu, Phó Tu Nghi không đủ gây lo lắng, nhưng nàng phải đề phòng những người đứng sau hắn. Nàng nói: “Cứ yên lặng theo dõi tình huống đi.”

Về đến Tây viện, vừa khép cổng, đã thấy Cốc Vũ và Kinh Trập chờ nàng ở trong phòng, sắc mặt lo lắng, Cốc Vũ vội vàng thả mành, kéo Thẩm Diệu đến buồng trong ngồi lên tháp, Kinh Trập tiến tới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Phúc Nhi truyền lời đến đây?”

“Như thế nào?” Thẩm Diệu hỏi.

“Lão phu nhân muốn tự mình động thủ, thời gian là hai ngày sau.” Kinh Trập tức giận: “Lão phu nhân đúng là xấu xa, lão gia và phu nhân đối với nàng tốt như vậy, nàng lại gài bẫy Đại thiếu gia. Còn có biểu tiểu thư kia, sớm biết nàng không phải người tốt, không ngờ lại không biết liêm sỉ đến mức này!”

“Được rồi, được rồi.” Cốc Vũ đánh gãy lời nàng, nhìn Thẩm Diệu hỏi:“Tiểu thư, chúng ta phải làm gì?”

“Sao lại chọn hai ngày sau?” Thẩm Diệu hỏi.

“Hai ngày sau có gia yến, bạn của Nhị phu nhân đến thăm...” Kinh Trập ngập ngừng không nói hết lời, nhưng ý là Thẩm lão phu nhân muốn thừa dịp đông người vu hãm Thẩm Khâu vấy bẩn Kinh Sở Sở, phơi bày trước mặt mọi người đòi câu trả lời thỏa đáng, như vậy Thẩm Khâu còn có thể từ chối hay sao?

Giống hệt kiếp trước, sống lại một đời, thủ đoạn của Thẩm lão phu nhân cũng không cao minh hơn.

“Người tìm Phúc Nhi dặn dò theo lời ta.” Thẩm Diệu ngoắc Kinh Trập đến gần, thấp giọng nói vào tai Kinh Trập vài câu.

“Ngươi an bày người ở phía sau chú ý chặt chẽ.” Thẩm Diệu nói: “Việc này không được xảy ra sơ sót.”

“Nô tỳ đã hiểu.” Ánh mắt Kinh Trập lóe lên tia hào hứng: “Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt việc này.”

Thẩm Diệu mỉm cười: “Đây là chuyện tốt a, đừng để kẻ khác lẫn vào, nhân duyên của người xấu, cũng là báo ứng của họ.” Nàng vươn nhẹ tay nâng chén trà trước mặt, bộ dạng nhàn nhã, nhưng lại vô cùng cao cao tại thượng.

...

Đêm đen, tại một thôn trang cách Định kinh vài trăm dặm, trong đại sảnh có một người đang ngồi.

Trước mặt hắn có vài người mặc áo đen đang đứng, khí thế kinh người. Một người cầm đầu bước lên chắp tay nói: “Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh chủ nhân trách phạt.”

“Được rồi.” Thiếu niên ngồi ở chính sảnh lười biếng xua tay, hắn mặc áo bào màu tím đen thêu hình rồng hết sức tinh tế, dưới ánh đèn, con rồng kia như sắp bay lên. Trên tay hắn cầm một cây trâm ngắm nghía, vẻ mặt tuấn mỹ mê người, ngay cả nụ cười cũng mang theo tà khí, nhìn có vẻ như công tử bất cần đời của một quý tộc nào đó, nhưng tinh tế chú ý thì đôi mắt như hoa đào làm say lòng người kia lại lạnh lẽo băng tuyết, thanh tĩnh không động đậy.

“Các ngươi không truyền được tin tức là điều ta đã dự tính trước. Ta chỉ muốn tranh thủ chút thời gian thôi, nếu đã vậy phải hành động thật khẩn trương.” Tạ Cảnh Hành nói.

“Chủ nhân,” Người áo đen cầm đầu nhíu mày nói: “Việc ở Định kinh còn chưa giải quyết xong, thời gian cấp bách, chủ nhân định làm thế nào?”

“Không thể lưu lại hậu hoạn.” Hắn nghiêng đầu suy tư một chút rồi nói: “Trước hết tìm thời cơ giải quyết huynh đệ Tạ Trường Võ.” Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều tốt xấu gì cũng là anh em cùng cha với hăn, vậy mà Tạ Cảnh Hành lại nói ra lời lạnh lùng dứt khoát, không hề do dự, giống như đó chỉ là những người xa lạ, thậm chí như mèo như chó.

