Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 47: Nhận ra



Đêm trừ tịch gặp cả nhà Bùi Dương, tối đó lúc đầu Bạch Cẩn muốn ra ngoài tìm khách sạn ở, mẹ Bùi ngăn lại, “Cuối năm rồi, bên ngoài sao dễ chịu như trong nhà?” Bùi Nguyệt cũng kéo cô, “Chị Tiểu Cẩn, hôm qua em đã dọn xong một phòng, đừng để em toi công bận rộn mà.”

Cô bé làm nũng, Bạch Cẩn cũng không có cách nào, đành phải nói cảm ơn, chuyển hành lý từ trong xe Bùi Dương ra.

Người thân đã sớm đi, Bùi Dương lái xe đưa ông bà về nhà, bố Bùi xuống dưới lầu tìm bạn chơi mạt chược, Bùi Nguyệt ngồi ban công gọi điện thoại cho bạn trai mới, trong phòng khách còn lại Bạch Cẩn và mẹ Bùi.

Bà chào hỏi Bạch Cẩn, “Rồi, tới ngồi đi con.” Bạch Cẩn biết nghe lời, cùng bà trò chuyện mấy chuyện vặt.

Từ dăm ba câu của Bùi Nguyệt, mẹ Bùi đã hơi hiểu gia đình Bạch Cẩn, trong lòng rất là thương cô bé này, một mình lẻ loi trơ trọi phiêu bạc nơi tha hương, nếu là con bé Bùi Nguyệt này, không biết thành cái dạng gì.

Nhưng Tiểu Bạch coi trọng thể diện lại hiểu chuyện, còn kinh doanh hai quán, nhìn ra được cô bé này là người biết xoay xở, huống chi Bùi Dương thích cô như thế, ánh mắt nhìn cô dường như có thể nở ra hoa, người làm mẹ như bà đều thấy ở trong mắt.

Thế là mẹ Bùi chân thành tha thiết muốn đối xử tốt với Bạch Cẩn hơn các trưởng bối khác, nói chuyện, bèn tới tận chuyện hôn sự của Bạch Cẩn cùng Bùi Dương.

“Tiểu Bạch, con và Bùi Dương cân nhắc lúc nào kết hôn chưa?” Bà cười nhìn về phía Bạch Cẩn, “Đừng hiểu lầm, không phải dì muốn ép cưới, người trẻ các con bây giờ yêu đương toàn muốn tự do, dì có hiểu một chút. Chỉ là con trai dì dì biết, thật sự là nó rất thích con, chắc hẳn con cũng nhìn ra được, nên chuyện kết hôn dì phải hỏi con trước tiên, nói với nó vô dụng.”

Mẹ Bùi nói rất khách khí, trong giọng nói giống là nói chuyện cùng một tiểu bối lắm, Bạch Cẩn hơi có kinh hoảng, chuyện kết hôn cô có dự tính, nhưng không nghĩ tới ngày đầu tiên đến nhà anh mẹ Bùi liền hỏi, Bạch Cẩn lập tức không biết nên nói thế nào.

Mẹ Bùi là người làm học thuật, trong lời nói cử chỉ đều rất lý tính, không phải người nội trợ bình thường, Bạch Cẩn cảm thấy giao lưu với một vị trưởng bối kiểu này, không cần giả vờ.

Cô cân nhắc một chút nói: “Dì, nói thật ra với dì, trước kia con chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện kết hôn, chuyện nhà con, không giấu diếm được Bùi Dương, không biết anh ấy có nói với dì không?”

“Dì biết một chút.” Mẹ Bùi nắm chặt tay của cô, đặt trên gối, ôn hòa nhìn cô, như người bạn lại giống người làm thầy. Mặt mẹ Bùi và Bùi Dương rất giống, mỉm cười có hơi hiền hòa như tướng Bồ Tát, cụp mắt xuống nhìn cô sẽ ngậm lấy sự thương yêu của người mẹ, đối với ánh mắt như vậy Bạch Cẩn không khỏi nói ra chuyện mình dằn xuống đáy lòng rất nhiều năm.

