Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 44: Câu chuyện cũ



Mấy ngày nay, thừa dịp Bùi Dương đi làm, Bạch Cẩn lén gọi điện thoại cho Bùi Nguyệt, hỏi thăm sở thích bình thường của anh cô ấy. Bởi vậy, Bạch Cẩn phát hiện, mình thật sự không hiểu Bùi Dương nhiều.

Không biết anh thích ăn gì, cũng không biết hứng thú của anh, cũng không biết thói quen anh mua đồ. Những chuyện này cô không hỏi anh cũng sẽ không nói với cô. Nhưng còn cô thích ăn gì làm gì Bùi Dương lại hiểu như trong lòng bàn tay.

Lần đầu tiên Bạch Cẩn cảm thấy thất bại và xấu hổ ——làm bạn gái người ta kiểu gì!

Bùi Nguyệt cười hì hì trong điện thoại nói: “Chị Tiểu Cẩn, chị không cần phiền não chuyện này, chị có tặng anh em một câu sinh nhật vui vẻ thôi là anh ấy cũng có thể vui đến ngu luôn.”

Bạch Cẩn chẹp một tiếng, “Khó lắm em, ngoài miệng anh không nói, trong lòng chắc chắn sẽ tủi, anh ấy mà không vui, ai làm điểm tâm cho chị?”

Bùi Nguyệt hô lên kinh ngạc: “Không phải chứ? Anh em thật sự học cách nấu ăn rồi à? Mẹ em nói với em mà em còn không tin... Trời ạ, trước kia cả tráng trứng anh ấy cũng không biết, chị Tiểu Cẩn, chị thật lợi hại!”

Bạch Cẩn cười nói: “Chị lợi hại cái gì?”

“Có thể trị anh em đến ngoan ngoãn, em liền phục chị, ” Bùi Nguyệt nói, “Anh em nhìn thì tốt tính, thật ra cũng là đại thiếu gia đó, việc gì cảm thấy không quan trọng để học thì quyết sẽ không chú ý tí ti, khi còn bé ở nhà bảo anh ấy học rửa bát mà cả nước anh cũng cũng chẳng muốn dính... em còn tưởng sau khi anh ấy kết hôn vẫn là đại gia nhà chỉ biết chờ ăn.”

Bạch Cẩn bật cười: “Thật có lỗi, là chị ngăn cản đường anh ấy trở thành đại gia.” Bùi Dương ở nhà cô rửa bát nấu cơm làm đến là sung sướng, cô cũng không tưởng tượng nổi khi còn bé Bùi Dương là người lười ngay cả bát cũng không bằng lòng rửa, Bùi Dương ở trước mặt cô quả thực có thể dán cái mác người đàn ông ba tốt của gia đình, ở nhà thế mà lại... Thiếu gia thế, bất ngờ đó.

“Trở về vấn đề chính đi, rốt cuộc chị phải tặng anh ấy quá gì mới tốt đây?” Bạch Cẩn hỏi: “Bùi Dương ăn mặc có gì chú ý không? Nói thì xấu hổ, bình thường chị không có lưu ý mấy chuyện này.”

Cô giả mù sa mưa tỏ vẻ hơi áy náy, Bùi Nguyệt cười ha ha nói: “Không sao, em cũng không biết...”

Lại rảnh rỗi nói vài câu, cuối cùng Bùi Nguyệt cho Bạch Cẩn một ý kiến, “Đúng rồi, anh em rất thích ăn đồ ngọt, chị Tiểu Cẩn, chị có thể làm cho anh ấy bánh sinh nhật.”

Bạch Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, quả thực anh hảo ngọt, không sai, bánh gatô là đồ sinh nhật không thiếu được, chọn luôn!

Quyết định xong Bạch Cẩn lập tức an tâm, làm bánh gatô cô không biết, nhưng vợ chồng giáo sư Triệu du học về, dì Triệu làm bánh bích quy bánh gatô đều rất tâm đắc, đi thỉnh giáo bà một chút chắc chắn không có vấn đề.

Giờ gọi điện thoại cho vợ chồng giáo sư Triệu, dì Triệu nghe xong đặc biệt vui vẻ, cướp điện thoại di động từ trong tay ông Triệu, liên tục nói được được, bảo Bạch Cẩn mai tới.

Bạch Cẩn cười nói vâng.

Con cháu ông Triệu định cư ở nước ngoài, không về nước, hai ông bà già ngày thường thật ra rất cô đơn, chỉ là lớn tuổi, cũng không nên bay tới bay lui, đành chờ lúc ăn tết con trai con dâu dẫn theo cháu trai về mới có thể náo nhiệt tí ti.

Sau khi cho Bạch Cẩn thuê lầu dưới, mỗi lần Bạch Cẩn đi sang bên kia sẽ mua ít chút hoa quả cho hai người, ở lại tâm sự cùng họ. Cô tốt tính, lại ngoan, còn hiểu sách vở, biết đánh cờ. Rất là đúng khẩu vị đôi vợ chồng già. Cả năm nay, họ đã coi Bạch Cẩn là con mình.