“Chủ nhân?” Người áo đen sửng sốt, chần chờ hỏi: “Nhiều năm như vậy không hành động, tại sao lại xuống tay vào lúc này?”

“Trước kia ta lười quản, hiện giờ bọn chúng không an phận,” Tạ Cảnh Hành nói: “Không diệt trừ, ta đi không an lòng.”

“Nhưng Tạ Hầu gia đang muốn dẫn dắt hai người bọn họ vào quan trường,” Người áo đen nói: “Mấy ngày nay huynh đệ bọn họ theo Hầu gia một tấc không rời, nghe nói Hầu gia tự mình đưa bọn họ đến gặp đồng liêu nhờ quan tâm giúp đỡ. Nếu muốn động thủ thì không khó, chỉ sợ sẽ kinh động người bên ngoài.”

“Tạ Đỉnh thật ngu xuẩn!” Sắc mặt Tạ Cảnh Hành trầm xuống, giọng điệu tức giận: “Thành sự không đủ bại sự có thừa.”

Hắn gọi thẳng tên của Lâm An hầu, người dưới trướng không hề ngạc nhiên, dường như đây là chuyện diễn ra thường xuyên.

Người áo đen ho nhẹ một tiếng, nói: “Bởi vì chủ nhân không chịu tiến vào quan trường, Hầu gia sợ không ai nối nghiệp, nên mới đẩy hai người bọn họ lên phía trước.”

Tạ Cảnh Hành tính tình bất trị, Tạ Đỉnh thật sự không còn cách nào, nếu không với ánh mắt cao hơn đầu của Tạ Hầu gia, sao có thể cam lòng bỏ qua Tạ Cảnh Hành mà để huynh đệ Tạ Trường Võ kế thừa sự nghiệp của hắn.

“Thôi bỏ đi.” Tạ Cảnh Hành nhíu mày: “Chuyện ở Hầu phủ cứ tiến hành, từ hôm nay trở đi, phái người âm thầm bảo vệ công chúa Vinh Tín.”

“Chủ nhân,” Người áo đen do dự một chút, rồi hạ quyết tâm nói: “Nếu như chuyện ngày sau đã định, hay là hiện giờ chúng ta phân rõ quan hệ với công chúa Vinh Tín...”

“Từ bao giờ thì đến phiên ngươi dạy ta làm việc?” Tạ Cảnh Hành quét mắt nhìn hắn một cái, người áo đen lập tức im bặt, lưng đổ mồ hôi lạnh. Trên đỉnh đầu hắn, thanh âm kia lại truyền đến: “Ta làm là việc của ta, nàng có cảm kích hay không là chuyện của nàng, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Lời hắn nói hàm chứa vẻ hờ hững và dứt khoát, được bao bọc bởi gương mặt tuấn mỹ kia làm người ta không rét mà run.

Hắn đứng dậy, áo bào phản xạ làm chuyển động một mảnh ánh sáng, hắn nói: “Theo kế hoạch làm việc.”

“Có thể thanh thủ thêm chút thời gian ở Định kinh, tình báo của ta phát hiện Thẩm Viên đã sưu tầm được rất nhiều chứng cứ. Có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ trình lên, khi đó Thẩm gia chắc chắn sẽ bị xử đầu tiên.” Người áo đen nói.

“Rất tốt.” Tạ Cảnh Hành nhún vai: “Nếu có chỗ nào khó khăn, cản trở Thẩm Viên, ngươi hãy âm thầm giúp hắn.”

“Nhưng Thẩm Viên là người của Định vương.” Người áo đen nhắc nhở.

“Ta đương nhiên biết.” Tạ Cảnh Hành khoát tay áo: “Ta chỉ muốn Thẩm gia giúp ta cầm chân một thời gian mà thôi.”

Edit: Phan Ngọc Huyền, làm gì để kỷ niệm chương thứ 100 đây nhỉ, vẫn còn một chặng đường dài, truyện này hơn 200 chương mới hết, mình cũng chưa đọc xong, edit tới đâu đọc tới đó, mọi người cố gắng đồng hành nhé, công việc edit này giúp mình luyện gõ bàn phím khá tốt. Hahaha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.