Tướng Môn Độc Hậu

Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)



Rằm tháng giêng hôm ấy hết sức náo nhiệt.

Thẩm Diệu vừa mới dùng xong cơm chiều, Bạch Lộ và Sương Giáng đã vội vàng chạy vào báo tin: “Tiểu thư, hiện tại có rất nhiều người đi thả đèn, nghe nói tối nay còn có bắn pháo hoa, nhìn rất đẹp.” Lời nói không hề che giấu vẻ háo hức, nồng nhiệt.

“Vội cái gì,” Cốc Vũ vừa chải đầu cho Thẩm Diệu vừa trách cứ: “Trước sau gì cũng đi, không cần phải vội.”

Lời vừa dứt, đã nghe giọng Thẩm Khâu vừa cười vừa nói: “Muội muội chuẩn bị xong chưa, cha nương đã ra sảnh chính, chỉ còn chờ chúng ta thôi.”

“Bẩm đại thiếu gia.” Kinh Trập đứng ngoài cửa thi lễ đáp: “Tiểu thư còn đang chải đầu, phiền thiếu gia chờ thêm một chút.”

“Con gái đúng là phiền phức,” Thẩm Khâu thấp giọng than thở: “Chải đầu còn lâu hơn binh lính mặc áo giáp.” Dứt lời nói vọng vào trong phòng: “Muội muội, ta ra sảnh chính chờ ngươi, ngươi xong thì ra ngay nhé.”

Thẩm Diệu đáp lời. Cốc Vũ cũng chải xong, nhìn trang sức trong chiếc hộp, cuối cùng chọn một cây trâm màu tím cài lên đầu Thẩm Diệu. Thẩm Diệu nhìn lướt qua gương đồng, ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Sao lại chọn cây này?”

“Nô tỳ thấy cây trâm này với trang phục tiểu thư đang mặc rất hợp.” Cốc Vũ cười nói: “Hơn nữa cây trâm tinh tế mà không rườm rà, phối với kiểu tóc này là OK nhất.” [Edit: Phan Ngọc Huyền. Haha…lâu lâu chèn tiếng anh vào truyện cổ đại cho mọi người giật mình chơi, edit căng thẳng quá mà, hic hic…].

Thẩm Diệu đưa tay sờ sở cây trâm trên đầu, đây chính là cây trâm hoa hải đường Tạ Cảnh Hành đưa nàng hôm đó, mấy người Cốc Vũ đã xem qua, bảo rằng cây trâm này giá trị liên thành, Thẩm Diệu từng muốn trả lại, sau đó nàng nghĩ, biết đâu lúc khó khăn có thể dùng nó đổi bạc, nếu Tạ Cảnh Hành biết nàng nghĩ thế, không biết sẽ bị chọc giận thành cái dạng gì a.

“Tiểu thư không thích cây trâm này sao?” Cốc Vũ thấy Thẩm Diệu chần chờ, nói: “Hay là ta đổi cây khác, đại thiếu gia được ban thưởng rất nhiều trang sức, đều để ở chỗ tiểu thư, chắc là có thể tìm được cây trâm tốt hơn.”

“Không cần.” Thẩm Diệu ngắt lời nàng: “Đợi tìm được cũng chậm trễ thời gian, cứ như vậy được rồi.” Bất quá chỉ là một cây trâm, nàng không thèm để ý.

Cốc Vũ giúp nàng sửa sang lại áo, phủ thêm áo choàng, cười nói: “Áo choàng này đúng là đồ tốt.”

“Đừng quên lò sưởi cầm tay.” Kinh Trập bỏ lò sưởi nho nhỏ hình cầu vào tay nàng.

Lúc Thẩm Diệu tới sảnh chính, mọi người trong Thẩm phủ cũng đã đến đông đủ. Mọi năm cả phủ đều cùng đi chơi rằm tháng giêng, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trần Nhược Thu và Thẩm Vạn đang nói chuyện, Thẩm Nguyệt hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng nhạt thêu mây trắng, làn váy quanh co khúc khuỷu, bên ngoài phủ áo khoát mỏng màu hồng phấn. Thời tiết lạnh thế này, nàng mặc như vậy không giữ ấm được, nhưng dường như nàng rất hài lòng với bộ dạng của mình, thấy Thẩm Diệu đến, liền mỉm cười gọi: “Ngũ muội.”

Thẩm Diệu gật đầu với nàng, quay lại nhìn về phía nhị phòng. Nếu nói năm nay có điều gì khác với năm trước, thì chính là một nhà Thẩm Quý, năm nay không còn Thẩm Thanh, cũng không có Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm Nguyên Bách, Nhiệm Uyển Vân tinh thần không tốt còn đang tịnh dưỡng, không ai trông chừng Thẩm Nguyên Bách, Thẩm lão phu nhân sợ bọn bắt cóc trẻ con nên để Thẩm Nguyên Bách ở nhà với bà. Bên cạnh Thẩm Quý chỉ còn lại Thẩm Viên, đứng phía sau Thẩm Quý, Vạn di nương đang nắm tay một cô gái, mắt nhìn về phía Thẩm Diệu, cô gái này chính là thứ nữ nhị phòng Thẩm Đông Lăng.

Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam, chắc vì để chống lạnh nên bộ váy kia rất dày và nặng, làm nàng trông có vẻ gầy yếu, tuy vậy gương mặt vẫn hiện lên vẻ xinh đẹp gần giống Vạn di nương, khí chất toàn thân lạnh nhạt, không chào hỏi Thẩm Diệu, chỉ trầm mặc nhìn, không biết do ngại người lạ, hay do lạnh lùng.

Thẩm Diệu thu hồi ánh mắt, nghe Thẩm Khâu ào ào nói: “Muội muội, ngươi càng ngày càng xinh đẹp!”

“Tiểu tử thối,” Thẩm Tín nghe vậy liền đá Thẩm Khâu một cái: “Muội muội ngươi lúc nào chẳng xinh đẹp!”

La Tuyết Nhạn cười đi đến bên người Thẩm Diệu, nắm tay nàng nói: “Kiều Kiều của chúng ta đã lớn rồi.”

Mọi người trong sảnh đều hướng ánh mắt nhìn Thẩm Diệu, một năm trước nàng vẫn là cô gái tục tằng thích mang vàng mang bạc, phấn trên mặt trắng còn hơn vôi quét trên tường, nhìn giống hệt một kẻ ngu. Hiện giờ thì sao, nàng mặc một chiếc váy màu tím, áo choàng thêu hoa mẫu đơn, khăn quàng cổ thêu hoa tinh xảo, đầu chải một kiểu tóc đơn giản, phía trên chỉ có một chiếc trâm ngọc nho nhỏ, nhưng toàn thân toát ra một cỗ quý khí. Ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen láy trong suốt như con thú nhỏ, vốn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng không biết vì sao, cử chỉ của nàng lại ẩn hiện vẻ uy nghiêm, tựa như ánh trăng trên chín tầng trời, làm người ta không dám nhìn thẳng.

So sánh tất cả nữ nhân ở đây với nàng, chỉ thấy bọn họ đều là những phụ nữ tầm thường, không đáng nhắc đến.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lóe lên tia đố kỵ, Thẩm Diệu, kẻ từng bị nàng giẫm đạp dưới chân, nay lại đoạt nổi bật của nàng. Thẩm Nguyệt luôn tự hào mình có một vẻ đẹp mang hơi hướm người có học thức, nay nhìn Thẩm Diệu, lòng nàng tự thấy không bằng. Nàng nhìn về phía Trần Nhược Thu, hy vọng tìm được vẻ khinh thường khi nhìn Thẩm Diệu, nhưng nàng không thấy điều mình muốn, chỉ thấy vẻ ngưng trọng trong mắt Trần Nhược Thu, điều này làm lòng nàng chợt lạnh.

Vạn di nương thở dài trong lòng, cánh tay nắm Thẩm Đông Lăng càng chặt hơn, nàng nghĩ Thẩm Diệu không hổ là đích nữ, khí chất khác hẳn, nữ nhi của mình cho dù thông minh thế nào đi nữa, nhưng từ nhỏ sống tách biệt cô lập, dù có ăn mặc đẹp đẽ, cũng không thể so sánh với Thẩm Diệu.

Các nam nhân trong sảnh thì không có phản ứng gì lớn, Thẩm Tín và Thẩm Khâu thì không nói rồi, Thẩm Quý và Thẩm Vạn chỉ hơi nhíu mày, chỉ có Thẩm Viên, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.

Trần Nhược Thu mở lời chuyển hướng câu chuyện: “Nếu đã đến đông đủ, chúng ta xuất phát thôi.”

Thẩm lão phu nhân cao tuổi, những sự kiện thế này tất nhiên không tham gia, Nhiệm Uyển Vân, Thẩm Nguyên Bách và những cơ thiếp nhị phòng cũng ở lại phủ. Còn lại đều đi xem náo nhiệt. Nếu là năm trước, mọi người sẽ cùng chuyện trò vui vẻ. Nhưng năm nay, Thẩm Diệu bị nhốt trong từ đường xém tí chết thiêu, Thẩm Tín, Thẩm Khâu ăn ý bảo trì khoảng cách với nhị phòng, tam phòng, chỉ nói chuyện với La Tuyết Nhạn.

Thị vệ Thẩm phủ đi theo phía sau. Hàng năm, vào dịp này, để đảm bảo an toàn cho dân chúng đi xem hội, quan phủ Định kinh cũng phái quan binh trực ở ngã tư đường và tuần tra xung quanh, hoàn cảnh khá an toàn.

