Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, fanfic Thử Miêu.
Ông bà ta ngày xưa thường hay nói:
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng".
Đó là phải trãi qua biết bao nhiều thời kỳ được đút ra từ kinh nghiệm của ông cha đời trước.
Có bao người, tưởng chừng là một nửa, sao cả đời không thể lướt qua nhau dù chỉ một khoảnh khắc? Có bao người, gặp mặt lần đầu tiên mà đã như tri kỷ?
Tôi muốn kể một câu chuyện, rất rất lâu trước kia đã bắt đầu, và đến ngày nay, có lẽ ở một nơi nào đó, nó vẫn đang tiếp diễn...
Các vị sẽ thấy, duyên phận thật sự vô cùng thần kỳ...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Chàng cứ đi đi, dù chàng đi đến tận cùng thế giới ta cũng có thể đuổi tới. Vì vậy đừng lo lạc, ta luôn biết cách tìm thấy chàng nha..." Một lời nói, có hiệu lực muôn kiếp...
Duyên phận không thể cưỡng cầu. Khi nó đến càng không thể trốn tránh. Vì nó là quy luật tất yếu của đời người.
Gặp nhau ở đây, vào thời khắc này, là kết quả của sự việc đã định từ ngàn vạn năm trước. An bài mọi chuyện, là ý của tạo hóa, chúng ta chỉ cần tuân thủ thôi...
Dù có chuyện gì xảy ra, cứ nắm chặt tay nhau, tất cả khổ đau, sẽ có lúc kết thúc...
Cuối cùng, những gì cần giữ, là hạnh phúc...
Và dù kết thúc vui hay buồn, xin đừng quên những người đã ra đi...
Bình luận truyện