Thế là Bạch Cẩn mang theo bột mì trứng gà tới lầu trên gõ cửa, dì Triệu còn oán trách cô: “Tiểu Bạch đến à? Sao còn mang theo đồ? Không chê nặng à, mau mau đưa cho dì—— “

“Không nặng không nặng ạ, ” Bạch Cẩn vào nhà cởi giày, đặt trứng gà tới phòng bếp. Dì Triệu nói: “Dì đã nói không cần mua mà, chỗ dì cái gì cũng có, phí tiền không phải sao?”

Bạch Cẩn cười nói: “Cháu là sợ cháu tay chân vụng về học không được, lần đầu làm không tốt, dứt khoát mua nhiều một tí.”

Ông Triệu ngồi trên ghế nằm đeo kính lão đọc báo, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cháu cũng không đần, bà cụ nhà chú năm đó chưa chắc thông minh hơn cháu, theo người Tây học cũng chỉ học một lần rồi về nhà làm cho chú ăn... Chú nhớ cái thầy làm bánh kia tên gì Ben... Benjamin à?”

“Tôi thấy ông già nên hồ đồ rồi đó, ” dì Triệu cười mắng ông: “Người ta tên Butch, Benjamin cái gì, Benjamin là con ông chủ nhà thuê.”

Ông Triệu hừ hừ nói: “Butch thì Butch, tôi thấy ông ta không phải cái thứ tốt lành gì, suốt ngày cứ gọi bà Miss Lý, chẳng lẽ ông ta không nhìn ra bà kết hôn rồi à?”

“Được rồi, có chuyện thế thôi mà còn nhớ đến bây giờ, ngày nào cũng nói, mắt không bằng cả cái cây kim, ông cũng không chê xấu hổ——” dì Triệu khinh bỉ nói, ông Triệu hừ một tiếng, đỡ mắt kính không nói nữa, tiếp tục đọc báo của ông.

Bạch Cẩn nghe họ nói mấy chuyện cũ năm xưa, cãi nhau mấy chục năm như một ngày, không khỏi mỉm cười. Vợ chồng già cùng nhau hơn nửa đời người, cầu mong chính là khi già rồi vẫn có người cùng mình kể mấy chuyện xưa xửa xừa xưa, trò chuyện để an ủi cuộc đời thôi.

Không biết cô và Bùi Dương già rồi, còn có thể nhớ chuyện bây giờ không?

Chắc là có thể, nhưng cô và Bùi Dương đều không có tình địch, nói ra thì thiếu đi rất nhiều niềm vui thú cãi nhau. Song vợ chồng có ngàn ngàn vạn vạn loại, niềm vui của người khác chưa hẳn chính là của họ, niềm vui của họ, có thể là đi chợ đêm mua hoa, tản bộ dắt chó và sáng sớm uống mật sơn trà bạc hà.

Dì Triệu đánh xong trứng gà, kêu Bạch Cẩn đến, tay nắm tay dạy cô từng chút xíu. Cuối cùng còn dạy cô làm sao bơ để làm ra bông hoa đẹp mắt.

Bạch Cẩn trông bà vẽ cũng thử đi một vòng đường viền, cũng giống sương sương. Dì Triệu khen: “Xinh quá, lần đầu đã làm thể này đã tính là rất được rồi.”

Ông Triệu ở bên trong kêu lên: “Tôi nói rồi Tiểu Bạch thông minh hơn bà, xem đi?”

Chập tối nên về, dì Triệu không ngừng giữa Bạch Cẩn lại ăn cơm, Bạch Cẩn khoát khoát tay, ý là ở nhà có người chờ mình ăn cơm.

Hai ông bà giật mình cười một tiếng, dì Triệu nói: “Cũng đúng, Tiểu Bạch là nên người có bạn trai rồi. Có rảnh dẫn đến cho chú dì xem nhé.”

Bạch Cẩn cười gật đầu nói dạ.

Vừa xuống lầu đến quán, vị trí gần cửa sổ có một người đang ngồi, bóng lưng vai rộng eo hẹp, có lẽ là ghế thấp quá, đôi chân anh không chỗ để đặt hơi duỗi ra bên ngoài, tư thái rất hài lòng, đang đợi người.

Bạch Cẩn đi qua, đi quanh trước mặt anh, xinh đẹp cười nói với anh: “Làm sao em đi đâu anh cũng biết?”

“Đây là chuyện gấp gáp nhất, cái gì không biết cũng được, nhưng không thể không biết em ở đâu.” Bùi Dương nắm chặt tay của cô đi ra ngoài, đón mặt trời lặn đi qua đám người.

“Bùi Dương, về sau chúng mình già rồi sẽ trò chuyện chủ đề gì nhỉ?”

“Ăn ở, đều có thể trò chuyện mà.”

“Chuyện cũ thì sao? Chúng mình chắc là sẽ nói rất nhiều chuyện lúc tuổi còn trẻ chứ?”

“Có chứ. Vì mình còn có rất nhiều năm nữa, sẽ có rất nhiều rất nhiều chuyện cũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.