Thẩm Tín tỏ thái độ xa cách, Thẩm Quý và Thẩm Vạn cũng không tự tìm mất mặt, hai huynh đệ tự nói chuyện với nhau. Trước đây Thẩm Nguyệt luôn đi cạnh Thẩm Diệu, khi đó Thẩm Diệu có thể làm nền để tôn lên vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa của nàng. Hiện tại Thẩm Diệu lạnh nhạt, Thẩm Nguyệt cũng không muốn bị nàng đoạt nổi bật, nên đi bên cạnh Thẩm Đông Lăng để trò chuyện. Vạn di nương thấy Thẩm Nguyệt chủ động thân cận con gái mình, tất nhiên là cao hứng, ngặt nỗi Thẩm Đông Lăng tỏ ra ngại giao tiếp, không nhiệt tình với Thẩm Nguyệt, đôi khi sẽ sợ hãi, khiếp đảm, cứ như vậy Thẩm Nguyệt cũng hết hứng thú.

Giữa những người này, tồn tại một không khí xấu hổ quỷ dị. Nói đúng ra là tất cả cùng đi chung đường nhưng suy nghĩ thì mỗi người một nẻo.

Thẩm Diệu vừa đi vừa nhìn ngắm hoa đăng, mấy người Thẩm Tín không thích đoán đố đèn, đơn giản vì họ đều là võ tướng thô kệch, không hợp với những trò  nho nhã như vậy. Thẩm Khâu còn thẳng thừng hơn: “Muội muội nếu thích mấy cái hoa đăng kia, sáng mai đại ca phái người tìm vài sư phụ làm cho ngươi mấy cái y hệt, phí sức tranh đua với người khác làm gì.”

Thẩm Khâu không thể hòa nhập với đoàn người “nho nhã” của Trần Nhược Thu, miễn cưỡng chờ họ đoán xong đố đèn, tất cả lại tiếp tục đi về phía trước, Vạn di nương đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Quý: “Lão gia, nghe nói hồ Vạn Lễ đêm nay có người sắm vai Hằng Nga ca múa, đèn lồng thỏ ngọc cũng đặt trong lòng hồ, hay là chúng ta đi xem một chút.”

Trần Nhược Thu nghe vậy nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Người sắm vai Hằng Nga kia nghe nói là kỹ nữ của Bảo Hương lâu, hôm nay chúng ta ra ngoài có mấy thiếu nữ đi cùng, đến đó cũng không tốt.” Bảo Hương lâu là chỗ nào? Chính là lầu xanh lớn nhất Định kinh a, các cô nương ở đó đều xinh đẹp dụ hoặc như hồ ly tinh, biết bao đàn ông đến đó vung tiền như rác, ngủ với các nàng một đêm thì về nhà vứt bỏ vợ con. Nhưng nhóm phu nhân tuy ác cảm, cũng không thể phủ nhận tài nghệ xuất chúng của các nàng, vì thế năm nay Hằng Nga tiên tử vẫn do cô nương ở Bảo Hương lâu đảm nhận.

“Tam phu nhân,” Vạn di nương ôn nhu nói: “Về lý thuyết đúng là không tốt, nhưng hôm nay các nàng sắm vai tiên tử, ở trước mặt quần chúng chắc chắn cũng không làm ra chuyện gì khác thường, chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi, không cần quá câu nệ tiểu tiết.” Vạn di nương cũng không muốn cùng Trần Nhược Thu tranh giành cái gì, nhưng nàng cũng giống Nhiệm Uyển Vân, chướng mắt Trần Nhược Thu bày ra vẻ thanh cao, lúc nào cũng thể hiện mình là người có học vấn, thậm chí so với Nhiệm Uyển Vân, Vạn di nương còn chán ghét Trần Nhược Thu hơn, bởi vì chính nàng cũng xuất thân từ ca kỹ, Trần Nhược Thu nhục mạ Bảo Hương lâu, thì cũng không xem nàng ra gì.

Hai người này đối chọi gay gắt làm mọi người có chút hứng thú. Khi các nàng tranh cãi, mấy nam nhân không tiện xen vào, Thẩm Đông Lăng gắt gao nắm chặt tay Vạn di nương, Thẩm Nguyệt cũng muốn bênh vực mẫu thân, nhưng nghĩ lại không biết làm như vậy có mất thân phận đích nữ của nàng hay không, nên nhất thời không ai nói chuyện.