“Con mười lăm tuổi cha mẹ ly hôn, lúc ấy đả kích con rất lớn, chưa được mấy năm thì bố con mắc ung thư bao tử, nhà ở và cổ phần công ty cùng bán đi chữa bệnh, nhưng không bao lâu ông vẫn qua đời. Nhưng mẹ con vội vàng tái hôn sinh con, ngay cả tang lễ không đến tham gia... Về sau sau khi tốt nghiệp đại học, con cầm một ít tiền còn lại của bố mở một quán cà phê, lúc bắt đầu không giỏi kinh doanh, bỏ không ít tiền, khi đó quả thực không biết nên làm sao. Cũng may kiên trì được, cũng chịu đựng nổi...”

Cô nói hết chuyện mấy năm nay một mình sống, chỉ là không mang theo tình cảm gì, dường như toàn là chuyện của người khác. Bạch Cẩn hồi tưởng lại những bi thương và vất vả đó, thế mà lại quên sạch sẽ cảm xúc lúc đó, chỉ để lại chút ấn tượng, tựa như khi đó mình chắc đau khổ, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi cảm giác năm đó.

Có lẽ là cô trời sinh đạm mạc, cũng có lẽ là thời gian đúng là liều thuốc chữa trị tốt nhất.

“Con nói với dì nhiều như vậy, chỉ là muốn nói với dì, con không quá tin tưởng hôn nhân, có lẽ dì sẽ cảm thấy con nông cạn, chỉ từ kinh nghiệm của bản thân liền phủ nhận hôn nhân hạnh phúc của đại đa số mọi người. Nhưng ý nghĩ này tồn tại trong lòng con rất nhiều năm, cho đến giờ, con vẫn không thể thuyết phục mình thay đổi.” Bạch Cẩn thẳng thắn nhìn về phía mẹ Bùi, “Người như con, gả cho ai, đối với người khác mà nói đều không công bằng lắm. Bùi Dương rất tốt, con biết, nhưng con vẫn chưa xác định có muốn cùng anh ấy kết hôn không, dì có thể hiểu ý của con không?”

Thần sắc mẹ Bùi không thay đổi, chỉ hỏi cô một câu, “Tiểu Bạch, dì hỏi con, con yêu Bùi Dương không?”

Chữ yêu này, người phương Đông rất ít đề cập, đặc biệt là trong gia đình, trong hôn nhân, từ miệng một người trung niên quá năm mươi tuổi. Nhưng mẹ Bùi ngay thẳng hỏi cô như thế, trong lòng Bạch Cẩn khó tránh khỏi rung động, trong lòng như có một đứa trẻ lập tức nhảy ra quát “Đương nhiên con yêu anh ấy”.

Thế nhưng là cô đã quen hàm súc, quen tỉnh táo, chủ nghĩa hoàn mỹ tự xét lại lại nhảy ra tác quái: “Yêu là gì? Con ỷ lại anh ấy thì xem như yêu ạ? Có lẽ là những người khác đối tốt với con như vậy con cũng có thể ỷ lại người đó, dù người đó rời đi con cũng vẫn có thể sống tốt, đây là... Yêu sao?”

Bỗng nhiên cô nghĩ đến Lộ Kiêu, Lộ Kiêu đối với cô cũng rất tốt, vẻ ngoài cũng là kiểu cô thích, nhưng Bạch Cẩn biết, cô không thích Lộ Kiêu, càng không thể ỷ lại anh ta.

Vậy Bùi Dương thì sao? Nếu như Bùi Dương rời khỏi cô, cô sẽ đau lòng ư?