Trong một mảnh im lặng, Thẩm Diệu nhẹ nhàng mở miệng: “Ai nói đi hồ Vạn Lễ nhất định phải ngắm Hằng Nga tiên tử, cảnh hàng ngàn người thả hoa đăng cũng không phải dễ dàng thấy được. Còn nữa, nghèo hèn phú quý, xuất thân của mỗi người không ai có thể lựa chọn, đừng vì thế mà khinh thường người khác. Dù nàng ta thân phận thế nào, hôm nay nàng sắm vai Hằng Nga, chính là đại diện cho vẻ đẹp của ánh trăng trong lòng quần chúng, cần gì để ý những chuyện bên lề.”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Thẩm Tín cười ha hả: “Kiều Kiều nói đúng, nghèo hèn hay phú quý, xuất thân không ai có thể lựa chọn, dựa vào đó mà khinh thường người khác thì cũng không hay ho gì.”

La Tuyết Nhạn cũng mỉm cười, bọn họ là những người chiến đấu trên chiến trường, binh lính của họ cũng có người xuất thân từ nhà quan, nhưng đa số là dân chúng, có người hoàn cảnh gia đình khó khăn, cơm không đủ ăn, cha mẹ vì đói mà chết, nếu nói về xuất thân, những binh lính này mới là người khổ sở nhất. Chính vì vậy bọn họ không khinh thường người khác, lời của Thẩm Diệu, rất hợp ý hai người.

“Muội muội,” Thẩm Khâu vỗ vỗ vai Thẩm Diệu: “Cách nghĩ của ngươi, cho thấy lòng dạ ngươi rộng lớn, bao dung được thiên hạ, trí tuệ như vậy, đại ca mặc cảm không sánh bằng.”

Biết rõ lời Thẩm Khâu có phần trêu ghẹo, nhưng Thẩm Diệu cũng hơi thất thần. Kiếp trước nàng gả cho Phó Tu Nghi, ban đầu là vì ái mộ, sau lại gánh vác trọng trách hoàng hậu trên vai, bốn chữ ‘mẫu nghi thiên hạ’, chính là yêu dân như con, phải làm thế nào để con dân của mình đều an cư lạc nghiệp, những điều này là Phó Tu Nghi dạy nàng, tuy rằng bản thân hắn vẫn chưa làm được.

Cả nhà bọn họ kẻ xướng người hoạ, Trần Nhược Thu giận đến tái mặt, Thẩm Tín và Thẩm Khâu khen Thẩm Diệu trí tuệ, bao dung chẳng phải ngầm chỉ nàng ngu dốt, ít kỷ hay sao? Thần sắc Thẩm Vạn cũng âm trầm, Thẩm Nguyệt tức giận, nhưng cũng kiềm chế không châm chọc Thẩm Diệu.

Vạn di nương nghĩ lời Thẩm Diệu nói là đứng về phe nàng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, Thẩm Đông Lăng kéo tay nàng, hơi lắc đầu, Thẩm Viên vẫn âm trầm cười lạnh, Thẩm Quý làm bộ như không biết.

“Vậy đến hồ Vạn Lễ đi.” La Tuyết Nhạn ra lệnh một tiếng, nàng vốn là nữ tướng quân, ra lệnh hết sức tự nhiên. Những người khác dù không tình nguyện, nhưng hộ vệ Thẩm gia đã đi, bọn họ đành phải đuổi theo.

Hồ Vạn Lễ nằm ở phía Tây Định kinh, toàn bộ diện tích đều nằm trong thành, mùa xuân giống như một khối phỉ thúy, ngày đông lòng hồ tuyết rơi trắng xóa, bay bay trên mặt hồ, có du thuyền chở thi nhân qua lại, uống rượu luận văn, hết sức đẹp đẽ.

Trời hôm nay cũng có tuyết rơi nhẹ, trong ánh hoa đăng của người người nhà nhà, lòng hồ lấp lánh ánh sáng, ven hồ người ta treo hoa đăng đầy các cành cây, rực rỡ đến nỗi từ xa nhìn lại, không phân biệt được đâu là tuyết, đâu là hoa đăng.

Chưa đến bờ hồ, đã nghe âm thanh đì đùng của pháo hoa, ngẩng đầu lên, trong màn đêm tối đen, nở ra những chùm hoa ánh sáng, dù là chủ nhân hay nô bộc, những cặp tình nhân đang sánh vai hay người một nhà, ai cũng ngẩng lên nhìn không chớp mắt.

“Tiểu thư, tiểu thư nhìn kìa.” Kinh Trập hưng phấn nói: “Pháo hoa bên hồ Vạn Lễ bắn rồi, nghe nói bắn suốt cả đêm nay.”

“Đúng là hoành tráng.” Cốc Vũ lẩm bẩm nói.

“Oa, Định kinh đúng là phồn hoa.” Thẩm Khâu nói với La Tuyết Nhạn: “Cũng nhiều trò vui không thua gì Tây Bắc.”

La Tuyết Nhạn cũng vừa đi vừa trầm trồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.