Bạch Cẩn nghĩ, chắc chắn là sẽ, nhưng sẽ bao lâu cô cũng không biết. Cô bỗng nhiên tưởng tượng ra một bức tranh, bạc hà và thủy tiên trong nhà đều khô héo, Tiểu Bạch phờ phạc nằm dưới mặt đất, đèn thư phòng ban đêm sẽ không còn sáng, bản thân buồn bực ngán ngẩm một mình ăn bữa tối, sau đó rửa bát, đọc sách, đi ngủ. Không có ai bên giường để cô thổi tóc giúp, cũng không có ai cùng mình ra ngoài dắt chó tản bộ, thời gian trôi qua như mười năm quá khứ, tuần hoàn lặp lại.

Trước kia không cảm thấy không thể chịu đựng được, vì sao giờ chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy đau lòng?

Bạch Cẩn sửng sốt, cô há to miệng, rốt cục thừa nhận: “Con... chắc là yêu anh ấy.” thời gian cô trả lời quá lâu, trên mặt mẹ Bùi không có một chút không kiên nhẫn nào, nói khẽ: “Con có thể xác định, dì vui vẻ thay Bùi Dương. Dì không ép các con, nhưng, Tiểu Bạch, dì muốn dùng lời một người mẹ nói với con một câu —— đừng bỏ qua, có thể cùng người mình yêu đi vào hôn nhân, thật sự là một chuyện đáng giá để mà cảm ơn vận mệnh.”

Mẹ Bùi không nhìn cô, cằm hơi thu lại cụp mắt, như đang nghĩ ngẫm, bà vẫn cầm tay Bạch Cẩn, cực giống một người mẹ kể cho con gái yêu nghe về thanh xuân, dùng kinh nghiệm để dạy cho một cô gái trẻ hãy nắm chắc lấy tình yêu và cuộc đời.

Trong lòng Bạch Cẩn mềm đi, giờ cô mới rốt cục đánh vớ toàn bộ băn khoăn của mình, đánh vỡ bất an và kinh hoàng trong lòng mình, tiếp nhận hôn nhân mà trước kia mình không dám tiếp nhận, toàn tâm toàn ý đi yêu một ai đó, đi trả giá, cắt đứt đường lui tự do. Thật ra những lo lắng và bất an này đã lung lay sắp đổ khi ở cùng Bùi Dương, chỉ là mỗi lần dao động, liền bị mình bác bỏ, lại dính lại những những vỡ vụn kiên trì này. Bạch Cẩn giờ mới phát hiện, hóa ra Bùi Dương mới là thứ không thể phá vỡ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cô, anh thong dong đi tới, hòa tan băng tuyết nhiều năm cô đúc thành để ngăn cách mọi người, để cô nhìn thấy sự nhu nhược mình không dám thừa nhận nhất.

“Dì ạ, con thừa nhận với dì, con thật sự vô cùng... Thích Bùi Dương”, cô vẫn không quen dùng từ yêu, nói rất nói lắp, “Chỉ cần anh ấy... Chỉ cần anh ấy mở lời... Không phải chỉ cần anh nói... con bằng lòng...”

Rất khó khăn biểu đạt ra ý của mình, Bạch Cẩn cảm thấy sao mình lại trở nên vừa nát lại già mồm như thế, còn gì mà “Con bằng lòng”, họ Bùi nhà người ta có xin để cô gả đâu...

Bạch Cẩn nói xong cũng hối hận, quả thực muốn giấu miệng của mình đi, lập tức không dám nhìn mẹ Bùi, cúi đầu đỏ mặt.

Mãi lâu, trên lưng được một cái tay mơn tr.ớn, “Rồi, dì thay con, cùng Bùi Dương vui vẻ.” mẹ Bùi bỗng nhiên ôm Bạch Cẩn một hồi, cười nói, “Đứa bé này, thật sự khiến người ta thương...”

Bạch Cẩn nằm trong ngực bà lặng lẽ đỏ cả vành mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.